Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 82: Thổn thức


Edit + Beta: Tiểu Manh

Tuy rằng chuyện Trần Vân Nhan ở trong phòng của mình tự sát không thể xem là chuyện gì lớn, nhưng cũng không thể xem như là chuyện nhỏ, cho nên bầu không khí trong hậu cung vốn đã quỷ dị, cũng càng thêm quỷ dị. Tin tức này không cố ý che giấu cũng không cố ý áp xuống, các phi tần muốn biết nhiều hơn càng không phải là chuyện gì khó. Lúc mọi người đều biết rõ chuyện này, Trần Vân Nhan chết phảng phất là quỷ dị nhưng ít nhất đã ném đạn dược vào trong hậu cung nhìn như bình tĩnh, tùy thời đều có khả năng đột nhiên bùng nổ.

Trong Phượng Tảo cung, Thi Di Quang uể oải suốt một đoạn thời gian, giờ khắc này có thể nói là tinh thần sáng láng. Thương thế trên người nàng đã hoàn toàn tốt, chân cũng giống như lúc trước đã trở nên linh hoạt hơn, thoát khỏi tình huống bản thân muốn đi chỗ nào không có người đỡ thì không được, tự nhiên là quét hết u ám cùng uất ức trong lòng.

Tuy rằng Thái hậu đã không nhúng tay vào sự vụ trong cung, nhưng mặc dù không có Thái hậu làm chỗ dựa ổn định vững chắc, vẫn như cũ không có ai ngàn vạn dám chậm trễ Hoàng quý phi, càng không dám chậm trễ toàn bộ cung ứng của Phượng Tảo cung, cho nên lúc này trong Phượng Tảo cung ấm áp giống như mùa xuân tháng ba.

Thi Di Quang nằm trên ghế quý phi, trên người đắp một tấm chăn mỏng màu đỏ sậm, thần thái rất là thích ý. Nàng một tay cầm quyển sách, một tay kia đặt tùy ý trên chăn. Hai đại cung nữ của nàng, trong đó có một người động tác mềm nhẹ cẩn thận thay nàng xoa bóp chân đã từng bị thương, một người khác hầu hạ nàng ăn mía* mới tiến cống.

* Cam giá (甘蔗): cây mía.

Mía được gọt bỏ, lại cắt thành từng phần nhỏ, ăn xong cũng rất thoải mái, cũng sẽ không có vẻ quá mức chật vật. Trong cung đại đa số phi tần không thích ăn cái này, một là bởi vì cảm thấy thứ này không khỏi có chút hạ thấp thân phận, không lên được mặt bàn, một nguyên nhân khác là mỗi khi ăn thứ này tư thái cũng không đủ ưu nhã, cần phải nhai mạnh mẽ không nói, còn dễ dàng dính nước đầy miệng, thật sự là thập phần không mỹ quan.

Ngày trước hưởng qua ngược lại cảm thấy hương vị thứ này vẫn không tồi, dù sao cũng là tiến cống vào trong cung, ít nhất thập phần thanh ngọt. Vào mùa đông trái cây vốn dĩ không nhiều, cái này là một loại trong đó, so với quả quýt mà nói nàng vẫn thích cái này hơn một chút. Lúc trước nàng cũng vì hai nguyên nhân trên mà tránh xa cây mía, nhưng hiện giờ không để tâm những điều đó, lại cũng không cần cố kỵ.

Phát giác Thi Di Quang muốn nhổ bã mía trong miệng ra, một tiểu cung nữ hầu hạ ở một bên vội vàng đưa ống nhổ đến, không nhìn tiểu thái giám đến báo tin đang quỳ gối cách ghế quý phi một khoảng cách không xa. Thi Di Quang nhổ bã mía ra, đại cung nữ hầu hạ nàng ăn mía lập tức cầm khăn thay nàng lau miệng, nàng mới đặt quyển sách trên tay xuống, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn tiểu thái giám ở Đình Lan hiên quỳ trên mặt đất.

