Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______________________________________________________

"... Cái nhà lần trước tôi tới và nơi này là một thật à ?" Ngô Diệc Phàm đứng trước cửa sửng sốt một hồi không thể tin được mà thốt lên hỏi.

Rõ ràng là để lại cho người ta ấn tượng kì quái mất rồi QAQ... Trương Nghệ Hưng chịu không nổi nghĩ muốn đào lỗ nào đấy chui xuống, "Không sai đâu. Chẳng phải lần trước tôi có nói là mình đang trong tình trạng dealine sao..."

"Công việc của cậu thực sự có thể khiến gian nhà như này loạn đến mức kia cơ á ?" Ngô Diệc Phàm chính là đã kiềm chế dữ lắm mới chưa thổ tào một trận. Nếu không phải mỗi ngày ra ra vào vào không phát hiện động tĩnh gì, phỏng chừng anh còn cho rằng người nọ hôm nào cũng sửa nhà.

"... Xin anh đừng nói nữa mà..." Cậu lúc này đang nghĩ cách làm sao để lấy cái đĩa ngô hầm hạt thông kia che mặt hàng xóm tiên sinh lại cho rồi.

"Khụ... Ho khan một tiếng, tôi không cố ý đâu..." Ngô Diệc Phàm nhịn không được cười to một tràng, sau đó còn tỏ vẻ rất có thành ý hối lỗi nói, "Tôi bình thường không có... Nhiều chuyện như thế thật đấy... Chỉ là lần đầu tiên... Nên không kiềm chế nổi... Khụ... Nhà cậu bây giờ trông đặc biệt vô cùng sạch sẽ luôn..." Vị cảnh sát rất có cốt cách nào đó cười đến run cả vai. (Quá đáng thật sự á :))

"Này." Trương Nghệ Hưng phát cáu, "Cảnh sát tiên sinh chừa lại mặt mũi cho hàng xóm nhà anh với được không."

Ồn ào ngoài cửa mãi chưa dứt, bầu không khí giữa bọn họ cứ vậy mà dần trở nên thân thiết hơn một chút.

Hữu Bạch hổ phía sau hứng thú bừng bừng theo chân hai người hình như cũng tròn mắt sững sờ, nó khoan thai đến bên ghế sô pha trước mặt, phát hiện không có cái chăn nào rủ xuống cho nó trèo lên, chẳng thể làm gì khác ngoài nhoài người nhảy tới bàn trà, rồi mới trèo sang ghế. Dùng móng vuốt cào cào tấm drap ghế bằng vải bố, chợt nhận ra thiếu mất cảm giác mềm mại lần trước hoàng thượng bất mãn quay đầu tiến vào phòng bếp meo meo kêu hai người, biểu thị trẫm đây đang rất không hài lòng.

"Đừng nháo ~ Còn không ngoan về nhà coi chừng tao cắt cơm mày đó ~" Ngô Diệc Phàm chỉ chỉ mặt mèo, trắng trợn uy hiếp hoàng thượng.

"Ngay cả mèo mà anh cũng dọa... Tôi còn tưởng rằng anh phải là một người rất nghiêm túc cơ..." Trương Nghệ Hưng cười cười đưa cho anh một cái bát in hình nụ hoa quấn đầy tơ vàng và một đôi đũa bằng gỗ đầu gắn tai thỏ, xong xuôi đâu đấy dọn canh gà ninh nhừ thơm phưng phức bưng ra đặt lên bàn cơm.

Cạn lời nhìn chằm chằm bộ đồ ăn hết sức ngộ nghĩnh, Ngô Diệc Phàm dở khóc dở cười: "Tôi không biết cách nói chuyện thôi. Bộ gia cụ nhà cậu thực sự vô cùng đặc sắc nha ~ Tôi lớn chừng này lần đầu mới thấy đôi đũa tai dài kiểu vầy luôn."

Cậu đắc ý cười: "Tôi mua đó ~ Sao, đẹp không ?" Hai bên gò má như có rượu đỏ tràn ra từng chút từng chút một, mang theo nét tinh nghịch ngọt ngào nào đó cứ thế câu hồn người đi mất.

Ngô Diệc Phàm thấy mà lòng ngẩn ngơ, không hiểu sao chợt nhớ tới chuyện Biện Bạch Hiền từng nói mình rất có năng lực bẻ cong thẳng nam. Chân thực đến mức anh ngay lập tức muốn trông thấy cậu, người nọ cười rộ lên, người ngắm tâm liền nhộn nhạo... Khụ khụ !! Ngô Diệc Phàm ơi là Ngô Diệc Phàm mày đang nghĩ cái gì quỷ gì vậy !!! Khuôn mặt anh đột nhiên đen lại.

"Ê, nè, anh không thích à ? Tôi đổi cho anh bộ khác nhé ? Trương Nghệ Hưng nhìn người ta đen mặt thì có hơi ngượng.

"Không đâu, tôi thích lắm ~ Vừa rồi nghĩ cái khác thôi ~ Ăn cơm đi !" Anh lập tức đổi chủ đề.

Trương Nghệ Hưng nhức cả đầu cũng ngồi xuống phía đối diện.

