Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12


Chúc Trác đi ở đằng trước, tùy tay chọn một quả cà tím ném vào trong xe đẩy: "Lúc trước chưa từng thấy em nấu cơm."

Túc Duyên đẩy xe ở phía sau. Cậu chăm chú vào từng hành động của Chúc Trác. Thấy thế vội vàng thò tay lấy quả cả tím không tốt ra, lựa một quả mới có màu sắc tươi hơn. Toàn bộ quá trình đều rất lưu loát: "Dù sao thì ở nhà cũng rảnh."

Chúc Trác quay đầu nhìn Túc Duyên một cái.

Túc Duyên: "Có việc gì?"

"Không có gì."

Chúc Trác tiếp tục đi phía trước. Hắn buông mắt xuống, đột nhiên ngón tay cắm vào trong túi, đều ngón tay nhẹ nhàng đụng vào chiếc di động đang không ngừng rung rồi ấn tắt máy.

 Hắn dẫn đường ở đằng trước còn Túc Duyên đi theo phía sau. Hai người dần dần đi đến chỗ  vắng người trong siêu thị, càng đi càng ít. Chúc Trác quay đầu lại, giọng nói mang chút lười biếng: "Túc Duyên, lần này tôi vì em mà hy sinh nhiều như vậy, em tính bồi thường tôi như thế nào?"

Túc Duyên nhìn lại bộ đồ Chúc Trác đang mặc, đôi mắt né tránh: "Nấu một bữa ăn thịnh soạn cho anh."

Chúc Trác cười nhạo một tiếng: "Tôi cần một bữa ăn của em hả?"

Túc Duyên hỏi lại: "Vậy anh muốn như thế nào?"

Cậu hơi không vui, một bữa ăn thì sao vậy? Cậu nấu ăn rất ngon đấy.

Chúc Trác lại bình tĩnh nhìn Túc Duyên một lát, thấy Túc Duyên không phản ứng gì nữa. Tặc lưỡi: "Em cố tình không hiểu hay là giả ngu ngơ vậy?"

Túc Duyên: "?"

"Lại đây." Chúc Trác chỉ vào một thứ trên kệ hàng, "Em đọc thành phần sản phẩm này đi."

Sản phẩm?

Túc Duyên men theo hướng tay của Chúc Trác nhìn vào kệ hàng. Cậu và Chúc Trác cách nhau một cái xe đẩy, cách có chút xa nhưng vẫn có thể thấy được đồ mà Chúc Trác đang chỉ là một hộp sữa bột, thương hiệu còn rất nổi tiếng. Nhưng mà trên đó ghi gì thì nhìn không được.

Túc Duyên không thể hiểu nổi nội dung trên một hộp sữa bột có gì đáng chú ý. Nhưng Chúc Trác bảo vậy thì cậu cũng tò mò. Cậu muốn đẩy xe lại gần xem thì bị người Chúc Trác cản. 

Túc Duyên đành phải để xe đẩy tại chỗ rồi đi đến bên Chúc Trác nhìn hộp sữa bột: "Có gì vậy? Hộp sữa bột này có vấn đề gì ư?"

Cậu nhìn kỹ thành phần ghi trên vỏ hộp, nhưng hình như cũng không có gì bất thường.

Chúc Trác đột nhiên gọi: "Túc Duyên."

"Hả?" Túc Duyên quay đầu, vừa định hỏi Chúc Trác muốn làm gì. Thì thấy khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Chúc Trác ghé lại gần, để lại một cái chạm nhẹ nhàng vào môi cậu. 

 Xúc cảm có phần mềm mại. Cậu cũng cảm nhận được hô hấp của đối phương thổi lên mặt mình tựa môt cơn gió nhẹ.

Giây tiếp theo, bàn tay to lớn duỗi lại đây, cố định lấy phần sau gáy Túc Duyên. Chúc Trác lại tiếp cận cậu một lần nữa, củng cố nụ hôn này.

Túc Duyên: "!!!"

Túc Duyên hoàn toàn không kịp đưa ra phản ứng gì.

Đây là nụ hôn đầu của cậu, mà lại còn bị đánh lén, điều này khiến Túc Duyên ngơ nhác một hồi. Đôi mắt trợn tròn, nhìn có chút đần độn. Môi răng cũng dễ dàng mà bị cạy ra, Chúc Trác thâm nhập vào bên trong bám lấy Túc Duyên không thôi.