“Chủ tử nương nương nhà ngươi thật là kiên cường, thế nhưng thật sự tự sát như vậy.” Tươi cười trên mặt Thi Di Quang không làm người cảm thấy có nửa phần ấm áp có thể thân cận, ngược lại có thể dễ dàng cảm giác được vài tia ý vị lạnh băng, một tay nàng đè chăn mỏng chậm rãi ngồi dậy, đại cung nữ thay nàng mát xa chân cũng đã dừng động tác, lui sang một bên chờ phân phó.

Thi Di Quang nửa ngồi ở trên ghế quý phi, nói tiếp, “Bổn cung đã biết, ngươi tạm thời trước trở về Đình Lan hiên. Chờ đến khi Trần Tu dung đến Đình Lan hiên gặp chủ tử nương nương nhà ngươi, lại tiếp tục đến Phượng Tảo cung hồi bẩm tin tức. Linh Lung, dẫn hắn đi xuống lĩnh thưởng.”

Đại cung nữ Linh Lung lập tức nói một tiếng: “Vâng”. Tiểu thái giám kia vốn chôn chân quỳ trên mặt đất càng cúi đầu xuống, ngữ khí bên trong khó nén ý vị vui mừng, nói, “Nô tài cảm tạ Hoàng quý phi nương nương ban thưởng.” Sau đó rũ đầu đứng dậy, đi theo đại cung nữ Linh Lung của Thi Di Quang đi xuống.

Sau khi tiểu thái giám này lui xuống, một đại cung nữ khác lập tức tiến lên phía trước, đưa tay về phía Thi Di Quang. Thi Di Quang đỡ tay nàng từ trên ghế quý phi bước xuống, đi hai bước lại đứng yên, nàng hơi nghiêng mặt, ngữ khí nghiêm túc nói khẽ, phân phó đại cung nữ Ngọc Trí, “Phái một người lén đi theo nhìn xem tiểu thái giám này có chỗ nào không thích hợp hay không.” Đại cung nữ Ngọc Trí lại lập tức cúi đầu thấp giọng trả lời, sau đó cũng đi ra khỏi phòng.

Thi Di Quang trực tiếp đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, trong khoảnh khắc một cổ gió lạnh cuốn theo tuyết tiến vào phòng, lạnh lẽo đánh vào khuôn mặt hồng nhuận của nàng. Nàng nhìn bên ngoài đang rơi một trận tuyết nhỏ, nhịn không được liền cong môi cười, tươi cười quỷ dị mà lại khó lường, càng làm cho người phân biệt không rõ vì sao nàng lại như vậy.

******

Buổi sáng biết được tin Trần Vân Nhan đã tự sát, mới vừa đến giờ mùi*, Trần Vân Noãn liền ngồi nhuyễn kiệu đến Đình Lan hiên. Nàng từ bên trong nhuyễn kiệu bước xuống, bên ngoài cuồng phong cuốn theo bông tuyết lướt ở trên mặt, mặc dù bên ngoài đã mặc y phục dày lại khoác thêm áo choàng thật dày cũng không ngăn được hàn ý nhập vào người.

* Giờ mùi: 13 giờ - 15 giờ.

Trần Vân Noãn ngẩng đầu nhìn chỗ này, ba chữ “Đình Lan hiên” đoan chính vẫn còn mới tinh, nhưng mà người ở bên trong này mới vừa ở không đến một năm thân ảnh đã không còn. Nàng hít một ngụm khí lạnh, lạnh lẽo kia thẳng vào tim phổi, lại làm Trần Vân Noãn cảm thấy dễ chịu một chút.

Vào Đình Lan hiên, Trần Vân Noãn cởi áo choàng, mới phát hiện nơi này so với Tử Vũ các mà nói còn lạnh hơn chút, liền khẽ thở dài. Nàng không phải người đến sớm nhất, thời điểm nàng đi vào linh đường đã có hai, ba phi tần phân vị thấp đang tế bái.

