Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Lòng tham


Edit + Beta: Tiểu Manh

Thẩm Úy Nhiên trở lại Lâm Lang điện, còn chưa qua nửa canh giờ, đã nghe nói Hoàng thượng đáp ứng Thái hậu tấn Trần Vân Nhan từ chính lục phẩm Tài nhân lên thứ ngũ phẩm Mỹ nhân. Tuy thăng không nhiều lắm, nhưng đối với nàng ta mà nói đã là chuyện cực tốt, huống hồ từ chính lục phẩm đến thứ ngũ phẩm ít nhất là bước lên một cấp bậc, càng quan trọng hơn là, nàng biết mình hiện tại đã khiến cho Cảnh Hữu đế chú ý.

Về Trần Vân Nhan, Thẩm Úy Nhiên tỏ vẻ không có bao nhiêu lo lắng. Tuy rằng tại hậu cung không thể tùy tiện xem nhẹ bất cứ người nào, nhưng ai cũng đem xem như đối thủ thì không khỏi cũng quá mệt mỏi. Lại thêm chuyện Thái hậu mở miệng muốn thăng phẩm cấp Trần Vân Nhan, điểm này liền làm Tiêu Thịnh khó có thể đối với nàng ta có bao nhiêu hảo cảm, vả lại khi ở trong Ngự Hoa Viên, Tiêu Thịnh đã biểu lộ bản thân đối với nàng ta không có hứng thú. Chỉ cần não Tiêu Thịnh không bị úng nước, nàng ta liền quyết định không trở mình được.

Thái hậu nhìn trúng Trần Vân Nhan, trừ bỏ tỷ tỷ của nàng là Trần Chiêu dung, còn có một điểm khác, ước chừng là đắn đo mà thôi. Bởi vì muốn lợi dụng cho tốt, cho nên mới tiêu tốn hai phần tâm tư. Chỉ là nếu Trần Vân Nhan trở thành người của Thái hậu, mà Thái hậu cùng Tiêu Thịnh không hợp nhau há có thể để nàng ta có lợi ích gì tốt? Nếu Trần Vân Nhan thật sự có thể dẫm đạp Trần Vân Noãn xuống, đến lúc đó, nàng nhất định sẽ xem trọng Trần Vân Nhan hơn một chút, cũng xem như là không muộn.

Anh Đào cùng Lệ Chi chờ ở một bên, thấy Thẩm Úy Nhiên sững sờ, thì không nói lời nào, chỉ an tĩnh đứng thẳng. Đợi khi Thẩm Úy Nhiên phục hồi tinh thần lại, Anh Đào mới hỏi, "Nương nương, nô tỳ nghe nói không ít nương nương khác đều ban thưởng chút đồ cho Trần Mỹ nhân, nương nương chính là cũng. . ."

"Tất nhiên là thưởng." Thẩm Úy Nhiên nói không chút do dự, chỉ hơi trầm ngâm một lát liền phân phó Lệ Chi, "Ngươi đi khố phòng tìm vài món hợp ý rồi đưa đi, không cần quá mức gây chú ý cũng không cần quá mức khó coi, chớ để cho người khác cho rằng Thục phi ta quá đoạt nổi bật hoặc là quá keo kiệt."

"Vâng, nương nương, nô tỳ đi làm ngay."

Lệ Chi lui ra, Anh Đào thấy Thẩm Úy Nhiên nể trọng nàng như vậy, trong lòng có chút không thoải mái. Bản thân mình hầu hạ nhiều năm, không cần phải nói rõ ràng, nhưng Lệ Chi mới tới không bao lâu lại được coi trọng, chuyện như vậy, thế nhưng hoàn toàn yên tâm giao cho nàng đi làm.

"Nương nương yên tâm Lệ Chi sao? Chuyện đó, lại hoàn toàn để nàng đi làm." Anh Đào đối với Thẩm Úy Nhiên từ trước đến nay có điều gì cần nói thì không cần nghẹn ở trong lòng, tình cảm nhiều năm, lại càng không nói Thẩm Úy Nhiên từ trước đến nay đối đãi với nàng hiền lành, cũng không để ý nàng nói như vậy.