Cảm giác hôn môi đối với Túc Duyên hơi kì lạ.

Cảm xúc mềm mại ban đầu trên môi chớp mắt đã không quan trọng nữa. Ngược lại sự tồn tại của đầu lưỡi đối phương càng thêm mãnh liệt.

Tất cả đều diễn ra quá nhanh, còn không đến hai giây.

Túc Duyên đột nhiên mới phản ứng lại, cậu muốn đẩy Chúc Trác ra nhưng sức lực của Chúc Trác rất lớn, hắn giam cầm Túc Duyên khiến cậu không thể làm gì. Hắn cau mày, có vẻ bất mãn với hành vi kháng cự của Túc Duyên. Chúc Trác cắn môi cậu một cái coi như sự trừng phat.

"Ưm."

Rất đau.

Túc Duyên ngửa đầu ra đằng sau, kéo theo bàn tay đang nắm lấy gáy cậu đụng vào kệ hàng, phát ra một tiếng "phanh" lớn.

  Hộp sữa bột trên kệ bị trấn động xuýt rơi từ phía trên xuống. May Chúc Trác phản ứng lẹ, dùng tay đỡ lấy.

Túc Duyên che miệng, ánh mắt hàm ý cảnh cáo.

Có một bà dì lớn tuổi đi ngang qua. 

Bà ta cau mày, nghiêng một phía lách qua hai người, bĩu môi: "Vợ chồng trẻ bây giờ ở nơi công cộng chẳng có chút ý thức tự giác. Mặc dù đã kết hôn những cũng không thể làm vậy trước mặt mọi người chứ, đúng thật là...."

Mặt Túc Duyên đỏ ửng, rất muốn đào một cái hố chui vào, cậu quát nhẹ Chúc Trác: "Mau buông em ra!"

May mắn bộ dạng hiện giờ của Chúc Trác là nữ. Hai người dừng lại ở khu sữa bột, nhìn qua rất giống một cặp vợ chồng đang mua sữa cho con nên không gây chú ý nhiều.

Chúc Trác nghe lời, buông tay ra khỏi người Túc Duyên. Đôi mắt hắn mang theo vẻ hứng thú, nhìn vào vẻ mặt Túc Duyên, chưa đã thèm, hắn nói: "Em ngọt hơn sữa bột nhiều." 

Túc Duyên: "......" Làm gì có ai so sánh người với sữa bột.

Cậu xoay người kéo lấy xe đẩy: "Mau nhanh chân lên, đừng đứng ở chỗ này nữa."

"Da mặt em mỏng vậy à?" Chúc Trác theo sát ngay sau đó, khóe miệng hơi dâng lên, "Chẳng phải năm đó em còn trộm hôn tôi?"

????

Ai hôn trộm???

Túc Duyên vẻ mặt đờ đẫn, đang muốn cãi lại, đột nhiên nhớ tới cái gì.

Vãi.

...... Không lẽ nào???

Năm đó nhà làm game đúng là ra mắt một thẻ SSR có tỉ lệ rơi ra rất thấp.

—— Sau khi Chúc Trác bị thương. Hắn được nhân vật chính đặt nằm lên giường của mình. Vẻ mặt Chúc Trác khi ngủ cũng không an lành, hắn cau mày. Lúc nhân vật chính ngồi xổm ở mép giường giúp Chúc Trác xử lý miệng vết thương, nhìn khuôn mặt của Chúc Trác thì không nhịn được hôn trộm một lần.

  Lúc thẻ bài mới ra mắt thì những tín đồ mê đắm vẻ đẹp của Chúc Trác được một phen sôi trào, thề nhất định phải quay bao giờ ra mới thôi, nhưng tỉ lệ quay được cũng thấp khiến người tuyệt vọng.

Ngay cả người được công nhận là Âu hoàng nhất trong trò chơi này - Túc Duyên, đều tốn ước chừng 4200 tệ mới quay được.

 Nhớ lại tuần đấy, trên Weibo tiếng than động trời đất, tổ kế hoạch bị lôi ra quất không biết bao nhiêu lần.

Thậm trí đề tài ấy còn lên hot search.