Trần Vân Noãn không ấn tượng gì với những người này, cũng không có tâm tư đi để ý. Những phi tần nhìn thấy người đến là Trần Vân Nhan ngay lập tức đều hành lễ thỉnh an, chính tam phẩm Tu Dung đối với các nàng mà nói cũng đủ để dễ dàng nghiền áp các nàng, càng không nói người phù hộ sau lưng vị này là Hoàng hậu nương nương. Chỉ là các nàng đều cho rằng, Trần Tiệp dư đã ồn ào xích mích với Trần Tu dung hồi lâu nên có lẽ Trần Tu dung sẽ không đến đây nhìn thân muội muội không quan trọng này, lại không nghĩ tới Trần Tu dung đến, còn thực sự đến không muộn, sắc mặt thoạt nhìn cũng không được tốt lắm.

Gần đến năm mới lại làm ra chuyện như vậy, Trần Vân Nhan muốn được truy phong* tất nhiên là không có khả năng. Chỉ là chiếu theo quy cách chính ngũ phẩm Tiệp dư mà bố trí, tốt xấu không đến mức quá khó coi. Trần Vân Noãn vội vàng nhìn một vòng linh đường trước mặt, ít nhất có thể tính như vậy là một chuyện, liền không nói gì thêm chỉ đi thẳng đến linh bài.

* Truy phong: ban tặng tước vị cho người đã chết.

Trần Vân Noãn cầm tiền giấy ném vào trong chậu đồng trước mặt, vốn ngọn lửa có chút nghỉ ngơi ngay sau đó ngay lập tức một lần nữa bùng lên. Trong ánh lửa lay động, Trần Vân Noãn phảng phất thấy được khi nàng cùng Trần Vân Nhan còn nhỏ, lúc ấy quan hệ các nàng tốt cỡ nào, thích làm mọi thứ cùng nhau. Nếu có được đồ chơi gì mới mẻ, ăn điểm tâm gì ngon, tất nhiên đều sẽ chia sẻ với một người khác. Những ngày ấm áp khi đó sớm đã không thấy, hiện giờ chỉ còn lại một bộ quan tài lạnh như băng, còn bản thân chỉ có thể đứng trước linh bài vì nàng đốt chút tiền giấy.

Lại ném một chồng tiền giấy vào trong chậu đồng, ngọn lửa lại lần nữa bùng lên, sau đó chờ đến lúc tiền giấy cháy hết lại lần nữa hạ xuống. Những người khác nhìn Trần Vân Noãn đứng trong linh đường an tĩnh nhìn quan tài, bình tĩnh đến mức không biết là nghĩ đến chuyện gì, nhưng không có người lên tiếng quấy rầy.

Thời điểm Trần Vân Noãn chưa phát giác, Tiết Tu nghi Tiết Thời Vũ cũng đã đến Đình Lan hiên. Nàng vốn dĩ không có bao nhiêu quan hệ cũng không nhận thức Trần Vân Nhan, chỉ là trong đoạn thời gian trước, rốt cuộc cũng có chút tiếp xúc với Trần Vân Nhan, hiện tại xem ra đoạn thời gian kia có thể xem như là lần cuối cùng nhìn thấy Trần Vân Nhan trên thế gian này. Đó là nhớ một phần giao tình kỳ thật cũng không xem là giao tình, nàng nghĩ ít nhiều nên đến Đình Lan hiên nhìn một chút, nhưng không dự đoán được sẽ gặp phải tỷ tỷ của Trần Vân Nhan —— Trần Tu dung Trần Vân Noãn.

Vừa rồi một chính tam phẩm Trần Tu dung mới đến, tiếp theo không lâu sau lại đến một chính tam phẩm Tiết Tu nghi, các phi tần phân vị thấp hoang mang, vội vàng hành lễ với Tiết Thời Vũ. Trước nay nhân duyên của Trần Tiệp dư không quá tốt, thế nhưng còn có phi tần địa vị cao sẽ chủ động đến thăm Đình Lan hiên, trong khoảng thời gian ngắn đoàn người ít nhiều càng cảm thấy ngoài dự đoán. Nhưng ý nghĩ như vậy nhiều nhất là suy nghĩ ở trong lòng một chút, hai người kia đều là nhân vật các nàng không đắc tội nổi, lá gan các nàng nhỏ, không dám đi chạm vào cái rủi ro này.