"Có quan hệ gì, Lệ Chi sẽ làm tốt. Nàng là đại cung nữ Hoàng thượng phái tới cho ta sai sử, năng lực tất nhiên sẽ không kém, nếu ta không yên tâm nàng, đó là không tin Hoàng thượng." Thấy Anh Đào nghe xong lời này lập tức kinh hoảng mà che miệng, Thẩm Úy Nhiên cười cười, lại nói, "Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng cung nữ tốt như vậy, ta làm sao có thể lãng phí một cách vô ích. Chỉ là chọn hai ba món khác biệt, giao cho Lệ Chi đi làm là đã xem như nhân tài không được trọng dụng, chuyện vụn vặt này không cần phải sai sử các ngươi, nhưng ta cũng không có biện pháp, ta không yên tâm những người khác."

"Nếu ta luyến tiếc dùng nàng, không chỉ là không tín nhiệm Hoàng thượng mà còn đang cùng Hoàng thượng phân chia rõ ràng, như vậy mới thật sự là không bình thường."

"Vâng, nương nương, Anh Đào hiểu rõ, sau này sẽ không dám đoán mò nói mò."

Đình Lan hiên.

Được nương nương nhà mình phân phó nhận lễ vật ban thưởng tới, hai đại cung nữ đều hoàn thành nhiệm vụ, xiêm y trang sức rực rỡ nhiều màu sắc được bày đầy trên bàn, Trần Vân Nhan khóe miệng cong đến cao cao. Nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút, nàng mới để đại cung nữ Tịch Nhan cùng Triều Nhan đem toàn bộ lễ vật đăng ký nhập kho.

Hoàng hậu, Hoàng quý phi, Mạnh Quý phi, Hiền phi, Thục phi, Lương phi, Từ Chiêu nghi còn có tỷ tỷ ruột thịt của nàng Trần Chiêu dung đều "ban thưởng" nàng không ít thứ tốt, đối với nàng hai chữ "ban thưởng" này không dễ nghe, nhưng có cách gì, chẳng qua, hôm nay đã như vậy chờ ngày mai thì không chắc chắn là bộ dáng gì. Huống hồ là "ban thưởng" không phải nàng không thu, đều là đồ tốt, nàng cần gì từ chối.

Tịch Nhan cùng Triều Nhan đăng ký vật phẩm thì phát hiện trong số lễ vật Trần Chiêu dung ban thưởng có một lọ nhỏ màu xanh, hai người mở nắp ra nhìn một cái lại ngửi một cái. Bên trong là cao màu trắng, mang theo chút mùi hương, nhìn không ra là thứ gì. Dù sao cũng là vật tỷ tỷ ruột thịt nương nương cho người đưa tới, các nàng cũng không thể tùy ý làm chủ.

Hai người thương lượng một chút, Tịch Nhan cầm đồ vật đi hỏi Trần Vân Nhan. Lúc đó, Trần Vân Nhan đang nằm ở trên tháp mỹ nhân để hai cung nữ thay nàng đấm vai bóp chân, lại thấy Tịch Nhan cầm đồ trong tay đưa tới liền mở miệng hỏi, "Đây là cái gì?"

"Đây là đồ Trần Chiêu dung nương nương thưởng, nô tỳ cùng Triều Nhan nhìn không ra nó là vật gì, mở ra nhìn nhìn, cũng không biết được là cái gì, đành phải cầm đến để nương nương tự mình xem qua." Nói xong, mở nắp đưa lọ nhọ kia qua.

Trần Vân Nhan nghe nói là đồ Trần Vân Noãn cho người đưa tới, tò mò cùng hứng thú tức khắc biến mất hơn phân nửa. Tịch Nhan đem đồ đưa qua, nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nói, "Là thuốc cao tan máu bầm, ta không cần, ném đi."

Tịch Nhan thấy vẻ mặt Trần Vân Nhan không kiên nhẫn, nhưng cảm thấy đây là thứ tốt, ném đi rất đáng tiếc. Không nói tới trên đầu gối nương nương nhà mình máu bầm còn chưa tan, có lẽ thuốc này có thể tốt hơn một chút, có chút chần chờ suy nghĩ muốn khuyên Trần Vân Nhan.

