Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

"Sáu giờ năm mươi phút, lá gan của Daiki cũng không nhỏ !" Akashi lạnh nhạt liếc qua đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, nụ cười trên mặt lại sâu thêm vài phần. Rõ là ánh nắng mặt trời ấm áp vui vẻ, lại sinh ra vài phần lạnh lẽo làm mọi người vô thức chà xát hai tay đang nổi hết cả da gà lên. Trong lòng thầm lặng khách sáo một phen với cái tên đầu sỏ gây tội kia.

Cây kéo nhỏ màu đỏ đang chuyển động trên bàn tay Akashi phát ra âm thanh, lưỡi kéo sắc bén phản xạ lại tia nắng sớm lóe ra một tia sáng.

Kise cùng Midorima đang đứng bên cạnh hắn bất động thanh sắc lui ra vài bước, muốn xa khỏi tâm bão. Chỉ có Murasakibara không rõ tình huống tự nhiên thưởng thức maiubo mình yêu thích nhất. Nơi này cùng bầu không khí quỷ dị ở những chỗ khác như có tấm màn ngăn cách vậy.

Kim phút chậm rãi nhích thêm một khoảng, người kia cuối cùng cũng xuất hiện với tốc độ như bay. Khác với buổi tối có đốt đèn tìm cũng chả thấy đâu, ban ngày Aomine là người nổi bật, sáng sớm liếc mắt cái là biết chỗ hắn đang đứng liền. Điều này chứng minh được rằng, đen quá thì sẽ tự động trắng. (=))) )

"Xin lỗi, xin lỗi nhiều, hôm nay dậy trễ." Aomine lắc đầu cười cười, không có chút hối lỗi nào. Đi trễ là phần của Aomine, giống như ăn vặt là phần của Murasakibara vậy, đây là điều hết sức bình thường. Vừa ngừng thở dốc vì phải chạy, hắn không coi ai ra gì lấy ra bình nước uống. Nước không kịp nuốt xuống chảy dọc theo khóe miệng uốn lượn, lưu lại một vệt trên da tay ngăm đen cực kì dễ nhìn thấy. Vốn là hành động uống nước, dừng ở trong mắt người khác lại trở thành hình ảnh khiêu khích phát sáng.

Chỉ đến muộn thôi, mọi người đã vội trách rồi.

Đang lúc mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt "giết người", thiếu niên da đen này cuối cùng cũng dừng tìm đường chết bước đến, lung tung lau miệng hỏi
"Làm sao?"

Như thể vừa nhớ ra cái gì, không sợ chết mà thêm một câu "Hẳn là đâu có muộn nhiều quá ha !"

Đáp lại câu nói này là vẻ mặt như nhìn thấy người chết của đồng bọn. Không tìm đường thì sẽ không chết ! Cái tên này sao lại còn chưa hiểu !

Aho-san, một đường bình an !

Akashi chậm rãi quay đầu, nở ra nụ cười sáng chói
"Không nhiều không ít, cũng vừa ba mươi phút. Chúng ta bắt - đầu - nào."
Cố ý nhấn nhá ba chữ sau cùng, câu nói thoáng nghe ra phần quỷ dị.

Midorima đẩy kính lên che kín mắt, miễn cho chút nữa bị máu bắn tới. Còn Kise thì hưng phấn mở to mắt chờ trò hay, trên mặt không giấu được vui sướng khi người khác gặp họa. Tay đang cầm di động cũng khẩn trương tới mức ra đầy mồ hôi. Ở trong tình huống thế này, ngu ngốc mới phát ra tiếng.

Aomine chợt cảm thấy lạnh sau lưng, cây kéo nhỏ bay qua trước mắt thẳng tắp cắm trên cây cọc (?) cách đó hơn ba thước.

"Akashi..." Aomine nuốt nước bọt, chật vật kêu lên. Cây kéo vừa được nhận lại kê ngay động mạch chủ, Akashi cầm kéo lướt qua lại. Cảm giác lạnh lẽo truyền ra khắp toàn thân, mồ hôi lạnh của Aomine vã hết cả ra. Ngố như hắn cũng nhận ra tình huống lúc này có điểm không đúng, Akashi tức giận, hơn nữa cực kì giận tới mức hắn bây giờ có bị bệnh cũng không dám. (1)

"Nói đi, cậu muốn chết kiểu gì?" Không quan tâm tới mặt của Aomine lúc này so với thường ngày còn đen hơn, Akashi tự thưởng thức cây kéo của mình.