Tiết Thời Vũ đi đến bên cạnh Trần Vân Noãn, Trần Vân Noãn mới chú ý tới nàng, hơi nghiêng thân mình, nỗ lực gạt ra một nụ cười nhẹ, nói, “Tiết Tu nghi cũng đến.” Tiết Thời Vũ nhẹ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ giống như Trần Vân Noãn lúc trước, cầm tiền giấy bỏ vào trong chậu đồng.

Thời điểm chờ ngọn lửa bùng cao, ánh lửa chiếu vào trên mặt, rốt cuộc thêm vài phần ấm áp. Tiết Thời Vũ lúc này mới quay mặt qua nhìn Trần Vân Noãn, nói một câu, “Rốt cuộc người chết không thể sống lại, mong Trần Tu dung nén bi thương vượt qua nỗi đau này, cẩn thận thân mình bản thân.” Thần sắc Trần Vân Noãn cứng lại, Tiết Thời Vũ mới bổ sung một câu, giải thích, “Thần sắc Trần Tu dung thoạt nhìn thật sự quá mức đau thương.”

Trần Vân Noãn sửng sốt, lại nở một nụ cười khổ, cầm một chồng tiền giấy bỏ vào chậu than, hơn nửa ngày mới có thể trả lời Tiết Thời Vũ một câu: “Rốt cuộc chỉ mới hai mươi tuổi, ngày vốn còn dài, lại cố tình xảy ra chuyện như vậy, không khỏi cảm thấy thật sự quá mức đáng tiếc chút.” Tiết Thời Vũ nhẹ gật đầu, đồng ý lời của Trần Vân Noãn, nhưng không nói gì thêm, hai người đứng ở chỗ kia, lại chỉ còn lại trầm mặc vô tận.

Cuối cùng đứng cùng Tiết Thời Vũ một lát, hai người cùng nhau rời khỏi Đình Lan hiên. Chỉ là thời điểm hai người mặc tốt áo choàng, vừa mới ra khỏi Đình Lan hiên, đại cung nữ Triều Nhan của Trần Vân Nhan sắc mặt đột nhiên vội vã đuổi theo bước chân hai người, nhưng mà nàng chỉ tìm Trần Vân Noãn mà không bao gồm Tiết Thời Vũ.

Đại cung nữ Triều Nhan đầu tiên cúi người hành lễ với hai người, sau đó mới nói với Trần Vân Noãn, “Trần Tu dung xin dừng bước. Đêm qua trước khi chủ tử đi ngủ, từng giao cho nô tỳ một phong thư, muốn nô tỳ ngày hôm nay chuyển giao cho Trần Tu dung.” Nói xong Triều Nhan đưa thư trong tay qua.

Trần Vân Noãn dừng một chút, vẫn đưa tay nhận lấy. Triều Nhan là nô tỳ Trần Vân Nhan mang đi tiến cung từ Trần phủ, tất nhiên Trần Vân Noãn nhận ra nàng. Trên phong thư là chữ nhỏ xinh đẹp vạn phần quen thuộc, đoan đoan chính chính viết sáu chữ “Đích tỷ Vân Noãn thân gửi”, ngay lập tức hốc mắt của Trần Vân Noãn nóng lên.

Triều Nhan thấy Trần Vân Noãn như vậy, cũng đỏ đôi mắt gục đầu xuống, tiếp tục nói, “Lúc trước chủ tử để bọn nô tỳ lui xuống, thập phần bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ điểm khác thường gì, nô tỳ đi theo bên người Trần Tiệp dư lâu như vậy, càng chưa từng phát hiện ra điều gì. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, hoàn toàn là nô tỳ thất trách.”

“Nô tỳ cũng không còn mặt mũi nào nhìn Trần Tu dung, nhưng nô tỳ vẫn phải làm chuyện cuối cùng mà chủ tử giao phó cho thỏa đáng. Nô tỳ tin tưởng chủ tử ở trên trời có linh, biết Trần Tu dung đến nhìn chủ tử, tất nhiên cũng cực kỳ cao hứng.” Nói đến mấy chữ cuối cùng, thanh âm nghẹn ngào muốn che giấu cũng không thể nào che giấu được, nước mắt lăn dài trên gương mặt Triều Nhan, nước mắt ấm áp trong giây lát liền bị gió lạnh thổi bay chỉ còn lại cảm giác lạnh băng.

