Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 19.1

Qua Lễ Giáng sinh vài ngày chính là Tết Dương lịch, nhưng mà mọi người đối với Tết Dương lịch lại háo hức chờ đợi hơn là Lễ Giáng sinh, dù gì Tết Dương lịch cũng là một ngày lễ lớn.

Trương Nghệ Hưng ngày mai mới đến dọn dẹp nhà cửa, Ngô Diệc Phàm đang thoải mái nằm trên giường ngủ một giấc.

Nhưng mà lúc nào cũng sẽ có kẻ thích phá đám việc bạn muốn nghỉ ngơi.

Ví dụ như Lộc Hàm.

"Alo..."

"Hoàng thượng, Hoàng thượng! Mau tới đại học A đi, tôi cùng Xán Liệt đang ở đây đợi cậu!"

Nói xong Lộc Hàm liền cúp máy.

Ngô Diệc Phàm nghe tiếng tút tút, đầu nổi đầy gân xanh.

Lúc đầu, hắn không thèm quan tâm tên thần kinh kia nhưng vừa để điện thoại xuống liền nhớ ra đại học A chính là trường của Trương Nghệ Hưng.

Chẳng lẽ đã có chuyện gì... Chẳng lẽ có chuyện gì liên quan đến Trương Nghệ Hưng...

Hắn vội vàng bật dậy đi thay đồ.

.

"Bạch Hiền, đây đây đây!"

Lộc Hàm đang đứng tựa vào xe ô tô, thấy Biện Bạch Hiền đi ra liền vội vàng vẫy tay, đứng cạnh xe còn có Phác Xán Liệt.

Hai người đều không mặc âu phục, ăn mặc rất giản dị, áo thể thao cùng quần jean, nếu bỏ đi chiếc xe ô tô phía sau thì họ có trà trộn vào trường để đi học cũng không có ai nghi ngờ.

Biện Bạch Hiền chạy tới liền mỉm cười rồi gọi một tiếng Lộc ca.

Ngày đó sau khi rời khỏi nhà Trương Nghệ Hưng, Lộc Hàm cảm thấy nội tâm rất day dứt, chưa kể chuyện này còn liên quan đến tương lai của Phác Xán Liệt. Anh đã gặp Trương Nghệ Hưng xin số điện thoại của Biện Bạch Hiền và cả Ngô Thế Huân để xin lỗi vì mọi chuyện.

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt hôm ở quán ăn có nói chuyện về Lộc Hàm, Phác Xán Liệt nói rằng Lộc Hàm là một người anh vô cùng, vô cùng tốt, cũng là một người bằng hữu rất đáng để kết giao.

Nhận được cuộc điện thoại giải thích của Lộc Hàm, Biện Bạch Hiền thật ra trong lòng đã bỏ qua cho Lộc Hàm, dù sao lời đó cũng chỉ là Lộc Hàm vô tình nói ra mà thôi.

Ngược lại Ngô Thế Huân vẫn canh cánh trong lòng về người tên Lộc Hàm này, ngay lần đầu gặp mặt đã gọi hắn bằng tên "Thiếu gia của tập đoàn Ngô thị", sau khi gây ra chuyện liền đánh bài chuồn. Cho nên lúc Lộc Hàm bắt đầu giải thích, hắn không hừ một tiếng thì cũng là trợn mắt khó chịu. Mãi cho đến khi Lộc Hàm phải cất công mời bọn họ ăn tối gần cả tuần, kèm theo Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền luôn nói với hắn Lộc Hàm thực sự là một người rất tốt, Ngô Thế Huân cuối cùng mới không tỏ vẻ khó chịu với Lộc Hàm nữa.

"Tiểu Bạch, cậu không thấy tôi sao?"

Biện Bạch Hiền đang híp mắt nhìn Lộc Hàm nghe thấy câu này liền nhìn sang vẻ mặt mất mác rất khoa trương của Phác Xán Liệt.

"Nếu anh không khoe răng thì tôi không thể nhận ra, Bạch Nha Xán (Xán răng trắng) à!"

