Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt chở Biên Bá Hiền về nhà ăn cơm, Biên Bá Hiền mặc chiếc quần bò nhạt màu và áo sơ mi màu trắng có logo màu xanh biển, trông vừa sáng sủa vừa thoải mái, cậu ngồi ở ghế phụ chỉnh lại mái tóc, hỏi Phác Xán Liệt, "Anh nói xem, tháng sau chị Hựu Lạp kết hôn, em bỏ phong bì bao nhiêu cho hợp?"

Phác Xán Liệt vừa lái xe vừa đáp, "Chuyện này cậu không thể hỏi tôi được, chị tôi kết hôn, tôi nói bỏ ít thì là khách sáo với cậu, nói bỏ nhiều lỡ cậu không vui thì sao đây?"

"Anh xem anh nói kìa, sao tôi lại không vui?" Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, "Tôi nhớ lúc anh tôi kết hôn, anh đưa phong bì đỏ rất dày, khi đó chưa kiếm được bao nhiêu tiền, đau lòng lắm phải không?"

Phác Xán Liệt nói, "Không biết thì đừng nói."

Lúc anh trai Biên Bá Hiền kết hôn, đúng là tiền tiết kiệm của Phác Xán Liệt không nhiều, mới debut không bao lâu tương đương với việc bị cắt xén lợi nhuận, bấy giờ bộ phim đầu tiên anh đóng còn chưa ra mắt, quả là ngày tháng đau khổ không thấy mặt trời đâu, có điều đó là anh trai ruột của Biên Bá Hiền, đúng lúc trước đó không lâu bị người nhà phát hiện mối quan hệ không thể nào quang minh chính đại của hai người. Anh trai Biên Bá Hiền khi đó đã thành anh rể trên danh nghĩa của anh nên phong bì nhất định phải dày vừa phải, mà nói về đau lòng, Phác Xán Liệt thật sự chưa từng có cảm giác đó.

Đứng trước mặt mẹ ruột Lâm Lộ Trân, Biên Bá Hiền luôn kìm lại tính nóng nảy, không dám làm càn, còn đứng trước mặt Lý Anh Mỹ mẹ Phác Xán Liệt, cậu biến thành một con người khác hoàn toàn, ngoan ngoãn lễ phép còn ngọt miệng.

Lời đầu tiên khi Biên Bá Hiền vào cửa thấy Lý Anh Mỹ là, "Con chào dì, ôi da của dì bây giờ còn đẹp hơn hẳn so với lần trước gặp dì."

Lý Anh Mỹ nghe vậy thì vui lắm, bà nắm tay Biên Bá Hiền, "Dì dùng tinh hoa con cho dì lúc trước đó, hiệu quả rất tốt."

Biên Bá Hiền nắm tay Lý Anh Mỹ vào phòng khách, để lại một mình Phác Xán Liệt ngoài cửa thay giày.

"Mặt nạ dì dùng còn không? Hai hôm nữa con lại gửi thêm cho dì."

Lý Anh Mỹ nói:"Còn nhiều lắm."

Nhà Phác Xán Liệt có nuôi một con chó tên là Toben, có điều con chó này không thân với anh, lạ lùng là nó rất hay quấn chân Biên Bá Hiền kêu ư ử. Biên Bá Hiền cúi người ôm nó vào lòng, trò chuyện tiếp với Lý Anh Mỹ, "Dì, con làm đại ngôn cho hãng mặt nạ đó, không cần bỏ tiền, dì cứ dùng thoải mái không cần lo."

Người Phác Xán Liệt rước về nhà là con trai, chuyện này gây chấn động khá lớn cho Lý Anh Mỹ, nhưng cậu con rể này săn sóc quá, luôn có trò chọc bà vui nên cho dù bây giờ Phác Xán Liệt rước người con dâu như bao nhà về, có lẽ bà sẽ đau lòng một thời gian dài.

Không lâu sau, Phác Hựu Lạp và chồng chưa cưới Tô Trạch Dương cũng về tới nhà, Tô Trạch Dương đã đến đây mấy lần nhưng hễ thấy bố mẹ vợ là vẫn căng thẳng, sợ mình lỡ làm sai chọc bố mẹ vợ giận không gả con gái cho mình nữa, trông thấy Biên Bá Hiền thoải mái như thế thì thầm hâm mộ, dù sao đều là gả cưới gia đình Phác, căng thẳng trong lòng Tô Trạch Dương vơi hơn nửa.

Lý Anh Mỹ mở quán ăn, một tay bà có thể làm đủ món ngon, Biên Bá Hiền và Tô Trạch Dương thay phiên nhau khen bà lũ lượt.

Phác Hựu Lạp đã đặt áo cưới, nhưng tuần sau Tô Trạch Dương phải ra ngoài thành phố đi công tác, Phác Hựu Lạp nói rõ tình hình rồi hỏi người trong nhà ai có thể đi thử áo cưới với cô.

Tuần sau Phác Xán Liệt phải đi chụp quảng cáo nên đành chịu.

Biên Bá Hiền xung phong nhận việc, cậu nói, "Tuần sau em rảnh, em sẽ chở chị đi."

"Ừ." Lúc cười, đuôi mắt Phác Hựu Lạp sẽ cong lại, cô và Phác Xán Liệt rất giống nhau, mọi cư dân mạng đều nói: Tướng mạo Phác Xán Liệt và chị gái giống nhau tám, chín phần, có thể khẳng định là trời sinh Phác Xán Liệt tuyệt sắc giai nhân, khuôn mặt không hề động chạm dao kéo.

