Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Bổn tọa mà chết, thì các ngươi cũng phải chôn cùng

Edit: Đường Đường
__________________________________

Hư ảo đại ngàn.

Đông vực.

Vô ảnh nhai.

Vô số nhân mã hội tụ tại đây, một hồi một vạn bảy ngàn dặm đuổi giết như vậy dồn tới cùng!

Nữ tử khoanh tay mà đứng, dưới chân là vạn trượng vực sâu không thấy đáy.

Một thân tử y nhiễm máu, rõ ràng một đường giết chóc.

Cho dù là bị buộc tới không còn đường lui , nàng như cũ bình tĩnh, mặt phủ một lớp lãnh ý.

"Bảy đại tông môn, mấy ngàn cao thủ vạn dặm đuổi giết......" Nữ tử đem máu tanh trong cổ họng nuốt trở vào, chậm rãi cười lạnh, "Thật là phô trương a~~~~!"

Nghe được lời này, một vị lão giả nhàn nhạt mà cười: "Nếu không có Quân tôn chủ kinh tài tuyệt diễm như người, sao tông chủ lại có thể coi trọng?"

Hắn ánh mắt thương hại mà từ bi: "Quân tôn chủ, có thể khiên thất đại tông môn chúng ta liên thủ, ngươi hẳn phải có thành tựu nhỉ."

Nữ tử lại không nhìn bọn họ, mà là nhìn ở phía sau.

Chỉ thấy phương xa còn có một thân ảnh mông lung, mơ hồ có thể thấy sự  yểu điệu thướt tha, mạn diệu không thôi.

Nữ tử nhàn nhạt câu môi, thanh âm giơ lên: "Vân Lạc Nhiên, đến lúc này, ngươi còn núp ở phía sau? Ngươi quả thật là phế vật."

"Quân Mộ Thiển ngươi lớn mật!" Lại một thanh niên người mở miệng, hắn nửa khinh thường nửa cả giận nói, "Ngươi cho rằng ngươi là ai, còn muốn cho linh nữ đại nhân tự mình ra tay?"

"Ồ linh nữ, ý của ngươi là..." Quân Mộ Thiển vẫn như cũ cười, "Nàng cho là đoạt của ta, một cái hư danh ta không cần?"

Vân Lạc Nhiên là đệ tử của KÍnh Nguyệt cung đồng môn với nàng, và cũng được biết đến như một thiên tài

 Nhưng ở tuổi mười tám, Vân Lạc Nhiên thay đổi tính tình, thường xuyên dùng những thủ đoạn âm hiểm, đê tiện để hãm hại đồng môn. 

 Quân Mộ Thiển không thèm để ý nàng, trực tiếp rời đi Kính Nguyệt Cung du hí giang hồ, mãi đến lão cung chủ sắp chết mới trở lại.

 Nhưng không nghĩ tới, lần này trở về, chính là ngày Kính Nguyệt Cung bị diệt.

 Là giáo phái lớn của Đông vực, Kính Nguyệt cung có   nền tảng vững chắc và không thể dễ dàng bị phá hủy, tất cả là do ... sự phản bội của Vân Lạc Nhiên!

 Người trong cung chết hết, cơ nghiệp cũng không còn. 

"Quân Mộ Thiển!" Thiếu niên hung hăng nhảy dựng lên, hắn sao có thể để cho Linh Nữ đại nhân  nhục nhã như vậy.

 Nhưng vào lúc này, bóng người phía xa đột nhiên tới gần.

Vân Lạc Nhiên vung tay ngăn chàng trai trẻ lại, nhìn tử y nữ tử với ánh mắt lên án: "Quân Mộ Thiển, ta đã cho ngươi đủ thời gian rồi, nhưng ngươi thật cố chấp."

 "Ý của ngươi là ta còn phải cảm tạ ngươi?" Quân Mộ Thiển nhướng mày, "Cám ơn không ngươi giết ta?"

