Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14


Ổ Tinh Văn tới?

Hơn nữa cậu ta đang đứng ngay ngoài cửa sân thi đấu?

Túc Duyên bình tĩnh ngồi trên ghế, mặt vô biểu tình nắm chặt điện thoại. 

Muốn làm người khác bất ngờ có vô số cách, có cần tới mức vậy không.

Cậu tha thiết cầu mong mấy người họ có thể cho sự bất ngờ đơn giản một chút.

Trong một chốc gửi chuyển phát nhanh tặng nhẫn kim cương, trong chốc lát đã từ phim trường bay về tạo bất ngờ....Nếu là người bình thường, thì có lẽ cậu cảm thấy rất bất ngờ, rất hạnh phúc. Nhưng Túc Duyên đâu phải người thường, cậu đã có một vị thế khác! ....Người đã đạp năm chiếc thuyền.....thế nên trái tim của Túc Duyên chịu không nổi. 

Trái tim cậu bây giờ mỏng manh lắm.

Túc Duyên suy tư trong lòng. Nhưng mà tầm này Ổ Tinh Văn đột nhiên trở lại liệu có liên quan tới chiếc nhẫn kia hay không? Cậu thu thập đồ vật, quay sang nói với Xa Thường Tề: "Anh có việc đột xuất nên cần đi trước, không thể tiếp tục xem thi đấu....Anh xin lỗi...Nếu chốc nữa Thẩm Túc Trạch có hỏi thì em bảo với em ấy như vậy, hoặc là bảo em ấy liên hệ anh qua Wechat cũng được."

Xa Thường Tề sửng sốt: "Hả? Anh đi luôn bây giờ ư?"

"Ừm." Túc Duyên hơi sốt ruột.

Tính tình Ổ Tinh Văn táo bạo. Nếu để cậu ta chờ lâu thì không chừng sẽ làm ra mấy chuyện khó lường. Huống chi Túc Duyên còn lo việc Ổ Tinh Văn chạm mặt Thẩm Túc Trạch thế nên cậu phải nhanh chân kéo Ổ Tinh Văn rời xa nơi này, càng xa càng tốt!

Ai ngờ Túc Duyên vừa mới trả lời thì đã bị Xa Thường Tề kéo xuống. Cậu ta vẫn ngồi ở trên ghế: "Nhưng mà Túc Trạch đang tới gần...Em cảm giác rằng cậu ấy đang tìm anh."

Đúng như Xa Thường Tề nói, vừa dứt lời thì Thẩm Túc Trạch khoác khăn tắm đã cất bước tới gần, nhiệt tình dào dạt mà gọi: "Anh ơi!"

Đại học tuy rằng lớn, sinh viên cũng nhiều nhưng tới xem thi đấu thì chỉ có hai loại người. Đó là người yêu thích môn bơi lội, hoặc người yêu thích cái đẹp....nói hẳn ra là tới để ngắm mỹ nam.

Mà ai lại bỏ qua được người vừa cầm hạng nhất của hai giải đấu - Thẩm Túc Trạch.

Vì giải bơi cá nhân vừa mới kết thúc, trung gian có 45 phút để nghỉ ngơi, dành để cho người dự thi điều chỉnh, khôi phục thể lực hoặc đi vệ sinh, vân vân. Thẩm Túc Trạch ở chỗ này cũng coi như là một nhân vật phong vân. Chỉ thoáng xuất hiện ở chỗ Túc Duyên thôi nhưng người xung quanh đều đã bất động nghe ngóng tình hình. Mấy nữ sinh vừa đứng dậy đính toán đi toilet thấy vậy cũng đều im lặng ngồi xuống.

Túc Duyên: "......"

Thẩm Túc Trạch nhìn chiếc ba lô đã được thu thập xong của Túc Duyên, cậu ta ngạc nhiên nhưng lại ý thức được điều gì: "Anh phải rời đi à?" 

"Đúng vậy."

Xa Thường Tề ngồi bên cạnh xen ngang cuộc đối thoại, "Anh ấy bảo có việc đột xuất nên cần đi gấp."

"À. Thì ra anh có việc gấp?" Thẩm Túc Trạch bừng tỉnh, ngừng lại một chút, cậu ta nói tiếp "Vậy em đưa anh ra cổng trường nhé?"

Túc Duyên lắc đầu lia lịa: "Không không không! Không cần."

Nói giỡn!

Nếu Thẩm Túc Trạch đưa Túc Duyên ra ngoài cửa thì chắc chắn đụng tới Ổ Tinh Văn. Ổ Tinh Văn hỏi một câu "Đây là ai" nói không chừng Túc Duyên lật một lần hai thuyền luôn. Lần trước Yến Cô Hành đụng tới Chúc Trác cũng khiến cậu nghĩ lại mà sợ. Cũng may Chúc Trác mặc váy, được cậu gán ghép danh "Chị ruột" mới miễn cưỡng vượt qua thử thách!

