Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13


"Xú tiểu tử! Anh của cậu vừa mới dưỡng bệnh xong, một chút mặt mũi cũng không nỡ để lại!"

Ngô Diệc Phàm sau kì nghỉ đông đã quay lại làm việc ngày đầu tiên, sáng sớm đã bắt đầu một cuộc hội nghị, công ty như thường lệ cần mở cuộc họp để triển khai kế hoạch hoạt động cho năm sau. Phác Xán Liệt và Ngô Diệc Phàm bình thường hay ở cùng một chỗ hi hi ha ha với nhau, nhưng với công việc lại cực kỳ nghiêm túc, nếu ý kiến không có sự đồng nhất cũng sẽ không vì tình riêng mà nhượng bộ. Phong cách làm việc của Ngô Diệc Phàm hoàn toàn giống với khí phách bên ngoài của hắn – sát phạt quyết đoán, làm cho hắn chủ động nhượng bộ là không có khả năng. Vì thế, vừa mới bắt đầu cuộc họp, do bất đồng ý kiến về một hạng mục mà hai người anh một câu, tôi một câu, suýt chút nữa biến phòng họp thành chiến trường. Chủ tịch Kim Tuấn Miên vốn rất thích nhìn cấp dưới mạnh dạn đưa ra ý kiến, cực kì vì công ty mà cống hiến, nên chỉ mỉm cười mà theo dõi cuộc vui trước mắt.

Tan họp, Ngô Diệc Phàm cùng Phác Xán Liệt đi ra khỏi phòng họp, vừa bước ra khỏi cửa lập tức vứt hết đề tài vừa tranh luận sang một bên, Ngô Diệc Phàm đấm một quyền lên bả vai Phác Xán Liệt, nhăn mặt nói câu trên.

"Aaa!" Phác Xán Liệt vừa kêu vừa xoa xoa bả vai bị đau, "Đây chỉ là muốn giúp anh khôi phục lại trạng thái làm việc thôi mà!"

"Ừ! Khôi phục trạng thái chiến đấu nhanh thật!" Ngô Diệc Phàm ôm cổ Phác Xán Liệt, "Đi thôi, mời anh uống cà phê đi!"

"Tuân lệnh!"

Tiêu sái đi cùng nhau, hai người rất ăn ý thu lại vẻ mặt thả lỏng, lại đeo lên dáng vẻ nghiêm túc như ở phòng họp.

Hai người cầm cà phê trở về, trên đường bày ra bộ dáng đứng đắn gật đầu chào các nhân viên, đồng nghiệp khác, nhưng chủ đề bàn luận trong miệng vừa vặn lại là việc tư.

"Anh với Nghệ Hưng thế nào rồi?" Tại thời điểm nói câu này, biểu tình của Phác Xán Liệt lại giống như đang thảo luận sự kiện gì đó rất trọng đại.

Ngô Diệc Phàm uống cà phê rồi liếc hắn một cái.

"Không có gì hết, cậu ấy đến dọn dẹp, anh thì trả tiền công."

"A, không có gì tiến triển sao?"

"Có cái gì để tiến triển? Quan hệ của bọn anh đơn giản chính là thế, đừng nghe cái tên Lộc Hàm bị bệnh thần kinh kia."

"Ai, em cũng muốn có người để yêu thương." Ánh mắt Phác Xán Liệt có chút mơ màng nhưng sau đó nhanh chóng thu hồi.

Ngô Diệc Phàm nhìn người bên cạnh một chút, "Có thể chịu được cảnh cậu hàng ngày ra ra vào vào quán bar, gần gũi với mấy cô gái, có lẽ ngoại trừ mẹ cậu ra sẽ chẳng còn ai..."

"Đó cũng đâu phải sở thích của em, nghiệp vụ công việc cần mà thôi." Phác Xán Liệt bất đắc dĩ thở dài, "Tối nay lại phải đến Mê Dạ."

Cuối năm đến, vị trí của Phác Xán Liệt bận rộn hơn tất cả, các cuộc hẹn xã giao kéo dài liên miên, chính hắn cũng không nhớ rõ tháng này đã đến Mê Dạ bao nhiêu lần. Kim Mân Thạc còn hay nói đùa, bằng không để anh xây cho cậu một phòng ở đây, cho cậu lưu lại thường trú cho tiện.

Mỗi lần Phác Xán Liệt đến Mê Dạ, hắn đều cảm thấy có một ánh mắt sắc lạnh luôn nhìn chằm chằm mình. Mấy lần quay đầu tìm kiếm đều nhận ra chủ nhân của ánh mắt đó chính là nam sinh kia.

Có lẽ ánh mắt đó quá sức mãnh liệt nên hôm nay khi đi xã giao cùng lãnh đạo mấy tờ tạp chí, đến cả Lộc Hàm cũng nhận ra được.