Ngô Diệc Phàm múc cho mình bát canh gà. Canh gà(1) trắng trong trên mặt loang loáng chút váng mỡ vàng lấp lánh, vị gà thanh mát nồng đậm tản mát hương gừng nhàn nhạt, lòng bát thuần trắng thổi nhè nhẹ là có thể thấy lấp ló vài hạt kỷ tử (2) đỏ tươi. Uống một hớp lớn chỉ còn đọng lại vị ngon chẳng gì sánh bằng, canh gà đậm đặc cơ hồ tan ra trong miệng vấn vương nơi đầu lưỡi, khiến người ta tiếc rẻ phút giây nuốt xuống mỹ vị.

Kiềm lòng không đặng nhanh chóng uống hết phân nửa bát canh mới luyến tiếc mà dừng lại, nhiệt khí từ phế phủ truyền khắp toàn thân, cảm nhận tinh thần cả người phấn chấn thật nhiều, "Ngon lắm!" Anh bật ngón cái khen tặng.

Cậu xấu hổ cười cười, vung đũa nếm thử món ngô hầm hạt thông của hàng xóm.

"...." Ta phải hãm lại cảm giác muốn nhổ, trời đất thánh thần thiên địa ơi đây là thứ khỉ gió gì vậy chứ ! Hạt thông với hạt ngô đánh nhau là vị này hả ? Ngô hầm hạt thông ngọt ngào (Trọng điểm !) của ta đâu, hai loại hạt này quả thực trộn với nhau sẽ tạo ra mùi vị khủng khiếp đến thế kia !? Cái này nữa nấu quá lửa tẹo thôi mà ... vị dở muốn chết là cớ làm sao a ! Mặt mày Trương ăn hàng trong nháy mắt không tự chủ mà cứng đờ. (Đậu xanh tôi cười sảng luôn)

Người chế biến món ăn Ngô Diệc Phàm thấy thế liền bật cười, "Ha ha ~ Tôi nói rồi chỉ có thể đảm bảo đồ cậu ăn đều đã chín mà ~" Không biết tại sao vẻ mặt hàng xóm tiên sinh lại có vẻ "Ặc ! Ta nuốt phải cái thứ quỷ gì đây !" Anh chẳng những không xấu hổ trái lại còn có cảm giác thích thú của việc giỡn nhây thành công, hình như đùa cợt người trước mắt chính là chuyện mà bản thân yêu thích. Chẳng qua cái suy nghĩ ấu trĩ này đã nhiều năm vẫn chưa có cơ hội thực hành.

"... Nấu hơi chín một chút..." Trương Nghệ Hưng gian nan nuốt xuống đống thực vật trong miệng, lại thử tiếp một miếng cơm. Cơm là mang từ nhà Ngô Diệc Phàm tới, chuẩn bị canh gà hôm nay vốn dĩ là để ăn với mì, cậu căn bản không có nấu cơm. "Thật ra cơm làm không tệ."

"Là gạo dễ nấu thôi ~" Anh yếu ớt cười trừ một tiếng, gắp thêm miếng thịt gà. Mỗi lần gặp mặt, cậu ấy đều mang đến cho anh thật nhiều bất ngờ cùng vui vẻ, ở trước mặt người nọ mặt than hoàn toàn không có chỗ thể hiện.

Hữu Bạch Hổ nghe mùi đồ ăn ngon liền nhảy từ trên ghế sô pha xuống bên dưới, bước vòng quanh chân bọn họ, thi thoảng dung đôi mắt ướt long lanh nhìn hai người. Hoàng thượng thấy con sen không chịu để ý đến mình chỉ lo ăn, lại còn là dáng vẻ ăn ngon đến mỹ mãn cuộc đời, nó giận tím mèo lấy móng vuốt cào anh một nhát, sau đó đi qua chỗ Trương Nghệ Hưng dùng đầu cọ cọ chân cậu, yếu ớt mà meo meo hai tiếng.

Trương tiên sinh ~ Hữu Bạch Hổ đang bán manh ~ Mau đút em đồ ăn đi ~ Bao nuôi em đi ~

"Ai nha, nó không sao chứ ?" Điệu bộ nũng nịu đáng yêu của nó làm tâm can Trương Nghệ Hưng mềm nhũn. Cậu đứng dậy lấy cái bát nhựa mặt mèo trong tủ, đảo bát canh gắp mấy miếng gà thêm ít cơm trắng đưa đến trước mặt Hữu Bạch Hổ.

Ngô Diệc Phàm mặt đen sì khom lưng sờ sờ mắt cá chân, cũng may không bị rách da. "Tiểu bạch nhãn lang !". Anh trừng mắt với mồn lèo dưới gầm bàn, thấp giọng mắng nó. Mèo trắng lúc này đã triệt để tạo phản quay mặt về phía người tặng nó đồ ăn, ngay cả liếc mắt nhìn anh cũng lười, cái đuôi đằng sau sung sướng đung đưa trông rõ đáng ghét.

"Mày thích nó hả ? Cho nè !" Cậu cưng chiều vuốt mũi nó một cái, mặc cho người ngồi phía đối diện đang vô cùng tức tối trút giận vào miếng thịt gà.

Trương Nghệ hưng cắn môi dưới cố nén tiếng cười, ai dô, hàng xóm tiên sinh à thực ra anh còn đáng yêu hơn mèo nhà mình nữa đấy ~

Hết chương 9

(1) Canh gà

(2) Kỷ tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top