Vừa dứt lời thì Phác Xán Liền liền mỉm cười khoe hàm răng trắng.

"Đồng chí Tiểu Bạch, hiện tại đã nhìn thấy tôi chưa?"

Biện Bạch Hiền vừa định cùng Phác Xán Liệt ngồi vào xe, Lộc Hàm đứng một bên bày ra vẻ mặt "khinh bỉ" phất phất tay.

"Hai đứa đừng có ở trước mặt anh mà khoe ân ái, anh đây không đảm đương nổi trọng trách làm một bóng đèn sáng chói đâu."

"Bọn em nào có..."

Lộc Hàm làm động tác dừng lại, cắt đứt lời giải thích của Biện Bạch Hiền.

"Đừng giải thích!"

Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt bất đắc dĩ nhún vai.

"Đi thôi, Nghệ Hưng có lẽ đang chờ chúng ta."

Phác Xán Liệt nói rồi vòng về phía trước xe, mở cửa ghế lái xe.

Biện Bạch Hiền chuẩn bị mở cửa xe ở ghế sau liền bị Lộc Hàm ngăn lại.

"Bạch Hiền, cậu ngồi..."

"Xán Liệt?!"

Ba người nghe thấy tiếng gọi liền quay sang thì thấy một cô gái cao gầy, vô cùng xinh đẹp bước từ chiếc ô tô màu đỏ sang trọng xuống, đi đến chỗ Phác Xán Liệt, mỉm cười rất tươi.

Lộc Hàm sau khi nhìn rõ được diện mạo của cô gái kia liền thay đổi sắc mặt, quay đầu xem xét Biện Bạch Hiền thì thấy cậu đang quan sát hai người kia vui vẻ trò chuyện.

"Bạch Hiền, Bạch Hiền a..."

"Hả?" Biện Bạch Hiền quay đầu, có chút xấu hổ nhìn Lộc Hàm, "Có chuyện gì sao Lộc ca?"

"Người kia..." Lộc Hàm liếc nhìn hai người kia vẫn còn vui vẻ nói chuyện, "Xán Liệt... Đó là..."

"Là bạn gái cũ sao?"

"Hả?" Nằm ngoài dự tính của Lộc Hàm, Biện Bạch Hiền không chỉ biết quan hệ của hai người kia mà thái độ còn rất bình tĩnh.

"Đúng không?"

Biện Bạch Hiền hỏi như vậy làm cho Lộc Hàm sửng sốt.

"Đúng... Đúng..."

"À... Nhìn qua rất đẹp đôi, vì sao lại chia tay?"

Lộc Hàm giật giật khóe miệng.

"Anh cũng không biết nữa..."

Xán Liệt à, với phản ứng kiểu này của Bạch Hiền, cậu còn phải cố gắng một thời gian dài.

Nói xong vài câu, cô nàng kia quăng cho Phác Xán Liệt một nụ hôn gió rồi bước vào chiếc xe ô tô màu đỏ, đi thẳng.

Phác Xán Liệt cười cười, quay đầu thấy hai người bên này.

"Chúng ta đi thôi... Lộc ca, sao anh lại trừng mắt với em?"

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, Lộc Hàm với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thể rèn thành thép đang trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt.

Trừng cậu ngốc! Trừng cậu ở trước mặt Tiểu Bạch còn thân thiết với bạn gái cũ như vậy! Trừng cậu cô phụ Tiểu Bạch!

"Bạch Hiền, cậu ngồi trước đi, anh không muốn ngồi cạnh tên này!"

"Ồ." Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái.

Phác Xán Liệt đầy khó hiểu ngồi vào xe, từ kính chiếu hậu, hắn thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Lộc Hàm. Hắn nhỏ giọng hỏi Biện Bạch Hiền ngồi cạnh đang thắt dây an toàn.

"Lộc ca làm sao vậy?"

Biện Bạch Hiền lắc đầu.

"Sau khi anh ấy thấy anh nói chuyện với bạn gái cũ thì liền bày ra dáng vẻ này."

