Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[TG1] 1-3: Sự nghiệp rực rỡ của ảnh đế phá sản


Vì độ dài của truyện nên sau khi thảo luận, nhóm dịch tụi mình quyết định sẽ gộp 3 chương đăng 1 lần nhe. Các bạn đã đọc 1-2 trước đó rồi kéo xuống gần cuối để đọc chương 3 mới nhớ. 


Dịch: Lenna

Beta: Din Din


Chương 1


"Bạch thiếu, đừng giãy giụa nữa, vô ích thôi~"

"Ấy ấy, phó đạo diễn Lưu đừng sốt ruột, để tôi chụp hai bức ảnh, ghi lại sự xuất hiện hiếm hoi của tình đầu quốc dân Bạch Tư Quan này. Tránh lúc tỉnh lại nó tìm chúng ta gây rắc rối!"

"Hahaha, đạo diễn Trần, vẫn là anh chu đáo."

Ồn ào quá! Tư Quan vừa mở mắt liền nhìn thấy hai gã trung niên đáng khinh đang nhìn chằm chằm anh như sói như hổ.

Anh khẽ cau mày——

Nhà tù Thiên Giới cũng biết chơi thật. Một giây trước anh vừa ràng buộc vào hệ thống, bị bắt đến ba ngàn thế giới để hoàn thành nhiệm vụ. Giây tiếp theo đã gặp phải cảnh này rồi.

Anh cố nhịn cảm giác buồn nôn, ngồi dậy.

"Các ngươi đây là đang... ?"

Bởi vì tác dụng của thuốc, khóe mắt nhướng lên của chàng trai đỏ bừng, vô hình trung rất có vẻ câu hồn.

Đạo diễn Trần và phó đạo diễn Lưu nhìn nhau cười, nuốt nước miếng một cái, không quan tâm đến người kia, lập tức cởi bỏ quần áo, vội vàng lao đến!

Đôi mắt Tư Quan tối sầm lại, anh lặng lẽ đánh giá khoảng cách giữa hai người họ với mình. Sau ba giây, anh nhấc chân lên. Một cước đạp phế đạo diễn Trần. Xoay người, rầm! Lại một cước đạp phế phó đạo diễn Lưu.

"Ahhhh!"

"Ối! Ối!"

Hai tiếng heo bị chọc tiết lập tức vang lên.

Nhìn hai người quỳ trên mặt đất, Tư Quan cong môi, lấy điện thoại từ trong túi ra. Hai tia thần lực lập tức giải phóng, kẹp cổ hai người lại, ép họ ôm nhau. Đối mặt với bọn họ, anh nghiêm túc chụp mấy tấm ảnh. Nụ cười trên môi thiếu niên càng lúc càng sâu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn ngập hưng phấn.

"Hai người các người thật là ăn ảnh, tiêu đề ngày mai của giới giải trí sẽ rất thú vị, tôi mong chờ thật đấy!"

Nói xong, Tư Quan cất điện thoại di động, tao nhã đi đến trước mặt bọn gã.

Hai người bị khống chế sợ hãi đổ mồ hôi hột, vừa muốn xin tha lại vừa muốn đánh mắng. Thế nhưng cổ hai gã bị siết chặt bởi thần lực vô hình, không thể phát ra âm thanh nào. Trong ánh mắt sợ hãi của bọn họ, Tư Quan mỉm cười, búng ngón tay, hai luồng thần lực liền ngưng tụ co rút.

Tách tách—

Cổ bọn họ bị bẻ trật. Hai người vẹo sang một bên rồi bất tỉnh.

Lúc này Tư Quan thu hồi thần lực, hài lòng đi ra ngoài. Vừa bước ra, tiếng nhạc ầm ĩ lập tức chui vào tai anh.

Đây là một quán bar. Nói chính xác thì là gay bar. Vì ở đây không có phụ nữ nên những vũ công trên sân khấu đều là những cậu trai xinh đẹp.

