Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12




Bất quá này gần giống như hỗ trợ quản lý cửa hàng lại có nhiều tiền như vậy, loại sự việc chiếm tiện nghi này, Từ Tư Tư không có mặt mũi để mà làm, cô xua tay nói: "Cậu tùy tiện cho chị ít tiền lương là được."

Thẩm Nghiệp lắc đầu, nói: "Ý tứ của em là, chị từ chức công việc người đại diện, chuyên môn tới giúp em."

Mấy năm nay Từ Tư Tư công tác vừa vội lại mệt, nghệ sĩ muốn giúp xử lý các loại sự tình, thậm chí nửa đêm còn phải chạy đến một nội thành khác giúp nghệ sĩ mua đồ ăn đêm, tựa như một bà mẹ có con. Có đôi khi còn phải giúp nghệ sĩ kéo tài nguyên, chịu qua rất nhiều loại làm khó.

Về sau cô tới giúp cậu, ít nhất không cần lại chịu khinh bỉ.

Từ Tư Tư không chút suy nghĩ liền đáp ứng: "Được, vừa lúc công việc của chị quá mệt mỏi. Nhưng chị nói lại câu kia, cậu không cần cho chị nhiều tiền như vậy."

Cô không cự tuyệt đề nghị của Thẩm Nghiệp, gần đây cô cũng muốn cho mình nhẹ nhàng một chút; thứ hai Thẩm Nghiệp giúp ông chủ Phú Dụ Thật Nghiệp cùng Giải Trí Chuối Tây giải quyết nan đề, hai việc này một khi truyền ra ngoài, khẳng định sẽ có vô số người tranh nhau tới cửa đoán mệnh, đến lúc đó sinh ý của Thẩm Nghiệp tuyệt đối tăng mạnh. Một khi nhiều việc quá lo liệc không hết, y phải tìm cô giúp đỡ, cô vừa lúc có thể hỗ trợ.

Thẩm Nghiệp lại nói: "Liền chốt như vậy đi."

Cậu không có sửa trích phần trăm, Từ Tư Tư đối với nguyên chủ thực tốt, y coi như thay nguyên chủ báo đáp phần ân tình này.

Không đợi Từ Tư Tư phản bác, cậu lại nói: "Nếu không chị ngày mai liền tới đây giúp em đi."

Thấy cậu vẫn không thay đổi chủ ý, hốc mắt Từ Tư Tư bỗng dưng trở nên đỏ bừng, trong lòng có chút cảm động, có chút chua xót, nhẹ giọng đáp: "Được."

Đều nói người tốt không có phúc báo, nhưng cô không phải gặp Thẩm Nghiệp biết tri ân báo đáp người sao?

Cô quyết định về sau sẽ tiếp tục làm người tốt, đương nhiên cửa hàng của Thẩm Nghiệp cô cũng sẽ tận tâm dùng hết năng lực đi xử lý.

Mà ở biệt thự của Thạch tổng vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng khi mẹ già chuyển biến tốt đẹp, cũng không biết một tướng lớn của công ty đã bị Thẩm Nghiệp đào đi.

Cùng thời gian, ở biệt thự vùng ngoại thành nào đó, một lão đọa sĩ đang khoanh chân đả tọa trên đệm hương bồ, đột nhiên trong miệng phun ra một búng máu. Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, che lại ngực gầm lên: "Hỗn lão, bút gỗ đào phỉ thúy của ta!"

Hắn cảm ứng được trận pháp của mình bố trí bị phá giải, còn phản phệ lại hắn, khiến cho tâm mạch của hắn bị hao tổn. Cũng may thủ đoạn bài trừ trận pháp của đối phương đơn giản thô bạo, vô dụng với ám chiêu, tuy nói tâm mạch của hắn có tổn hại nhưng lại không nghiêm trọng, dưỡng mấy ngày là có thể khôi phục. Nhưng đồng hắn cảm ứng được cái bút kia bị người lấy đi rồi, hắn ước chừng dùng 20 năm mới làm cho cái bút kia từ trong ra ngoài dính đầy âm khí, mắt thấy liền sắp được việc, cư nhiên bị người cầm đi!