Cùng lúc đó lại nổi tính ác, kéo đang kê ở cổ hù một cái. Không nhanh không chậm vỗ vỗ từng cái một.

Aomine nín thở đứng thẳng, cũng chẳng dám thở mạnh. Sợ lơ là chút phải máu tươi ba thước !

"Anh Daiki." Tiếng kêu mềm mại từ sau lưng của Aomine truyền ra. Không nghe thấy ai trả lời, lại mềm giọng kêu thêm một tiếng.

"Anh Daiki ơi."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Aomine, ngay cả Akashi cũng ngừng động tác của mình lại.

Cái ba lô to trên lưng Aomine giật giật, một cánh tay trắng nhỏ từ bên trong ba lô đang mở nửa khóa thò ra. Tay nhỏ sờ soạng khóa kéo, cật lực xoay cổ. Tới lúc như là tìm được điểm tựa rồi, từ trong ba lô đung đưa đứng dậy, ngay sau đó một cái đầu bé xinh màu lam nhô lên. Đầu tóc mới ngủ dậy có chút rối, giờ nhìn vào lại cực kì đáng yêu làm cho người khác nhịn không được muốn nhanh chóng qua sờ sờ.

Mắt xanh lúc này bịt kín một tầng hơi nước như thủy tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vô cùng mịn màng, lại mang theo chút hồng hồng vừa mới tỉnh ngủ, trông như một búp bê tinh xảo. Đứa bé dụi dụi mắt, miệng hơi hé ra đánh cái ngáp nhỏ "Anh Daiki."

"Dễ thương quá !" Kise bưng mặt la lên, cực kì phấn khích. Vừa ôm mặt vừa che mũi, rõ một bộ khoái chết đi được !

"Ngốc !" Midorima tỏ thái độ khinh thường với hành vi của Kise. Nhưng nhìn kĩ phát hiện Midorima đẩy kinh nhiều hơn hẳn, hai tai cũng có dấu hiệu hồng hồng.

Murasakibara vẫn ở chỗ cũ ngồi ăn đồ vặt, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm qua phía bên kia. Tiếng nhai nhem nhem kêu lên không ngừng, sau đó một hơi nuốt hết đám đồ ăn.

"Tetsu." Aomine cứng người, suýt chút là quên trong cặp đang chứa một bạn nhỏ.

Ba lô chật hẹp dù có kéo thêm khóa, ở trong cũng vẫn vướng víu tay chân đến hoảng. Đứa nhỏ ở loay hoay mãi một lúc mới khó khăn đứng vững, hai tay bám chặt vào lưng Aomine. Vừa định đổi tư thế một chút, dưới chân mềm nhũn, người lại ngã xuống.

"Ơ oa... anh Daiki ơi !" Hoàn cảnh đột nhiên thay đổi làm bé hết hồn. Chỗ nhỏ hẹp, cả người lại bị vướng, bé không biết phải làm sao chỉ có thể lung tung giãy dụa, miệng gọi người bé quen thuộc nhất. "Anh trai, cứu em !" Nghẹn ngào kêu lên, hiển nhiên là đã bị dọa sợ. Trong hoảng loạn có một dôi tay có lực đỡ bé lên, bạn nhỏ Kuroko cuối cùng cũng đứng ngay lại. Lần này sợ rồi, hai tay bé ôm chặt cổ, nửa người ghé vào lưng của Aomine. Bé quay đầu, muốn nhìn người tốt ban nãy vừa cứu mình đúng lúc, đập vào mắt là đôi đồng tử dị sắc xinh đẹp.

"Anh trai, chào buổi sáng ạ." Bạn nhỏ nhát nhát chào một tiếng, sau đó rụt người che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhỏ giọng bổ sung một câu "Cảm ơn nhiều ạ."

"Chào buổi sáng !" Akashi mặt không chút biến sắc thu kéo lại, dùng giọng điệu cực kì ôn nhu đáp lại bé, sau đó nhìn qua Aomine "Daiki, không định giải thích sao?"

"Em họ của tớ, Kuroko Tetsuya. Vì nhà cô (2) có việc nên nhờ tớ chăm sóc." Aomine đơn giản nói về tình huống. Gia đình hắn có chút phức tạp, một tí thời gian không kể hết được mà cũng lười nói vô nghĩa.