"Nô tỳ nghe nói thuốc cao này còn có chút hương hoa, có lẽ là đồ tốt. Nếu là thuốc cao tan máu bầm, đúng lúc nương nương cần, ném đi cũng rất đáng tiếc. Đây là đồ Trần Chiêu dung nương nương thưởng, ném đi cũng có chút không được tốt. Nương nương cần gì phải làm vậy, máu bầm trên đầu gối sớm tan nhanh là chuyện rất tốt."

Một câu "Đây là vật Trần Chiêu dung nương nương thưởng" nháy mắt liền làm tâm Trần Vân Nhan đau nhói, mới vừa rồi tính tình còn tốt, nghe xong lập tức tức giận, "Ta đây làm nương nương thế nhưng không sai sử được ngươi, nói ngươi ném liền ném, ta còn lo lắng dùng cái thuốc cao này, đầu gối toàn bộ đều hư thối! Như thế nào còn không đi làm! Nhân lúc còn sớm ném đi, đừng lại khiến ta cảm thấy đau mắt."

Trần Vân Nhan tính tình càng có chút không tốt, Tịch Nhan cũng kinh giác (kinh ngạc + phát giác) bản thân vừa mới nói sai, vội vàng thấp giọng trả lời, "Vâng, nô tỳ biết sai, nô tỳ liền đem thuốc này ném đi." Rồi cầm thuốc cao hoang mang rối loạn lui xuống, không bị phạt đã là chuyện may mắn, nàng cũng không muốn lại chọc tức nàng.

"Nương nương, Tống cô cô tới."

Tịch Nhan lui ra không quá một lát, Trần Vân Nhan tâm tình vừa mới hòa hoãn một chút, thì có tiểu cung nữ tiến vào bẩm báo lời này.

Toàn cung trên dưới, cung nữ thái giám đều gọi một tiếng Tống cô cô, các phi tần cũng xưng hô như vậy với nữ quan bên người Thái hậu -- Tống Y Lan. Tống Y Lan đến Đình Lan hiên, nhất định là được Thái hậu nương nương phân phó, Trần Vân Nhan vội vàng từ tháp mỹ nhân ngồi dậy, sửa sang lại dung nhan, sai cung nữ đem "Tống cô cô" trong miệng nàng mời vào.

Thái hậu bên người có hai vị nữ quan, một người là Thôi Nghê Thường, một người khác là Tống Y Lan. Hai người đều là lúc năm, sáu tuổi được Thái hậu nhận nuôi bên người. Tuy rằng thân phận chỉ là nữ quan, nhưng lại không phải là nhân vật có thể tùy ý chậm trễ. Nói trắng ra, nếu không cẩn thận đắc tội các nàng, ngày khác bị các nàng cáo trạng trước mặt Thái hậu, thì làm sao có thể dễ chịu. Nàng còn từng nghe qua lời đồn, Hoàng thượng đối với hai vị nữ quan dáng người diện mạo cùng phẩm tính kiến thức hoàn toàn không tầm thường, thập phần thiên vị, đáng tiếc Thái hậu luyến tiếc, nếu không đã sớm nạp làm phi tần.

Thời điểm Trần Vân Nhan nghĩ như vậy, cung nữ đã dẫn Tống Y Lan đến trước mặt nàng. Tống Y Lan tướng mạo rất tốt, hai má đỏ thắm, cánh môi phấn nhuận, đúng là "Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương"*, nhưng không giảm bớt vận thái* của nàng, bước chân không mạnh không nhẹ, dáng vẻ ổn định vững vàng, quả nhiên là nhân vật bên người Thái hậu.

*清平調其二
一枝紅艷露凝香,
雲雨巫山枉斷腸。
借問漢宮誰得似,
可憐飛燕倚新粧

Thanh bình điệu kỳ 2
Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương,
Vân vũ Vu Sơn uổng đoạn trường.
Tá vấn Hán cung thuỳ đắc tự,
Khả liên Phi Yến ỷ tân trang.

Dịch nghĩa
Một cành màu hồng diễm lệ thơm hương ngưng chỉ
Chuyện mây mưa ở Vu Sơn chỉ luống đau lòng
Xin hỏi thử trong cung thời Hán có ai giống được như vậy
Thương thay nàng Phi Yến phải tô điểm (mà không biết có đẹp bằng không)
Nguồn : thivien.net

* Vận thái : Vận mệnh thuận lợi và may mắn.

