Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16

Trương Nghệ Hưng cắn bút đau khổ nhìn quyển sách trước mặt, chiếc di động cậu để ở một bên bỗng nhiên reo lên, nhìn một chút, trên màn hình hiện lên ba chữ Ngô tiên sinh.

Trương Nghệ Hưng vội vàng bỏ cây bút ra, lập tức nghe điện thoại.

"Ngô tiên sinh?"

Trương Nghệ Hưng cố gắng nhớ lại xem hôm nay lúc bản thân quét dọn nhà cửa có phải đã làm hỏng thứ gì hay không, nhưng nghĩ mãi cũng không thể tìm ra.

"À...Ừm..." Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc.

Trương Nghệ Hưng lần đầu tiên thấy Ngô Diệc Phàm ấp a ấp úng như thế.

"Ngô tiên sinh?"

"Thật ra là... Tôi có thể ngủ nhờ ở nhà cậu tối nay không?"

"Hả?" Nghe được câu này khiến cho Trương Nghệ Hưng nhất thời không chấp nhận nổi.

"Nếu bất tiện cho cậu thì..."

"Không, không, không, không! Không có gì bất tiện cả, chỉ là có chút bất ngờ nên tôi không kịp phản ứng!" Trương Nghệ Hưng xua tay liên tục, "Không có gì bất tiện đâu!"

"À, làm phiền cậu rồi..." Thanh âm của Ngô Diệc Phàm có chút xấu hổ, "Còn có... Có thể cho tôi biết để đến nhà cậu cần phải bắt tuyến xe buýt số mấy không?"

Trương Nghệ Hưng theo bản năng muốn a một tiếng, nhưng đã nhanh chóng bịt miệng mình lại.

"Phải đi tàu điện ngầm, Ngô tiên sinh, anh có biết ga tàu điện ngầm ở gần nhà anh không?"

"Biết..."

"Lên chuyến xe XXX, xuống ở ga XX, nếu cần để tôi ra ga điện ngầm đón anh."

"Không, không cần..." Ngô Diệc Phàm day day trán, phải giữ lại chút tự trọng cuối cùng cho bản thân, "Tôi tìm được mà, lần trước không phải đã đưa cậu về nhà một lần rồi sao."

"À..." Trương Nghệ Hưng mỉm cười, nếu Ngô tiên sinh đã nói vậy, cậu cũng không cần phải khăng khăng làm theo ý mình làm gì, "Tôi ở nhà đợi anh."

Nghe thấy người bên kia điện thoại ôn nhu nói một câu 'Tôi ở nhà đợi anh', Ngô Diệc Phàm đứng trong gió lạnh, tay xách một túi đựng muối ăn, bên cạnh là cảnh xe cộ tấp nập, hỗn loạn, hắn rốt cuộc cũng nở một nụ cười.

"Được!"

Cất điện thoại vào túi, Ngô Diệc Phàm vừa đi về hướng ga điện ngầm vừa nghĩ lại câu 'tôi ở nhà đợi anh', suốt hơn mười năm nay chưa có ai từng nói với hắn câu đó. Hóa ra, chỉ một câu nói đơn giản như thế lại khiến bản thân cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bên này Trương Nghệ Hưng bất an đặt điện thoại xuống, trong đầu không tránh khỏi suy đoán xem Ngô tiên sinh rốt cuộc đã gặp chuyện gì.

Mọi chuyện là thế này, sau khi tan sở Ngô Diệc Phàm trở về nhà, định nấu mấy món đơn giản cho bữa tối thì phát hiện muối ăn đã hết sạch, gia vị thứ gì có thể thiếu nhưng không thể thiếu muối, vì thế hắn mặc áo khoác, đem theo điện thoại di động và ít tiền lẻ để đi mua.