Rất nhanh liền có một nữ nhân nghe thấy động tĩnh đi vào, quan tâm hỏi: "Sự phụ*, xảy ra chuyện gì vậy?"

(*) gốc là 'sư phó' mik tra thì thấy là thầy của vua hoặc thái tử nhg thấy sao sao nên mik để sư phụ nhé

Nữ nhân này lớn lên thật xinh đẹp, đôi mắt to tròn, đôi môi anh đào, lộ ra một cỗ khí vị thanh thuần. Nhưng cô mặt mày trời sinh cao ngạo, lại có một loại khí mị khác. Nếu hiện tại có người thứ ba ở đây, nhất định sẽ nhận ra được cô chính là ảnh hậu nổi danh trong nước Dương Ngữ Hàm.

Năm ấy Dương Ngữ Hàm một lần liền nổi tiếng, cho tới bây giờ hot 20 năm, lấy qua hai cái giải ảnh hậu quan trọng của nước ngoài, là nữ minh tinh quốc nội nổi bật vô song. Cô năm nay gần 40, lại bảo dưỡng vẫn như cũ giống cô nương mới hai mươi tuổi xuân, cố tình lại mang theo một loại khí chất của nữ nhân thành thục, giơ tay nhấc chân đều là phong tình.

Lão đạo sĩ cầm phất trần đứng dậy: "Trận pháp trong nhà Thạch Ba Tiêu bị phá."

Dương Ngữ Hàm sắc mặt đại biến: "Kia...... Kia làm sao bây giờ?"

"Nếu hắn có thể mời người đến phá trận pháp của ta, ta đương nhiên phải đến gặp hắn."

Dương Ngữ Hàm nhìn ra được hắn thực tức giận, do dự nói: "Kia ngài...... Lưu hắn một cái mạng đi."

Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn cô một cái: "Ngươi không có tư cách cùng ta yêu cầu. Nếu không phải ta, 20 năm trước ngươi sao có thể xuôi gió xuôi nước."

Đáy mắt Dương Ngữ Hàm hiện lên một tia cáu giận, nhưng giận mà không dám nói gì.

Cô thành danh đích xác là hoàn toàn dựa vào lão đạo sĩ giúp, nhưng cô vì hắn cũng làm không ít chuyện, bằng không cái bút kia sao có thể lấp đầy âm khí. Cô cắn khóe miệng, âm thầm nắm chặt tay, có thể nghĩ đến thủ đoạn của lão đạo sĩ, rốt cuộc không dám phản bác.

Bởi vì đem Từ Tư Tư đào về đây, khi Thẩm Nghiệp cùng Từ Tư Tư lại cùng trở lại xe, tâm tình phi thường tốt, cười với Diệp Trạch nói: "Chúng ta đi thôi."

Diệp Trạch ừ một tiếng, phân phó tài xế: "Đi."

Tài xế khởi động xe.

Thẩm Nghiệp thấy hắn vẫn cứ ngoan ngoãn mà tay trái lấy bút, tay phải lấy chi phiếu, tâm tình càng thêm thoải mái.

Nam nhân này như thế nào nghe lời như vậy!

Âm thanh cậu bất giác trở nên nhu hòa: "Anh muốn đi về trước sao? Tôi phải đưa chị Tư về nhà, rồi đi ngân hàng lấy ngọc bội."

Diệp Trạch: "Cùng nhau."

Thẩm Nghiệp nhìn về phía hắn.

Hắn cũng lặp lại lần nữa: "Cùng đi ngân hàng."

Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm gật đầu: "Tôi không phải là sợ trì hoãn chính sự của anh sao, nếu anh không có việc gì, đương nhiên cũng có thể đi cùng tôi rồi."

Diệp Trạch thu hồi tầm mắt: "Ừ."

Lại là ngư vậy tích chữ như vàng.