Túc Duyên không có khả năng trượt chân lần thứ hai trên cùng một dòng sông được.

Cậu nhìn dáng người mạnh mẽ của Thẩm Túc Trạch ẩn hiện trong khăn tắm, trong đầu nghĩ tới một lý do rất hợp lý: "Em ăn mặc như thế thì đi ra ngoài cũng không tiện. Huống hồ hạng mục cá nhân kết thúc vẫn còn hạng mục tập thể. Chẳng phải em cũng báo danh rồi ư? Lỡ đâu vì chuyện này mà khiến em trễ giờ thi đấu thì không tốt lắm." 

Thẩm Túc Trạch lại nói: "Không có việc gì, em khoác thêm một bộ quần áo là được. Anh đợi em khoảng ba phút! Hơn nữa anh cũng nói là có việc gấp? Đường từ đây tới cổng trường xa lắm, để em lái xe chở anh qua."

 Cậu ta vội vàng xoay người tính đi thay quần áo.

Túc Duyên đột nhiên nắm lấy cánh tay của Thẩm Túc Trạch, vẻ mặt trân thành nói: "Không cần tới mức như vậy, anh tự đi cũng được."

Thẩm Túc Trạch: "......"

Thẩm Túc Trạch còn có chút do dự.

Thẩm Túc Trạch là sinh viên năm ba, chương trình học dày hơn hai năm trước rất nhiều, căn bản cậu ta không có thời gian rảnh rỗi. Nơi Túc Duyên đi làm lại cách trường học xa, đi đi lại lại cũng phải vài tiếng. Thế nên thời gian hai người ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Khó khăn lắm Túc Duyên mới tới đây một chuyến, cậu muốn tiếp xúc với Túc Duyên một lát.

Thẩm Túc Trạch đang định tranh thủ cơ hội, ánh mặt lại va phải huy hiệu mà Túc Duyên đeo trước ngực. Không biết cậu ta nghĩ gì, biểu tình nhẹ nhàng hơn, gật đầu với Túc Duyên: "Vậy anh đi đường cẩn thận nhé. Bao giờ anh xong việc nhớ liên lạc với em."

Túc Duyên: "Oke. Có gì xong việc anh nhắn trên Wechat."

Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Túc Trạch, Túc Duyên nhanh chóng chạy ra khỏi sân. Chạy một hồi vòng qua hồ bơi cậu quay đầu lại nhìn vài lần. Xác định Thẩm Túc Trạch và Xa Thường Tề không dõi theo cậu nữa thì thở phào, cậu đi từ từ ra ngoài.

Vừa đến sảnh chính, Túc Duyên liếc một cái đã thấy Ổ Tinh Văn đang đứng bên ngoài. Cậu ta đeo khẩu trang, đầu đội mũ kín mịt, chỉ để lộ ra một đôi mắt.

Ổ Tinh Văn mặc một bộ đồ hưu nhàn rộng thùng thình, nhét vào đám học sinh thì cũng không đột ngột.

Dáng người cậu ra gầy gầy cao cao, không giống mãnh nam trong ảnh chụp cơ bụng. Có lẽ là do đặc thù nghệ nghiệp nên dáng đứng của Ổ Tinh Văn rất chuẩn chỉnh, khí thế áp người. Đứng ở cổng sân nhà thi thấu khiến Túc Duyên liên tưởng tới bốn chữ - hạc trong bầy gà.

Vừa thấy Túc Duyên, Ổ Tinh Văn định bước vào hai bước.

Nhưng mà bác bảo vệ đã ngăn lại ngay tức khắc.

Bác bảo vệ nhìn Ổ Tinh Văn: "Đã nói là không có vé thì không được đi vào."

Ổ Tinh Văn: "......"

Bác bảo vệ tuổi đã trung niên, có lẽ cũng chẳng mặn mà với giải trí của giới trẻ hiện nay nên cho dù Ổ Tinh Văn đứng trước mặt ông ta thì ông ta cũng không biết Ổ Tinh Văn là ai. Nhờ thế, Ổ Tinh Văn mới đứng giằng co ở đây được mấy hồi mà không lo bị phát hiện thân phận.

Vốn dĩ Ổ Tinh Văn muốn đi thẳng vào sân thi đấu tạo bất ngờ cho Túc Duyên thế nhưng bác bảo vệ rất chuyên tâm với nghề, ông ta thấy Ổ Tinh Văn không có vé nên nhất quyết không cho cậu ta đi vào.