"Nô tỳ tham kiến Trần Mỹ nhân, Trần Mỹ nhân vạn phúc kim an."

Tống Y Lan mỉm cười hành lễ với Trần Vân Nhan, thái độ khiêm tốn. Theo sau nàng còn có hai cung nữ bình thường, trong tay đều cầm vật gì đó. Trần Vân Nhan liếc liếc mắt một cái, rất nhanh dời ánh mắt nhìn về phía Tống Y Lan, cười nói, "Tống cô cô mau mau miễn lễ, gọi như vậy làm ta cảm thấy thật bất an. Vất vả Tống cô cô tự mình đi một chuyến đến Đình Lan hiên, không biết là có chuyện gì?"

"Thái hậu nương nương nói Trần Mỹ nhân thăng phẩm cấp là hỉ sự, liền phái nô tỳ tặng Trần Mỹ nhân chút lễ vật chúc mừng." Tống Y Lan vẫy vẫy tay, hai cung nữ phía sau liền đem đồ vật trình lên, nàng mới tiếp tục nói, "Trừ việc này ra, Thái hậu nương nương còn đặc biệt phân phó, lệnh nô tỳ mang Sinh Cơ cao. Thái hậu nương nương cảm thấy da thịt Trần Mỹ nhân non mịn, sợ là không cần vật này, nhưng mà khó bảo toàn vạn nhất."

Cái gọi là Sinh Cơ cao trong miệng Tống Y Lan, Trần Vân Nhan biết, Sinh Cơ cao có thể làm cho miệng vết thương không lưu sẹo, có thể làm máu bầm tan nhanh chóng, không có thương tổn dùng cũng có thể làm da thịt càng thêm mềm mịn, là thứ tốt cầu còn không được. Hiện tại Thái hậu không chỉ thưởng cho nàng, mà còn nói uyển chuyển như vậy, tránh đi chuyện nàng bị Lương phi phạt quỳ đến mức đầu gối bầm tím.

Đây là đang dụ hoặc nàng, không chỉ là lễ vật thượng đẳng, mà còn là địa vị cùng quyền lực trong cung, nàng động tâm, thập phần động tâm. Trần Vân Nhan rõ ràng biết mình lên thuyền Thái hậu là không tốt, nhưng hiện tại đối phương lại mời nàng, không theo, sẽ rất thảm; theo, liền có hi vọng từ nay về sau vinh hoa phú quý. Mạnh Quý phi không thích nàng, Trần Vân Noãn đã từ bỏ nàng theo Hoàng hậu, nàng cũng không còn đường lui nào khác.

Thái hậu đây là đang ép nàng lựa chọn.

"Tỳ thiếp cảm tạ Thái hậu nương nương ân điển, Thái hậu nương nương đối với tỳ thiếp như thế, tỳ thiếp nhất định khiến Thái hậu nương nương hài lòng thuận ý."

Tịch Nhan cùng Triều Nhan toàn đã trở lại hầu hạ bên người Trần Vân Nhan, Trần Vân Nhan cảm tạ Thái hậu ân điển, các nàng cũng tiến lên tiếp nhận đồ trong tay hai cung nữ kia, sau đó lại trở lại phía sau Trần Vân Nhan.

Nét mặt Trần Vân Nhan trấn định, nhưng trong lòng vẫn có chút phát run. Nếu nàng thật sự theo Thái hậu, thì từ nay về sau nàng cùng Trần Vân Noãn đối lập, sau này không phải ngươi chết, chính là ta sống.

"Lời Trần Mỹ nhân nói, nô tỳ nhất định một chữ cũng không quên nói cho Thái hậu nương nương nghe, Thái hậu nương nương cũng sẽ thập phần cao hứng." Tống Y Lan hơi thi lễ một cái, cáo biệt Trần Vân Nhan, "Thái hậu nương nương vẫn còn chờ nô tỳ trở về Vĩnh Phúc cung phục mệnh, không thể ở lại quá lâu, nô tỳ cần phải cáo lui."

