Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15

Lời của tác giả: Chương này là cả một đống máu chó =.= anh em họ Kim cuối cùng cũng đã xuất hiện /=))))))))))))))))))))/

-----------------------------------------------------------------

Biện Bạch Hiền từ xe buýt bước xuống, hướng về phía ký túc xá bước đi, sắc trời bắt đầu tối tựa hồ như nội tâm của cậu hiện tại, ngoài trời tuyết lất phất rơi. Biện Bạch Hiền xoa xoa cái bụng trống không, than thở: "Nghệ Hưng thật là..."

Sự tình đã bại lộ, có giấu cũng không giấu được, Biện Bạch Hiền đơn giản thuật lại chuyện cậu làm thêm ở Mê Dạ cho Trương Nghệ Hưng nghe. Việc này vốn không có gì to tát, Trương Nghệ Hưng nghe xong vẫn rất bình tĩnh, dù sao cũng chỉ là làm thêm, cậu ấy vốn hiểu rõ đạo lý này. Thế nhưng Ngô Thế Huân không biết nghĩ gì lại đem chuyện Biện Bạch Hiền bị quấy rối ở quán bar ra kể, chuyện này lại khiến cho Trương Nghệ Hưng phát hỏa, đi làm thêm đã giấu cậu ấy thì thôi, đến cả việc này cũng dám giấu, hơn nữa còn chịu đựng một thời gian dài như thế. Sau đó, Trương Nghệ Hưng ra lệnh cho cậu phải lập tức nghỉ việc ở Mê Dạ, Biện Bạch Hiền cũng có ý định xin nghỉ việc nên không có ý kiến gì. Nhưng mà Trương Nghệ Hưng cùng Ngô Thế Huân lại ngồi giáo huấn cậu suốt hơn 3 tiếng đồng hồ, còn giống như đang phạt cậu mà không cho cậu ăn cơm trưa. Biện Bạch Hiền thật muốn lăn ra bất tỉnh nên nhanh chóng trừng mắt với Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh một cái, nhưng nhìn đến khuôn mặt đang cau mày, đôi mắt trừng lớn vì tức giận của Trương Nghệ Hưng, Biện Bạch Hiền chỉ còn cách ngồi im lắng nghe. Ra đến cửa nhà Trương Nghệ Hưng, Biện Bạch Hiền tức mình đánh Ngô Thế Huân một cái vì việc bán đứng đồng đội của hắn nhưng vì chưa ăn cơm nên không có chút sức lực nào.

Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Biện Bạch Hiền vội vàng rẽ vào. lúc đi ra một tay giơ hộp sữa lên hút vài ngụm, một tay cầm một túi bánh mì nhân đậu đỏ. Vừa mới hạ hộp sữa xuống, Biện Bạch Hiền định cúi đầu xé vỏ cái bánh mì liền bị ai đó đánh mạnh một cái vào cổ, trước khi mất đi ý thức, Biện Bạch Hiền bị cơn đói khát vùi lập nên chỉ kịp nghĩ 'thật tốt nếu mình có hai cái bánh mì như vậy'.

Phác Xán Liệt đưa Kim Chung Nhân trở lại trường học, hắn vừa khởi động xe đi được 200 thước thì thấy trên vỉa hè một thân ảnh nho nhỏ trông như Biện Bạch Hiền đang bước đi, nhìn kỹ một chút, đúng là Biện Bạch Hiền. Phác Xán Liệt đang định lái xe đến gặp Biện Bạch Hiền để giải thích hiểu lầm hôm trước không ngờ cậu lại nhanh chóng chạy vào một cửa hàng tiện lợi. Phác Xán Liệt tắt máy, ở trong xe chờ Biện Bạch Hiền quay ra. Hắn chờ không quá lâu thì mái tóc màu tím kia đã xuất hiện, miệng còn đang ngậm ống hút cắm trong hộp sữa, dùng sức hút vài hơi. Phác Xán Liệt nhìn thấy bộ dạng này liền bật cười, tầm mắt lại chuyển sang túi bánh mì Biện Bạch Hiền cầm trên tay kia, hắn lại mỉm cười thêm lần nữa, thật không ngờ khẩu vị còn bọn họ lại giống nhau đến vậy. Phác Xán Liệt cúi đầu khởi động xe, ngẩng đầu lên đã thấy Biện Bạch Hiền ngất xỉu và ngã vào lòng một người, bánh mì và sữa trong tay rơi xuống đất, mà kẻ kia đã ôm Biện Bạch Hiền vào trong một chiếc xe ô tô đậu bên cạnh.

