Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14


Lời của tác giả: Sẽ có nhân vật mới xuất hiện ở chương này, đoán xem đó là ai~~

------------------------------------------------------------

Từ sau khi 'sự kiện toilet cẩu huyết' xảy ra, Biện Bạch Hiền đối với Phác Xán Liệt không còn là nhìn chằm chằm nữa mà trên mặt thể hiện biểu tình vô cùng chán ghét rất rõ ràng, có khi còn âm ngoan trừng mắt với hắn một cái. Phác Xán Liệt khóc không ra nước mắt, lại không thể tìm ra cơ hội thích hợp để giải thích. Hắn từng tìm Lộc đại trinh thám giúp hắn bày mưu tính kế, nhưng Lộc đại trinh thám lại nói 'chính cậu gây ra rắc rối, tự mình giải quyết đi!' đem hết trách nhiệm phủi sạch lên người hắn.

Giao hữu vô ý a, giao hữu vô ý!*

*Giao hữu vô ý có nghĩa nói ai đó không cẩn trọng trong việc kết bạn dẫn tới kết bạn với những người không tốt. Ở đây ý của Phác Xán Liệt là tự trách bản thân bất cẩn mới kết bạn với Lộc Hàm, cuối cùng dẫn đến sự việc kia nhưng Lộc Hàm lại chẳng quan tâm, giúp đỡ.

Phác Xán Liệt chợt thấu hiểu tâm trạng của Ngô Diệc Phàm, người luôn phải ở cạnh, trò chuyện cùng Lộc Hàm.

Biện Bạch Hiền cầm theo vài cuốn sách đi ra khỏi ký túc xá, dự định đi đến thư viện trả sách. Tới giữa tháng 12 sẽ có kỳ thi cuối kỳ mang tính chất quyết định, cho nên dù các kỳ thi trước đã kết quả tốt thì Biện Bạch Hiền cũng không thể an tâm, cậu lo lắng suy nghĩ xem có nên nghỉ việc ở Mê Dạ không. Vừa nghĩ tới Mê Dạ liền nghĩ tới bản mặt khiến cho cậu mỗi tối trước khi đi ngủ đều tốn hơi mắng Phác Xán Liệt một trận. Trong đầu của Biện Bạch Hiền vốn đã có sẵn một mục mang tên '108 kiểu chết' của Phác Xán Liệt, nhưng mấy ngày nay đã thăng cấp thành '1008 kiểu chết'.

Biện Bạch Hiền trong đầu đang nghĩ kiểu chết thứ 1009 cho Phác Xán Liệt thì đột nhiên bờ vai của cậu bị ai đó vỗ mạnh một cái. Biện Bạch Hiền theo bản năng định quay lại đá cho người kia một cái nhưng lại nghe thấy giọng nói rất quen thuộc vang lên từ phía sau thì liền thay đổi động tác chân, bước sang chỗ khác.

Trước mặt cậu là một nam sinh cao ráo, mắt hai mí, làn da màu đồng khỏe mạnh đang mỉm cười để lộ hàm răng trắng.

"Bạch Hiền ca!"

"Ôi, tới đây có chuyện gì Kim Hắc Hắc?"

Biện Bạch Hiền nói xong không khách khí đem mấy quyển sách trên tay nhét vào lòng Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân không đẩy trả lại cũng không hề phản bác lại cái tên mà Biện Bạch Hiền gọi hắn, rất tự nhiên cùng Biện Bạch Hiền đi ra ngoài. Kim Chung Nhân cúi đầu nhìn đống sách trên tay:

"Bạch Hiền ca, anh tính đến thư viện sao?"

"Ừ, đem sách đi trả." Biện Bạch Hiền nhìn thấy Kim Chung Nhân ăn mặc giản dị, thậm chí còn không đem theo túi, liền thắc mắc: "Em chạy ra đây làm gì?"

"Có hẹn cùng bạn đi đánh bi-a, Bạch Hiền ca, anh muốn đi cùng bọn em không?"

"Không a. anh không có quen biết mấy người bạn của em, hơn nữa sắp đến kỳ thi, chơi ít thôi, đừng tắt điện thoại và đừng làm ra mấy hành động làm xấu mặt anh!"

"Yên tâm, năng lực của em rất khá mà!"

Hai người vừa nói chuyện vừa di chuyển đến thư viện, Biện Bạch Hiền lấy lại đống sách, hướng Kim Chung Nhân phất tay.