Trần Vân Noãn nghe Triều Nhan nói xong đôi mắt cũng đỏ, nhưng rốt cuộc không khóc, chỉ cố gắng chống đỡ gật đầu, nhưng thật sự đã không thể nói một câu nên lời. Đối với nàng mà nói giờ khắc này lời nói quá mức trống rỗng mà vô lực, nàng thậm chí không có cách nào hình dung ra tâm tình của bản thân lúc này. Tiết Thời Vũ nhìn thư trong tay Trần Vân Noãn, lại nhìn Trần Vân Noãn, muốn nói với nàng vài lời an ủi cũng nói không nên lời.

Cầm phong thư mà Trần Vân Nhan muốn Triều Nhan giao cho nàng, Trần Vân Noãn ngồi trong nhuyễn kiệu, lúc trước cố nén nước mắt, chung quy là nhịn không được mà rơi xuống. Nàng nhớ tới nàng từng cùng Trần Vân Nhan đọc được ở trong sách, triều nhan buổi sáng nở hoa mà giữa trưa tàn, tịch nhan chạng vạng* nở mà tối tàn, Trần Vân Nhan bởi vì thích mà để hai đại cung nữ bên người mình lấy hai tên như vậy, đến cuối cùng, lại tỏ rõ vận mệnh của bản thân nàng ấy sao?

* Bạng vãn: chạng vạng, sắp tối.

******

Trần Vân Noãn vẫn luôn không dám đọc tin cuối cùng mà Trần Vân Nhan để lại cho nàng, nói không nên lời là cảm giác gì, chỉ là so với tâm tình muốn nhìn nội dung trong thư, nàng càng sợ hãi ở trong thư sẽ nhìn thấy Trần Vân Nhan oán hận hoặc chỉ trích nàng. Hoặc là trong lòng nàng không có cách nào tha thứ cho bản thân, nếu Trần Vân Nhan còn tồn tại, thì sẽ không có cảm giác này, nhưng người đã không còn, tâm tình cũng hoàn toàn khác.

Nàng vốn chỉ nghĩ, chỉ cần Trần Vân Nhan có thể ở trong cung chịu đựng nhiều nhất là một năm, cho dù trôi qua cũng không tốt lắm, nhưng chờ đến thời điểm đó. . .Hoàng thượng sẽ để các nàng xuất cung, lúc ấy liền có thể sống những ngày nhẹ nhàng cùng thích ý một lần nữa. Nhưng những lời này nàng cũng không thể nói cho Trần Vân Nhan, thậm chí dù chỉ một chút, hay một ít cũng không thể nhắc nhở nàng, mà Trần Vân Nhan rốt cuộc vẫn không thể chịu đựng được.

Càng đứng ở chỗ cao, gió lạnh thấu xương cũng càng gào thét ở bên tai, càng thổi loạn áo choàng trên người Trần Vân Noãn, những sợi tóc không vấn lên cũng bay loạn theo gió. Nhìn đội ngũ đưa ma chậm rãi biến mất ở trước mắt mình, trong lòng Trần Vân Noãn lại co rút đau đớn một trận.

Hai đại cung nữ Tịch Chiếu cùng Ngâm Hương của Trần Vân Noãn đứng phía sau nàng, biết nàng thương tâm, càng biết khuyên cũng không có bất cứ tác dụng gì, nên chỉ an tĩnh đứng. Chỉ là chỗ này gió thật sự có chút lớn, hơn nữa những ngày gần đây chủ tử thương tâm đến lợi hại, các nàng càng lo lắng cho tình huống của chủ tử hơn.