Rốt cuộc chịu không được, Lộc Hàm đi đến bên cạnh Phác Xán Liệt, hỏi:

"Này Xán Liệt, cậu quen tiểu thụ kia sao?"

"Tiểu thụ?" Phác Xán Liệt mỉm cười nhớ đến bộ dạng của Biện Bạch Hiền, thật đúng là tiểu thụ.

Lộc Hàm cao thấp đánh giá bộ dạng mỉm cười không nói lời nào của Phác Xán Liệt.

"Nhìn cậu thế này có nghĩa là quen biết, anh nói cậu làm gì có lỗi với người ta mà vừa bước vào cửa cậu ta liền nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt thật sự... Nói mau, cậu đã làm gì người ta?"

"Em mà biết được đã giàu to rồi!" Phác Xán Liệt bất đắc dĩ giật giật khóe môi, "Em với cậu ấy rất ít khi chạm mặt, đừng nói tới là làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy."

"Ừm..." Lộc Hàm nắm cằm ra dáng đang suy luận của một trinh thám gia, "Chẳng lẽ... Cậu ta có tình cảm với cậu?"

Phác Xán Liệt cười cười, "Không có khả năng, Lộc ca, anh không biết thái độ của cậu ấy với em có biết bao nhiêu phần lãnh đạm."

"Ôi, cậu ôn nhu, đẹp trai lại hoàn hảo như thế này, chẳng lẽ người ta một chút cảm tình cũng không có?"

"Đúng là như thế!" Phác Xán Liệt bày ra vẻ mặt 'em rất đau lòng' nhưng những mỹ từ khen ngợi của Lộc Hàm cũng nhận hết.

"Ừm..." Lộc Hàm lại tiếp tục cosplay một đại trinh thám, "Anh cảm nhận được là cậu ta nhất định có ý tứ với cậu, chẳng qua là không nói cho cậu biết."

Phác Xán Liệt không nói gì, chỉ nhìn Lộc Hàm bằng ánh mắt anh mau nói tiếp đi.

Lộc Hàm vỗ ngực một cái, tiếp tục phân tích như một trinh thám gia thực thụ.

"Với diện mạo của tiểu thụ này, cậu ta chính là thuộc kiểu ngạo kiều. Kiểu người này, những gì thể hiện ra bên ngoài và suy nghĩ bên trong thường không đồng nhất. Có chuyện gì cũng sẽ không trực tiếp nói với cậu nhưng lại luôn tranh thủ nhìn cậu, chủ yếu là để cậu hiểu ra suy nghĩ của cậu ta, sau đó muốn cậu đến hỏi cậu ta có phải em muốn thế này, thế kia không, vân vân... Cho nên, tiểu thụ này đối với cậu nhất định là có tình cảm, nhưng bởi tính cách ngạo kiều không thể nói ra, chỉ có thể nhìn cậu chằm chằm để thể hiện tâm tư, nhưng lại không ngờ rằng cậu quá ngốc, lâu như vậy cũng không có phản ứng, cậu ta đành phải nhìn cậu ngày càng mãnh liệt."

Phác Xán Liệt nghe xong trinh thám gia Lộc Hàm phân tích, nắm cằm suy nghĩ một chút.

"Em nên chủ động đến hỏi cậu ấy?"

"Đi thôi. anh ủng hộ cậu! Thái độ cường ngạnh, khó chịu không phải là vấn đề, đó chỉ là tính cách của ngạo kiều thụ thôi!" Lộc Hàm mạnh mẽ vỗ bả vai Phác Xán Liệt, "Anh nói rồi, diện mạo của cậu và Diệc Phàm chỉ đơn giản qua lại với nữ nhân thật đáng tiếc, qua lại với nam nhân mới là vương đạo!"

Phác Xán Liệt cười cười: "Lộc ca, với diện mạo của anh cũng sẽ gây ra nhiều tai họa với mấy tiểu nam sinh đó."

Lộc Hàm cao ngạo bắt chéo chân, "Anh chính là một nam nhân tốt tính, sẽ luôn toàn tâm toàn ý vì tình yêu, loại chuyện cầm thú như hái hoa ngắt cỏ dại anh tuyệt đối sẽ không làm!", hướng Phác Xán Liệt vẫy vẫy tay, "Nhanh đi nhanh đi! Ở đây anh sẽ đỡ hộ cậu một lúc."