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn Biện Bạch Hiền nói ra câu này với vẻ mặt rất tự nhiên.

"... Làm sao cậu biết đó là bạn gái cũ của tôi?"

Biện Bạch Hiền chớp chớp mắt.

"Không phải sao, Lộc ca cũng nói đó là bạn gái cũ của anh mà."

Phác Xán Liệt ngồi ngay ngắn lại, có chút xấu hổ rồi khởi động xe.

"Đúng là vậy... nhưng tôi với cậu từng nói về chủ đề này sao?"

Biện Bạch Hiền cong cong khóe môi giả giọng ông cụ non, vỗ bả vai Phác Xán Liệt, nói:

"Đừng ngại, đồng chí Bạch Nha Xán, bạn gái cũ thì ai chẳng có chứ!"

Phác Xán Liệt nghe thấy giọng nói ra vẻ già dặn kia của Biện Bạch Hiền lập tức bật cười.

"Đa tạ đồng chí Tiểu Bạch đã thông cảm!"

"Không có gì!"

Bạch Bạch Hiền mỉm cười vỗ vai Phác Xán Liệt cái nữa.

Lộc Hàm ngồi phía sau ôm ngực.

Hai người các cậu! Có biết rằng nghe mấy lời vừa rồi Lộc gia ta có bao nhiêu đau lòng không?

Bên này, Ngô Diệc Phàm đang phóng đến đại học A nhanh hết mức có thể và cũng gặp phải sự cố bạn gái cũ.

Bởi vì Lộc Hàm không có nói cho hắn biết là đến trước cổng trường đại học A hay là đến khu ký túc xá của trường. Vì vậy hắn đi thẳng đến trước cổng ký túc xá của đại học A.

Sau khi bước ra khỏi xe, đứng trước cổng ký túc xá, Ngô Diệc Phàm không thấy Lộc Hàm hay Phác Xán Liệt đâu, chỉ thấy Trương Nghệ Hưng đang đứng nói chuyện cùng một nữ sinh rất xinh xắn.

Trương Nghệ Hưng không hề nhìn thấy hắn, vẫn đang vui vẻ trò chuyện cùng nữ sinh kia.

Lý trí nói cho Ngô Diệc Phàm biết hắn không thể đi qua kéo Trương Nghệ Hưng đi, vì thế hắn nắm chặt tay, đứng dựa vào xe nhìn hai người kia đang khúc khích cười với nhau.

"Ngô Diệc Phàm?"

Ngô Thế Huân xách một túi đồ đi tới, từ xa đã thấy mái tóc màu vàng rất chói mắt này.

Khi Ngô Diệc Phàm quay đầu lại, khuôn mặt xám xịt của hắn dọa Ngô Thế Huân có chút giật mình mà chững bước.

Nhưng mà Ngô Thế Tử của chúng ta vốn đã quen với những tình cảnh kiểu này, bị dọa có hơi chút bối rối sẽ không biểu hiện ra bên ngoài thái độ gì.

Hắn thấy cảnh Trương Nghệ Hưng đang trò chuyện sôi nổi với nữ sinh kia trước cổng ký túc xá, lại thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Ngô Diệc Phàm, hắn cảm thấy đã hiểu rõ mọi chuyện.

"Đó là bạn gái cũ của Nghệ Hưng."

Mặc kệ Ngô Diệc Phàm có biết mình hay không, Ngô Thế Huân vẫn đi qua thản nhiên nói câu này.

"Hai người bọn họ đã từng bên cạnh nhau một thời gian khá dài, nhưng cuối cùng lại chia tay trong hòa bình. Cho nên sau khi chia tay, mối quan hệ vẫn rất tốt."

Ngô Diệc Phàm nhận ra Ngô Thế Huân chính là thiếu gia của tập đoàn Ngô thị danh tiếng, nhưng không biết rõ mối quan hệ giữa người này với Trương Nghệ Hưng, nghe khẩu khí thì có vẻ khá thân thiết với Trương Nghệ Hưng.