"Đi mau, đừng để bạn đợi."

Kim Chung Nhân gật đầu, tạm biệt Biện Bạch Hiền rồi hướng phía ngược lại cậu đi đến, đi được vài bước bên đường đã xuất hiện một chiếc xe ô tô màu đen có rèm che, Kim Chung Nhân mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

"Xán Liệt ca."

Phác Xán Liệt thu hồi tầm mắt đang dán trên gương chiếu hậu, nhìn Kim Chung Nhân cười nói:

"Chúng ta đi thôi!"

"Còn Diệc Phàm ca?"

"Nhà anh ấy đi hướng bên kia." Phác Xán Liệt nhìn gương chiếu hậu thấy đại học C đang xa dần, quay đầu hỏi Kim Chung Nhân.

"Người vừa nói chuyện cùng cậu là bạn của cậu sao?"

"Anh nói Bạch Hiền ca sao? Anh ấy là học trưởng của em, lúc em mới vào trường là ở cùng phòng ký túc xá với anh ấy."

"Nhìn qua có vẻ quan hệ của hai người không tồi."

Kim Chung Nhân cười cười: "Bạch Hiền ca tính tình rất tốt, quan hệ của bọn em quả thật rất tốt."

"Ừm..." Phác Xán Liệt trả lời một tiếng, trông như đang suy nghĩ điều gì đó.

Kim Chung Nhân cũng không để ý đến bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ của Phác Xán Liệt, tiếp tục hỏi:

"Tuấn Miên ca đang đến sao?"

"Anh ấy..." Phác Xán Liệt cười cười, "Hiện tại đang có cuộc họp, nếu cuộc họp kết thúc sớm, anh ấy sẽ qua."

"A..." Dáng vẻ bên ngoài của Kim Chung Nhân hoàn toàn bất đồng với tính cách của hắn, thực chất tâm tư vẫn còn là một tiểu hài tử, đối với các anh lớn thường thích bám lấy như khi còn nhỏ. Cho nên khi nghe thấy Kim Tuấn Miên có thể không đến liền lộ ra dáng vẻ thất thần.

Phác Xán Liệt nhìn thấy bộ dạng này liền mỉm cười.

"Xem ra Chung Nhân của chúng ta thật sự rất thích Tuấn Miên ca a~"

Kim Chung Nhân nắm lấy dây an toàn ở trước ngực, bộ dạng có chút ủy khuất.

"Tuấn Miên ca trước còn nói sẽ mời em ăn cơm, em đã chờ suốt hơn một tháng, anh ấy vẫn chưa gọi điện cho em..."

"Cuối năm anh ấy rất bận."

"Em biết..." Kim Chung Nhân cúi đầu, "nên em mới không gọi điện cho anh ấy."

Phác Xán Liệt vỗ bả vai an ủi Kim Chung Nhân.

"Tuấn Miên ca vẫn nhớ tới cậu mà, vất vả lắm anh mới có được ngày cuối tuần nhàn rỗi, anh ấy bảo anh đón cậu đi chơi, nếu anh ấy không đi đánh bi-a cùng chúng ta được thì anh ấy sẽ mời cậu đi ăn."

Kim Chung Nhân lấy lại tinh thần, lập tức ngồi thẳng dậy.

"Thật sao?"

"Cậu không tin lời Tuấn Miên ca ư?" Phác Xán Liệt đột nhiên nở nụ cười đầy giảo hoạt, "Cậu hiện tại phải suy nghĩ xem chọn những món đắt nhất vào!"

.

.

.

Trương Nghệ Hưng đang tập trung thiết kết bức tranh để nộp vào đúng hạn cuối học kỳ thì đột nhiên vang lên một trận gõ cửa dồn dập. Mới mấy tiếng gõ đầu, Trương Nghệ Hưng mặc kệ, cúi đầu hoàn thành bức tranh. Lão Bạch và Thế Tử có chìa khóa, họ sẽ luôn trực tiếp mở cửa đi vào, còn nếu là chủ nhà thường gọi điện thoại trước cho cậu, khi đến sẽ ấn chuông. Nếu bây giờ mà mở cửa, để mấy nhân viên tiếp thị bất chấp mọi thứ lao vào, dùng mọi ngôn ngữ của họ oanh tạc một lúc, dù có đuổi như thế nào cũng không chịu đi. Sau vài lần đã rút ra kinh nghiệm, Trương Nghệ Hưng dứt khoát không ra mở cửa, mấy nhân viên kia náo loạn một hồi cũng phải rời đi. Cho nên lần này Nghệ Hưng vẫn như trước, không hề quan tâm nhưng tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, cuối cùng có một giọng nam yếu ớt lên tiếng:

"Nghệ Hưng... Cậu có ở nhà không?"

