Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17

Lời của tác giả: Cuộc sống chung của hai người vẫn tiếp tục~

----------------------------------------------------

Trứng hấp tôm[1], canh rau chân vịt nấu với thịt[2].

[1] Món trứng hấp tôm đây nha~

[2] Rau chân vịt chính là rau cải bó xôi, món rau chân vịt nấu với thịt đây nha~

Dù chỉ là vài món đơn giản, cũng làm cho trái tim Ngô Diệc Phàm ấm áp. Bên này Ngô Diệc Phàm còn đang cảm động không nói nên lời, bên kia Trương Nghệ Hưng lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Rõ ràng đây là nhà của mình, ngồi đối diện Ngô tiên sinh mặc bộ đồ ở nhà... Cảm giác phi thường vi diệu...

Ngô Diệc Phàm dùng thìa múc một muỗng trứng hấp tôm cho vào miệng, sau khi nuốt xuống, hắn không khỏi mở to mắt nhìn cậu.

Trương Nghệ Hưng đang cắn đũa, thấy biểu cảm của hắn liền bật cười. Ngô Diệc Phàm tự nhận thấy phản ứng của mình có phần hơi khoa trương, liền ngượng ngùng chỉ vào món trứng hấp tôm nói với Trương Nghệ Hưng:

"Món này rất ngon!"

"Cảm ơn vì lời khen!"

Ngô Diệc Phàm ăn thêm một miếng nữa, rồi lại tiếp tục cảm thán:

"Hương vị không giống bên ngoài."

"À, tôi bỏ thêm một ít..."

Lấy món trứng hấp tôm làm chủ đề, hai người vừa ăn vừa nói chuyện trong không khí rất bình yên.

Sau khi ăn xong, Ngô Diệc Phàm lại giành đi rửa bát rồi đi tắm rửa.

Ngô Diệc Phàm bước ra từ nhà tắm mang theo theo hơi nóng bốc lên từ thân người, đi hỏi Trương Nghệ Hưng hắn sẽ ngủ ở chỗ nào. Vừa bước vào phòng ngủ, hắn thấy cậu đang cúi đầu làm bài tập, vừa định bước vào trong thì đột nhiên Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu lên, lưng dựa vào ghế, a một tiếng.

Mở mắt ra liền thấy Ngô Diệc Phàm đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, Trương Nghệ Hưng vội vàng ngồi im.

Ngô Diệc Phàm buồn cười nhìn vẻ mặt có chút kích động của cậu, giống như đang muốn hỏi điều gì đó, nhưng sau đó lại từ bỏ. Cuối cùng có hơi xấu hổ và chán nản mà gục đầu xuống.

Ngô Diệc Phàm bước qua xem một chút, quyển sách đang mở trên bàn là một quyển sách tiếng Anh.

Trương Nghệ Hưng gõ bút xuống bàn, lẩm bẩm:

"Tôi không hiểu tại sao mình lại phải học tiếng Anh, rõ ràng lên đại học học khoa thiết kế nhưng cuối cùng vẫn phải học tiếng Anh."

Ngô Diệc Phàm cười cười nhìn dáng vẻ như không bao giờ muốn nhìn thấy mấy quyển sách này nữa của Trương Nghệ Hưng.

Vì Ngô Diệc Phàm vừa mới tắm xong, hơi nóng trên người vẫn còn, cả người toát ra mùi sữa tắm quen thuộc thấm vào khoang mũi của Trương Nghệ Hưng. Có lẽ là do cơ thể to lớn của Ngô Diệc Phàm đã che chắn nên cậu cảm thấy oxy không đủ để lưu thông.

"Câu này chọn C."

Giọng nói trầm ấm làm cho Trương Nghệ Hưng tỉnh táo lại, tập trung nhìn câu hỏi mà ngón tay thon dài của Ngô Diệc Phàm đang chỉ.

"Tôi biết câu này chọn C."

Trương Nghệ Hưng lẩm bẩm và xoay chiếc bút trên tay, rồi cậu chợt nhớ ra Ngô Diệc Phàm lớn lên từ nhỏ ở Canada. Ngô Diệc Phàm thấy Trương Nghệ Hưng đang bò trên bàn như một con mèo, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng quắc.

"Ngô tiên sinh! Có phải anh rất giỏi tiếng Anh đúng không?"