“Nơi này gió lớn, rất dễ bị cảm lạnh, chủ tử, trở về đi.” Thẳng đến khi thân ảnh đội ngũ đưa ma rốt cuộc không nhìn thấy nữa, đại cung nữ Ngâm Hương mới mở miệng khuyên nhủ Trần Vân Noãn, “Mỗi ngày chủ tử đều uể oải như vậy, rốt cuộc không phải biện pháp hay. Mặc cho có bao nhiêu khó khăn, đều đã là quá khứ, tất cả rồi sẽ qua.”

Trần Vân Noãn lại nhìn thoáng qua phương hướng đội ngũ đưa ma rời đi, lúc này mới “Ừ” một tiếng, xoay người, chuẩn bị rời đi. Lại có một người đột nhiên từ chỗ thang lầu đi lên, Trần Vân Noãn giương mắt nhìn qua, thế nhưng là Đức phi Tô Liễm Diễm không biết vì sao lại trở nên thập phần trầm thấp không xuất hiện trước mặt mọi người, không khỏi hơi mím môi.

“Phong cảnh đẹp không?” Tô Liễm Diễm mỉm cười nhìn Trần Vân Noãn tóc mai có chút hỗn độn, ít nhiều có vẻ có chút chật vật, nhưng biểu tình trong mắt nàng không phải là châm chọc hay cười nhạo, ngược lại là thập phần rõ ràng đau thương.

Tô Liễm Diễm đi đến trước mắt Trần Vân Noãn, nhìn lướt qua phong cảnh nàng nhìn nơi xa, lại lần nữa nhìn về phía Trần Vân Noãn, tươi cười bên trong lại rõ ràng nhiều thêm ý vị chua xót. Nàng lại mở miệng nói với Trần Vân Noãn, “Ngày đó thời điểm Hoàng thượng cùng Thẩm Quý Phi xuất cung thăm nhà, ta cũng đứng ở chỗ này nhìn đội nghi thức long trọng kia rời đi, chỉ là không phải phương hướng này.” Tô Liễm Diễm cảm thấy bản thân dường như lại thấy cảnh tượng một ngày kia, vinh dự to lớn như vậy, trong hậu cung duy độc chỉ Thẩm Úy Nhiên mới có, thậm chí đến hiện tại Hoàng thượng gần như chỉ sủng ái một mình nàng.

Trần Vân Noãn không biết Tô Liễm Diễm đến cùng là muốn nói gì với nàng, hoặc là nàng muốn làm gì, chỉ là vô luận nàng muốn làm gì cũng không có bất cứ quan hệ gì với nàng, nghĩa là căn bản không cần phải nghiêm túc đối đãi. “Đức phi nương nương nói lời thâm sâu ảo diệu như vậy với thiếp, thứ cho thiếp ngu dốt, không biết Đức phi nương nương đến cuối cùng là muốn nói gì. Nơi này gió rất lớn, thập phần dễ bị cảm lạnh, vì thân mình bản thân, Đức phi nương nương vẫn là không nên ở đây lâu.”

Tô Liễm Diễm cười nhạo, lại không nói chút gì với Trần Vân Noãn, xoay người rời đi.

Trần Vân Noãn trở lại Tử Vũ các, ngồi vào trước bàn trang điểm, vươn tay mở một hộp trang sức hết sức tinh xảo. Bên trong hộp chỉ nằm duy nhất một phong thư, đúng là thư Trần Vân Nhan để lại cho Trần Vân Noãn. Nàng ngồi im để Tịch Chiếu cùng Ngâm Hương thay nàng xử lý đầu tóc bị gió thổi đến lung tung rối loạn, chính mình cứ như vậy nhìn chằm chằm vào phong thư này hồi lâu, muốn mở ra lại cảm thấy không có dũng khí, vô luận như thế nào cũng có chút không dám nhìn.

Thẳng đến khi hai đại cung nữ thay nàng chải mái tóc đen xong, lại một lần nữa vấn tóc lên, sau đó cài trâm, Trần Vân Noãn vẫn còn nhìn chằm chằm phong thư. Tịch Chiếu là nha hoàn đi theo Trần Vân Noãn tiến cung từ Trần phủ, có một số việc nàng làm tốt hơn Ngâm Hương rất nhiều, lúc này sau khi nàng trao đổi ánh mắt với Ngâm Hương xong, liền hỏi chủ tử của mình, “Chủ tử thật sự không muốn mở thư này ra nhìn xem Trần Tiệp dư nói những gì với ngài sao? Hoặc là để nô tỳ thay chủ tử mở ra rồi đọc cho chủ tử nghe?”