Tư Quan khẽ nhếch môi: 【Hệ thống, chọn chỗ được đó, sao mi biết ta không thích phụ nữ?】

Hệ thống lúc này mới dám nhỏ giọng đáp:

【Đại... đại nhân thích là tốt rồi.】

Hệ thống đã thức dậy từ lâu. Ban đầu nó định sẽ trả lời ngay sau khi Tư Quan tỉnh lại, nhưng khi thấy Tư Quan đánh người, nó không thể không run rẩy trong biển ý thức.

Mọi người ở Thiên giới đều biết, năm trăm năm trước, tù nhân số 001 Tư Quan tự tay giết Thiên Quân đời trước, nổ tung cả Thiên Giới. Sau khi bị giam năm trăm năm, anh mới có cơ hội đến các thế giới nhỏ này làm nhiệm vụ để giảm án.

Nghe tin anh ta cần một hệ thống giám sát, trong cục hệ thống chẳng ai dám dám nhận lời. Cuối cùng, oẳn tù tì, hệ thống yếu nhất, chậm phát triển nhất là nó bị kéo đến đây.

Huhuhu, sao mạng nó lại khổ như vậy!

Tuy nhiên, để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và đổi ký chủ, hệ thống vẫn kiên cường nói: 【Đại... đại nhân, em là hệ thống có số hiệu cuối cùng trong cục, nguyên thân chỉ là một hình người que, ngài có thể gọi em là Bé Út.】

"Được thôi."

May quá, đại nhân không tức giận.

Hệ thống tiếp tục nói: 【Đại nhân, nhiệm vụ của ngài là hoàn thành cốt truyện được chỉ định với tư cách là nguyên chủ, hiện tại ngài có muốn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ không?】

"Ừm, mi truyền tải đi." Tư Quan thờ ơ trả lời.

Trong khi đi về phía quầy bar, anh tiếp nhận thông tin từ hệ thống.

Nguyên chủ của thân thể này là Bạch Tư Quan. Nguyên chủ là thiếu gia nhà họ Bạch giàu nhất thủ đô, là sinh viên hàng đầu của Học viện Điện ảnh. Vì vẻ ngoài đơn thuần cùng nụ cười ngọt ngào nên được fan ca ngợi là "Tình đầu quốc dân".

Tuy nhiên, tất cả những thứ tốt đẹp này chỉ là chuyện trước khi cha nguyên chủ qua đời. Sau cái chết của cha Bạch, mẹ kế và anh trai của nguyên chủ không còn thuận theo anh nữa. Họ lấy đi toàn bộ tài sản và rút tất cả khoản tài trợ ban đầu của nhà họ Bạch với ngành công nghiệp diễn xuất.

Nhìn thấy nguyên chủ mất đi quyền lực, mọi người xung quanh dần dần thay đổi thái độ. Người đại diện ném đá xuống giếng. Bạn trai công khai ngoại tình. Hai vị đạo diễn của đoàn phim thậm chí còn lừa nguyên chủ tới đây...

Nguyên chủ từng học Tán Đả, liều mình đánh hai đạo diễn bị thương, chạy trốn khỏi quán bar. Thế nhưng nguyên chủ không ngăn được hai người kia chụp lại ảnh mình bị chuốc thuốc rồi công khai lên mạng.

Hình tượng của nguyên chủ sụp đổ, vừa không có tài nguyên vừa bị phong sát khỏi giới giải trí. Nguyên chủ không nhà để về, không việc để làm, đi đến đâu cũng bị người đánh mắng. Cuối cùng chết đói trong một đêm đông lạnh giá.

Lặng lẽ, không một ai quan tâm.

Sau khi tiếp nhận cốt truyện, Tư Quan đi đến quầy bar và gọi một cốc cocktail.

Anh vừa dùng rượu áp chế dược tính trong cơ thể, vừa nói chuyện với hệ thống: "Anh trai của nguyên chủ là do mẹ kế sinh ra, điều này có nghĩa là anh của nguyên chủ là con riêng."

【Đúng vậy!】

Ồ! Tư Quan khẽ cười: "Con riêng còn lớn hơn con ruột, người cha này của nguyên chủ cũng không tốt lành gì." Nếu không tại sao gã không để lại di chúc, chia cho nguyên chủ một ít tài sản?

