Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương49.2 Lộ Tá Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người đến bên ngoài WC, Hạ Như Bội cùng Nguyễn Nam Chúc vào WC nữ, Lâm Thu Thạch cùng Lê Đông Nguyên vào WC nam.

Lâm Thu Thạch vào trong, đang chuẩn bị cởi quần, liền nghe có người gõ cửa WC, cậu vừa định nói Lê Đông Nguyên anh gõ cửa làm cái gì, liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm....
Lê Đông Nguyên rõ ràng ở phòng WC bên tay phải cậu, tại sao lúc gõ lại ở bên tay trái.

"Dư Lâm Lâm." Tiếng Lê Đông Nguyên vang lên," Trên vách tường của cậu, có chữ hay không?"

Lâm Thu Thạch nghe vậy sửng sốt, phát hiện đằng sau mình thực sự có mấy hàng chữ, chỉ là đang xem rõ ràng những chữ này, Lâm Thu Thạch phía sau lưng nổi lên một tầng lông tơ.

Chỉ thấy trên bức tường màu trắng, dùng bút đỏ viết mấy dòng chữ nhỏ :
Tá Tử, cái tên Tá Tử thật buồn cười. Món ăn yêu thích là chuối tiêu, mỗi lần lại chỉ có thể ăn một nửa thật đáng thuơng,Tá Tử đi xa hẳn đã quên tôi rồi, thật cô đơn....

Đọc hết một lượt chữ, duy chỉ còn lạu câu cấm ngữ cuối cùng: ta đã không có chân, ngươi cho ta có được không.

"Cậu đọc nó được không?" Lê Đông Nguyên nói.

Lâm Thu Thạch trầm mặc một lát, nói:" Thật xin lỗi, thật ra tôi không biết chữ."

Lê Đông Nguyên:"...."

Lâm Thu Thạch:" Nhà tôi nghèo nên không được đi học, chữ to không biết mấy cái, bằng không lát nữa anh tự đến xem đi?"

Bên cạnh không có âm thanh, Lâm Thu Thạch suy đoán thứ kia ý đồ muốn cậu đọc ra mấy hàng chữ kia.

Bất quá Lâm Thu Thạch không dám tiếp tục ở lại WC, chạy nhanh từ buồng kế bên ra, ai ngờ vừa ra đến cửa, đã thấy ba người kia đang chờ ở ngoài.

"Sao lại đi lâu như vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi cậu.

"Thận hỏng rồi?" Lê Đông Nguyên cười tủm tỉm nhìn Lâm Thu Thạch bắt đầu công kích.

Lâm Thu Thạch không để ý đến hắn: "Tôi đi bao lâu?"

Nguyễn Nam Chúc nhìn đồng hồ:" Hơn mười phút."

Lâm Thu Thạch thở dài: "Vừa rồi ở bên trong tôi đã gặp Tá Tử."

Lời này vừa nói ra, biểu tình của ba người trong nháy mắt đình trệ, đặc biệt là Hạ Như Bội, vốn dĩ thần kinh đã căng chặt như sắp đứt,cô hoảng sợ lui về phía sau vài bước: "Tá Tử? Là manh mối của Tá Tử?"

"Đúng vậy." Lâm Thu Thạch nói, " Cô ta bắt chước giọng điệu của Lê Đông Nguyên bắt tôi đọc chữ trên tường, nếu như không có manh mối nhắc nhở chỉ sợ tôi đã thật sự đọc nó rồi."

"Vào xem." Nguyễn Nam Chúc nói.

Bốn người một lần nữa vào WC nam,Hạ Như Bội đang hoảng sợ lại có vẻ ngượng ngùng, Nguyễn Nam Chúc thật ra không có cái gì không thể thích ứng ----rốt cuộc nơi này mới là nơi dành cho hắn.

Lâm Thu Thạch tìm được chỗ vừa rồi đi WC, đẩy cửa ra lại phát hiện màu trắng trên vách tường bị che kín bởi rất nhiều dấu tay máu, đem nhưng chữ vừa rồi cậu thấy hoàn toàn che mất.Mà ở đó vết máu vách bên trái càng thêm rõ ràng, thậm chí trên sàn nhà còn đọng một tầng mỏng vết máu. Thoạt nhìn giống như một người bị trọng thương ở trong đó đã lâu.