Thẩm Nghiệp bĩu môi, không tính, ai kêu đây là người chính mình coi trọng. Cậu còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể sủng thôi.

Vừa mới ở Thạch gia vẽ bùa lên vòng ngọc, tinh thần Thẩm Nghiệp tiêu hao không ít, cũng may có Diệp Trạch ở bên người cậu. Từng luồng mây tím hướng đến phía cậu, cậu cảm thấy thật thoải mái, nhịn không được lại hướng về phía Diệp Trạch dịch dịch. Cậu cơ hồ dán lên người Diệp Trạch, cánh tay cùng vòng eo hai người gắt gao va chạm ở bên nhau.

Đôi mắt Diệp Trạch uổng phí mà trở nên sâu thẳm.

Đứa nhóc này, lại bắt đầu rù quyến hắn.

Hầu kết hắn giật giật, rốt cuộc vẫn không có đẩy Thẩm Nghiệp ra. Lúc trước hắn chán ghét bị người tới gần, nhưng tiểu hài tử này dán lên hắn, hắn lại không phản cảm.

Từ Tư Tư ngồi ở ghế phụ, từ kính chiếu hậu nhìn bọn họ. Hai người này ngồi cùng nhau, ngoài ý muốn rất hài hòa.

Chẳng lẽ...... Thật đúng là vị hôn phu?

Đáng tiếc trên người Diệp Trạch tản ra hơi thở người sống chớ tới gần, làm cô không dám hỏi nhiều, cuối cùng cô trầm mặc một đường về đến nhà.

Chờ Từ Tư Tư xuống xe, Diệp Trạch nhàn nhạt mà mở miệng: "Giải thích một chút."

Thẩm Nghiệp bị mây tím hun đến thoải mái, lười biếng mà dựa vào lưng ghế chơi điện thoại, vừa nghe liền cười: "Tôi còn đang tưởng rằng anh không hiếu kỳ đây."

Diệp Trạch rũ mĩ nhìn bút lông ngọc thạch trong tay, nhấp nhấp môi.

Sao có thể không hiếu kỳ.

Tư liệu trong tay hắn nói tính cách Thẩm Nghiệp yếu đuối, bị cha ruột cùng mẹ kế tiểu tam hãm hại đến thiếu chút nữa bỏ mạng, nào có tự tin hoạt như vậy, làm sao lại biết đoán mệnh.

Thẩm Nghiệp ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu tôi nói, mấy hôm trước tôi bị đâm hư đầu, vừa tỉnh dậy thì liền có thiên phú đoán mệnh, anh tin sao?"

Diệp Trạch: "......" Có điểm ảo diệu.

Nhưng hắn không có nói ra nghi ngờ, chờ Thẩm Nghiệp tiếp tục giải thích.

Thẩm Nghiệp nói: "Dù sao tôi cũng không lừa anh."

Này vốn dĩ chính là sự thật.

Diệp Trạch trầm mặc sau một lúc lâu, cuối cùng đáp một chữ: "Ừ." Tỏ vẻ hắn tin.

Thẩm Nghiệp nhướng mày, nam nhân này độ tiếp thu quá cao đi.

Bất quá như vậy là tốt nhất, cậu đang tưởng phải vắt hết óc để lừa gạt hắn cho qua đi, lúc này không cần suy nghĩ , cậu nhẹ nhàng mừng rỡ.

Ánh mắt cậu xoay chuyển, chỉ vào chi phiếu trong tay Diệp Trạch, nói: "Trả lại anh tiền thuốc, dư anh liền cầm."

Diệp Trạch: "Cho tôi?"

Thẩm Nghiệp gật đầu: "Sinh hoạt gia đình."

"Sinh hoạt gia đình?" Nam nhân yên lặng một lúc lâu, cặp con ngươi kia sâu kín nặng nề nhìn thẳng cậu, giống như muốn đem cả người cậu nuốt vào.

Thẩm Nghiệp không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, lẩm bẩm nói: "Bà xã quản tiền, thiên kinh địa nghĩa."