 Vân Lạc Nhiên cau mày, không hài lòng: "Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nể tình ta và ngươi từng là đồng môn, ngươi liền tự mình kết thúc."

 "Nếu không thì sao?" Quân Mộ Thiển cười xấu xa, "Ngươi sẽ thế nào?" 

Sắc mặt của Vân Lạc Nhiên  đột nhiên chìm xuống, và nàng ta lạnh lùng nói với hàng ngàn cao thủ: "Giết nàng ta, sau đó bóc tách linh mạch của nàng ta cho ta."

 "Tuân lệnh linh nữ!"

 Nghe những lời này, tất cả lũ lượt kéo đến, đi đầu là ông lão, trăm mũi đồng loạt tấn công tử y nữ tử.

 Đối mặt với những thứ này, Quân Mộ Thiển chỉ là cười gật đầu, không chút sợ hãi gật đầu: "Đúng lúc!"

 Nàng hai tay giơ lên, ánh mắt sắc bén, thân hình gầy yếu nhưng lộ ra uy nghiêm.

 Và đáng sợ nhất là  giây tiếp theo!

 Linh lực hùng vĩ vô song từ trong cơ thể nàng bộc phát ra, không khí kịch liệt chấn động, trên Vô Ảnh nhai thậm chí còn xuất hiện vết nứt

. Trong phút chốc, trời sập, sông núi rung chuyển. 

Giờ phút này, trong phạm vi trăm dặm, hầu như toàn bộ linh lực đều dồn về phía thiếu nữ áo tím, tạo thành một vùng chân không! 

Sự thay đổi đột ngột này đã khiến các đệ tử của bảy môn phái lớn bị sốc. 

Ngay cả Vân Lạc Nhiên, người có tu vi cao nhất, cũng thấy  không thể di chuyển được nữa, nàng ta nghiến răng: "Quân Mộ Thiển, ngươi đã làm gì?!"

 Cuộc truy đuổi mười bảy ngàn dặm đã làm cạn kiệt linh lực của nàng  , vậy chuyện gì đang xảy ra?!

 "Ha ha ha ha!" Nghe vậy, Quân Mộ Thiển cười to, trong con mắt trong suốt hiện lên vẻ lạnh lùng, "Nếu ngươi muốn mạng của ta, ngươi làm sao có thể không trả giá một chút?"

 Giữa hai lông mày của nàng hiện lên một tia địch ý, nàng lạnh lùng nói: "Ta nếu như chết, các ngươi... Tất cả sẽ cùng ta chôn cất!"

Giết nàng?

Có thể!

Như vậy, liền toàn bộ lưu lại đi!

Trong gió, y phục của nữ tử tung bay, cả người đầy máu,   lại sinh ra  khí thế sát phạt.


"Đi! Đi!" Sắc mặt mọi người  kịch liệt biến đổi, "Quân Mộ Thiển điên rồi!" 

 Tuy nhiên, dường như có một rào cản vô hình trong không khí, cản trở đường rút lui của họ.

Cơn gió mạnh quét qua mặt đất, nhưng chỉ trong vài giây, hàng trăm người đã chết, chỉ những người có tu vi cao hơn vẫn đang cố gắng chống đỡ.

Vân Lạc Nhiên vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. 

Đột nhiên, nàng ta trong lòng lóe lên một tia linh quang, buột miệng nói: "Lão già kia vậy mà truyền cho ngươi kí ức cuối cùng? !" 

"Đoán không sai." Quân Mộ Thiển ho ra mấy ngụm máu, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ vẫn kiêu ngạo ngang ngược.

Nàng tựa hồ không cảm giác được lực lượng khổng lồ xé rách thân thể của mình, cho dù da thịt bị xé rách, nhưng ánh mắt của nàng vẫn bình tĩnh, thân thể thẳng đứng.

 "Không, ngươi tuyệt đối không thể giết ta." Vân Lạc Nhiên rốt cục hoảng sợ kêu to, "Ngươi giết không được ta."