Bé Út cẩn trọng nói: 【Bởi vì cha nguyên chủ không đồng ý con trai mình ở bên một người đàn ông, nguyên chủ vì bạn trai mà trở mặt với gia đình.】

Tư Quan: "Sau đó bạn trai nguyên chủ vì nguyên chủ không có tiền nên công khai ngoại tình?"

Bé Út nhạy bén cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trên người đại nhân. Liền ôm mình thật chặt, thu thành một cục.

【Đại... đại nhân, ngài muốn làm gì?】

Cốt truyện này là cảnh trưởng của nhà tù Thiên Giới cẩn thận sắp xếp. Ngài tuyệt đối đừng phản kháng!

Nhiệm vụ của ngài là phải thay nguyên chủ chịu khổ.

Cảnh trưởng chính là cố ý muốn ngài du hành đến ba ngàn thế giới, nếm trải đau khổ trên thế gian. Nếu ngài phản kháng, hệ thống chủ phát hiện chúng ta không đi theo cốt truyện, chúng ta sẽ bị trừng phạt.

【Ngài... 】

Bé Út mở miệng, muốn nói tiếp lại phát hiện không thể phát ra âm thanh nào. Cổ họng của nó đã bị thần lực của Tư Quan khống chế, chỉ có thể im lặng há miệng.

Bé Út sợ hãi.

Toàn bộ hệ thống gần như bị tê liệt.

Không phải nói là thần lực của tù nhân đều sẽ bị tước đoạt sao? Tại sao vị này vẫn có thể kiềm chế nó?!

———

【Hướng dẫn】

Song khiết, cường cường, chủ thụ. Quan bảo mặc dù công khí tràn đầy nhưng là thụ! Thụ! Cường thụ!

Các bảo bối khi đọc đừng KY, mọi người đọc truyện chỉ để vui vẻ, cố gắng đừng đề cập đến truyện khác ở đây, cũng đừng đề cập đến Quan bảo ở truyện khác. Hãy vui vẻ đánh yêu! Yêu các bạn.


Chương 2

Tư Quan nhạy cảm phát hiện ý nghĩ của nó, thu thần lực về: "Ta là thần thiên nhiên sinh ra cùng trời đất, vạn vật tự nhiên đều chịu sự khống chế của ta, năm phần thần lực của ta là do linh khí đất trời, không có bất kì vị thần nào có quyền cướp đoạt."

Bé Út: 【!!!】

Nó không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Quan lấy điện thoại ra mở weibo. Anh mất mười lăm giây hack weibo của Nhật Báo Giải Trí, đăng ảnh chụp của đạo diễn Trần và phó đạo diễn Lưu lên.

Chiếc tựa đề "Tin Nóng! Hai đạo diễn nổi tiếng đêm khuya làm trò!" khiến Weibo chưa đầy năm phút đã bùng nổ.

—— Đệt đệt, đây không phải đạo diễn Trần với phó đạo diễn Lưu sao? Nửa đêm quần áo xộc xệch là đang ở đâu đây?

—— Không phải hai người họ công khai tẩy chay phim đam mỹ sao? Vậy mà lại làm ra việc này? Miệng thì nói vậy mà trong lòng lại khác, thật đáng kinh tởm.

—— 9494*, đã 16 năm kể từ khi luật hôn nhân đồng giới được thông qua, vậy mà vẫn có mấy kẻ ghê tởm dựa vào việc này để thu hút sự chú ý và giao thương.

* 9494 - jiù shì jiù shì đồng âm với "Đúng vậy/ vâng" - jiǔ sì jiǔ sì

—— Thật cay mắt, sau này sẽ không xem phim họ quay nữa!

Tư Quan an bài xong xuôi hết mới giải lệnh cấm cho Bé Út. Đứa nhỏ nằm rúc trong biển ý thức nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, khiếp sợ mở to hai mắt: 【Đại nhân, ngài có thể hack tài khoản trên điện thoại di động sao?】

Đương nhiên.