Tiễn Tống Y Lan đi, đợi không có người ngoài, Trần Vân Nhan nhịn không được hít thở sâu vài lần mới hơi trấn định một chút. Triều Nhan, Tịch Nhan thấy Trần Vân Nhan như thế, cũng không biết là vì sao, hiện tại sắc mặt nàng nhìn không tốt lắm, không có tâm tình tốt như vừa rồi, lại nghe được một tiếng phân phó, "Lễ vật Thái hậu nương nương thưởng cũng đăng ký nhập kho cho tốt."

"Nương nương, còn Sinh Cơ cao?" Tịch nhan xuất phát từ cẩn thận, trước hỏi một câu.

Trần Vân Nhan nhìn đồ trên tay Tịch Nhan, tức khắc liền nhớ tới đồ Trần Vân Noãn đưa tới cho nàng, không biết vì sao có chút tâm phiền ý loạn, chỉ nói, "Trước đặt ở đó, đầu gối vẫn chưa tan máu bầm, đang cần vật này."

Ban đêm, Cảnh Hữu đế lật thẻ bài Trần Mỹ nhân, tối nay Đình Lan hiên cầm đèn.

Thái giám đến truyền tin tức này, Trần Vân Nhan mừng rỡ không thôi. Tắm rửa trang điểm chải chuốt một phen, Trần Vân Nhan chỉ ngóng trông có thể nhân theo cơ hội lần này, để lại ấn tượng tốt cho Cảnh Hữu đế. Tốt nhất là có thể thừa dịp cơ hội lần này, phẩm cấp lại thăng lên một chút. . .

Hiện tại chuyển mùa, tuy rằng thời tiết ấm hơn rất nhiều, nhưng không phải là mùa hè nóng bức, nên ban đêm nhiệt độ hạ xuống, phải mặc thêm y phục mới có thể không bị cảm lạnh. Thời điểm Tiêu Thịnh đến Đình Lan hiên, thấy "Mỹ nhân" mặc xiêm y sa mỏng được một trận gió mát thổi tới. Trần Vân Nhan mặc trang phục mát mẻ như thế, khiến Tiêu Thịnh chưa nhận giác ra được ban đêm càng ngày càng lạnh.

"Tỳ thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an."

Trần Vân Nhan đứng ở bên ngoài hồi lâu, sớm đã đông lạnh đến không chịu được, vẫn luôn ở đây cắn răng chịu đựng. Lúc này còn có thể nói được một câu, đúng là không dễ.

"Miễn lễ. Bên ngoài lạnh, đi vào trong phòng trước đi."

Tiêu Thịnh một tay hơi đỡ, Trần Vân Nhan đứng dậy, Tiêu Thịnh cũng không nắm tay hay ôm vai nàng, mà bước đi phía trước đi thẳng vào trong phòng. Trần Vân Nhan không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đuổi theo, trong lòng ngầm buồn bực, chính mình lại không có cách nào khiến Hoàng thượng liếc mắt nhìn một cái. Cũng may đêm nay Hoàng thượng sẽ nghỉ ngơi ở Đình Lan hiên, vẫn còn cơ hội cứu chữa.

Vào nội phòng, ấm áp hơn rất nhiều, Trần Vân Nhan cũng không cảm thấy lạnh nữa, lập tức sai cung nữ mang canh nấm tuyết chính mình đã sớm phân phó người chuẩn bị. Tiêu Thịnh nhìn trước mặt đặt một chén nhỏ canh nấm tuyết được nấu đến mềm nhừ, bên trong còn bỏ thêm một chút hạt sen cùng táo đỏ, tâm tình phức tạp khó có thể diễn tả được. Món điểm tâm ngọt như vậy thực sự không phải khẩu vị của hắn, có lẽ là nên nói hoàn toàn không phải khẩu vị của hắn.

Buộc bản thân nếm một muỗng nhỏ, vị ngọt nồng đậm vọt lên, không có cách nào cảm thấy mỹ vị ngon miệng. Tiêu Thịnh buông muỗng sứ, quay đầu nhìn về phía Trần Vân Nhan, thấy vẻ mặt nàng chờ mong, trong lòng không khỏi buồn cười. Trần Vân Nhan là tính tình đơn thuần, hay là thật tâm cảm thấy hắn nhất định sẽ thích. Lúc này, Tiêu Thịnh chỉ cảm thấy vô cùng hoài niệm Thẩm Úy Nhiên vì hắn chuẩn bị một chén vằn thắn nóng hổi.

