Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 (1)

Ai tặng nhẫn???

Vậy mà dùng chuyển phát nhanh, tài thật. Không sợ bị mất à?

Túc Duyên tò mò vô cùng, cậu lại cầm tấm thiệp mừng lúc nãy ra xem  —— trên tấm thiệp không ghi tên người gửi, từ chữ viết cũng đoán không ra điều gì, nghiêng qua nghiêng lại cũng không xuất hiện ám văn.

Túc Duyên để thiệp ở bên cạnh.

Nhẫn kim cương ở giữa hộp quà này nhìn có thể biết là dành cho nam giới. Vết cắt trên nhẫn cũng rất đẹp, kiểu dáng cũng nhẹ nhàng tinh tế, bao bì bên ngoài rất chất lượng, đây chắt chắn là một chiếc nhẫn có giá cả xa xỉ.


Túc Duyên tìm một hồi cũng không thấy được hóa đơn.

Nhưng mà nam chính của con game này nào có ai nghèo, mua nhẫn kim cương hoàn toàn không thành vấn đề.

Bảo bối số một - Yến Cô Hành, xuất thân Yến gia, là hào môn thế gia. Cậu ta là con ruột của gia chủ đời trước, chỉ số thông minh rất cao, cũng có tài năng buôn bán kinh thương. Mấy nhãn như #tổng tài tương lai #người thừa kế Yến thị tập đoàn đều được dán lên người cậu ta từ nhỏ. Bản thân cậu ta cũng rất có chí tiến thủ. Ở gian đoạn sau của game cũng thành một nhân vật có tiếng hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh.

Bảo bối số 2 - Chúc Trác, bắt đầu từ tuổi mười mấy đã lăn lê bò lết trong vùng ám, có lẽ thiếu niên năm ấy nghèo, nhưng bây giờ, hắn cũng là nhân vật có máu mặt, danh hào vang dội, mỗi một đơn làm ăn cũng mấy ngàn vạn.

Bảo số số 3 - Thẩm Túc Trạch, mặc dù bây giờ mới chỉ là sinh viên, nhưng nhà cũng có điều kiện, cha mẹ đều là phần tử trí thức. Lúc trước công tác ở nước ngoài, dẫn tới việc Thẩm Túc Trạch từ nhỏ sống ở nước ngoài. Lên đại học, cha mẹ chuyển công tác thì cậu cũng theo về học đại học trong nước.

Bảo bối số 4 - Ổ Tinh Văn, gia đình khá giả. Sau lại đi cùng bạn bè tham gia một tiết mục chương trình, vừa lúc được đạo diễn nhìn trúng. Hắn bây giờ là idol lưu lượng, quay một bộ phim cũng tầm ngàn vạn, có rất nhiều fan.

Đến nỗi bảo bối số 5......

Là nhân vật được ra mắt dịp lễ kỉ niệm, tuy rằng mới chỉ có tiết lộ bóng dáng nhưng nhìn khí thế thì cũng không thấp được chỗ nào.

Dù sao thì nhà làm game cũng muốn hốt tiền.

Túc Duyên cắn cắn móng tay. Bởi vì chột dạ, Túc Duyên thậm chí không dám bỏ nhẫn ra đeo thử một lần.

Cậu đóng gói lại chiếc hộp. Túc Duyên nghĩ một hồi rồi cẩn thận để hộp quà trong ngăn tủ đầu giường ngủ, khóa lại. Nơi này cất chứa tất cả những đồ mà Túc Duyên cảm thấy trân trọng bao gồm ảnh thuở bé của cậu.

Quay đi quay lại cũng đã đến thời gian đã hẹn.

Túc Duyên đổi một bộ đồ hưu nhàn. Năm nay cậu học năm 4, mặt non. Lúc không mặc đồ chính trang khi công tác thì nhìn thoáng qua hệt như sinh viên năm hai năm ba.

Cậu đi tàu điện ngầm để đến trường đại học. Trong lúc ấy cậu bớt thời gian nhìn qua điện thoại, không có tin nhắn nào mới gửi tới, năm bảo bối im lặng đến có chút không giống bọn họ.

Cho nên ai là người tặng cậu hộp quà kia? Sao không nói một câu....