Theo dõi Phác Xán Liệt suốt một tháng nay cũng không phát hiện ra hắn làm chuyện khả nghi gì. Tất cả các cuộc nói chuyện đều chỉ đơn giản là những lời xã giao, khách sáo, chưa từng nhắc đến người bên cạnh mình. Ngoại trừ việc lấy rượu mà cậu phục vụ, hắn thậm chí chưa từng nói chuyện lại với cậu lần nào. Biện Bạch Hiền bắt đầu hoài nghi có phải mình và Thế Huân đã suy diễn quá nhiều rồi không? Việc Phác Xán Liệt quen biết Nghệ Hưng chỉ là tình cờ, cả việc hắn đưa cậu về trường học cũng chỉ đơn giản là làm theo lệnh của ông chủ quán bar.

Mang theo khay rượu đi ra ngoài, Biện Bạch Hiền vừa đi xuống lầu hai, ngay chỗ phòng vệ sinh thì bị một người chặn lại. Biện Bạch Hiền liếc qua đôi giày da bóng loáng liền biết đó là Phác Xán Liệt, cậu chán ghét nhìn khuôn mặt đang cười khanh khách với mình. Trầm mặc nhìn nhau hơn mười giây, trong lòng Biện Bạch Hiền thầm mắng 'Người này đầu óc thực sự có bệnh'

Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục nhìn Biện Bạch Hiền cười cười, Biện Bạch Hiền cảm thấy đằng sau nụ cười kia là một cỗ âm trầm nguy hiểm. Cậu theo bản năng lùi lại mấy bước, trong lòng lại nghĩ 'anh là người có bệnh, tôi không muốn ở cùng chỗ với người điên!' định vòng qua Phác Xán Liệt đi tiếp. Ai ngờ, vừa đi được một bước, Phác Xán Liệt liền lôi cậu vào chỗ rửa tay.

Đây là định làm loạn?

Bị lôi vào một góc phòng vệ sinh, Biện Bạch Hiền cố gắng nắm chặt chiếc khay trong tay nhịn xuống cảm giác muốn dùng khay đánh cho Phác Xán Liệt một cái. Phác Xán Liệt một tay để trong túi quần, tay còn lại chống lên bức tường sau lưng Biện Bạch Hiền, nhìn thoạt qua trông giống như Biện Bạch Hiền đang ở trong lòng hắn. Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt chằm chằm, nhịn không được mà khóe miệng hơi run rẩy.

Một giây trước là tiết mục bắt cóc, giờ đã chuyển thành tình tiết trong vở kịch cẩu huyết, rốt cuộc là anh ta muốn làm gì?

"Cậu..." Phác Xán Liệt như cố ý ngâm dài âm cuối, ánh mắt nhìn chằm chằm biểu tình như muốn nổ tung của Biện Bạch Hiền, "Có tình cảm với tôi đúng không?"

Cái gì???

Đây là phản ứng bản năng đầu tiên của Biện Bạch Hiền.

Thật muốn lấy chiếc khay này đập vào đầu hắn để xem hắn rốt cuộc bị bệnh gì?

Đây là phản ứng bạo lực thứ hai của Biện Bạch Hiền.

Giây phút này biểu tình của Biện Bạch Hiền như đã hoàn toàn nổ tung, thái dương giật mạnh, khóe miệng run rẩy kịch liệt.

Vừa mới tạo ra tình tiết cẩu huyết đã vội bồi thêm một câu nói y như lời thoại trong mấy bộ phim cẩu huyết.

Tôi có tình cảm với anh?

Đầu óc anh có phải bị hỏng rồi không? Có thể tự mãn đến mức mặt không biến sắc nói ra câu đó.

Phác Xán Liệt thấy người kia không trả lời, nhưng nhìn trên mặt của cậu không tìm ra nửa điểm thẹn thùng mà lại là kiểu kích động như muốn nổ tung, trong lòng hắn hô to mấy tiếng 'không xong rồi, đã đoán nhầm!'

Bây giờ mà bày ra bộ mặt tươi cười, cười ha hả mấy tiếng rồi quay đi quả là không có khả năng. Còn nói "Thật xin lỗi! Tôi chỉ đùa một chút thôi!" sẽ càng chết thảm hại hơn... Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền đang cố sức nắm chặt khay rượu, gân xanh nổi đầy mặt, nuốt nước miếng một cái.

Lộc đại trinh thám a, anh còn chưa nói với em nếu thất bại thì rút lui như thế nào mới không có kết cục bi thảm!

Ngay lúc này Phác Xán Liệt rất muốn thay đổi tư thế cứng ngắc đang duy trì khá lâu này, còn Biện Bạch Hiền cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, đấu tranh với ý nghĩ nên hay không nện một đòn vào tên kia thì đột nhiên tiếng điện thoại của Phác Xán Liệt vang lên.

Phác Xán Liệt vô cùng nhanh chóng xoay người, rút điện thoại ra nghe.

"Mân Thạc ca..."