Giọng nói này hình như...

Trương Nghệ Hưng vội vàng chạy ra mở cửa.

"Lộc thiếu, anh làm sao..."

Lộc Hàm đứng ở cửa, bên dưới mắt hai quầng thâm to đùng, bộ dáng trông vô cùng mệt mỏi. Anh vội cắt ngang câu nói của Trương Nghệ Hưng, hỏi thẳng:

"Nghệ Hưng, phòng ngủ của cậu ở đâu?"

"A? Ở kia..." Trương Nghệ Hưng không theo kịp nhịp điệu của Lộc Hàm, ngây ngốc chỉ tay về phía phòng ngủ.

Lộc Hàm nhanh chóng cởi giày rồi lập tức xông vào phòng ngủ nhưng cũng không quên giải thích cho Trương Nghệ Hưng hiểu.

"Tôi ở gần đây chạy qua lại thu thập tin tức suốt một ngày một đêm không được nghỉ ngơi, nếu bây giờ trực tiếp lái xe về nhà sợ sẽ gây ra tai nạn. Cho nên Nghệ Hưng, cậu cho tôi mượn phòng ngủ một lúc nhé."

Phịch một tiếng, Lộc Hàm nằm trên giường, cả thế giới yên tĩnh trở lại.

Trương Nghệ Hưng vẫn đang đứng tại chỗ, tay vẫn chỉ về phía phòng ngủ. Phải mất một lúc lâu sau, CPU ở trên não cậu cũng tiếp thu được một loạt thông tin.

Vào phòng ngủ liền thấy Lộc Hàm vứt ba lô trên giường, còn anh thì nằm sấp trên giường, đến cả áo khoác cũng chưa kịp cởi. Trương Nghệ Hưng đắp chăn cho Lộc Hàm, rồi đem bản vẽ mới hoàn thành một nửa cùng dụng cụ thiết kế ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa phòng ngủ rồi mang đồ ra phòng khách tiếp tục vẽ.

Cúi đầu vẽ liên tiếp mấy giờ đồng hồ, Trương Nghệ Hưng một tay xoa xoa cái cổ đang mỏi, tay còn lại đang đỡ cái lưng đau nhức, mắt thấy bản vẽ đã hoàn thành đến 80%, cậu ước chừng khoảng trong hôm nay là có thể hoàn thành xong. Vừa mới đứng lên để hoạt động một chút thì cửa nhà mở rộng, Ngô Thế Huân cùng Biện Bạch Hiền bước vào.

"Mình đã nói cậu ấy ở nhà mà."

"Đúng, đúng, đúng! Cậu là Ngô tiên tri mà."

Biện Bạch Hiền đẩy Ngô Thế Huân ra, bước vào rồi cởi giày, mắt nhìn thấy một đôi giày lạ, liền nhìn xung quanh một chút.

"Có người đến nhà sao?"

"A, phải... Hai cậu tới sao không báo trước cho mình một tiếng?"

Biện Bạch Hiền vừa cởi giày vừa phàn nàn:

"Mình cũng không định đến, nhưng lúc đang ở thư viện thì Thế Huân gọi điện cho mình, bắt mình đi cùng cậu ta tới đây..."

"Nghệ Hưng à, đến cả quần áo tôi cũng chưa kịp cởi cậu đã vội trùm kín cho tôi rồi, thật sự nóng quá! Có nước không?"

Biện Bạch Hiền còn chưa nói dứt câu đã bị thanh âm này cắt đứt, từ trong phòng ngủ, một nam nhân xinh đẹp với mái tóc lộn xộn, trên người mặc chiếc áo sơ mi đi ra.

Biện Bạch Hiền cùng Ngô Thế Huân đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng lúc quay lại trừng mắt với Trương Nghệ Hưng.

"Cậu!"

"Không phải như các cậu nghĩ..."