Nàng ta bắt đầu tấn công lá chắn một cách điên cuồng, nhưng vô ích. "Muộn rồi." Quân Mộ Thiển cười khẽ, "Muốn bóc linh mạch của ta, liền tới lấy đi!" 

Nói xong, nàng không chút do dự xoay người nhảy xuống vách núi!

Nhưng sức mạnh đó vẫn còn, và sự giết chóc vẫn đang diễn ra.  

Trong sương mù dày đặc, có tiếng chửi rủa.

"Quân Mộ Thiển, ngươi tiện nhân, ngươi đi chết đi!" 

"Quân Mộ Thiển..." 

Lại một tiếng "Ầm ——" vang lên thật lớn, trong nháy mắt liền yên tĩnh! 

Không biết phải mất bao lâu cho đến khi mây tan và mặt trời ló rạng.  

Trên vách đá, có vô số xác chết.

Đột nhiên!Một bàn tay vùng vẫy, vẫn có người còn sống!  

"Hay cho một Mộ Quân Thiển! Ngươi lại  có thể làm được điều này!" 

Lập tức, nàng cười lạnh một tiếng: "Vậy thì sao, ngươi đã chết rồi!" 

"Muốn mạng của ta, kiếp sau!" Vân Lạc Nhiên xoay người bỏ đi  , nên không thấy một đạo bạch quang lóe lên trên bầu trời phía sau nàng ta . Dưới vách núi không có thi thể, chỉ có áo bào màu tím tung bay trong gió.

**

*

Vương triều Thiên Lân đã được thành lập hàng ngàn năm và là một trong những vương triều mạnh nhất ở đại lục Hoa Tư.

Các vương quốc và giáo phái nhỏ xung quanh đều sống dựa vào Thiên Lân. 

Tuy nhiên, sự thịnh vượng của vương triều, sớm muộn cũng sẽ tan.

Bây giờ thánh thượng đã già, thái tử đêm ngày ca hát, triều đại rộng lớn không ai quản lý.

Sau đó là sự xuất hiện của Nội các Nhiếp chính, và mọi công việc đều do Các chủ Nội các của Nhiếp chính xử lý.

Hôm nay, một chuyện đã xảy ra khiến mọi người trong Nội các Nhiếp chính sợ hãi không dám nói ra.

Toàn bộ là một mảnh yên tĩnh, mãi cho đến khi bị một âm thanh phá vỡ.

"Cho nên ngươi mới phát hiện mình dẫn lầm người?"

Thanh âm trầm ấm lạnh lùng, giống như băng tuyết vụn bị gió đông thổi đi.

Ngữ khí nghe ra hỉ nộ, lại làm cho người dưới trướng tim đều là run lên.

Còn có một cô gái trẻ nằm trên mặt đất, vết máu loang lổ trên mặt, nhưng vẫn không che đi đôi lông mày xinh đẹp.

Điều không ai chú ý là vào lúc này, ngón tay cô khẽ cử động.

Bởi vì tất cả quan viên đều lo lắng cho mình, tất cả đều quỳ xuống đất: "Xin công tử thứ lỗi."

Người đàn ông đang ngồi sau bức màn, trong sự mờ nhạt, có sự tao nhã nở rộ.

Quần áo màu đỏ tươi rất đẹp, và một nửa chiếc mặt nạ che đi vẻ đẹp lộng lẫy của dung nhan tuyệt sắc.

Hắn thanh âm trầm thấp, phi thường êm tai: "Thánh chỉ là cái gì?" 

Thánh lệnh là nhiệm vụ do tiên hoàng đế ban hành. 

"Bệ hạ, bệ hạ nói..." Một vị tướng quân đứng dậy, mồ hôi lạnh nói: "Để thần đi Tinh La phái mang nữ nhi của tông chủ trở về, để xác minh Tinh La phái còn có người giám hộ hay không. "

"Trần tướng quân, ngươi đã nhớ rõ thánh chỉ như vậy, vì sao còn mang đồ giả trở về?" Lần này nói chuyện là một lão quan quân, hắn giễu cợt nói: "Ta nghe rõ ràng, cô nương này vừa mới tự xưng là  Mộ Thiển!"