Ba Phác Chấn Quốc nói, "Bá Hiền chở Hựu Lạp đi đi, bọn con trẻ tuổi, có mắt nhìn tốt hơn, ba với mẹ sẽ ở nhà chờ."

Ăn tối xong, trên đường trở về, Phác Xán Liệt nói với Biên Bá Hiền, "Chồng của chị tôi đúng là hợp cạ với cậu, hai người thay nhau khen  chắc cả đêm nay mẹ tôi không khép miệng nổi mất."

"Phác Xán Liệt, tôi hỏi thật, ai quản lý sổ tiết kiệm ngân hàng nhà anh vậy, ba anh hay mẹ anh?"

Phác Xán Liệt nghiêng đầu nhìn Biên Bá Hiền một chút, anh không đáp.

Biên Bá Hiền nhếch miệng, cậu nói: "Tôi vừa hỏi, nhà bọn tôi là mẹ quản lý, chẳng phải ngày nào anh cũng dỗ tôi vui đó sao. Nếu muốn chinh phục nhà nào, trước hết phải chinh phục người quản lý tiền nhà đó." Biên Bá Hiền nói xong sờ sờ chóp mũi, cậu thầm mắng mình chột dạ khỉ mốc, cậu cũng đâu có khoe sổ tiết kiệm với Phác Xán Liệt.

Chiếc xe sắp lái đến ngã tư, đi thẳng là nhà Biên Bá Hiền, quẹo phải là nhà Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt gõ nhẹ hai lần lên tay lái, "Tới nhà tôi không?"

Biên Bá Hiền nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn ven đường lúc soi lúc không trên gò má cậu, nghe anh hỏi, cậu không ngoảnh đầu lại, ung dung đáp, "Ừ."

Đến nhà Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền vừa vào cửa là đi xem khắp nơi, hành động như tên thần kinh cuồng trinh thám này của cậu anh đã nhìn mãi thành quen, anh về phòng chuẩn bị tắm, vừa khớp Biên Bá Hiền cũng đang kiểm tra tới phòng ngủ của anh. Anh đang ngồi trên giường cởi quần, trên người chỉ còn mỗi quần lót, bả vai rộng và vòng eo săn chắc của anh lộ rõ, "Kiểm tra xong rồi?"

Biên Bá Hiền làm lơ câu hỏi của Phác Xán Liệt, cậu bước tới chỗ anh, duỗi ngón tay đẹp đẽ miêu tả đường nét cơ bụng khiêu gợi, "Đây chẳng phải là eo của chó đực sao?" Lần trước làm tình, căn phòng tối om nên cậu không thấy rõ, chỉ cảm thấy cơ bụng Phác Xán Liệt rất săn chắc, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy lại bị Phác Xán Liệt che đầu vắt khô không biết trời trăng.

Phác Xán Liệt cầm tay Biên Bá Hiền, anh dẫn cậu chạm đến nơi thấp hơn, cũng là nơi cứng ngắc, "Có phải hay không, cậu biết mà?"

Biên Bá Hiền nắm hạ thân Phác Xán Liệt, dùng sức vừa phải, cậu có thể nhận ra thứ của anh đang ngày càng cứng trong lòng bàn tay mình, cậu lạnh nhạt lên tiếng, "Đi tắm trước đã, bẩn."

Phác Xán Liệt nói, "Bận quá, không thỏa mãn cậu nên vội à."

Biên Bá Hiền rụt tay về, "Ai cần anh lo."

Hai người nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài giường lớn mềm mại, Biên Bá Hiền dính sát thân dưới Phác Xán Liệt, hệt như lao tù kiên cố, không thể trốn, cũng trốn không ra, thứ đó vẫn đang đâm rút trong cơ thể cậu, chất dịch ở sau cũng tung tóe.

Phác Xán Liệt giữ hai tay Biên Bá Hiền, anh nói nhỏ bên tai cậu, "Thật ra đã có một người phụ nữ vào nhà." Anh cảm nhận rõ hậu huyệt Biên Bá Hiền căng thẳng thít chặt thứ đó của anh. Phác Xán Liệt chuyển động hông nhanh hơn, anh đã nằm lòng cơ thể của cậu trong tay, mãnh liệt đâm sâu hơn, mỗi cú thúc đều ép đến điểm thịt nhạy cảm, Biên Bá Hiền thoải mái đến mức muốn phát cuồng, nước bọt chảy dọc xuống khóe miệng cậu, nhỏ xuống drap giường xám. Đột nhiên chất dịch nóng hầm hập bắn vào hậu huyệt, Biên Bá Hiền rít thành tiếng, cậu tránh khỏi tay Phác Xán Liệt đang giữ mình, cậu sờ sờ bụng, khóe mắt đỏ bừng trông đầy oan ức như bị anh bắt nạt, miệng thì vẫn giận dữ với anh, "Khốn nạn."

Phác Xán Liệt cúi người, hôn lên xương quai xanh trắng mịn của Biên Bá Hiền, để lại dấu hồng nhạt, đầu óc Biên Bá Hiền bây giờ quá mê man, cậu kiệt sức giơ tay lên giữ gáy Phác Xán Liệt lại, "Ngày mai còn muốn chơi trước kính."

Phác Xán Liệt kề sát lỗ tai cậu, anh cười khẽ, "Người phụ nữ đó là dì giúp việc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top