"A..." Lời nói của Trương Nghệ Hưng bị một chữ "Cậu!" thất thanh của Lộc Hàm cắt ngang, anh kinh ngạc nhìn Biện Bạch Hiền nói: "Tiểu thụ?"

Biện Bạch Hiền khó hiểu quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân lại liếc cậu đầy khinh thường, ý nói 'không cần phải nghi ngờ lung tung, là đang nói cậu a~'

Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn kỹ nam nhân kia, đột nhiên nhớ ra... A, lần trước đã gặp qua ở Mê Dạ, anh ta hình như có quan hệ rất tốt với Phác Xán Liệt.

Bên này Lộc Hàm chuyển tầm mắt của mình từ Biện Bạch Hiền sang Ngô Thế Huân, nhìn đến tướng mạo của người đứng đằng sau tiểu thụ, anh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là xoa xoa mắt rồi là tiếp tục hướng phía Ngô Thế Huân trừng lớn.

"Cậu là thiếu gia của tập đoàn Ngô thị?"

Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn Lộc Hàm sau đó quay đầu đi chỗ khác.

Lộc Hàm nhìn Trương Nghệ Hưng đang đứng trước bàn trà, lại nhìn hai người đang đứng ở cửa. Bọn họ trông có vẻ là bạn thân...

"Thật là... sự phối hợp thần kỳ!"

"Ờm..." Trương Nghệ Hưng sau một lúc bị bỏ quên bắt đầu lên tiếng, tay chỉ về phía nhà vệ sinh nói với Lộc Hàm: "Lộc thiếu, hay là anh vào tắm rửa qua một chút đi, hiện tình hình tượng của anh..."

Lộc Hàm nghe vậy liền sờ sờ mặt mình, không ổn, toàn dầu, rồi lại sờ lên đầu, không ổn, chắc chắc hiện tại đầu mình trông giống như một con nhím.

"Ha ha ha ha, tôi cũng đang cần dùng nhà vệ sinh..."

Nói xong Lộc Hàm chạy biến vào phòng vệ sinh, để lại ba người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

"Trước tiên vào nhà đi."

Trương Nghệ Hưng không hiểu sao có một chút chột dạ, nói xong liền ngồi xuống ghế salon, trốn tránh ánh mắt của hai người kia. Nhưng hai người kia đâu có dễ dàng mà buông tha cho cậu. Sau khi bước vào, Biện Bạch Hiền ôm lấy cánh tay Trương Nghệ Hưng, cúi đầu nhìn chằm chằm Trương Nghệ Hưng.

"Cậu, ngồi xuống đây!"

"A..."

Trương Nghệ Hưng rất nghe lời liền ngồi xuống sàn nhà, Biện Bạch Hiền và Ngô Thế Huân cũng ngồi xuống. Hai người cởi áo khoác rồi bỏ lên ghế, khoanh tay nhìn Trương Nghệ Hưng. Ngô Thế Huân gõ mấy tiếng xuống sàn nhà.

"Bọn mình đã sẵn sàng nghe cậu giải thích."

Lộc Hàm vừa bước từ nhà vệ sinh ra liền nhìn thấy cảnh tiểu thụ và thiếu gia của Ngô thị đang ngồi ở dưới đất, quay lưng về phía anh, ánh mắt đều đang nhìn Trương Nghệ Hưng. Còn Trương Nghệ Hưng hiện tại bộ dạng giống như một tiểu hài tử đang nghe người lớn giáo huấn, đầu cúi thấp. Thấy Lộc Hàm đi ra, Trương Nghệ Hưng không ngừng hướng ánh mắt cầu cứu về anh. Lộc Hàm vốn là một nam nhân lương thiện, không thể trơ mắt nhìn kẻ yếu bị ức hiếp nên lập tức tìm cách cứu vãn:

"Tiểu thụ...""

"Gọi tôi là Biện Bạch Hiền!" Biện Bạch Hiền có chút tức giận ngắt lời Lộc Hàm.

Đây là kiểu xưng hô gì? Quả nhiên bằng hữu của Phác Xán Liệt cùng hắn đều là mấy người không được bình thường thậm chí có chút kỳ quái.

Ngô Diệc Phàm – người đang chơi bi-a và Kim Tuấn Miên – người đang lái xe đến phòng bi-a đột nhiên thấy đầu gối của mình đau nhói!