"Anh mặc kệ đầu óc cậu đang có bệnh hay thú tính đột nhiên nổi lên rồi vào một chỗ như thế mà thổ lộ, lập tức đi ra ngoài cho anh! Có người đang cần vào trong đó."

"Không phải như thế..."

"Không có thời gian cho cậu giải thích, lập tức ra ngoài!"

"Vâng..."

"Mau lên đây nói chuyện với anh!"

"Vâng..."

Bên kia nhanh chóng cúp điện thoại, Phác Xán Liệt phẫn nộ quay đầu, trên mặt sớm đã không còn bộ dạng tươi cười, trong lòng hắn cảm thấy rất ủy khuất, Phác Xán Liệt, lần này mày chết thảm rồi!

"Mân Thạc ca, ông chủ của cậu ra lệnh cho chúng ta phải ra ngoài ngay lập tức, cho nên tôi đi trước đây..."

Nhìn Phác Xán Liệt lần đầu lộ ra biểu tình như một đứa con nít, phút chốc Biện Bạch Hiền cảm thấy có lẽ bộ dáng như một tiểu hài tử này mới chính là tính cách thật của hắn. Đến khi Phác Xán Liệt đẩy cửa đi ra ngoài rồi cậu mới hoàn hồn lại.

Hỗn đản! Anh không được đi! Mau quay lại giải thích rõ ràng mọi chuyện cho tôi!

Giống như đi đến văn phòng nghe giáo viên chủ nhiệm phê bình tội lỗi của mình, Phác Xán Liệt có chút do dự đẩy cánh cửa kính bước vào bên trong. Kim Mân Thạc đang ngồi trên ghế salon, sát bên khung kính có thể nhìn rõ mọi việc dưới tầng, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ.

Chậm rãi đi đến, Phác Xán Liệt khàn khàn kêu một câu: "Mân Thạc ca..."

Người ngồi trên ghế giương mắt nhìn hắn một chút, cúi đầu nhấp một ngụm rượu rồi nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ trên tay, chậm rãi nói:

"Anh đang chờ lời giải thích của cậu."

"Anh, tất cả đều là hiểu lầm..."

Dáng vẻ của Phác Xán Liệt rất giống một tiểu hài tử đang đứng trước cha mẹ của mình trình bày mọi lỗi lầm, chắp tay sau mông*, cúi đầu thuật lại toàn bộ quá trình cho Kim Mân Thạc.

*Chỗ này QT dịch là đít, nghe thô quá đi mất =))))))))))))))))))))))))

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Kim Mân Thạc ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt đang mím môi, thở dài một tiếng, lấy chiếc ly đã chuẩn bị sẵn rót một chút rượu vang đỏ đưa cho hắn.

"Cậu cũng không phải không biết Lộc Hàm là một tên hủ nam, cậu ta điên khùng nhưng cậu lại tin tưởng."

Phác Xán Liệt cầm lấy ly rượu, thở dài một tiếng.

"Lúc đó em cảm thấy lời phân tích của Lộc ca rất có đạo lý, cậu ấy nhìn em chằm chằm gần một tháng nay, đổi thành anh, anh có cảm thấy kỳ quái không?"

"Anh không biết vì lý do gì mà cậu ta lại nhìn cậu như thế, nhưng nếu cậu ta thật sự có loại tư tưởng như Lộc Hàm nói thì đã sớm đi theo thiếu gia của Ngô thị rồi."

Kim Mân Thạc nói xong liền rút một bộ tài liệu từ trong cặp đưa cho Phác Xán Liệt.

"Đây là?"

"Tư liệu về Biện Bạch Hiền." Kim Mân Thạc chỉ vào chiếc ghế sau lưng Phác Xán Liệt, "Ngồi đi!"

Phác Xán Liệt vội đặt ly rượu xuống bàn, đón lấy rồi ngồi xuống đọc.

"Hai năm trước đã quen biết thiếu gia của Ngô thị?"

"Đúng vậy, suốt hai năm, nếu cậu ta là loại người như thế đã sớm nắm bắt cơ hội trở thành người của Ngô thiếu gia, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chỉ là bạn tốt." Kim Mân Thạc nhìn theo bóng dáng của Biện Bạch Hiền đầy oán khí và tức giận, quay đầu nhìn Phác Xán Liệt cười nói: "Cậu thực sự nghĩ khuôn mặt này của mình sẽ quyến rũ được cả nam lẫn nữ, hơn nữa còn là vô địch thiên hạ sao?"

Phác Xán Liệt mếu máo, biểu tình có chút ảm đạm.

"Em đối với khuôn mặt mình vẫn có chút tự tin."

"Ít cùng Lộc Hàm ở cùng một chỗ thôi, cậu ta thực sự có cách tẩy não quá lợi hại..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top