Sau khi mua muối ăn ở một cửa hàng tiện lợi gần tiểu khu, hắn quay trở lại thì phát hiện đèn cảm ứng ở trong khu không sáng, thang máy cũng không hoạt động, gọi điện thoại cho người quản lý tiểu khu thì người ta nói, hệ thống điện cần phải sửa chữa lại vài chỗ nên hai hôm trước đã phát thông báo cho các nhà là hôm nay sẽ bị cắt điện.

Ngô Diệc Phàm từ bỏ ý định leo 16 tầng lầu để về nhà, bởi vì ra ngoài không mang theo ví, hắn đành phải từ bỏ ý định thuê khách sạn ngủ. Ngô Diệc Phàm đang suy nghĩ xem nên gọi ai đến đón hắn và cho hắn ngủ nhờ thì Lộc Hàm gọi điện đến, hỏi hắn về việc sắp xếp lễ Giáng sinh, hai người nói với nhau vài câu, Ngô Diệc Phàm hỏi Lộc Hàm đang ở đâu, nói đêm nay muốn ngủ nhờ nhà anh. Lộc Hàm hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, sau đó nói tôi hôm nay phải đi thu thập tin tức rất bận rộn, e là không có thời gian tới đón cậu, chi bằng cậu đến nhà Nghệ Hưng, cũng khá gần nhà cậu, có thể đi xe buýt tới đó.

Ngô Diệc Phàm hiểu rõ âm mưu của Lộc Hàm, lại gọi điện thoại cho Xán Liệt và Tuấn Miên, sau khi cúp điện thoại, hắn đành thở dài. Không ngờ rằng mấy người họ thông đồng nhanh đến thế, đều trả lời hắn bằng một câu, hôm nay tôi/em rất bận, không có thời gian đến đón cậu/anh, chi bằng cậu/anh đến nhà Nghệ Hưng đi.

Bị ba tên bằng hữu tốt cự tuyệt, Ngô Diệc Phàm trong lòng hỗn loạn đứng bên đường một lúc, cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Trương Nghệ Hưng.

Không còn cách nào khác, cậu ấy... chắc sẽ không từ chối.

Đây là suy nghĩ mà Ngô tổng giám đốc tự thuyết phục mình khi gọi điện thoại cho Trương Nghệ Hưng.

Ba người Lộc, Phác, Kim đang ở nhà và mỉm cười với chiếc di động của mình.

Diệc Phàm (ca), cậu phải cảm ơn chúng tôi nha!

Có lẽ Ngô Diệc Phàm cũng sắp đến rồi, Trương Nghệ Hưng đứng cạnh cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài. Cậu vẫn rất lo lắng rằng Ngô Diệc Phàm có thể tìm đến đây được hay không, dù sao lần trước anh ấy cũng chỉ mới đưa mình về có một lần duy nhất.

Khoảng 5 phút sau, trong làn tuyết rơi, một dáng người cao to với mái tóc vàng ẩn ẩn hiện hiện đi đến, Trương Nghệ Hưng chắc chắn đó chính là Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu nhìn các dãy tòa nhà có kiến trúc rất giống nhau làm cho hắn có hơi đau đầu. Tuy dựa theo trí nhớ đi từ ga điện ngầm đến đây nhưng hắn vẫn không thể nhớ chính xác nhà của Trương Nghệ Hưng ở tòa nào. Ngô Diệc Phàm không thể nào phân biệt nổi, đang định rút điện thoại ra gọi cho Trương Nghệ Hưng nhưng mới đi thêm vài bước đã thấy ở trên cửa sổ tầng 3 của tòa nhà trước mặt, Trương Nghệ Hưng mặc một chiếc áo len đen đang vẫy tay với hắn.

Sau khi nhìn rõ, hắn cũng vẫy tay lại, Trương Nghệ Hưng mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền, cậu khoa chân múa tay nói cho Ngô Diệc Phàm biết nhà của cậu là số 301, Ngô Diệc Phàm gật gật đầu, bóng dáng của Trương Nghệ Hưng ở cửa sổ liền biến mất.