【Nhưng phía bên hệ thống chủ...】

"Vừa nãy ta hack hệ thống của mi, thuận tiện hack luôn hệ thống chủ rồi." Tư Quan giải đáp cho nó. Hệ thống chủ bị tê liệt, với IQ của đám phế vật trên Thiên Giới kia, sửa xong ít nhất cũng phải ngàn năm. "Chỉ cần mi không chạy đi nói lung tung."

Cái... cái gì?

Trong mười lăm giây, anh không chỉ hack tài khoản được mã hóa cấp cao của Nhật Báo Giải Trí, mà còn hack được hệ thống chủ từ xa?!

Sao có thể?

Bé Út hồn vía lên mây, liền nhanh chóng liên lạc với hệ thống chủ:

【Tít... tít... tít... 】

【Hệ thống chủ số liệu hỗn loạn, liên lạc thất bại, vui lòng thử lại sau.】

Nó ngẩn ra như bị sét đánh trúng. Vậy mà là... thật! Để ngăn chặn hệ thống của mình lại bị hack, nó không còn cách nào khác, kìm nén sự kinh ngạc, điên cuồng gật đầu:【Dạ dạ dạ. Ngài nói gì cũng đúng hết.】

【Hệ thống của em phế lắm, tê liệt hay không cũng thế, không cần phải hack, xin đại nhân thương xót!】

Tư Quan cười rất hiền lành. "Ừ, tự hiểu lấy mình là tốt."

【Dạ dạ dạ dạ. Đại nhân, thừa dịp hệ thống chủ còn chưa phát hiện, chúng ta mau chóng hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, kiếm điểm tích lũy, chờ bù đắp xong giá trị tội lỗi của ngài là có thể trở lại Thiên Giới rồi!】

Bé Út còn đang vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi sáng, Tư Quan đã cười ra tiếng. Âm thanh không lớn, lại mang ý trào phúng hững hờ.

"Giảm giá trị tội lỗi? Ngươi xem giá trị tội lỗi của ta bao nhiêu rồi?"

Lúc này Bé Út mới chậm chạp mở hệ thống:

Tên: Tư Quan

Số hiệu tù nhân: 001

Bản sao lưu còn lại: Không có

Giá trị tội lỗi: 999999999999999999999999999999

Bé Út: 【Đại...đại nhân, ngài có biết điểm tối đa có thể nhận được nếu hoàn thành một nhiệm vụ là bao nhiêu không?】

"Biết chứ, nhiều nhất là 10 điểm tích lũy." Tư Quan nói xong liền đứng dậy, gọi thêm một ly rượu vang từ người pha chế.

Bé Út khóc không ra nước mắt.

Xong rồi, nó sẽ bị mắc kẹt trong ba ngàn thế giới cùng với ký chủ đáng sợ này mãi mãi. ŏ̥̥̥̥םŏ̥̥̥̥

Tư Quan cầm ly rượu lên, thêm gì đó vào, sau đó trầm tư búng ngón tay. Sâu trong biển ý thức, một đám mây đen nhỏ xuất hiện trên cơ thể người que của Bé Út, còn có gió tuyết ào ào rơi xuống nữa.

Bé Út: 【.....】

Tư Quan: "Nhìn ngươi buồn bã trong tuyết hợp lắm đó, không cần cảm ơn nha."

Bé Út: 【.....】

Tư Quan không để ý nó nữa, cầm ly rượu đi về phía ghế dài. Đôi mắt đào hoa phản chiếu một người đàn ông tuấn tú mặc vest, đi giày da.

Tư Quan tỏ rõ rất có hứng thú với hắn.

Người đàn ông kia không nhảy, cũng không có bạn bè. Hắn ngồi an tĩnh uống rượu một mình trong quán, không chút tương thích với khung cảnh huyên náo xung quanh.

Tư Quan bước đến gần hơn, giờ mới có thể thấy rõ bộ dạng của người đàn ông này.

Âu phục phẳng phiu, nước da trắng, mái tóc ngắn, đen như mực.