Bất ngờ không có, nhưng sợ hãi thì kéo đầy thanh.

Túc Duyên thở dài một tiếng, tuân theo quy tắc địch bất động thì ta bất động, chờ người nọ chủ động thẳng thắn trước.

Nghĩ như vậy, Túc Duyên dẹp chuyện này sang một bên, nhắn tin cho Thẩm Túc Trạch: "Anh đang trên tàu điện ngầm rồi. Khoảng tầm một giờ nữa thì đến. Nhưng mà em không cần ra đón anh đâu nha. Anh đến nhà ăn ăn cơm trưa xong thì sẽ tìm em. Em cứ chuẩn bị cho buổi thi đấu đi."

Nghĩ nghĩ, Túc Duyên lại nhắn thêm một câu: "Cố lên."

Bảo bối số 3: "Anh không cần em ra đón thật ư?"

Túc Duyên: "Không cần."

Số 3: "Vậy được rồi. Nghe lời anh, em nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, cố gắng giành được thành tích cao không phụ kì vọng của anh! Lúc anh vào sân xem thì nhớ nói với em một câu, em bảo người ra đưa vé cho anh."

Túc Duyên gửi meme con mèo vẽ trái tim sang : "Ok."

Thật ra cậu không lo lắng thành tích thi đấu của Thẩm Túc Trạch. Dù sao cũng là nam chính SSR, con cưng của game. Ở cốt truyện trong trò chơi, về mảng thi đấu bơi lội thì không ai qua nổi Thẩm Túc Trạch. Cậu ta quả là đơn phương đè bẹp đối thủ.

Túc Duyên quét thẻ sinh viên đi vào trường học, một đường đi thẳng đến nhà ăn.

Nhà ăn trong trường đại học vừa ngon lại vừa vẻ. Túc Duyên mua một bát hoành thánh, ngồi xe trong trường đi đến nhà thi đấu, thời gian vừa đúng lúc.

Người ở trước nhà thi đấu rất đông, tất cả đều đang từ từ di chuyển vào bên trong, nhìn ra được rằng quy mô trận thi đấu lần này không nhỏ, còn có mấy nữ sinh cầm bảng tên đứng trước cửa phát quà.

Lúc trước trường học cũng tổ chức nhiều hoạt động như này nhưng lúc đó Túc Duyên khá trạch, hơn nữa cậu cũng không quen ai đi dự thi nên không tham gia qua. Lần này nhờ xuyên qua thế giới song song, vì quen biết Thẩm Túc Trạch nên mới cảm nhận được bầu không khí mới lạ này, Cũng coi như là một loại trải nghiệm.

Túc Duyên không mua vé, cậu đứng ở cửa, cầm di động ra nhắn tin cho Thẩm Túc Trạch. 

"Anh ơi anh ơi! Anh nhìn xem Trạch Trạch đi đi! Bơi lội siêu giỏi! Gia nhập với tụi em đảm bảo không thiệt!"

Một bạn nữ đột nhiên nhào ra trước mặt Túc Duyên. Trong tay cô ấy cầm rất nhiều đồ nho nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: "Anh ơi, đây là đồ miễn phí, có quạt, gậy cổ vũ còn có huy hiệu! Cho anh một phần, anh nhớ cổ vũ cho Trạch Trạch của tụi em nha!"

Quạt điện to chừng lòng bàn tay cậu, phía trên có dán hình Thẩm Túc Trạch phiên bản chibi.

Huy hiệu cũng lấy hình tượng chibi của Thẩm Túc Trạch, hai thứ đều được làm rất dễ thương.

Nhìn những hình này Túc Duyên nhớ tới mấy fanart lúc chơi game.

Có thể thấy tâm huyết của mấy em sinh viên khóa dưới nhiều như nào.

"Anh đừng chần chờ gì nữa! Để em đeo dùm anh nha!"

Em gái rất nhiệt tình, thấy Túc Duyên nhìn chăm chú đồ trong tay cô nàng không nói lời nào. Tưởng cậu ngại ngùng, cô nàng nở một nụ cười hiểu rõ. Duỗi tay tính cài huy hiệu vào áo Túc Duyên. Cậu thấy thế vội lui về sau một bước.