Lộc phó chủ biên vốn không sợ trời sợ đất nay lại bị ánh mắt có phần rất sắc bén của Biện tiểu ca làm cho kinh sợ., lập tức thay đổi cách xưng hô:

"Bạch, Bạch Hiền, Xán Liệt đã giải thích qua với cậu chưa... Kỳ thực sự việc hôm đó ở Mê Dạ đều là..."

"Mê Dạ?!"

Trong vòng mấy phút ngắn ngủi, Lộc phó chủ biên bị ngắt lời đến hai lần. Phong thủy trong căn phòng bắt đầu có sự thay đổi, Lộc Hàm nhạy cảm nắm bắt được tình hình đang thay đổi. Trương Nghệ Hưng vốn dĩ đang cúi đầu chịu giáo huấn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền bên này khí thế bỗng nhiên bị đánh bẹp, cúi đầu nhìn xuống đất. Ngô Thế Huân cũng không biết vì điều gì mà đầu cũng nghiêng sang chỗ khác, tận lực né tránh ánh mắt của Trương Nghệ Hưng.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Lộc Hàm phát hiện ra có vẻ như lời nói của mình đã để lộ ra chuyện gì đó, anh cười gượng mấy tiếng, lập tức kiếm cớ rời đi.

"Ha hả, tôi còn có việc bận, các cậu cứ chậm rãi tán ngẫu, chậm rãi tán ngẫu a, tôi đi trước!"

Nói xong liền chạy vào phòng ngủ vơ cả ba lô cùng áo khoác rồi bỏ chạy.

Ngô Thế Huân đối với người này vốn không có cảm tình, lại còn áp dụng kế chuồn là thượng sách càng khiến cho hắn có phần xem thường, ghét bỏ.

Trương Nghệ Hưng tuy rằng đơn thuần nhưng không thể nào tiểu bạch đến mức sẽ hỏi: "Mê Dạ là cái gì?", học ở thành phố C suốt hai năm, cậu đã nghe qua không ít người nói về Mê Dạ, đó là quán bar xa hoa nhất ở thành phố C, nhưng mà nơi này chỉ kinh doanh vào buổi tối và đương nhiên khó thể tránh khỏi các hoạt động kinh doanh ngầm.

"Lão Bạch, cậu vì sao lại đến Mê Dạ?"

"Chỉ là..."

Biện Bạch Hiền nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm khắc của Trương Nghệ Hưng, không biết nên nói như thế nào đành cúi đầu lần nữa.

Trương Nghệ Hưng nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền một hồi lâu liền chuyển tầm mắt lên người Ngô Thế Huân, đối phương thấy thế lập tức quay đi.

"Thế Huân, có phải cậu cũng biết chuyện này đúng không?"

Ngô Thế Huân vốn định lắc đầu nhưng hiếm khi Trương Nghệ Hưng gọi thẳng tên của hắn cho thấy cậu ấy đang rất tức giận. Ngô Thế Huân nhìn khuôn mặt tức giận của Trương Nghệ Hưng, lại thấy Biện Bạch Hiền đang lén nhìn mình, do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

Trương Nghệ Hưng đứng thẳng, khoanh tay nhìn hai người đang cúi đầu, nói:

"Biện Bạch Hiền, Ngô Thế Huân, mình đã sẵn sàng nghe hai người giải thích."

Cái gọi là phong thủy luân chuyển chỉ là chuyện trong nháy mắt.

-----------------------------------------------------------------

Lời của tác giả tiếp: Nhân vật đó chính là Kim Chung Nhân tà ta~~ Anh em nhà họ Kim đang dần xuất hiện .

Lời của Jin: Trong chương này đoạn Kim Chung Nhân Và Biện Bạch Hiền đi đến thư viện a, thật ra tác giả lại viết đi đến cửa ký túc xá. Nhưng tui thấy nó không logic nên thay đổi thành như trên. Hồi đầu tui còn nghĩ là tui đọc nhầm, hoa mắt nhưng có một bạn reader cũng thắc mắc y chang thì bạn author lại giải thích không rõ ràng lắm haha nên đành để như vậy ~~ Tui sẽ sửa lại cách xưng hô một chút, cả những chap trước cũng sẽ sửa dần dần~~ Kỳ trước mới bắt đầu học tiếng Trung thì phát hiện ra trước edit nhiều chỗ còn lỗi quá ^^ giờ chịu khó làm kỹ lưỡng hơn, mong mọi người ủng hộ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top