Đặc biệt là chiếc kính vuông gọng vàng trên khuôn mặt, khiến ngũ quan tinh xảo nho nhã của hắn có chút màu sắc mặt người dạ thú. Hắn bắt chéo chân trên ghế dài, lắc lắc ly rượu trong tay. Chỉ cần ngồi ở đó, liền khiến cho người ta không dời nổi mắt. Cứ như không khí xung quanh chứa đầy hormone vậy.

Trái tim Tư Quan khẽ động, anh quả nhiên không nhìn nhầm người.

Anh bước đến, đặt ly rượu trước mặt người đàn ông: "Chú, đi một mình sao? Em có may mắn mời chú uống được một ly không?"

Lúc này Bé Út mới thò đầu ra khỏi đống tuyết, bối rối hỏi:【Đại nhân, ngài đang làm gì vậy?】

Tư Quan: "Ta trúng thuốc, đương nhiên phải tìm thuốc giải rồi."

———

Din: bạch nguyệt quang top 1 server xuất hiệnnnnn 


Chương 3


Thuốc, thuốc giải?

Não vừa kịp chạy mấy con chữ kia, những đường que màu đen của Bé Út lập tức chuyển thành màu đỏ:【Gu của đại nhân là kiểu... ông chú hả? Người này nhìn như ba mươi tuổi rồi đó!】

"Ừm." Tư Quan linh lợi nhìn Lạc Lâm Uyên, dùng thần thức trả lời. "Trẻ trung xinh đẹp cũng nhàm chán. Miệng còn hôi sữa ăn làm sao ngon bằng mấy chú trai tinh anh xã hội, văn nhã bại hoại như thế này chứ."

Bé Út gãi đầu:【Đại nhân, em nghe không hiểu, ngài có thể giải thích đơn giản hơn chút không?】

"Ngủ với anh ta phê hơn." Tư Quan tóm lược.

Bé Út:【...】Được rồi, đại nhân vui vẻ là được, nó không nói nữa!

Lúc này, Lạc Lâm Uyên cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, lạnh lẽ đánh giá chàng trai trẻ trước mặt.

Rất đơn thuần, rất sạch sẽ. Đặc biệt là đôi mắt hoa đào phong lưu, khi anh cười còn lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn. Dung hợp hoàn hảo hai loại khí chất quyến rũ và ngoan ngoãn vốn dĩ hoàn toàn bất đồng. Phong tình vạn chủng, dường như trời sinh là để câu hồn người khác. Người đẹp có nọc độc đến như thế, trái tim Lạc Lâm Uyên dường như mới gặp lần đầu, đập nhanh một nhịp.

Sau một lúc, hắn cầm ly rượu lên, ra hiệu với Tư Quan: "Rất vinh hạnh."

Trái cổ gợi cảm lăn lên lăn xuống. Chỉ trong chốc lát, một ly rượu vang đã vào dạ dày.

Tư Quan hài lòng vỗ tay: "Chú ơi, chú uống rượu thật giỏi, lần đầu tiên chú đến nơi này sao?"

"Ừm." Lạc Lâm Uyên đặt ly rượu xuống, hỏi: "Còn em?"

Tư Quan to gan đánh giá người đàn ông trước mặt, cuối cùng nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của hắn. Anh ôm đầu, bĩu môi, lộ ra chút ủy khuất không nói nên lời: "Đây cũng là lần đầu tiên em đến đây, bị người ta lừa đến, còn bị chuốc thuốc nữa."

"Tình huống của chúng ta thật giống nhau." Lạc Lâm Uyên gõ gõ cái ly rỗng trên bàn, nói: "Tôi cũng đang ở đây đợi bạn, thật đáng tiếc, hình như, tôi cũng bị bỏ thuốc rồi."

"Ah? Thật sao? Thế thì không hay rồi, để em đi mua thuốc cho chú."

Nụ cười trên môi Tư Quan càng đậm, vừa đứng lên đã bị bàn tay to lớn của Lạc Lâm Uyên kéo lại, ngã xuống ghế dài bên cạnh chỗ hắn ngồi. Âm thanh gợi cảm vang lên trên đỉnh đầu, mang theo chút vui sướng cùng đe dọa.