Nếu không phải lúc ấy tới gần ngày 15 tháng 3, sợ có chuyện sảy ra nên nhà làm game lại ra mắt thêm mấy thẻ giá rẻ mà dùng lốt, trong có có cả cảnh Yến Cô Hành tắm suối nước nóng lộ chút cơ thể ra ngoài. Nếu không người chơi khiếu nại sập nhà.

Hmmm????

Cho nên Túc Duyên bỏ ra tận 4200 tệ, mua một nụ hôn trong quá khứ với Chúc Trác??? Hơn nữa lại còn là cậu chủ động trộm hôn Chúc Trác???

Quá đáng!! Điều này cũng thật quá đáng!!!

Vậy lúc sau cậu còn quay ra thẻ sinh con thì sao, chẳng lẽ thân nam nhi như cậu còn muốn sinh con à?

Ha

Túc Duyên cười lạnh trong lòng một tiếng.

Hai người tiếp đó đi dạo vòng quanh siêu thị một lượt, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bao lớn bao nhỏ xách về nhà.

Túc Duyên vừa tới nhà liền mang theo nguyên liệu nấu ăn chui vào phòng bếp.

 Chúc Trác đổi dép đi trong nhà xong thì đến phòng bếp. Hắn dựa vào cạnh khung cửa. Đôi mắt đạm mạc chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn của Túc Duyên dưới ánh đèn vàng ấm áp, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân hiểu được một ít từ "nhà" có nghĩa gì.

Đó là một hình ảnh khác biệt hoàn toàn so với những ngày tháng sinh hoạt trong địa ngục trong quá khứ. Bất giác khóe miệng hắn hơi mỉm, ánh mắt cũng nhu hòa dần: "Duyên Duyên, không cần làm nhiều đồ như vậy."

Túc Duyên cũng chẳng quay người lại, cậu trực tiếp dùng câu của Chúc Trác để trả lại hắn: "Nhưng anh hy sinh nhiều như thế, còn mặc đồ nữ, vất vả mới có thời gian gặp em. Tất nhiên em muốn làm nhiều đồ một chút rồi."

"Anh ăn không hết." Chúc Trác nói, "Thời gian không đủ, phải đi."

Túc Duyên ngừng lại động tác, rốt cuộc quay đầu lại: "Gấp như vậy?"

"Ừm." Chúc Trác không giải thích nhiều,

Hắn cầm điện thoại từ túi ra bật nguồn lại. Quả nhiên màn hình đã đầy thông báo cuộc gọi nhỡ với tin nhắn. Hắn mở ra đọc nhanh một lượt tin nhắn. Chúc Trác nhíu mày lại: "Lần sau lại đến gặp em. Có gì nhắn tin Wechat cho tôi." Vừa nói xong, lại có một cuộc gọi nữa đến.

Chúc Trác không ấn nghe, chỉ nhìn qua dãy số rồi cất điện thoại đi. Để lại một câu cuối cùng với Túc Duyên: "Em nhớ thường xuyên liên hệ với tôi một chút."

"......Ừ." Túc Duyên ừ một tiếng qua loa lấy lệ.

Thường xuyên là gì? Không có khả năng!

Chúc Trác đột nhiên bước nhanh đi vào phòng bếp, ôm lấy đầu Túc Duyên.

Túc Duyên hoảng sợ, còn tưởng rằng Chúc Trác lại muốn giở trò cũ, cưỡng hôn cậu. Cậu theo bản năng tắt bếp trước. Không ngờ rằng đối phương tới sát lại đây lại chỉ để lại một nụ hôn lên trán cậu, đụng vào liền tách ra.

"Bảo bối, tạm biệt em." Giọng Chúc Trác lúc nói những lời này khàn khàn, khác hoàn toàn với giọng nữ lúc trước, có vẻ càng thêm trầm ấm gợi cảm.

"Tạm biệt." Túc Duyên chớp chớp mắt.

Nhìn thấy rõ Chúc Trác rất gấp, chào tạm biệt với Túc Duyên xong đã vội vàng rời đi. 

Túc Duyên đứng ở phòng bếp, cúi đầu tiếp tục nấu cơm.

Để món ăn cuối cùng ra bàn ăn, Túc Duyên tạm dựng một cái, đột nhiên giơ tay sờ sờ cái trán của mình, chẳng biết cậu nghĩ đến điều gì, chẳng được bao lâu thì lỗ tai cậu đỏ bừng, Túc Duyên chậm rãi hít thở sâu một hơi, quay ra phòng bếp rửa tay.