Có lẽ ánh mắt kia quá mức sáng rỡ, Ngô Diệc Phàm có hơi ngẩn ngơ nên trả lời khá chậm:

"Ừm... Tiếng Anh là ngôn ngữ mẹ đẻ thứ hai của tôi."

"Đây, đây..." Trương Nghệ Hưng chỉ vào câu hỏi vừa rồi, "Tại sao câu này lại chọn đáp án C?"

Ngô Diệc Phàm nhướn mày, đột nhiên bản thân lại trở thành một giáo viên Anh ngữ. Bất quá nhìn vào đôi mắt long lanh của Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm vẫn cầm lấy quyển sách.

Trương Nghệ Hưng nhìn Ngô Diệc Phàm đầy mong đợi. Vài giây sau, hắn nói:

"Ngữ cảm."[3]
[3] Ngữ cảm có thể hiểu là ý thức tự nhiên của bản thân về ngôn ngữ. Ví dụ như bình thường trong tiếng Việt có rất nhiều câu, nhiều từ ngữ chúng ta biết cách nói, biết sử dụng nhưng để giải thích tại sao lại phải dùng như thế nhiều khi chúng ta lại không thể giải thích nổi đúng không^^

Trương Nghệ Hưng có chút thất vọng mà cúi đầu.

"Đừng trả lời theo kiểu có lệ như thế..."

'Không phải..."

Ngô Diệc Phàm cúi đầu, Trương Nghệ Hưng hai tay đang đặt trên đùi, cậu mặc một chiếc áo len cổ rộng nên xương quai xanh cùng làn da trắng nõn đập vào mắt hắn.

"Hả?"

Ngô Diệc Phàm mới nói được mấy chữ, Trương Nghệ Hưng lại ngẩng đầu nhìn hắn.

"Khụ!" Ngô Diệc Phàm ho một tiếng rồi vội che miệng, hắn vừa nhìn cậu đến thất thần.

Ngô Diệc Phàm ngồi lên giường thì thấy Trương Nghệ Hưng đang quay đầu lại nhìn hắn.

"Bởi vì đây là ngôn ngữ mẹ đẻ thứ hai nên tôi thường dựa vào ngữ cảm chứ không học theo kiểu ngữ pháp như ở đây." Trương Nghệ Hưng thất vọng cúi đầu lần nữa, Ngô Diệc Phàm vội vàng chỉ vào một câu hỏi, nói: "Nhưng mà câu này là đáp án B bởi vì...."

Trương Nghệ Hưng lập tức đi đến, ngồi xổm dưới đất, tay đặt trên đùi, nghiêm túc lắng nghe.

Nhưng mà người giảng bài lại không được chuyên tâm cho lắm.

Với tư thế này của Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm không chỉ nhìn thấy mỗi xương quai xanh... Ngô Diệc Phàm không cố ý nhìn, chẳng qua lúc tầm mắt hắn rồi khỏi quyển sách lại đúng lúc nhìn thấy.

Không thể giống như với một cô gái, nhắc nhở đơn giản rằng mau kéo cổ áo của cậu lên. Một người đàn ông nói với một người đàn ông khác một câu như thế, thật sự có hơi kỳ quái

Cứ như vậy nín nhịn suốt nửa tiếng đồng hồ, Ngô Diệc Phàm cuối cùng lấy cớ cần đi ngủ sớm để ngày mai còn đi làm.

"Ngô tiên sinh, anh ngủ ở đây đi, tôi sẽ ngủ ở ghế salon."

Ngô Diệc Phàm sửng sốt: "Không được, sao có thể để cậu ngủ ở ghế salon, để tôi ra đó ngủ."

Trương Nghệ Hưng lấy chăn gối từ trong tủ quần áo ra, nhìn cái ghế salon khá nhỏ ngoài phòng khách, có chút khó nói.

"Cái kia... Sợ này anh nằm không vừa."

Ngô Diệc Phàm im lặng vì đó là sự thật.

"Bình thường bạn của cậu ngủ lại, các cậu sẽ làm sao?" Ngô Diệc Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng đang đứng ôm chăn gối, dù sao cũng là hắn đến ngủ nhờ, sao có thể để cậu ngủ ở ngoài ghế salon được, "Vừa nãy lúc ăn cơm, không phải cậu nói bạn của cậu hay đến đây ngủ lại sao."