"Từ từ, tôi đột nhiên nghĩ tới -----" nhìn thấy máu tươi, Hạ Như Bội đột nhiên trợn tròn mắt, "Vừa rồi vào phòng hồ sơ là nữ sinh bị què!! "

Nói đến người què, bọn họ lập tức nghĩ tới Tá Tử thiếu hụt mất một bên chân.

"Cô ta lúc đi có vẻ khập khiễng,tôi cũng không để ý, hiện tại nhớ tới..." Hạ Như Bội cả người run càng thêm lợi hại

"Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao hiện tại chúng ta đã biết cụ thể điều kiện,không cần phải nói ra."

Lúc này manh mối quan trọng đã biết được, nếu không phải biết trước tiên, thật sự là khó không trúng chiêu, thảm nhất là đến lúc chết cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này. Mà Tá Tử này cư nhiên lại còn muốn tiêu hủy chứng cứ...

Bốn người đi ra hồ sơ quán, cũng không cảm thấy ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào trên người bọn họ, chỉ cảm thấy một chút hàn ý lạnh băng.

"Hiện tại làm sao bây giờ, đi tìm cái cậu nam sinh kia sao?" Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Nhìn cái này đi..." Từ trong ngực hắn móc ra thứ gì đó, Lâm Thu Thạch cẩn thận nhìn nhìn, mới phát hiện Nguyễn Nam Chúc đem ảnh chụp chung kia đem ra.

Lâm Thu Thạch:"....Cô lấy nó lúc nào vậy?" Cậu toàn bộ quá trình đều đứng bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, cũng chưa thấy hắn có động tác trộm ảnh chụp ra ngoài.

Nguyễn Nam Chúc:" Mới vừa rồi lấy ra."

Lâm Thu Thạch:"...." Hắn sẽ lại phá khóa, như vậy liền có thể thuận lợi trộm đồ ra, cậu đã bắt đầu hoài nghi công việc của Nguyễn Nam Chúc ngoài đời thực.

Nguyễn Nam Chúc dường như biết cậu đang suy nghĩ cái gì, đầu cũng không ngẩng lên:" Tôi không phải ăn trộm đâu."

Lâm Thu Thạch: "Hả... "

Lúc này ở bên ngoài, bị ánh mặt trời chiếu vào, cái ảnh chụp chung kia có vẻ càng thêm quái dị, sắc điệu ảm đạm, trên mặt mỗi người biểu tình đều cứng đờ. Nguyễn Nam Chúc cầm nhìn trong chốc lát, đột nhiên hỏi:" Các người không nhìn thấy sao?"

Lâm Thu Thạch :" Nhìn thấy cái gì? "

Nguyễn Nam Chúc nói:" sương mù trên mặt bọn họ."

Lâm Thu Thạch nhìn kĩ ảnh chụp trong tay Nguyễn Nam Chúc, lắc lắc đầu xác nhận chính mình không nhìn thấy sương mù theo lời Nguyễn Nam Chúc.

"Ừm, thôi vậy." Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện nữa.

Lê Đông Nguyên dường như đang suy tư gì đó.

Ở hồ sơ quán lăn lộn trong chốc lát, đã đến thời gian giữa trưa, vừa lúc có thể đi nhà ăn ăn một chút gì đó thuận tiện thảo luận xem nên làm cái gì.

Lâm Thu Thạch lúc ăn cơm còn chú ý một chút xem cậu nam sinh kia có xuất hiện hay không, bất quá xác suất để bọn họ gặp lại là quá nhỏ.

Hạ Như Bội buổi sáng đã không ăn cái gì, giữa trưa lại càng không ăn uống gì.

Lê Đông Nguyên khuyên cô vài câu, Hạ Như Bội cũng không chịu ăn,liền từ bỏ.

Ngược lại Nguyễn Nam Chúc ăn ngon lành, ăn xong phần của mình còn làm nũng đòi Lê Đông Nguyên mua cho mình hai cái đùi gà.

"Tôi cũng muốn ăn gà!" Vốn dĩ không tính ăn cơm, Hạ Như Bội đột nhiên mở miệng, đứng dậy nói với Lê Đông Nguyên:" Mông ca, tôi muốn ba cái."