 Túc Duyên thấp giọng mắng một tiếng.

......

Ngày hôm sau là chủ nhật.

Đi làm sáu ngày cuối cùng cũng không phải đi làm, Túc Duyên ngủ nướng rất sung sướng.

Một giấc ngủ này kéo dài đến tận hơn 10 giờ, kết thúc bằng tiếng rung của di động.

Túc Duyên ngáp một cái, duỗi người ở trong ổ chăn khô ráo mềm mại, rồi lấy điện thoại ở dưới gối đầu ra, mơ mơ màng màng ấn nghe: "Alo, ai đấy?"

"Chào anh, anh là anh Túc đúng không? Em  ở bên Thuận Phong Tốc Vận, anh có một đơn chuyển phát nhanh."

"Hửm? chuyển phát nhanh ư, anh để ở cửa phòng bảo vệ là được rồi."

"Để ở trước cửa phòng bảo vệ? Được ạ, vậy anh xuống lấy sớm nhé, hình như là đồ có giá trị cao đấy."

"Vâng."

 Sau một hồi đối thoại, Túc Duyên đã tỉnh ngủ.

Túc Duyêm xoay người đi xuống giường. Vào phòng vệ sinh, cậu vừa đánh răng vừa mở Wechat đọc tin nhắn.

Đầu tiên là tin nhắn từ bảo bối số một - Yến Cô Hành: "Chơi game không?"

Túc Duyên theo bản năng nhìn vào thời gian Yến Cô Hành gửi tin nhắn này —— 7 giờ 32 phút sáng.

Cái gì vậy??? Vừa sáng tinh mơ đã bắt đầu chơi game???

Tổng tài nghiện game.

Túc Duyên nhắn lại: "Em vừa mới thức, chưa ăn cơm, chiều này còn phải ra ngoài một chuyến nên giờ không chơi game được."

Số một trả lời lại rất nhanh:" Ừ, buổi chiều em đi đâu?"

Túc Duyên: "Về trường học."

Bảo bối số 3 - em trai khóa dưới: "Anh ơi, thi đấu bắt đầu từ hai giờ chiều, tầm một giờ năm mươi đã cấm đi vào rồi. Anh nhất định đừng đi tới muộn, lúc đến cửa trường thì nhắn cho em. Nếu còn thời gian thì em sẽ chạy ra dẫn anh vào, em có xe máy điện mới. Chờ em thi đấu xong thì hai chúng ta đi ăn mì!"

Túc Duyên: "Ừ, anh biết được rồi."

Bảo bối số 3: "Vậy em ở trường đợi anh!"

Túc Duyên rửa mặt xong, đi xuống lầu lấy hàng chuyển phát nhanh.

Cậu lười không nấu bữa sáng, nên cầm cả hộp chuyển phát nhanh ra ngoài trung cư mua một cái bánh bao rồi về nhà. Gi ải quyết xong bữa sáng, Túc Duyên mở hộp chuyển phát nhanh.

 Cái hộp này bọc ba tầng trong ba tầng ngoài, bên trong là một hộp quà được đóng gói tỉ mỉ.

Túc Duyên cau mày, nghĩ đến người chuyển phát nhanh bảo rằng là đồ rất có giá trị. Cậu mở app Taobao lên xem xét đơn đặt hàng, lại phát hiện ra cậu gần đây chưa đặt đồ gì.

Hay là chuyển nhầm rồi?

Hộp quà nhìn qua rất to, Túc Duyên không mở ra ngay mà tìm xung quanh, quả nhiên cậu tìm được một thiệp chúc mừng. Chữ được viết phía trên như rồng bay phượng múa --gửi đến người yêu nhất, Duyên Duyên.

Chậc.

Đúng là quà cho cậu.

Túc Duyên tò mò, cậu mở hộp một cách cẩn thận. Chỉ thấy bên trong hộp quà có một hộp nhỏ được khảm trong xốp. Ở giữa hộp nhỏ đặt một chiếc nhẫn kim cương.

Túc Duyên: "?????"


--------------------------------------------

Chương hôm qua là tầm 2 giờ sáng, chương này là 0h sáng. Riết tôi thấy mình là người sống dưới âm phủ rồi. Hãy để lại một vote cho tui có động lực edit nhoa, hứa sẽ cố gắng cải thiện uwu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top