Thậm trí Ổ Tinh Văn còn dùng tiền hối lộ. Bác bảo vệ vẫn chẳng chút giao động.

Tới đường cùng, Ổ Tinh Văn đành gọi điện cho Túc Duyên.

Đợi Túc Duyên tới gần. Ổ Tinh Văn mau lẹ túm Túc Duyên ra ngoài như đang e ngại điều gì. Nhưng mà Túc Duyên vẫn nghe thấy tiếng của bác bảo vệ vang lên đằng sau, bác hừ cười một tiếng rồi nói với đồng bạn: "Ông xem, tôi đã nói là cậu ta vào đây không phải tìm bạn gái gì mà. Người ra tới rõ là nam!"

Túc Duyên: "?"

Ổ Tinh Văn: "......."

Sắc mặt Ổ Tinh Văn đen như đáy nồi. May mắn cậu ta đang đeo khẩu trang nên mọi người nhìn không thấy. Cậu hạ giọng chất vấn Túc Duyên nhằm đánh trống lảng: "Em đi đâu mà lâu vậy? Em có biết tôi đợi em tiêu tốn mất bao nhiêu thời gian không?" Cậu giơ tay, nhìn đồng hồ, "Mười bảy phút năm tám giây. Bỏ bốn thêm năm thì là hai mươi phút."

Túc Duyên: "....." Có cần phải đến mức đấy không?

Túc Duyên có điều che giấu, mắt ngước nhìn ra chỗ khác: "...... Em đi vệ sinh một chuyến."

Ổ Tinh Văn hừ nhẹ một tiếng: "Tôi đợi em lâu như vậy, em tính toán bồi thường tôi như nào?"

Túc Duyên: "???"

Sao vấn đề này lại quen tai đến thế.

Túc Duyên lập tức nhớ tới lần trước Chúc Trác cũng nói như này, sau đó cậu ta hôn Túc Duyên ngay tại hàng bán sữa, giữa khu vực công công bao người qua lại. Túc Duyên hoảng hốt, nghĩ thầm rằng liệu kịch bản của Ổ Tinh Văn có lặp lại không.

Túc Duyên lập tức cảnh cáo nói: "Trong trường có nhiều người đi lại, cũng có nhiều nữ sinh đu idol."

Ổ Tinh Văn khác với Trúc Trác. Cậu ta dù sao cũng là diễn viên nổi tiếng, nguy cơ bị nhận ra ở nơi công cộng rất cao. Lỡ đâu việc này bị bại lộ ra ngoài ánh sáng thì sự nghiệp của Ổ Tinh Văn tại giới giải trí sẽ vất vả hơn nhiều. Chỉ cần cậu ta chưa ngu, thì hẳn sẽ không dám làm mấy động tác thân mật với Túc Duyên ngay chốn công chúng.

Ổ Tinh Văn quan sát bốn phía: "Bọn họ không nhận ra anh đâu."

Túc Duyên nghiêm túc dặn dò: "Không nên giữ tâm lý may mắn. Chúng ta mau rời đi thôi."

Nhìn biểu tình như lâm đại địch của Túc Duyên, khóe miệng Ổ Tinh Văn gợi lên.

Tâm tình cậu ta không tồi, đi nhanh hai bước đuổi kịp Túc Duyên, nhả lời trêu chọc: "Nhưng mà người trong trường nhiều thì liên quan gì đến việc em bồi thường cho tôi? Nếu em ngại ở đây nhiều người thì chúng ta có thể kiếm tới nơi ít người...."

Túc Duyên: "......"

Ổ Tinh Văn giơ tay, lướt nhẹ qua đầu tóc vàng hoe củaTúc Duyên: "Được rồi không giỡn nữa. Lần này anh xin nghỉ hai ngày, tới rạng sáng ngày mai cần đi rồi. Thời gian trước đó đều có thể dành cho em. Em muốn dùng làm gì?"

Túc Duyên không biết người nổi tiếng tới được chỗ nào thế nên cậu trả lời: "Tùy anh xắp sếp đi."

Ổ Tinh Văn: "Được."

Hai người mau chóng ra khỏi trường. Vừa ra tới cửa, đã có một chiếc xe bảo mẫu lái tới dừng trước mặt.

Ổ Tinh Văn đi vào trước. Túc Duyên theo sát sau ngồi bên cạnh.

Tài xế là một gương mặt quen thuộc đối với Túc Duyên, đó là Vương Thành Chi. Dáng người cậu ta hơi bén, đeo kính mắt. nhìn qua rất ôn hòa. Cậu ta quay đầu lại nhìn Túc Duyên, tầm mắt dịch xuống huy hiệu mà cậu đeo trước ngực. Nghĩ thầm đây hẳn là nhân vật trong game gacha mà bữa trước Túc Duyên nhắc đến.