Mà nghe đến câu nữ sinh đang nói chuyện cùng Trương Nghệ Hưng chính là bạn gái cũ của cậu ấy, đồng tử của Ngô Diệc Phàm co rút mạnh, tay lại càng nắm chặt.

Ngô Thế Huân im lặng tạo khoảng cách với Ngô Diệc Phàm, người này sắc mặt đã không thể nào đen hơn được nữa nên rất có khả năng có thể tung ra một nắm đấm bất cứ lúc nào, hắn không muốn làm mình bị thương.

"Vì sao... lại chia tay?" Ngô Diệc Phàm cố gắng kìm chế bản thân, thanh âm có chút khàn khàn.

"À..." Ngô Thế Huân nhìn Ngô Diệc Phàm, "Không biết, Nghệ Hưng không nói, chúng tôi cũng không hỏi."

Ngô Diệc Phàm đưa tay chạm vào xe, dù hắn đã cực kỳ cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng Ngô Thế Huân vẫn oán thầm vẻ mặt khó coi này.

Vẻ mặt này có thể dọa mấy đứa trẻ con sợ đến xanh mặt nhưng lại không dám khóc!

"Nghe nói, anh đang theo đuổi Nghệ Hưng?"

Ngô Diệc Phàm nghe thấy lời này liền quay lại nhìn cậu thiếu niên có ngoại hình trong trẻo nhưng lại có chút lạnh lùng kia.

"Không phải sao?"

Ngô Diệc Phàm quay đầu không trả lời.

Thái độ của hắn là kiểu không phản bác cũng không thừa nhận.

"Có thể tự kiểm soát bản thân, cũng sẽ không vì xúc động nhất thời mà tổn thương Nghệ Hưng, hơn nữa về vẻ ngoài cùng công việc... cũng đã đạt tiêu chuẩn..."

Ngô Diệc Phàm lại quay đầu đầy khó hiểu nhìn cậu thiếu niên, nhưng thiếu niên đã bước lên phía trước.

"Nghệ Hưng ca!"

Trương Nghệ Hưng nghe thấy tiếng gọi của Ngô Thế Huân, liền quay đầu mỉm cười vẫy tay với hắn, đảo tầm mắt một chút thì thấy ở ngay gần đó, Ngô Diệc Phàm đang đứng dựa vào xe ô tô, cậu bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Ngô Diệc Phàm vừa định vẫy tay chào Trương Nghệ Hưng thì cậu đã vội vàng quay đi.

Trái tim bị đâm một dao đau đớn, Ngô Diệc Phàm siết chặt nắm tay.

Ngô Thế Huân quay lại nhìn bộ dạng của Ngô Diệc Phàm, chỉ số nguy hiểm đã tăng vọt trở lại.

Trương Nghệ Hưng giải thích với nữ sinh kia rằng bằng hữu của cậu đã tới nên cậu phải đi. Sau đó nhanh chân bước về phía Ngô Thế Huân và Ngô Diệc Phàm.

"Nghệ Hưng!"

Ngô Diệc Phàm thấy Trương Nghệ Hưng nhìn theo hướng có tiếng gọi, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, bộ dáng có chút kích động, tốc độ di chuyển về phía này giảm dần, thậm chí cậu còn lùi về sau mấy bước.

Ngô Diệc Phàm thấy thái độ của Trương Nghệ Hưng thì cảm thấy rất kỳ quái, đang định quay đầu xem xét một chút thì Ngô Thế Huân bước đến cạnh hắn với vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Người đó." Ngô Thế Huân chỉ vào nam nhân cao lớn, có vẻ rất vui mừng khi được gặp Trương Nghệ Hưng kia, "Hắn ta là học trưởng của Nghệ Hưng và đang theo đuổi Nghệ Hưng."

---------------------------------------

Jin: Thế là chúng ta đã đi được một nửa chặng đường rồi (◔◡◔✿) cùng tung bông nào (✿ ͡◕ ᴗ◕)つ━━✫・*。

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top