Sau khi hình bóng ấy biến mất, Ngô Diệc Phàm bỗng cảm thấy trái tim như thiếu mất thứ gì đó.

Vừa đi lên tầng 3, Ngô Diệc Phàm vốn định tìm số nhà 301 nhưng đã thấy ngôi nhà đầu tiên mở toang cửa, Trương Nghệ Hưng đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn, mái tóc màu nâu đã xuất hiện ở trước cửa.

"Ngô tiên sinh, ở đây ở đây!"

Ngô Diệc Phàm cau mày đi đến.

"Tại sao lại mở toang cửa thế này!" Ngô Diệc Phàm đóng cửa lại, bắt đầu "giáo dục" Trương Nghệ Hưng, "Sắp cuối năm rồi, có nhiều chuyện phức tạp xảy ra, cậu làm như thế rất là nguy hiểm!"

"A..." Trương Nghệ Hưng cúi thấp đầu, thanh âm lí nhí: "Ngô tiên sinh, anh vào nhà trước đi, ở ngay cửa có dép lê..."

Ngô Diệc Phàm nhận ra mình đã có phần hơi lớn tiếng, lập tức dịu giọng:

"Bản thân ở một mình, nhất định phải cẩn thận một chút."

Trương Nghệ Hưng gật gật đầu, lại mỉm cười nói: "Ngô tiên sinh, anh mau ngồi đi, để tôi đi rót nước cho anh."

Ngồi xuống ghế salon, Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu đánh giá kiến trúc xung quanh. Không giống như ngôi nhà có một tông màu đơn giản như mình, ngôi nhà này sử dụng rất nhiều màu sắc, từ giấy dán tường cho đến rèm cửa đều là những màu sắc tươi sáng, giống như chủ nhân của nó, luôn ngập tràn sức sống, không thể khiến người ta chán ghét.

"Ngô tiên sinh, đây là trà thảo mộc, có công hiệu làm ấm người."

Thu hồi tầm mắt và tiếp nhận ly nước, hơi thảo mộc tươi mát tràn ngập trong khoang miệng. Ngẩng đầu định nói tiếng cảm ơn, nhưng lại thấy Trương Nghệ hưng đang quay đầu sang một bên, vẻ mặt rối rắm, đôi môi mím chặt bất quá má lúm đồng tiền lõm sâu trên má đã bán đứng ý đồ đang nín cười của cậu.

Ngô Diệc Phàm nhìn lại bộ dạng của chính mình, bất đắc dĩ nói:

"Muốn cười thì cứ cười đi..."

Trương Nghệ Hưng không nhịn được che miệng bật cười, đôi mắt long lanh nhìn Ngô Diệc Phàm:

"Tại sao... Lại phối hợp kiểu này..."

Ngô Diệc Phàm mặc bên trong một bộ đồ ngủ bằng cotton màu xám, bên ngoài lại khoác một chiếc áo gió dài màu nâu, trông rất không ăn nhập.

Ngô Diệc Phàm đem trải nghiệm bi thảm hôm nay kể cho Trương Nghệ Hưng nghe, bao gồm cả việc bị những ánh mắt kỳ thị nhìn lúc ở trên tàu điện ngầm.

"Này, đừng cười nhiều như thế..."

Ngô Diệc Phàm vừa có chút buồn cười, vừa có chút bất lực nhìn người đang ngồi trên sàn nhà, ôm gối cười đến run rẩy.

"Vậy nên..." Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu, cố gắng điều hòa lại hơi thở, chỉ vào túi đựng muối ăn trên bàn của Ngô Diệc Phàm, "Tất cả đều là do túi muối này..."