Nguyễn Nam Chúc:" Tôi muốn bốn cái."

Hạ Như Bội:" Tôi muốn năm cái!"

Nguyễn Nam Chúc:" Tôi muốn sáu cái."

Hạ Như Bội khẽ cắn cắn đôi môi đỏ mọng, ương ngạnh nói:" Tôi muốn bảy cái ------"

Lâm Thu Thạch:"....." Các người rốt cuộc đang so cái gì, còn có, Nguyễn Nam Chúc anh vì cái gì mà lại khi dễ cô gái đơn thuần kia, một đại nam nhân dung lượng dạ dày so với một cô gái có phải hay không quá không công bằng.....

Lê Đông Nguyên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ:" Các người thực sự muốn ăn nhiều như vậy sao?"

Nguyễn Nam Chúc:" Nhiều gấp đôi tôi cũng ăn được, bất quá tôi cũng không muốn ăn quá nhiều." Hắn thẹn thùng nhìn Hạ Như Bội cười cười," Sợ mập lên." Còn cố tình nhìn eo Hạ Như Bội.

Hạ Như Bội thiếu chút nữa bị Nguyễn Nam Chúc làm cho ngất xỉu, tức giận bừng bừng: " Ăn xong! Tôi mới không sợ mập lên!! "

Lê Đông Nguyên không còn lời nào để nói, đứng dậy đi mua đùi gà cho hai người này.

Vài phút sau, Nguyễn Nam Chúc cùng Hạ Như Bội cầm đùi gà ăn, đùi gà của nhà ăn có hương vị không tồi, vừa mềm vừa thơm.

Hạ Như Bội một ngày không ăn cái gì, kỳ thật cũng có chút đói bụng, lúc này gặm đùi gà, nhưng thật ra một hơi ăn bốn cái, miễn cưỡng ăn cái thứ năm, sau đó nhìn chằm chằm hai cái còn lại bắt đầu phát sầu.

Nguyễn Nam Chúc không nhanh không chậm gặm xong bốn cái đùi gà, cầm lấy cái thứ năm, ưu nhã ăn xong lúc sau vẫy vẫy tay với Lâm Thu Thạch :" Ăn không vô."

Hắn nói như vậy, Hạ Như Bội cũng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói:" Mông ca, ta cũng ăn không vô."

"Không có việc gì."Lê Đông Nguyên nói, "Đem đến đây đi." Hắn vốn đang lo lắng Nguyễn Nam Chúc tiếp tục công kích Hạ Như Bội ăn đến hỏng dạ dày, không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc vẫn còn giữ chừng mực.

Ăn đùi gà xong, lau tay khô, Nguyễn Nam Chúc đề nghị bọn họ đi chỗ cấp ba học nhìn xem.

Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.

Vì thế bọn họ hướng tới khu dạy học mà đi.

Nguyễn Nam Chúc lại nghiên cứu ảnh chụp kì quái kia, hắn tựa hồ phát hiện manh mối nào đó,nhưng Lâm Thu Thạch căn bản không nhìn thấy sương mù màu đen.....Tựa hồ bọn họ không nghe được,Lâm Thu Thạch lại có thể nghe được âm thanh rõ ràng.

"Bọn họ giống như đang đi học."Đi tới khu dạy học phía dưới,Lâm Thu Thạch nghe được tầng trên có tiếng thầy giáo nói chuyện.

"Bọn họ không phải lập tức phải thi cuối kỳ sao?" Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nhớ tới, " Cách kì khảo sát cuối kỳ còn mấy ngày?"

"Không biết, phải đi hỏi." Lâm Thu Thạch lắc đầu.

Lúc này giờ tan học còn có hơn mười phút, bốn người ở khu dạy học dạo qua một vòng.Đại bộ phận học sinh đều ở đây, ban khoa học tự nhiên tổng cộng có mười sáu lớp, phân bố ở bốn đến năm tầng lầu .

Mà bọn họ cũng mở khóa phía trước, tìm được lớp 12-3,nơi chụp ảnh chung.

Bốn người ở bên ngoài chờ đợi chốc lát, cuối cùng cũng đến giờ tan học.