"Hương vị không tồi." Tiêu Thịnh nỗ lực cười, khen một câu, liền dời đi trọng tâm câu chuyện. "Vết thương trên đầu gối hiện tại như thế nào?"

Trần Vân Nhan thấy Tiêu Thịnh thích canh nấm tuyết này, trong lòng cũng vui mừng, lại nghe hắn quan tâm mình, càng cao hứng hơn. Chỉ là hỏi việc này, không biết có thể hay không nói đến chuyện bị phạt quỳ, vậy cũng thật không ổn, liền thì thầm than thở mà nói: "Thật ra. . .Vẫn còn tốt. . ."

"Ngồi chỗ đó, để trẫm nhìn một chút."

Tiêu Thịnh duỗi tay chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Trần Vân Nhan đi qua ngồi.

"Vâng."

Trần Vân Nhan không được tự nhiên đi qua ngồi, nhưng không có lập tức kéo ống quần để Tiêu Thịnh xem vết máu bầm kia, thật cẩn thận hỏi một câu, "Đầu gối nhìn có chút đáng sợ, sợ là bẩn mắt Hoàng thượng. . .Không bằng, Hoàng thượng vẫn là không nên nhìn?" Nói xong, lại cảm thấy lời này có chút ý tứ thăm dò tâm tư Hoàng thượng, nhất thời có chút sợ hãi.

"Không sao."

Tiêu Thịnh ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại nhớ, ngày đó hắn nói muốn xem vết thương của Thẩm Úy Nhiên, nàng nói như thế nào? Hình như cũng là cái dạng này? Thật đúng là không thú vị. Tiện đà phát giác chính mình hôm nay làm sao lại luôn nhớ tới nàng, mạc danh kỳ diệu không thể nói rõ được, lập tức bỏ qua tâm tư kia.

Trần Vân Nhan chậm rãi kéo ống quần lên, lộ ra vết máu bầm lớn trên đầu gối, đúng là có chút đáng sợ, nhưng so với vết thương của Thẩm Úy Nhiên khi đó, thật sự không coi là cái gì. Tiêu Thịnh nhìn nhìn, lại hỏi, "Dùng qua thuốc rồi sao?"

"Vâng, đã dùng......Hôm nay tỷ tỷ có tặng tỳ thiếp Sinh Cơ cao để tỳ thiếp dùng." Sáng sớm để Tịch Nhan cùng Triều Nhan đem lễ vật Thái hậu ban thưởng thu hồi là không hy vọng bị Hoàng thượng thấy, không cần thiết lấy vài thứ kia chọc mắt Hoàng thượng, như vậy, cũng không thể nói là Thái hậu thưởng Sinh Cơ cao, vừa lúc lấy Trần Vân Noãn tới che chắn một cái. Thấy Tiêu Thịnh không nghi ngờ nó, Trần Vân Nhan nhẹ nhàng thở ra.

Tiêu Thịnh biểu tình nhàn nhạt, lại hỏi Trần Vân Nhan, "Còn đau sao?"

Trần Vân Nhan lắc đầu, "Không đau, Hoàng thượng nhìn tỳ thiếp, tỳ thiếp liền không đau." Sau đó cười ngượng ngùng.

Tiêu Thịnh cũng cười cười, lại nói, "Sinh Cơ cao đâu?"

Trần Vân Nhan nghe vậy sửng sốt, không biết Tiêu Thịnh vì sao đột nhiên hỏi cái này, chỉ nói, "Hoàng Thượng là đối với vật kia cảm thấy hứng thú sao? Để tỳ thiếp phân phó cung nhân thay Hoàng thượng mang tới."

"Được, cứ làm như vậy đi."

Chờ Tịch Nhan đem Sinh Cơ cao đưa vào nội phòng, Tiêu Thịnh thế nhưng lại tự mình thay nàng thoa thuốc, Trần Vân Nhan trừ bỏ kinh hỉ thì vẫn là kinh hỉ, tâm tình phức tạp kích động đến mức khó có thể tự kiềm chế. Nàng trước kia đã từng vô số lần ảo tưởng được Hoàng thượng đối đãi ôn nhu như vậy, hiện tại lại thành sự thật, làm nàng sao có thể không vui mừng, chỉ hận không thể để khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.