Cũng không biết là game gì, đồ họa không tệ.

Vương Thành Chi lại nhìn lén sang Ổ Tinh Văn, thấy cậu ta không có động thái thì dịch đi như chưa có chuyện gì. Vương Thành Chi cười híp mắt lại, chào hỏi: "Chào anh Túc Duyên."

Túc Duyên cũng thân thiết nói lại: "Anh với em là quan hệ như thế nào, đâu cần khách sao như thế." Trong game cậu cũng đã quay ra thẻ nhân vật này, còn hay dùng để cày thể lực. Bây giờ cậu nhìn thấy người thật thì thấy không có gì khác nhau.

Vương Thành Chi cười cười, lại hỏi: "Anh à, thế giờ chúng ta đi đâu?"

Ổ Tinh Văn nói: "Đi xem phim trước."

 "Anh tính toán là đi xem phim tình cảm, xem xong thì ăn cơm......"

Trong lúc hai người kia thảo luận hành trình kế tiếp thì điện thoại Túc Duyên vang lên tiếng thông báo. Cậu mở điện thoại lên nhìn thì thấy là tin nhắn của bảo bối số 3 - em trai khóa dưới gửi.

Bảo bối số 3: "Anh ơi. Vừa nãy có Xa Thường Tề ở đó nên em không nói nhiều. Có phải là anh đã gặp rắc rối gì phải không?"

Túc Duyên: "......"

Đã gặp rắc rối gì??

...... Còn có thể là gặp rắc rối gì nữa???

Túc Duyên không có kinh nghiệm lừa ai bao giờ. Cậu vò đầu bứt tai không biết nên trả lời như thế nào.

May mà Thẩm Túc Trạch am hiểu lòng người. Rất nhanh đã thấy tin nhắn mới được gửi tới: "Nếu anh không muốn kể với em thì cũng được. Em cũng chỉ là muốn quan tâm anh một chút... Đúng rồi, anh ơi. Đợt trước anh hứa cùng em đi ăn mì thịt hầm ở cổng trường. Hôm nay chắc chắn là không thể đi được rồi, vậy anh xem xem bao giờ có thời gian chúng ta lại đi ăn? Nhỡ đâu cửa hàng di chuyển thì sau này không biết còn có thể ăn được bát mì có hương vị ngon như thế không nữa."

Lần này Túc Duyên biết nên trả lời thế nào, cậu gõ chữ: "Oke, lần sau chắc chắn sẽ đi ăn."

Nhắn xong Túc Duyên cảm thấy bản thân thật tồi tệ.

Túc Duyên than nhẹ một hơi.

Thật ra, Túc Duyên đúng là có ý bắt nạt người hiền lành.

—— Tính cách của Ổ Tinh Văn thì táo bạo, trong khi Thẩm Túc Trạch lại như một mặt trời nhỏ. Nếu Túc Duyên lừa gạt Thẩm Túc Trạch, thì chắc chắn cậu ta sẽ lựa chọn tha thứ cho Túc Duyên. Còn nếu Túc Duyên lừa gạt Ổ Tinh Văn....

Thế là xong, cuộc đời cậu sẽ chấm hết từ đây.

Huống chi phần lớn thời gian Ổ Tinh Văn đều di chuyển ở các nơi khác nhau để đóng phim, hiếm khi có dịp gặp mặt Túc Duyên. Mặc dù Ổ Tinh Văn không nói ra nhưng lúc nãy Túc Duyên đi ra từ sân thi đấu, chỉ trong giây lát đối diện với cậu ta thì Túc Duyên đã thấy quầng thâm mắt và biểu tình mệt oải.

Lại nhớ lại những lời Vương Thành Chi nói trước đó, Túc Duyên rất khó thuyết phục để bản thân không chú ý đến Ổ Tinh Văn.

Túc Duyên cất điện thoại vào trong túi.

Bọn họ rất nhanh đã đến rạp chiếu phim.

Túc Duyên là người xuống xe đầu tiên. Cậu quay đầu lại, nhìn theo bóng dáng Ổ Tinh Văn đang ra khỏi xe. Cậu đang định hỏi rạp chiếu phim ở tầng mấy thì nghe thấy Ổ Tinh Văn hỏi trước: "Em cài gì ở áo vậy?" 

Cậu ta duỗi tay gỡ huy hiệu in hình Thẩm Túc Trạch trước ngực Túc Duyên xuống.

Oh?

Túc Duyên cúi đầu nhìn thấy huy hiệu. Nghĩ thầm trong đầu, thôi xong, cậu tự đào hố chôn mình rồi.

............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top