"Nếu chỉ có một người thì chúng tôi sẽ ngủ trên giường cùng nhau."

Nghe thấy câu này, Ngô Diệc Phàm vô thức siết chặt tấm chăn trong tay.

"Còn nếu cả hai bọn họ đều ở lại thì chúng tôi sẽ cùng nhau ngủ ở sàn nhà phòng khách."

"À..." Thấy giọng của mình có hơi đờ đẫn, Ngô Diệc Phàm vội hắng giọng một cái, "Tôi ngủ trên sàn được mà."

"Tôi ngủ trên ghế salon được mà."

Ngô Diệc Phàm trừng mắt nhìn Trương Nghệ Hưng.

"Tôi ngủ dưới đất nhưng có chăn đệm nên sẽ không sao hết!"

Trương Nghệ Hưng cắn môi do dự một chút: "Vậy được rồi..."

Tiếng nước róc rách chảy trong nhà tắm, Ngô Diệc Phàm nằm trên sàn nhà ở ngoài phòng khách, Trương Nghệ Hưng đã trải cho hắn rất nhiều lớp đệm. Câu nói cậu và bằng hữu sẽ ngủ chung trên một chiếc giường không ngừng quay vòng trong đầu hắn.

Chuyện này vốn không có gì, nam nhân ngủ chung với nhau trên một chiếc giường là chuyện hết sức bình thường. Chính mình ngày trước cũng cùng Xán Liệt và Tuấn Miên chen chúc trên một chiếc giường cơ mà.

Ngô Diệc Phàm đã cố gắng thuyết phục mình như vậy nhưng vẫn không ngừng nghĩ về câu nói kia.

Bản thân mình từ khi nào lại chú ý đến mấy chuyện này như vậy?

Nghĩ nghĩ, Ngô Diệc Phàm cảm thấy có chỗ không đúng.

Tại sao mình lại để mắt tới mấy chuyện này?

Cửa nhà tắm mở ra, mùi hương sữa tắm tràn ngập, Trương Nghệ Hưng vừa lau tóc vừa đi tới.

"Ngô tiên sinh."

Ngô Diệc Phàm đầu tiên là ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người Trương Nghệ Hưng giống với mùi hương trên người mình, sau đó lại thấy cậu ngồi xuống cạnh hắn. Hắn có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn hơi hồng hồng vẫn còn dính chút bọt nước của đối phương.

Thật đúng là một hình ảnh hoàn mỹ.

Còn Trương Nghệ Hưng lại không hề biết đến suy nghĩ này, cậu vừa lau tóc vừa hỏi:

"Có cần dùng hương dược liệu không?"

"Không cần." Ngô Diệc Phàm ngồi dậy, "Mấy phương thuốc cậu đưa cho tôi chữa mất ngủ rất hiệu quả, nên lâu rồi không cần dùng đến dược liệu hay tinh dầu."

"Thì ra là vậy, chúc mừng anh!"

Nói xong Trương Nghệ Hưng mím môi, hai tay vỗ má.

Ngô Diệc Phàm bị kích thích bởi hành động của Trương Nghệ Hưng, giống như bị lên dây cót mà mỉm cười. Trương Nghệ Hưng thấy vậy cũng liền mỉm cười.

Đột nhiên cậu cảm giác được một bàn tay to đang đưa tới, theo bản năng định né một chút nhưng Ngô Diệc Phàm rất nhanh đã dùng tay lau đi mấy bọt nước còn lăn trên cổ Trương Nghệ Hưng.

"Mau đi sấy tóc đi, sao lại để tóc ướt như thế này."

"A..." Trương Nghệ Hưng vội đứng dậy, đưa khăn trùm lên tóc, "Tôi sẽ sấy ngay bây giờ."

Tiếng máy sấy vang lên, Ngô Diệc Phàm thở dài nhìn bóng người đang sấy tóc trong nhà vệ sinh, thật ra vừa rồi mình chỉ muốn lau tóc cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại né tránh, đành phải thay đổi động tác.

Quan hệ của chúng ta chưa thân thiết đến mức đó.

Trương Nghệ Hưng đứng trước gương sấy tóc cũng thở dài.

Vì cái gì mà Ngô tiên sinh đối với mình làm một động tác rất bình thường mà bản thân đã vội thẹn thùng?