"Đàn ông bị chuốc loại thuốc này còn phải đi mua thuốc giải, không mất mặt sao?"

Tư Quan biết kế hoạch của anh thành công rồi, bèn không an phận cọ cọ trong ngực Lạc Lâm Uyên. Đôi mắt đào hoa chớp chớp, ánh mắt thâm tình. Đơn thuần cực điểm, cũng quyến rũ cực hạn.

Chàng trai nhẹ nhàng nói: "Chú, không phải em đang lo lắng cho chú sao? Hai người đàn ông đi mua thuốc giải sẽ càng mất mặt hơn đó."

"Có lẽ chúng ta không cần mua thuốc giải." Lạc Lâm Uyên đột nhiên cúi đầu, ghé sát vào tai Tư Quan. Giọng nói trầm thấp từ tính gần kề, điên cuồng xông vào đại não: "Đi đến phòng bao đi, tôi làm thuốc giải cho em."

Trong lòng Tư Quan tê dại, không khỏi hít nhẹ một hơi, "Được, đều nghe chú."

Vừa dứt lời, hai người liền "hỗ trợ" nhau đứng lên, mở cửa một phòng trống dọc đường đi. Cửa vừa đóng lại, Lạc Lâm Uyên đã không chờ kịp đè Tư Quan lên tường, hôn anh say đắm. Tư Quan không chịu thua kém, dùng tay trái đè Lạc Lâm Uyên lại.

Nhiệt độ trong phòng tăng nhanh kịch liệt. Lúc đến gần giường, Tư Quan dùng một chút thần lực nhốt Bé Út đang che mắt nhìn lén vào phòng tối. Sau đó, anh đẩy Lạc Lâm Uyên xuống giường, động tác vừa khéo léo vừa hăng hái: "Chú là bạn trai đầu tiên của em đó."

Lạc Lâm Uyên chăm chú nhìn anh, đồng tử sáng rực, cực kì giống hồ ly lúc đi săn trong đêm thẳm: "Em cũng là người đầu tiên của tôi."

Tư Quan nghe vậy ý cười trong mắt càng đậm hơn. Anh cúi người, đè trên thân Lạc Lâm Uyên: "Chú trước đây chưa từng yêu đương sao?"

Lạc Lâm Uyên nghiêm túc trả lời: "Tôi mắc bệnh sạch sẽ, chướng mắt người bình thường. Tôi muốn chờ một người có thể khiến tôi rung động."

Hắn thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Tư Quan, trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi sợ vô hình.

Người này giống như đã giấu mình sâu trong trí nhớ của hắn rất nhiều năm. Chờ hắn tìm thấy, khiến hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên, để hắn cảm thấy vì anh phá lệ cũng không có gì không được.

Đối mặt với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của đối phương, trái tim Tư Quan không khỏi đập nhanh. Đã năm trăm năm rồi, nhịp tim anh chưa từng đập nhanh như vậy. Điều này càng khiến cho Tư Quan thương tiếc người trước mặt hơn một chút. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên khóe miệng Lạc Lâm Uyên, chậm rãi nói: "Đừng lo lắng, em sẽ nhẹ nhàng." Vừa dứt lời liền dịu dàng hôn xuống.

Giây tiếp theo, Tư Quan phát hiện vị trí hai người bị đảo ngược.

Lạc Lâm Uyên đè anh xuống, ném mắt kính đi, đôi mắt hồ ly hơi nhướn lên lộ ra chút gian xảo.

"Nhưng tôi cảm thấy, vị trí như này mới thích hợp."


.End 1-3.

Din chú thích: 

Người que là như vầy nè mọi người =)) Bé Út là hệ thống thấp nhất ở cục cho nên giao diện đầu của ẻm chỉ vậy thôi, sau này sẽ từ từ nâng cấp. 

Thêm cái nữa là từ truyện tranh nhảy qua đây chắc sẽ sốc lắm khi biết anh Tư nhà chúng ta tận 186cm he, chớ với giao diện manhua thì thật tình không hiểu được tại sao anh chấp niệm với chuyện đè chồng đến vậy, giờ thì hiểu rồi đó =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top