Nhìn một chút hình như là gã công tử đã quấy rối cậu ấy ở Mê Dạ lần trước.

Phác Xán Liệt vội vàng nhấn ga đuổi theo chiếc xe phía trước, đồng thời lấy điện thoại từ trong túi quần ra, trong đầu nghĩ định gọi cho 110* báo án cuối cùng lại một gọi một số điện thoại khác.

*110 là số điện thoại cảnh sát ở Trung Quốc.

"Alo, Xán Liệt ca, em vừa về đến phòng."

"Chung Nhân, cậu có số điện thoại của Biện Bạch Hiền đúng không, mau gửi cho anh!"

"Có, nhưng anh cần để làm gì? Anh quen Bạch Hiền ca sao? Còn có sao ngữ khí của anh lại cấp bách đến vậy?"

Phác Xán Liệt trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn đem tình hình thực tế kể lại cho Kim Chung Nhân.

"Anh vừa nhìn thấy cậu ấy lúc đang ở gần ký túc xá bị người ta đánh ngất xỉu mang đi rồi."

"Cái gì?!"

"Cậu nhanh chóng gửi số điện thoại của Biện Bạch Hiền sang cho anh, sau đó gọi điện cho Chung Đại ca, nói anh ấy mau tra xem ai là chủ nhân của chiếc Bentley[1] màu đỏ mận, biển số xe là XXXXXXX."

[1] Xe Bentley màu đỏ mận đây nha

Bên kia Kim Chung Nhân lập tức trả lời: "Được!"

"Còn nữa, nói Chung Đại ca theo dõi lộ trình của chiếc xe kia, nếu người trên xe muốn rẽ vào một khách sạn bất kì nào thì tuyệt đối không để cho hắn vào."

"Được!"

Không đến nửa phút, Kim Chung Nhân đã gửi số điện thoại của Biện Bạch Hiền đến. Phác Xán Liệt nhắn một tin nhắn đến dù biết sẽ không ai trả lời.

"Chúng tôi đã đến hết rồi, chỉ còn mỗi cậu thôi."

Hắn làm như vậy sở dĩ là vì thứ nhất, hắn hy vọng tiếng điện thoại di động sẽ đánh thức Biện Bạch Hiền, thứ hai nếu tên bắt cóc đọc được sẽ nghĩ có người đang đợi Biện Bạch Hiền, gã nhất thời sẽ không dám làm gì cậu. Bỏ điện thoại xuống, Phác Xán Liệt thấy chiếc xe Bentley đỏ mận giảm tốc độ nhưng chưa được một phút đã vội tăng tốc.

"Chết tiệt!" Phác Xán Liệt cũng nhấn mạnh chân ga.

Biện Bạch Hiền, cậu tại sao không đề cao cảnh giác một chút, bị người ta theo dõi cũng không biết!

Chuông điện thoại lại vang lên, Phác Xán Liệt nhìn qua màn hình thấy hai chữ Chung Nhân nhấp nháy, lập tức nghe máy.

"Xán Liệt ca, anh Chung Đại đã tra được, là con trai thứ hai của doanh nghiệp XX."

Phác Xán Liệt lập tức lục lại trí nhớ. Quả nhiên đã gặp mặt ở Mê Dạ mấy lần, mỗi lần nhìn thấy gã, cặp kè với gã dù là nam hay nữ đều là những người khác nhau. Đây rõ ràng là một tên ăn chơi trác táng.