Ngô Diệc Phàm đi tắt điện phòng khách, đi qua phòng ngủ có ánh đèn ngủ màu cam hắt ra. Trương Nghệ Hưng đang nằm trên giường nhẹ nhàng nói:

"Ngô tiên sinh, chúc ngủ ngon."

Ngô Diệc Phàm mỉm cười, thanh âm ôn nhu:

"Chúc ngủ ngon."

Hóa ra, một câu chúc ngủ ngon thôi cũng có thể ngọt ngào đến thế.

.

Sáng sớm hôm sau Ngô Diệc Phàm bị Phác Xán Liệt gọi điện thoại tới đánh thức.

"Alo..." Ngô Diệc Phàm còn chưa tỉnh ngủ, âm thanh trầm thấp đến dị thường.

Ngược lại, Phác Xán Liệt mới sáng sớm nhưng lại vô cùng có tinh thần.

"Anh, hôm qua anh nói em đến nhà Nghệ Hưng đón anh nhưng mà nhà Nghệ Hưng ở đâu?"

"Cậu... Tại sao tối qua cậu lại không chịu hỏi?"

"Em sợ quấy rầy thời gian tốt đẹp của anh, a không phải hiện tại em đang quấy rầy đấy chứ?!"

Ngô Diệc Phàm đen mặt, nói cho tên kia biết địa chỉ nhà của Trương Nghệ Hưng rồi cúp máy.

Hắn xoa xoa mắt thì nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, Ngô Diệc Phàm quay đầu thấy Trương Nghệ Hưng tập tễnh đi ra, đầu tóc rối loạn, ánh mắt mơ màng, bĩu môi đi ra.

Ngô Diệc Phàm thấy bộ dạng còn ngái ngủ này, liền bật cười, thấp giọng hỏi:

"Đánh thức cậu sao?"

Trương Nghệ Hưng nghe câu này, tỉnh táo lại một ít, sau đó gật gật đầu.

Ngô Diệc Phàm đứng dậy đi qua chỗ cậu, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Trương Nghệ Hưng:

"Thật xin lỗi a, cậu mau ngủ tiếp đi, tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ đi làm."

Bởi vì động tác của Ngô Diệc Phàm, Trương Nghệ Hưng tỉnh táo lên rất nhiều, cậu lắc lắc đầu, bởi vì vừa mới ngủ dậy, giọng nói giống như một tiểu hài tử:

"Tôi... chuẩn bị bữa sáng cho anh. Sáng nay không có tiết, lát nữa ngủ tiếp cũng được."

Giọng nói này đâm thẳng vào tâm can của Ngô Diệc Phàm, hắn trả lời hết sức ôn nhu:

"Được."

Rửa mặt xong Ngô Diệc Phàm lại chống tay ở cửa bếp nhìn Trương Nghệ Hưng chuẩn bị đồ ăn sáng. Có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, động tác của Trương Nghệ Hưng có phần chậm rãi, trông vô cùng đáng yêu.

Trong lòng Ngô Diệc Phàm nảy sinh tham vọng mãnh liệt muốn độc chiếm hình ảnh đẹp đẽ này cho riêng mình.

Chính vì vậy, lúc Phác Xán Liệt xuất hiện ở cửa nhà Trương Nghệ Hưng với nụ cười khoe hàm răng trắng sáng, biểu tình của Ngô Diệc Phàm không được tốt lắm. Khi Phác Xán Liệt nói rằng hắn cũng chưa ăn sáng, Trương Nghệ Hưng nói sẽ chuẩn bị luôn cho hắn một phần, biểu tình của Ngô Diệc Phàm thậm chí còn tệ hại hơn. Khi Phác Xán Liệt vẫy tay với Trương Nghệ Hưng, Trương Nghệ Hưng cũng mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền tạm biệt hắn, khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm còn đen hơn cả cái đít nồi.

"Anh..."

Phác Xán Liệt đang lái xe không thể chịu nổi áp lực lạnh như băng của Ngô Diệc Phàm nữa, hắn lo lắng mở miệng:

"Rõ ràng anh nói em tới đón anh mà..."

Đúng vậy, nhưng tên nhóc cậu đến không hề đúng thời điểm!
-------------------------------------------

Jin: Thế là đã hết Tết rồi, nhanh thật ^^ Năm mới mọi người thế nào rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top