Lời này vừa nói ra, những quan viên khác cũng đồng thanh đáp: "Vâng, Trần tướng quân, cô nương xưng tên là Mộ Thiển."  

 Trần tướng quân sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.

Lúc ấy hắn rõ ràng khẳng định thiếu nữ này chính là nữ nhi của tông chủ, bởi vì những đệ tử còn lại của Tinh La phái đều đã làm chứng, hơn nữa nàng còn đeo mặt dây chuyền ngọc lưu ly tượng trưng cho địa vị của mình.

 Cho nên khi nàng tự xưng mình là Mộ Thiển, hắn cũng chỉ cho rằng nàng lừa người.

Thấy vậy, lão tướng quân cười lạnh một tiếng: "Hơn nữa, lão phu nghe nói đại tiểu thư  thân phận cao quý, hơn nữa nàng cũng là một thiên tài tu luyện hiếm có, nhưng mà nhìn ngươi mang về một người này."

Hắn nhìn thiếu nữ bê bết máu trên mặt đất, phẫn nộ nói: "Nàng  căn bản không có tu vi, làm sao có thể là đại tiểu thư?" 

Làm sao con gái của người đứng đầu một giáo phái lại là một cô gái không có linh lực?

Đúng là đồ giả mà!

Hơn nữa nhiệm vụ này là hoạt động bí mật, nếu thất bại một lần, lần thứ hai sẽ càng vô vọng hơn. 

Xem ra Tinh La phái thật sự có lòng phản nghịch.

"Thuộc hạ biết lỗi rồi!" Trần tướng quân biết tranh cãi vô ích, trực tiếp dập đầu lạy: "Đều là đệ tử Tinh La phái quá gian xảo, thuộc hạ ngoài ý muốn rơi vào bẫy của bọn hắn." 

Người đàn ông sau màn tựa hồ đang suy xét chân tướng của câu nói này, thật lâu sau mới lạnh giọng nói: "Nếu ngươi đã làm sai, vậy thì đưa về đi." 

"Chủ nhân, nhưng mà cô gái vừa rồi..." Trần tướng quân sửng sốt, "Đã qua đời rồi."

Khi hắn đưa nàng trở lại, nàng  đã cận kề cái chết.

Khi đó, hắn đã nghĩ, người đứng đầu Tinh La Giáo sao có thể tàn nhẫn với con gái bảo bối của mình như vậy?

Nhưng nếu nữ nhân này chỉ là một thanh niên của Tinh La phái thì thôi.

Nam nhân hờ hững không để ý tới, ánh mắt nhàn nhạt, chỉ nói hai chữ: "Chôn."

"Ồ, ồ, vậy thì..." Trần tướng quân gật đầu, chuẩn bị gọi người tới chôn xác, nhưng lập tức, sắc mặt cứng đờ.

Bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt đất thi thể lại có thể cử động, không chỉ có động, mà còn có thể ngồi dậy.

Trần tướng quân mở to hai mắt, kinh hãi đến suýt chút nữa ngã xuống.

Đây, đây có phải là xác chết sống dậy?

**

Mộ Quân Thiển chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, nàng hít một hơi ngồi dậy, nhưng lại đụng tới vết thương trên bụng.

Khi ý thức  xoay chuyển, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Thất đại tông môn!

Còn Vân Lạc Nhiên!

Thù này, nàng nhớ cả đời.

Nhưng mà, nàng đã chết cùng mấy ngàn cao thủ kia rồi, sao còn có thể...

Lông mày Quân Mộ Thiển  đột nhiên cau lại, sau đó thả lỏng ra, bên môi hiện lên một nụ cười không rõ ý tứ: "Thì ra là như vậy."

--
Đường Đường: Lần đầu làm edittor, có gì sai sót xin mọi người chỉ bảo =))))))      O(∩_∩)OO(∩_∩)OO(∩_∩)O


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top