Diệp Trạch hơi giật mình, rồi sau đó rũ mắt, nhẹ nhàng cười rộ lên.

Mỗi ngày hắn kiếm tiền so với tờ chi phiếu này nhiều gấp mấy lần, nhưng hiện tại tâm tình hắn lại vi diệu mà có chút vui sướng.

"Được, tôi cầm." Âm thanh của hắn nặng nề, có loại tác dụng mê hoặc nhân tâm.

Bên tai Thẩm Nghiệp nháy mắt nóng lên, lại vui vẻ mà nghĩ, cậu vừa mới dùng hai chữ "bà xã", nam nhân không có phản bác, có phải hay không đồng nghĩa nam nhân tiếp nhận đề nghị của cậu rồi?

Thâm tâm của cậu gian nan mà âm thầm nhộn nhạo, Diệp Trạch bỗng nhiên nói: "Nhưng có một câu, cậu nói sai rồi."

Thẩm Nghiệp ngẩng đầu nhìn hắn.

"Chiếu cố bà ngoại Thẩm cũng là trách nhiệm của tôi, cho nên không cần trả tiền cho tôi."

Thẩm Nghiệp: "?" Như thế nào liền biến thành trách nhiệm của anh?

Ngay sau đó cậu liền nhận ra một tia ái muội, ý tứ của Diệp Trạch là, bọn họ là vị hôn phu, cho nên bà ngoại của cậu cũng là trách nhiệm của Diệp Trạch sao?

Mặt Thẩm Nghiệp lại lần nữa nóng lên.

Thẳng đến ngân hàng, mặt Thẩm Nghiệp mới dịu đi, cậu duỗi tay đem cửa xe đẩy ra: "Tôi đi lấy đồ vật!" Sau đó chạy xuống xe.

Diệp Trạch nhìn xuyên qua cửa xe, nhìn bóng dáng bước đi của cậu, ánh mắt càng sâu.

Chờ Thẩm Nghiệp đi vào ngân hàng, hắn mới thu hồi ánh mắt. Lúc này điện thoại vang lên, là Thẩm Thời Mộ gọi tới. Hắn thu ý cười trên khóe môi, nhận điện thoại.

"Lão đại, ngài không phải nói hôm nay trở về sao, bên này đang chờ ngài kí tên đây!" Vừa nhận điện thoại, Thẩm Thời Mộ bên kia liền bắn pháo.

Có cái hạng mục bệnh viện bên nước ngoài cần Diệp Trạch kí tên, dù sao cũng là một cái hạng mục lớn chục tỷ, bộ ngoại giao bên kia cũng đang chờ Diệp Trạch trở về.

Diệp Trạch nhàn nhạt nói: "Cậu đem tư liệu đưa lại đây."

Thẩm Thời Mộ: "???"

Lão đại, ngươi có phải hay không đã quên, còn có đại sứ quán nước M đang chờ ngươi trở về!

Diệp Trạch lại không tính toán nhiều lời: "Cúp."

Thẩm Thời Mộ liên thanh nói: "Ai, đừng cúp! Lão đại, ngài không phải cùng vị hôn phu giải trừ hôn ước sao, hơn nữa còn nói hôm nay sẽ trở về, như thế nào vẫn còn phải lưu lại bên kia?"

Diệp Trạch: "Không giải trừ."

Thẩm Thời Mộ nhất thời không phản ứng lại, Diệp Trạch cũng không chuẩn bị giải thích nhiều lần. Cứ như vậy lặng im vài giây, Thẩm Thời Mộ bỗng nhiên cất cao thanh âm: "Lão đại, ngài coi trọng vị hôn phu của ngài?"

Diệp Trạch không chút để ý mà ừ một tiếng: "Nhóc con rất thú vị."

Thẩm Thời Mộ giọng tức khắc càng thêm cao vút: "...... Ngài, nói, gì?"

Vốn dĩ hắn cảm thấy lấy tính tình muộn tao của Diệp Trạch, nhất định sẽ phủ nhận, kết quả...... Cư nhiên thừa nhận?