Tiễn lão sư rồi đi, Nguyễn Nam Chúc trực tiếp đi vào phòng học, thẳng đến chỗ mục tiêu của mình.

Học sinh kia thấy Nguyễn Nam Chúc, hiển nhiên là nhớ tới hôm qua ở phòng ăn ngẫu nhiên gặp được, biểu tình trở nên có chút khẩn trương.

"Có thể nói chuyện một lát không?" Nguyễn Nam Chúc nói.

"Nói cái gì?" Nam sinh kia thái độ thực cảnh giác.

"Nói ngay tại đây?" Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh bốn phía.

Ở đâu cũng toàn là ánh mắt, bởi vì Nguyễn Nam Chúc, toàn bộ ánh mắt đều dán vào hai người.

Học sinh kia mím môi, biểu tình thập phần căng thẳng, đứng lên nói:" Đi ra ngoài nói đi." Cậu nói:" Tôi cái gì cũng không biết."

Bốn người đi theo học sinh kia ra ban công hành lang, Nguyễn Nam Chúc mở miệng hỏi:" Không cho chúng tôi biết tên của cậu sao? "

"Tôi là Giang Tín Hồng." Học sinh nói, "Các người có chuyện gì mau hỏi đi, tôi còn phải đi học."

"Chúng ta đến để điều tra về lớp của cậu." Nguyễn Nam Chúc vào thẳng vấn đề, trực tiếp lấy ra bức ảnh lấy từ phòng hồ sơ, "Chúng ta muốn hỏi, ảnh chụp thiếu người kia tên gọi là gì?"

Hắn đem ảnh chụp lấy ra, Giang Tín Hồng chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt liền đại biến:" Các người lấy thứ này ở đâu?"

Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Ảnh chụp này thật đặc biệt?"

Giang Tín Hồng không hé răng, nhưng Lâm Thu Thạch thấy lại từ sâu trong ánh mắt cậu, thấy được một loại sợ hãi, phảng phất trước mặt ảnh chụp không phải là ảnh chụp, mà là thứ gì giống lệ quỷ đòi mạng. Cậu nuốt nước bọt thật mạnh, trong giọng nói mang theo run rẩy:" Tôi không biết các người có ý gì."

"Mặt chữ chính là ý tứ." Lê Đông Nguyên đột nhiên mở miệng, ngữ khí hắn phi thường bình tĩnh, nói:" Chúng tôi cũng không muốn làm khó cậu, chỉ là muốn hỏi rõ ràng trên ảnh chụp rốt cuộc thiếu ai, tên cô ta là gì?"

Giang Tín Hồng nhìn chằm chằm ảnh chụp không nói chuyện, bước chân không tự chủ được lui về phía sau một bước.

"Cậu không muốn sự tình kết thúc sớm chút sao?" Lê Đông Nguyên thanh âm nhẹ nhàng, giống như dẫn người mở ra Phan đồ kéo ma quỷ, mang theo mị hoặc lòng người, "Nói đi, nói ra thì tốt rồi, cậu không phải cũng rất sợ sao."

Giang Tín Hồng miệng hơi mấp máy, phun ra một cái tên:" Lộ Tá Tử."

Lê Đông Nguyên:" Lộ Tá Tử?"

" Đúng vậy, chính là cô ta." Giang Tín Hồng nói, " Một người vốn không nên tồn tại trong lớp học của chúng ta... "

Cậu đang muốn tiếp tục nói, tiếng chuông báo lại đột nhiên vang lên, đem cậu bừng tỉnh, tựa hồ như cậu phát hiện mình đang nói gì đó, biểu tình hoảng sợ vô cùng, không hề để ý tới lời Lê Đông Nguyên nói, xoay người chạy mất.

Lê Đông Nguyên nhìn bóng cậu, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: " Chỉ còn một chút nữa."

"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc thâm trầm nhìn Lê Đông Nguyên liếc mắt một cái, "Chỉ còn một chút, thật là, thật đáng tiếc."

Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích một chút: Cửa chỉ có một cánh, chỉ cần mở tất cả mọi người đều có thể đi ra ngoài, nhưng có ma quỷ chờ trong đó hay không, còn phải xem vận khí......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top