Túc Duyên xua xua tay, nói: "Cảm ơn em. Để anh tự lấy là được."

Em gái đối diện Túc Duyên hơi đỏ mặt. Cô nàng cũng không tiếp tục hành động của mình, cầm huy hiệu đưa cho Túc Duyên.

Túc Duyên cúi người cài huy hiệu vào áo mình.

"Còn có cái này."

Em gái cầm hết đồ trong tay mình đưa cho Túc Duyên, đôi mắt cười cong lên thành hình bán nguyện, "Anh đi vào trong đi. Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, tụi em cũng dọn đồ rồi đi vào đây."

"Cảm ơn em nhiều nha."

Hai người đang trò chuyện thì có một cậu nam sinh chạy từ phía trong sân ra ngoài. Đôi mắt ngo nghiêng một hồi rồi ngừng tại đầu tóc vàng của Túc Duyên, cậu vội tiếp cận: "Ui, là anh đúng không! Thẩm Túc Trạch bảo em ra đưa vé cho anh."

Túc Duyên gật đầu, tiếp nhận vé vào cửa: "Cảm ơn."

Cậu nam sinh này cũng là người nhiệt tình, ôm lấy bả vai Túc Duyên, mang theo cậu đi vào bên trong sân thi đấu: "Anh không cần cảm ơn, em là bạn cùng phòng của Thẩm Túc Trạch, tình cảm của hai bọn em rất tốt, anh của nó cũng như anh của em! Tới rồi tới rồi, anh ơi đi bên này!"

Em gái đứng ở một bên nhìn theo hướng hai người rời đi. Đợi tới lúc Túc Duyên khuất tầm mắt, cô nàng mới trở lại quầy hàng. Nghĩ lại khoảng khắc ban nãy, nàng hò hét kêu lên, nhảy bắn: "Chúng mày ơi, nãy có thấy gì không? Cái anh vừa nãy đẹp trai chết đi được."

"...... Cho nên đây là lý do khiến mày lao với vận tốc mấy trăm mét ra hả?"

"Ha ha ha ha ha chứ còn gì nữa?! Nhưng mà sao ảnh đẹp trai như thế mà trước giờ chưa gặp ở trong trường nhỉ....Haizzz tất cả là vì trường học rộng quá mà....Hơn nữa vừa nãy là bạn cùng phòng của Thẩm Túc Trạch tới đón anh ấy, hẳn là anh ấy quen Trạch Trạch!"

"Đừng nói lảm nhảm nữa. Thế có xin được liên hệ không?"

"...... Không."

"Đồ vô dụng!"

......

Túc Duyên xoát vé đi vào trong sân.

"Em tên là Xa Thường Tề, anh gọi em là Tiểu Tề cũng được. Ngày thường em cũng hay thấy Thẩm Túc Trạch nhắc tới anh......"

Xa Thường Tề nói, ánh mắt lướt nhìn huy hiệu trước ngực Túc Duyên ở Túc Duyên, ha ha cười nói, "Huy hiệu này là của mấy bạn nữ ngoài cửa đưa cho anh nhỉ. Thẩm Túc Trạch dạo này đang nổi ở trong trường lắm, năm nay còn được bình chọn làm giáo thảo. Cơ bản thì mỗi lần Thẩm Túc Trạch có hoạt động nào thì mấy bạn nữ đều làm những đồ thủ công kỉ niệm, nhìn còn khá đẹp. Nhưng mà hình như Thẩm Túc Trạch không thích lắm, hỏi vì sao thì cậu ta chẳng nói rõ, chỉ bảo là không cần thiết làm mấy cái giống văn hóa thần tượng.."

Túc Duyên mỉm cười, không bình luận về vấn đề này.

Mỗi lần đối mặt với những người không quá thân thiết nhưng lại rất nhiệt tình thì cậu chẳng có sức chống cự. Chỉ có thể bị động đi theo người ta. Túc Duyên dựa vào dãy số trên vé tìm chỗ ngồi cho mình, tới được nơi cậu nhẹ nhàng thở ra.

Vị trí xung quanh đã có rất nhiều người, phần lớn là nữ.

Di động của Túc Duyên rung một chút. Có tin nhắn mới.