"Chung Đại ca đã phái người theo dõi tất cả các khách sạn, nhà nghỉ, đảm bảo gã sẽ không thể vào được."

"Tốt!"

"Anh vẫn bám đi theo sao?"

"Ừm, gã ta đang lái xe đến đường XX."

"Đường XX... A ở đó có một khách sạn!"

"Mau nói Chung Đại ca theo dõi chỗ đó."

"Đã biết."

Quả nhiên, sau khi đến đường XX, chiếc Bentley đỏ mận dừng xe trước khách sạn mà Kim Chung Nhân nhắc đến, nhưng lại vào từ cửa sau. Phác Xán Liệt đỗ xe ở bên kia đường, thấy người trên chiếc xe Bentley đỏ mận xuống xe, bước vào cửa sau của khách sạn, hắn vội vàng xuống xe và bước tới. Cửa kính xe tối đen nên Phác Xán Liệt không thể nhìn thấy tình trạng của Biện Bạch Hiền ở ghế sau. Vừa định tìm cách mở cửa xe, cửa ở ghế phó lái đột nhiên mở ra, Phác Xán Liệt không kịp phản ứng, bả vai của hắn bị đập trúng một phát mạnh. Thì ra kẻ đánh Biện Bạch Hiền ngất xỉu và kéo cậu lên xe chỉ là người lái xe. Phác Xán Liệt nhìn biểu tình có phần sợ hãi và méo mó của gã công tử, hắn liền bật cười không chút giấu diếm. Có thể thấy nụ cười này mang theo ý tứ trào phúng, nhạo báng rõ ràng nên đã chọc giận nhị thiếu gia của doanh nghiệp XX, gã lao đến tấn công Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt liền trốn sang chỗ khác, nghĩ thầm, đồ ngốc Biện Bạch Hiền, tiếng động lớn như vậy cũng làm cho cậu tỉnh được, đúng là xứng đáng với vai người bị bắt cóc!

Vừa mới nghĩ xong, cánh cửa xe ghế sau bật mở, gã công tử còn chưa kịp xoay người, đã bị đạp mạnh một cái từ phía sau, cả người ngã bổ nhào trước mặt Phác Xán Liệt. Hắn nhìn gã đàn ông đàn nằm dưới đất như một con cẩu /nghe con chó thô quá nên để là con cẩu dị/ lại nhìn đến Biện Bạch Hiền đang đứng cạnh xe với khuôn mặt tức giận, liền nhe răng cười:

"Thật lợi hại!"

Biện Bạch Hiền ném cho hắn một cái nhìn sắc như dao, gã công tử đang lồm cồm bò dậy lại bị cậu cho thêm một cước nữa nên một lần nữa nhị thiếu gia lại ôm chầm lấy đất mẹ. Khuôn mặt của Biện Bạch Hiền vốn trắng nõn, hiện tại so với hắc vô thường lại không khác biệt lắm. Lâu nay đi làm ở Mê Dạ bị bọn công tử đùa giỡn vốn đã tích tụ nhiều nộ khí, hôm nay lại bị Trương Nghệ Hưng nghiêm khắc giáo huấn suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng vừa mua được chiếc bánh mì còn chưa kịp ăn thì bị đánh ngất xỉu, tất cả nộ khí kết hợp lại dẫn đến chỉ số bạo lực của Biện Bạch Hiền đã đạt đến mức max. Nhị thiếu gia XX không biết rằng người này trông có vẻ mảnh mai nhưng lại có khả năng tự vệ chuyên nghiệp, hiện tại cậu cũng không ngại ngần đem gã thành bia luyện tập.