Ngô Diệc Phàm nhìn thủ phạm gây ra tất cả mọi chuyện đang nằm trên bàn. Cũng may hôm nay trên tàu điện ngầm hắn không bắt gặp nhân viên nào của mình, nếu không với bộ dạng mang một cây đồ khó hiểu này, trên tay lại cầm một túi muối ăn, chắc chắn hình tượng của hắn sẽ bị đánh bay.

Sau khi đã cười đủ, Trương Nghệ Hưng lau đi nước mắt trên khóe mắt, liền đứng dậy nói với Ngô Diệc Phàm:

"Tôi đi nấu cơm, chờ một chút nha."

"Không cần phiền phức như vậy, có gì đó để ăn tạm là được rồi..."

Trương Nghệ Hưng vén tay áo, quay đầu mỉm cười với Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm lập tức nghĩ tới câu 'Ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh' [1], sau đó hắn lại thấy tự ghét bỏ chính mình, như thế nào mà bản thân càng ngày càng cẩu huyết.

[1] Nguyên văn là :
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh,
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
Dịch nghĩa:
Nàng liếc mắt lại, nở một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh,
Khiến cho các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc.
(Trích Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị)
Trường Hận Ca là một bài thơ nổi tiếng của Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi. Tác phẩm nổi tiếng này không chỉ đưa hình ảnh xinh đẹp, diễm lệ Dương Quý phi trở nên bất tử bởi vẻ đẹp thi ca, mà còn giúp Bạch Cư Dị trở thành một trong bốn nhà thơ tiêu biểu của nhà Đường cùng với Lý Bạch, Đỗ Phủ và Vương Bột
Chắc mọi người cũng hiểu vì sao Ngô Diệc Phàm cảm thấy bản thân quá cẩu huyết rồi phải không =)))))))))))))

'Tôi cũng chưa ăn cơm, buổi trưa lại không ăn nhiều, hiện tại đương nhiên phải nấu đồ để ăn." Nói xong Trương Nghệ Hưng liền đi vào bếp.

Ngô Diệc Phàm ngồi một lúc rồi cởi áo khoác ra, đang định đi vào bếp giúp đỡ một chút thì chiếc điện thoại trong túi áo khoác ba-đờ-xuy[2] đột nhiên reo lên.

[2]Áo khoác ba-đờ-xuy (Overcoat) chính là kiểu áo bành tô hay măng tô.

Là Lộc Hàm nhắn tin đến.

"Hoàng thượng, người đã tìm được chỗ ngủ chưa?"

"Đúng như mong muốn của cậu, tôi đang ở nơi mà cậu muốn."

Mới vừa đặt chiếc di động xuống, nó lại vang lên một tiếng nữa. Lần này là Phác Xán Liệt.

"Anh, may mắn là anh không phải ngủ ở ngoài đường."

"Cậu nghĩ gì? Sáng mai đến nhà Nghệ Hưng đón anh, mang thêm một bộ quần áo cho anh nữa."

"Tuân lệnh!"

Để điện thoại di động xuống, hình như Trương Nghệ Hưng ở trong bếp đang đánh trứng, tiếng lách cách thanh thúy vang lên.

Ngô Diệc Phàm đi đến cửa bếp, thấy Trương Nghệ Hưng đang bận rộn trong bếp. Nhìn thấy hình ảnh này, nội tâm Ngô Diệc Phàm bất giác liên tưởng đến một gia đình ấm áp. Hắn thật hy vọng thời gian có thể dừng lại ngay khoảnh khắc hiện tại để hắn ngắm nhìn cảnh tượng này thật kỹ.

Trương Nghệ Hưng quay đầu lấy đồ liền thấy Ngô Diệc Phàm đứng ngây người nhìn vào đây, mỉm cười với hắn:

"Đợi một chút, xong ngay thôi!"

-----------------------------------------------

Jin: Chúc mọi người một năm mới dồi dào sức khỏe, hạnh phúc, gặp được nhiều may mắn trong cuộc sống, gặt hái thành công nè và luôn yêu thương các anh nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top