Lại ngây người hồi lâu, Trần Vân Noãn mới chậm rãi khẽ gật đầu, đưa phong thư cho Tịch Chiếu đứng sau lưng nàng. Trong lòng Tịch Chiếu thở phào nhẹ nhõm, tiếp nhận phong thư, nhanh nhẹn mở ra, rút tờ giấy bên trong ra, nhưng chỉ vừa mới nhìn một câu “Tỷ tỷ, lễ vật của muội muội, có thích không?” Liền cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, sau đó hai mắt biến thành màu đen, ý thức theo đó tan rã. . .

Ngâm Hương nhìn Tịch Chiếu mở bức thư ra đang muốn đọc nội dung bên trong, trong phút chốc thần sắc nổi lên biến hóa, không kịp suy nghĩ gì, liền thấy nàng đã thẳng tắp ngã xuống, bức thư nàng cầm trong tay cũng rơi xuống cách xa một khoảng cách. Trần Vân Noãn từ gương đồng nhìn thấy Tịch Chiếu đột nhiên ngã xuống phía sau, theo bản năng đứng lên xoay người nhìn nàng, lại chỉ nhìn thấy Tịch Chiếu đã ngã xuống cùng Ngâm Hương đang muốn đi đỡ Tịch Chiếu.

“Đừng động vào nàng.” Trần Vân Noãn cảm thấy trong đầu nàng kỳ thật gần như trống rỗng, nhưng Tịch Chiếu lại đột nhiên ngã xuống nhanh như vậy, chuyện này sẽ không đơn giản. Nàng cũng chỉ có thể lập tức hét lên một câu như vậy với Ngâm Hương, lời này làm Ngâm Hương kinh sợ, thật sự ngốc tại chỗ, đã không có thêm động tác nào khác.

Nhìn thấy mặt Trần Vân Noãn tái nhợt, Ngâm Hương chậm rãi đứng lên, sau đó gần như là chạy như bay cho người đi thỉnh Thái y đến đây. Nàng một lần nữa trở lại phòng, bồi Trần Vân Noãn, còn chưa chờ được Thái y đến, các nàng nhìn thấy Tịch Chiếu đã không còn thở, bởi vì Tịch Chiếu nàng nằm trên mặt đất. . .thế nhưng thất khiếu* đổ máu. . .

* Thất khiếu: 7 lỗ (2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi và miệng)

Chờ đến khi Thái y vào trong Tử Vũ các, nhìn thấy cung nữ Tịch Chiếu nằm trên mặt đất, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy kinh hãi. Cuối cùng cũng chỉ có thể xác định Tịch Chiếu thật sự không còn sống là sự thật mà thôi, người không còn, thì không có cách nào xoay chuyển tình thế, muốn cứu cũng đã không cứu được.

Trần Vân Noãn cảm thấy có một đôi tay đang bóp cổ nàng, làm nàng căn bản không có biện pháp hô hấp, một chút cũng không thở nổi. Nếu người nằm trên mặt đất không phải là Tịch Chiếu, vậy sẽ là nàng. Bởi vì, thân muội muội Trần Vân Nhan của nàng, cho dù là lấy cái chết của mình để trả giá, cũng muốn lôi kéo nàng chết cùng. . .

******

Chỉ còn hai ngày là đến ngày tết, Tiêu Thịnh đã không cần thượng triều, có thể tạm thời nghỉ ngơi hai ngày. Tuy rằng không cần thượng triều, nhưng chuyện nên làm cũng không thiếu, chỉ là tốt xấu nhiều thêm chút thời gian bồi mẫu hậu của mình cùng Thẩm Úy Nhiên. Lúc trước hắn từng nói qua muốn bồi Thẩm Úy Nhiên ra ngoài đi dạo một chút, đã nhiều ngày thời tiết cũng không tốt lắm, thẳng đến hôm nay mới thấy mặt trời, nên tự nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội như vậy.