Phác Xán Liệt khoanh tay đứng nhìn Biện Bạch Hiền bước vào giai đoạn bùng nổ như vũ khí hạt nhân, hắn biết Biện Bạch Hiền đã tích tụ rất nhiều nộ khí cho nên hiện tại là thời điểm thích hợp để phát tiết. Hơn nữa Biện Bạch Hiền đối với gã công tử này nộ khí còn lớn hơn rất nhiều lần, Phác Xán Liệt cảm thấy nếu ngăn cản cậu thì nhiều khả năng bản thân cũng sẽ nằm ôm đất mẹ như vị nhị thiếu gia này. Biện Bạch Hiền nâng chân lên, định bồi cho gã thêm một cước nữa, Phác Xán Liệt đột nhiên cầm lấy cánh tay của Biện Bạch Hiền, lôi cậu đi chỗ khác.

"Anh đang làm gì?"

Vẫn chưa trút hết được cơn giận nên Biện Bạch Hiền hướng Phác Xán Liệt quát lớn.

"Cứu cậu, cũng là tự cứu chính mình!"

Biện Bạch Hiền chợt nhìn thấy từ phía cửa sau của khách sạn, một kẻ khác đang chạy ra, chính là kẻ vừa nãy lái xe cho gã công tử. Thân hình tên này vô cùng cường tráng, so về khổ người thì còn to lớn hơn Phác Xán Liệt nhiều. Tuy rằng Biện Bạch Hiền đúng là thuộc bên phái thực lực, nhưng nhìn vào tay chân nhỏ bé của cậu, e rằng sức mạnh chênh lệch rất nhiều. Mà bản thân Phác Xán Liệt cũng là người theo chủ nghĩa trí tuệ chứ không phải chân tay. Cơ hồ như bản năng, Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền chạy như trối chết. Vừa nhét Biện Bạch Hiền vào ghế phó lái, hắn nhìn thấy ở bên kia tên to con đã nâng gã công tử đứng dậy, hắn liền vội vàng ngồi vào và khởi động xe.

Xe vừa mới đi được vài mét, chuông điện thoại của Phác Xán Liệt lại vang lên.

"Alo, Chung Đại ca!"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm trầm ổn:

"Xán Liệt, có bị thương không?"

"Bả vai bị đau một chút thôi."

Kim Chung Đại khẽ cười một tiếng:

"Được rồi, ban nãy đã phiền cậu đưa Chung Nhân trở về trường học, mọi chuyện còn lại cứ để anh giải quyết!"

"Được, cảm ơn anh!"

Có người giải quyết tốt mọi chuyện còn lại, Phác Xán Liệt yên tâm quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền với dáng vẻ nghiêm trọng, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của cậu. Bất quá khi hắn thu tay về động tác thoáng dừng lại vì đau.

'Tôi biết cậu vẫn chưa được phát tiết xong, nhưng cũng phải có điểm dừng vì nó thực sự nguy hiểm. Đừng ủ rũ nữa, thả lỏng đi!"

Biện Bạch Hiền nhìn thấy hàm răng trắng sáng của Phác Xán Liệt, rầu rĩ mở miệng:

"Tôi đau cổ... Còn có đói bụng nữa..."

"Phốc!" Phác Xán liệt nhịn không được mà bật cười.

"Tôi mời cậu đi ăn, coi mừng chúc mừng cậu sống sót sau tai nạn."

"...Không nghiêm trọng như vậy mà..."

"Cậu muốn ăn gì?"

"Tùy anh!"

Đối với việc Phác xán Liệt dẫn cậu tới một quán ăn theo phong cách sinh viên, Biện Bạch Hiền có chút giật mình, bởi vì cậu cứ nghĩ với hình tượng của Phác Xán Liệt, hắn sẽ dẫn cậu tới một nhà hàng thật sang trọng, đồ ăn xa hoa đắt đỏ.

Bạn đang tự hỏi vì sao cậu ấy nghĩ như thế này nhưng lại nói với Phác Xán Liệt mấy chữ tùy anh?

Biện tiểu ca khí phách trả lời, là vì không muốn quá đơn giản mà tha thứ cho hắn!

Thật ra lời phân tích của Lộc đại trinh thám về tính cách ngạo kiều của Biện tiểu ca cũng có phần chính xác!