Tiêu Thịnh rất chuyên chú nghiêm túc, từng chút từng chút tinh tế, động tác ôn nhu, căn bản sẽ không làm đau nàng. Trần Vân Nhan cảm thấy thời gian đều dừng lại, hận không thể vẫn luôn có thể như vậy, lại nói, Hoàng thương một chút cũng không chê nàng, cũng không cảm thấy vết máu bầm này đáng sợ, một lòng đều phải hoá mềm.

Đêm nay sẽ lật thẻ bài Trần Vân Nhan, không phải vì thuận theo ý tứ Thái hậu, Tiêu Thịnh bất quá là nghĩ đến để xác định một chút Trần Vân Nhan có phải hay không thật sự trở thành người của Thái hậu. Ở chỗ này không có thấy vật Thái hậu thưởng, cũng xem như Trần Vân Nhan cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc.

Hắn đã từng ban thưởng Trần Chiêu dung một phần Sinh Cơ cao, nếu Trần Vân Nhan nói tỷ tỷ nàng ta đưa tới, cũng không phải không có khả năng, chỉ là hắn biết Thái hậu hình như cố ý cho người tặng thứ này tới. Sinh Cơ cao có mùi hương, trí nhớ hắn không tính là kém, còn nhớ rõ Trần Chiêu dung được phân hương hoa nhài, mà cái hiện tại hắn đang cầm trước mặt, rõ ràng là hương hoa sen. Muốn lừa gạt hắn, không có dễ dàng như vậy.

Vì xác định cái này, không thể không thay nàng ta thoa Sinh Cơ cao. Hương vị huân hương trên người Trần Vân Nhan thực sự khủng bố, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể làm như vậy. Nhưng cái này Trần Vân Nhan rốt cuộc là không kham nổi.

Hắn đương nhiên biết phi tần phân vị thấp bị Thái hậu áp bách, lại không có chỗ dựa vững chắc, căn bản không có biện pháp kháng cự. Chỉ là, có thật sự trở thành người của Thái hậu hay không, còn có thể lựa chọn. Trần Mỹ nhân này, rõ ràng là muốn chiếm lợi ở hai đầu, ở chỗ hắn, không có chuyện tốt như vậy.

"Sau này đều nhớ dùng, vết bầm này không tan nhanh như vậy, ngàn vạn lần không thể chậm trễ." Tiêu Thịnh đem Sinh Cơ cao đặt ở một bên, nhìn Trần Vân Nhan đang ngắm hắn đến phát ngốc, nói.

Trần Vân Nhan hoàn hồn, trong lòng là tư vị ngọt ngào, vội vàng lên tiếng trả lời, lại buông ống quần xuống, tươi cười ngọt ngào nói, "Hoàng thượng, đêm đã khuya, tỳ thiếp phân phó cung nhân đưa nước ấm tiến vào hầu hạ Hoàng thượng rửa tay rửa mặt, Hoàng thượng nghỉ ngơi sớm một chút."

Hầu hạ Tiêu Thịnh xong, thay hắn cởi bỏ ngoại bào, Trần Vân Nhan thẹn thùng nhìn Tiêu Thịnh, hai mắt quả thực tỏa sáng, "Hoàng thượng, để tỳ thiếp hầu hạ ngài nghỉ ngơi." Nào biết, Cảnh Hữu đế chỉ nói, "Trên người ngươi có thương tích, thân thể quan trọng hơn, những chuyện khác không cần nóng nảy."

Cuối cùng, đắp chăn thuần khiết ngủ.

Trần Vân Nhan cảm thấy tiếc hận, nhưng lại cảm thấy Hoàng thượng săn sóc, đối với nàng tốt như vậy, sau này còn có cơ hội thị tẩm, xác thật không nên quá mức vội vàng. Suy nghĩ xong, trên mặt tự giác nổi lên hai rặng mây đỏ. Tuy rằng không có thị tẩm, nhưng ngày hôm sau, nàng vẫn như cũ từ thứ ngũ phẩm Mỹ nhân tấn lên chính ngũ phẩm Tiệp dư, càng cảm thấy cảm động.

Hoàng thượng đối với nàng, thật tốt a!

Ngày edit : 23/04/2020
Ngày beta : 03/06/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top