Diệp lão đại thế nhưng thông suốt, còn đối với vị hôn phu của mình nhất kiến chung tình?!

Việc này nếu là truyền ra, còn không làm người trong giới kinh doanh rớt cằm.

Diệp Trạch ánh mắt hơi rũ, nhìn chi phiếu trong tay, khóe môi cong nhẹ: "Tôi nói, cậu ấy là một nhóc con thú vị."

Thẩm Thời Mộ: "......:

Được, xem ra thật sự thực vừa lòng, bằng không làm gì lặp lại hai lần.

"Nhóc con, ít tuổi?" khiếp sợ qua đi, Thẩm Thời Mộ không nhịn được bát quái.

Diệp Trạch nghĩ lại tư liệu về Thẩm Nghiệp: "Kém tôi tám tuổi."

Thẩm Thời Mộ tấm tắc: "Ngài đây là trâu già gặm cỏ non..... Người kia lại nhỏ như vậy, có thể coi trọng ông chú như ngài sao?"

"Cúp." Diệp Trạch lần này trực tiếp ấn tắt điện thoại.

Trâu già gặm cỏ non?

Ông chú?

Diệp Trạch gắt gao nhấp miệng, ánh mắt dừng ở ngân hàng cổng lớn. Thẩm Nghiệp...... Sẽ ngại hắn già sao?

Thẩm Nghiệp căn cứ vào chứng minh cùng mật mã bà ngoại cung cấp, mở két sắt ra. Bên trong nhồi đến tràn ra, cậu trực tiếp đem hộp gỗ nam tơ vàng lấy ra, vừa mở ra liền thấy, quả nhiên liền có ngọc bội mà cậu cần. Cậu cầm đồ vật chuẩn bị chạy lấy người, trước khi đóng két sắt lại, cậu quét mắt qua bên trong, phát hiện đều là thỏi vàng cùng châu báu.

Vừa thấy như vậy, bà ngoại Thẩm còn rất có tiền. Nhưng đó đều là của bà ngoại Thẩm, về sau bà cụ sẽ vẫn để lại cho người khác, cùng cậu đều không có quan hệ.

Cho nên, cậu vẫn như cũ rất nghèo!

Lại lần nữa nhận thức được chính mình rất nghèo, Thẩm Nghiệp càng thêm kiên định quyết tâm kiếm tiền, một bên vừa cầm ngọc bội đi ra ngoài, nghĩ phải mua cho Diệp Trạch cái gì đó tạ lễ.

Lúc trước cậu đã đem hai vạn trả cho Từ Tư Tư, chi phiếu lại cho Diệp Trạch, trong thẻ của cậu chỉ còn lại mấy trăm tệ, mua hàng xa xỉ khẳng định là không đủ.

Cậu cân nhắc nếu không đi mua chút rau, tự mình làm bữa cơm cho Diệp Trạch. Tuy rằng tay nghề của cậu chẳng ra gì, nhưng này không phải thể hiện cậu hiền huệ sao?

Vừa lúc phụ cận có một trung tâm thương mại, cậu tính toán đi dạo.

Kết quả cậu vừa mới ra khỏi ngân hàng, liền thấy ở cửa vây quang chật như nêm cối, chính giữa có một bà lão ngồi dưới đất gào khóc: "Tiền của ta! Tiền đó là cho cháu gái ta chữa bệnh cứu mạng!"

______________
Tác giả có lời muốn nói: Nhập v trước mỗi chương trước 50 nhắn lại đều đưa bao lì xì nga ~ phía trước chương sở hữu nhắn lại toàn bộ bổ thượng bao lì xì lạp ~

Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: Sương tình 1 cái;

Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:

Thần phiền lấy nick name 2 bình;? Miêu??? 2 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Bánh: hnay nóng chảy cả mớ nên tui đã ngồi trước quạt edit bằng đt! Ngồi mt chắc tui ngất lúc edit mất ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`) combo trời nóng + ngồi chỗ khuất gió = ngất, mỗi ng 1 chg cực kì năng suất! khen tui đi ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top