Đi vào trong quán, hai người chen chúc giữa đám sinh viên để gọi đồ ăn. Phác Xán Liệt hôm nay ăn mặc rất giản dị cộng với khuôn mặt có phần như tiểu hài tử, không ai có thể nghĩ rằng hắn đã 25 tuổi và là giám đốc quản lý của một công ty có danh tiếng. Nhưng điều khiến hai người trở nên nổi bật đó chính là dung mạo xuất chúng cùng thân hình cao ráo của Phác Xán Liệt, cả hai ngồi cùng nhau có vẻ không phù hợp lắm. Có rất nhiều ánh mắt của các cô gái liên tục đổ về phía họ. Biện Bạch Hiền rất muốn bày ra bộ dáng 'tôi không quen biết anh ta', nhưng vì đồ ăn cậu đành nhịn xuống.

Người phục vụ mang menu cùng giấy để gọi món đến, Phác Xán Liệt nhận lấy rồi đưa cho Biện Bạch Hiền, ý nói cậu tùy ý chọn.

Biện tiểu ca đương nhiên không khách khí, cầm lấy giấy bút và menu, ghi vào đó n thứ món mà cậu muốn ăn, kiểm tra lại một lượt rồi đưa cho Phác Xán Liệt xem, đối phương chỉ đơn giản nhìn một chút rồi đưa cho người phục vụ.

"Anh không gọi thêm món mà mình thích sao?"

"Cậu gọi nhiều như thế, tôi ăn một phần chỗ đó thôi cũng đủ no đến chết rồi."

Biện Bạch Hiền bĩu môi:

"Thế thì anh bỏ bớt đi vài món là được."

"Đùa một chút thôi, mấy món cậu gọi tôi cũng thích ăn." Phác Xán Liệt cười cười, nói với người phục vụ: "Cho tôi nước ô mai nhé!"

"Cậu không uống bia sao?" người phục vụ hỏi.

"Nước ô mai là được rồi." Phác Xán Liệt nói với Biện Bạch Hiền, người đang có cùng thắc mắc: "Tôi thật sự không thích mấy đồ uống có cồn đó."

Biện Bạch Hiền lại bĩu môi, tôi không có hỏi anh, không cần phải giải thích cho tôi nghe.

Vào giờ ăn tối, quán ăn rất đông khách, Biện Bạch Hiền nhàm chán nhìn xung quanh một lượt, bắt gặp thấy nhiều ánh mắt cũng đang nhìn hai người, đành phải thu hồi tầm mắt.

"Tôi biết chỗ này là nhờ Lộc ca, à cậu không biết anh ấy."

Bởi vì trong quán rất ồn ào, Phác Xán Liệt khi nói phải cúi thấp và hướng về phía Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền vội tránh né một chút.

"Tôi biết, chính là Lộc Hàm, phó chủ biên của tạp chí XX."

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền nói tiếp: "Hôm nay anh ta có đến nhà Nghệ Hưng."

"Nghệ Hưng?! Cậu còn quen biết cả Trương Nghệ Hưng?"

Biện Bạch Hiền vứt cho hắn ánh mắt 'có gì đáng ngạc nhiên sao'.

"Tôi và Nghệ Hưng học cùng sơ trung với nhau, cậu ấy là bằng hữu thân thiết của tôi."

"A..." Phác Xán Liệt gật đầu, "Còn thiếu gia của tập đoàn Ngô thị?"

Biện Bạch Hiền cau mày:

"Đừng gọi Thế Huân như vậy, cậu ấy có tên gọi đàng hoàng!"

Phác Xán Liệt có thể hiểu được vì sao Biện Bạch Hiền đột nhiên phát hỏa, hắn gật gật đầu. Biện Bạch Hiền lại tiếp tục:

"Nghệ Hưng và Thế Huân đều là những người bạn tốt nhất của tôi."

Phác Xán Liệt lại gật đầu. Có vẻ trước kia hắn quả nhiên đã nghĩ phức tạp, Biện Bạch Hiền và Ngô Thế Huân đơn giản chỉ là bằng hữu. Quan hệ của họ tốt đến mức họ không gọi nhau bằng mấy kiểu tên xã giao, xa lạ như trên.