Kuroko Tetsuya, con trai độc nhất trong nhà cô của Aomine, năm nay ba tuổi. Trong nhà còn có một cặp cha mẹ không đáng tin cậy cùng với thú cưng là chú chó tên Nigou. Vợ chồng Kuroko nhất thời tham lam, nói cái gì mà nhân lúc còn trẻ phải đi ra ngoài nhiều một chút, cặp đôi không đáng tin cậy này ném đứa con nhỏ tuổi của mình rồi đi chơi. Nhiệm vụ chăm bạn nhỏ Tetsuya dĩ nhiên dành cho học sinh trung học Aomine. Cũng may Kuroko Tetsuya là một đứa nhỏ hiểu chuyện, bị bám cũng không có gì khó khăn !

"Tetsu, ra giới thiệu với mọi người một chút." Aomine vỗ nhẹ Kuroko, âm thầm cổ vũ cho bé.

"Em là Kuroko Tetsuya, năm nay ba tuổi, thích nhất là sữa lắc vị va-ni..." Kuroko ghé vào vai Aomine, chỉ lộ ra đôi mắt to linh động cùng cái trán trơn bóng.

"A, Tetsu không phải nói thích anh nhất hả? Giờ lại đổi thành sữa lắc, anh đau lòng quá đi !"

"Còn thích cả anh Daiki nữa." Kuroko nhỏ giọng nói thêm một câu, sau đó chôn mặt vào vai của Aomine, bạn nhỏ xấu hổ rồi.

"Tetsu !" Aomine cảm động đến nỗi mặt hồng lên, nhưng vì quá đen nên không được rõ lắm thôi.

Akashi đưa tay xoa tới xoa lui đầu nhỏ mơ ước đã lâu, nói "Anh là Akashi Seijurou, Tetsuya kêu anh là 'anh trưởng' (3) đi !" Trong lòng không nhịn được cảm thán đứa nhỏ này sờ thật đã.

"Akashicchi gian quá đi ! Tớ cũng muốn sờ nữa !" Kise nhảy ra phía trước, tay đang định xoa thì cảm thấy lạnh như băng. Akashi xuất quỷ nhập thần lia kéo để ngay bàn tay của Kise. Giờ lại động đậy thêm một cái, bàn tay coi như xong !

Nheo mi mắt "Ryouta, muốn đứt tay không?"

"Không !" Đối mặt với Akashi, Kise đang nhào lên trước đứng yên lại, tay giơ trên cao cuối cùng dừng lại ngay đầu của Aomine, "Kuroko, bạn nhỏ Kuroko, anh là Kise Ryouta, em có thể gọi là 'anh Ryouta' nha !"

Midorima yên lặng đừng nhìn nãy giờ cũng không được tự nhiên lắm lên tiếng giới thiệu "Anh là Midorima Shintarou. Nói trước, anh không muốn nghe nhóc kêu 'anh Shintarou' chút nào đâu nhé."

"Thôi thôi thôi..."

Không bằng ngôn ngữ thì bằng hành động. Murasakibara nuốt hết đám đồ ăn vặt, dựa vào ưu thế chiều cao bước từng bước đến một phát bế Kuroko đang ở trong ba lô lên, ngửi một cái.
"Có mùi kẹo va-ni."
Nói xong liền há miệng ra, cắn một cái lên khuôn mặt mềm nhũn của Kuroko.

Chuyện phát sinh đột ngột làm bạn nhỏ Kuroko luống cuống. Người khổng lồ trước mắt này chẳng những muốn bắt cóc bé từ trên lưng anh Daiki, giờ lại còn muốn ăn bé. Vừa nghĩ tới chuyện có thể phát sinh kế tiếp, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.

"Oa... Đừng ăn em mà."

Tác giả có lời:

Tính cách của bạn nhỏ và thiếu niên Kuroko có thể sẽ khác. Dù sao cũng mới ba tuổi, là thời điểm đang hiếu động nên sẽ có một ít ầm ĩ, biểu tình cũng phong phú hơn. Tetsuya mặt liệt đáng iu thì sau này lớn lên mới có nha.

Chú thích:

(1): câu gốc là "trung hai bệnh cũng không trì mà dũ", mình đoán là thành ngữ nhưng cũng không rõ nghĩa của nó. TT

(2): gốc là "mỗ", nhưng mình dựa vào đoạn sau để đoán nghĩa.

(3): nó là "huynh trưởng đại nhân" í, nghe kì nhờ? =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top