Hoa trong Ngự Hoa Viên đều đã úa tàn không có gì đẹp, Tiêu Thịnh liền dẫn theo Thẩm Úy Nhiên đến mai viên. Hiện giờ vừa lúc đến thời điểm hoa mai nở, chủng loại hoa mai trong vườn mai không ít, xem như có chút đáng xem. Tiêu Thịnh một hai muốn ngồi chung nhuyễn kiệu với Thẩm Úy Nhiên, vì vậy Thẩm Úy Nhiên được Tiêu Thịnh ôm một đường.

Cuối cùng cũng đến mai viên, Tiêu Thịnh trước hạ nhuyễn kiệu, sau đó mới nắm tay Thẩm Úy Nhiên đi xuống. Mai trong vườn mai nhiều đến đồ sộ, nhưng mà chỉ cần đứng ở ngoài mai viên cũng đã bị hương mai dịu nhẹ hấp dẫn xộc vào mũi, làm người không khỏi càng thêm chờ mong cảnh quan bên trong.

Bên ngoài được trồng nhiều Lục Ngạc mai, Thẩm Úy Nhiên được Tiêu Thịnh ôm lấy, dạo bước trong rừng mai. Ánh mặt trời từ trong khe hở của nhánh cây chiếu xuống, trên mặt đất có chút ánh sáng loang lổ, cũng lưu lại bóng dáng bọn họ trên mặt đất.

Thẩm Úy Nhiên cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, lại ngửi được hương mai, càng có Tiêu Thịnh bên người, nói không cảm thấy thích ý cũng khó.

Chuyện Trần Vân Nhan tự sát giống như suy nghĩ của nàng, quả nhiên là không đơn giản như vậy, cho nên sau nàng lại nghe nói cung nữ của Trần Vân Noãn chết bất đắc kỳ tử*. Chuyện đại cung nữ của Trần Vân Nhan giao một phong thư cho Trần Vân Noãn, chỉ cần có chút tâm tư hỏi thăm thì các phi tần cũng rõ ràng, như vậy liền rất dễ nghĩ đến nguyên nhân vì sao đại cung nữ của Trần Vân Noãn đột nhiên chết, cho dù chuyện này không công bố nguyên do.

* Bất đắc kỳ tử: đột ngột, không vì nguyên nhân tự nhiên.

Thân tỷ muội một nhà rơi xuống cảnh “Ta chết thì ngươi cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt”, là nàng cũng không khỏi cảm thấy thổn thức. Sau đó Hoàng hậu lại tra được chuyện gì, hiện giờ nàng cũng không rõ ràng lắm, nhưng nếu có chuyện gì quan trọng, tất nhiên Hoàng hậu sẽ nói cho nàng. Thẩm Úy Nhiên lại hy vọng, chuyện này chỉ đơn giản như vậy mà thôi, đừng lại ra chuyện gì xấu.

Tiêu Thịnh cùng Thẩm Úy Nhiên đi đến chỗ hơi sâu trong mai viên một chút, ẩn ẩn nghe được có người nói chuyện nên đều dừng bước chân, lại cẩn thận nghe, mơ hồ nghe thấy vài câu, “Năm mới gần đến, trong hậu cung lại liên tiếp có người chết, cuộc sống năm sau phải trôi qua như thế nào đây? Vì sao lại đen đủi như vậy?”

******

Tuần sau tui sẽ đi học lại, tui phải học nguyên tuần đó (っ˘̩╭╮˘̩)っ, thời gian rảnh cũng không nhiều lắm nhưng tui sẽ cố tối thiểu 1 chương/ tuần, nếu rảnh hơn thì 2 chương. Tui sẽ KHÔNG DROP truyện nên nếu thấy 1 tuần rồi mà không có chương thì cũng đừng lo nha. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tui trong thời gian qua. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Yêu ( ´ ∀ ')ノ~ ♡

Ngày edit: 17/09/2020
Ngày beta: 19/09/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top