Đồ ăn được phục vụ đầy đủ, Biện Bạch Hiền nhìn một bàn toàn đồ ăn cũng nhận thấy đúng là bản thân đã gọi quá nhiều món. Phác Xán Liệt thì không quan tâm lắm, đổ mấy miếng thịt bò vào nồi lẩu.

"Tôi xin lỗi chuyện hôm trước..."

Biện Bạch Hiền đang cắn đũa nhìn mấy miếng thịt bò nghe thấy câu này liền ngẩng đầu. Phác Xán Liệt mỉm cười với cậu, đem chuyện hiểu lầm hôm trước giải thích cho cậu nghe. Biện Bạch Hiền vẫn để đũa trong miệng, im lặng lắng nghe, chờ Phác Xán Liệt giải thích xong xuôi, liền gắp một miếng thịt bò chín thật to vào bát của hắn.

"Bả vai của anh đang bị đau, mau ăn để lấy lại sức." Biện Bạch Hiền tiếp tục tự gắp cho mình một miếng thịt bò khác, nói bằng một âm thanh rất nhỏ: "Hôm nay, cảm ơn anh..."

Mặc dù câu nói rất nhỏ nhưng Phác Xán Liệt vẫn nghe thấy, nhìn thấy dáng vẻ đang vùi đầu ăn để che giấu sự xấu hổ của Biện Bạch Hiền, hắn hơi cong môi:

"Không cần khách khí!"

Biện Bạch Hiền lườm hắn một cái, rồi tiếp tục gắp thịt bò cho hắn.

"Anh cười như thế này rất ổn, dù trông có hơi ngớ ngẩn nhưng vẫn còn hơn dáng vẻ nghiêm túc bình thường của anh."

"Hả?"

"Thật ra là..." Biện Bạch Hiền nhân cơ hội này nói hết cho Phác Xán Liệt nghe những ấn tượng không tốt của cậu về hắn.

"À..." Phác Xán Liệt nghe xong cũng không giận, "Tuấn Miên ca nói tôi cười rộ lên rất giống gương mặt đại diện của Vượng Tử (*), trong công việc sẽ không đủ tính răn đe, nên tôi đành thu lại bộ dạng này, luyện tập vẻ nghiêm túc như bây giờ."

Trong đầu Biện Bạch Hiền đột nhiên hiện ra hình ảnh một con búp bê đầu to, nở nụ cười ngốc nghếch như Phác Xán Liệt.

(*) Logo của Vương Tử đây, công nhận bạn Xán Xán cười lên y chang Hot Kid của Vượng Tử =))))))

"Phốc!" Không thể kìm nén được, Biện Bạch Hiền bật cười rất tươi.

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền cười rộ lên, trong lòng thầm cảm thán, nguyên lai khi cười tươi lại thuận mắt đến vậy, so với các đại mỹ nam bên cạnh hắn như Kim Tuấn Miên, Lộc Hàm hay Ngô Diệc Phàm cũng không hề thua kém.

Nhìn thấy đôi mắt cùng môi của cậu cười tươi, cong cong trông rất sạch sẽ đáng yêu, Phác Xán Liệt không tự chủ được liền bật cười.

"Cậu cười như thế này trông rất đẹp, tại sao lại không chịu cười nhiều một chút?"

Nghe thấy mấy chữ rất đẹp, Biện Bạch Hiền lập tức thu lại nụ cười.

"Nếu tôi cứ như vậy sẽ là kiểu đẹp trai bức chết người."

"Phốc!" Lần này Phác Xán Liệt cười lớn.

---------------------------------------------------

Jin: Chương này tuy rằng tình tiết hơi máu chó nhưng nó cũng đã giúp mối quan hệ của hai bạn Xán Bạch tiến thêm một bước rất lớn =)))))))))))))) tui phải thức đến hơn 1 giờ đêm để edit cho xong chương này T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top