Bảo bối số 3: "Em nhìn thấy anh rồi!!"

Túc Duyên đọc tin nhắn, theo bản năng ngẩng đầu nhìn một vòng. Quả nhiên thấy được Thẩm Túc Trạch đang đứng ở khu chuẩn bị vẫy tay về phía cậu.

Túc Duyên do dự một chút, cuối cùng cũng không dám vẫy tay chào lại. Người ở đây đông quá, cậu ngại, haiz.

Cậu lại cúi đầu nhìn điện thoại, tính nhắn lại cho Thẩm Túc Trạch. Đột nhiên cậu cảm thấy người bên cạnh hình như hơi sáp lại gần một ít. Túc Duyên giật mình, vội dùng tay che màn hình điện thoại, quay đầu nhìn phía Xa Thường Tề: "Làm sao vậy?"

Xa Thường Tề nhìn động tác của Túc Duyên cũng bị sửng sốt: "...... Không có gì, ha ha ha, anh đừng có căng thẳng như vậy, em chưa nhìn thấy gì hết."

Túc Duyên nhấp môi: "Ừ."

Bởi vì chuyện này, Túc Duyên bỏ điện thoại vào túi, không trả lời Thẩm Túc Trạch nữa.

Một lát sau, cậu đứng dậy nói: "Anh đi WC."

Xa Thường Tề: "Ok, anh biết tolet ở đâu chưa? Có cần em dẫn đi không?"

"Không cần." Túc Duyên giương mắt, "Anh nhìn thấy biển chỉ dẫn."

Xa Thường Tề nhìn theo Túc Duyên đứng dậy rời đi. Đột nhiên có cảm giác rằng Túc Duyên đi tolet liên quan tới việc ban nãy. Cậu nghĩ đến biểu cảm hoảng loạn cua Túc Duyên, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Sao anh ấy phải lo lắng vậy nhỉ, chẳng lẽ trong điện thoại có bí mật gì không dám tiết lộ..."

Nói xong, cậu tự cười. Túc Duyên có thứ gì không dám để người khác biết?

Hành động của anh ấy hẳn chỉ là do không thích bị người khác nhìn trộm thông tin cá nhân.

Ban nãy Xa Thường Tề tiến lại gần vì sợ Túc Duyên ngồi một mình xấu hổ, nên cậu muốn trò chuyện với Túc Duyên chứ không có ý định gì xấu. Giờ mới nhớ tới Thẩm Túc Trạch từng nói qua rằng tính cách Túc Duyên hơi hướng nội, nếu quen lâu thì mới thấy anh ấy rất dịu dàng, nhưng mà rất đề phòng với người lạ.

Bao giờ thân với nhau thì sẽ tốt hơn rồi.

Xa Thường Tề không nghĩ nữa. Cậu dựa vào ghế tựa, cầm điện thoại ra chơi game,

Túc Duyên một đường nói "Làm ơn cho qua", lách qua từng hàng ghế ngồi, đi vào toilet. Trong toilet có ít người, Túc Duyên nhanh chân đi vào một gian, cấp tốc cầm điện thoại ra sửa biệt danh cho năm bảo bối. 

—— vừa nãyTúc Duyên thiếu chút nữa qua đời tại chỗ.

Chỉ cần lúc Xa Thường Tề ghé sát lại gần mang theo cái nhìn chăm chú thì thân phận hải vương của Túc Duyên sẽ bại lộ! 

Xa Thường Tề là bạn cùng phòng của Thẩm Túc Trạch, lại còn có tâm tới xem Thẩm Túc Trạch thi đấu. Khá chắc là quan hệ của hai người không tồi. Gặp được việc này thì cậu ta nhất định sẽ báo cho Thẩm Túc Trạch. Chưa cần nói đến thứ khác, chỉ riêng một câu Thẩm Túc Trạch chỉ là bảo bối "Số 3". Túc Duyên đã có thể nằm xuống chọn bia mộ cho bản thân rồi.

Cậu phải sửa biệt danh ngay lúc này!!

Túc Duyên nghĩ một hồi. Để an toàn thì tốt nhất chỉ chừa mỗi họ cho năm bảo bối.

Ngắn gọn, súc tích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top