Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Buồng giặt bên trong trục lăn máy giặt quần áo phát ra âm thanh nước chảy, ban công ngoài phòng ngủ để phơi quần áo. Trương Nghệ Hưng vén tay áo bên tay cầm khăn để lau cửa kính ban công.
Căn hộ này không hề bẩn loạn, chưa đến một giờ cậu đã lau dọn xong phòng khách, phòng vệ sinh, nhà kho, khách phòng và phòng ngủ chính. Vui sướng hát ca vài điệu nhạc, Trương Nghệ Hưng đem khăn lau vào bồn vệ sinh để giặt, xem ra mỗi lần kiếm được 200 đồng rất dễ dàng.
Với tâm trạng thấy mọi việc đều dễ dàng, Trương Nghệ Hưng đến căn phòng cuối cùng để lau dọn, nhẹ nhàng mở cửa, trong nháy mắt cậu tựa hồ như nghe thấy âm thanh giấy tờ bị thổi bay. Khi cậu định hình rõ mọi vật bên trong phòng đã giúp cậu hiểu một cách sâu đậm câu nói:
Quá ngây thơ rồi, thiếu niên!
Căn phòng này chắc là do chủ hộ sắp xếp dùng làm thư phòng, chiếm một mặt tường, từ sàn nhà lên đến hơn nửa chiều cao tường là giá sách lớn bày rất nhiều loại sách, nhìn kỹ một chút có thể thấy rất nhiều sách ngoại văn, có vài dấu hiệu kì quái thậm chí đến Trương Nghệ Hưng cũng chưa từng thấy qua. Chuyển tầm mắt sang chiếc bàn làm việc lớn màu đen cũng đặt ngay cạnh. Một chiếc máy vi tính màu đen mỏng dính đặt ở phải sát cạnh giá sách, còn bên trái có chừng mười mấy cuốn sách loại phương thức khiêu chiến trọng lực học bày ra cùng một chỗ, còn có vài cuốn sách mở ra bày khắp bàn, nhiều cuốn còn dán nhãn để thuận tiện ghi tên. Văn kiện để đầy bàn, vì cửa sổ mở nên một số bị gió thổi bay xuống đất. Chủ đạo gian phòng là màu đen cùng màu giấy trắng trông có vẻ chói mắt. Trương Nghệ Hưng bước tới, trên bàn làm việc ngoài giấy tờ, văn kiện còn có hai chiếc cốc sứ trắng, một chiếc đựng chút tàn thuốc loang lổ ở trong chắc dùng làm gạt tàn. Một chiếc dùng để uống cà phê, hiện tại ở trong cốc nâu dịch thể đã khô khốc lại, cùng với mấy lọ thuốc theo thứ tự là thuốc trị mất ngủ và đau đầu. Hiện tại Trương Nghệ Hưng nhận định vị chủ hộ Ngô tiên sinh này nhất định là người như cậu đã nói, tuyệt đối cuồng công việc!
Bàn làm việc bừa bổn không thể chấp nhận nổi, lại nhìn xuống sàn nhà thấy gai mắt với giấy tờ bay loạn, Trương Nghệ Hưng đứng giữa hỗn độn chẳng biết phải hành động ra sao. Sau mấy phút dưới sự cân nhắc kĩ lưỡng Trương Nghệ Hưng quyết định đầu tiên thu dọn chỗ bừa bộn nhất.
Cầm lấy hai cuốn sách, Trương Nghệ Hưng thấy một quyển gói trong phong ngoài có dán một mảnh giấy vàng, trên đó ghi: Thứ này không được động vào.
Nhìn chằm chằm giấy ghi chú một hồi, Trương Nghệ Hưng hiểu đây là chủ hộ dặn dò cậu. Đại khái lật một cái những vật khác cũng có một số vật dán giấy ghi chú không được động vào. Thấy dòng dặn dò Trương Nghệ Hưng thoáng thở dài nhẹ nhõm, thoạt nhìn mấy vật này đều rất quan trọng cậu thực sự hiểu di chuyển cũng không hề đơn giản. Nhưng... để ý giấy ghi chú trên quyển sách.
Trương Nghệ Hưng nhìn một chút, khóe miệng giật nhẹ.
"Từ này... Vâng... Bây giờ là thời đại kĩ thuật số, không quan trọng."
Lúc này, đang trong phòng làm việc chủ hộ Ngô tiên sinh hắt hơi một cái. Mặc dù chủ hộ đã để lại giấy nhắn nhưng Trương Nghệ Hưng phải mất gần một tiếng để dọn dẹp sạch sẽ thư phòng. Nguyên việc sắp xếp đúng vị trí của các cuốn sách đã mất hơn nửa giờ, một là giá sách có rất nhiều sách, hai là có rất nhiều sách ngoại văn, ba là giá sách thực sự quá cao, cậu phải ngửa cổ hồi lâu không nói, còn phải đứng lên ghế mới đặt sách về đúng vị trí.
Trương Nghệ Hưng xoa xoa cái cổ có chút đau nhức, không khỏi có chút oán giận:
"Giá sách cao như vậy, chả lẽ hắn là kình thiên trụ sao!"
Lúc này, đang kiểm tra bưu kiện, chủ hộ Ngô tiên sinh lại hắt hơi một cái nữa, thư kí phải chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao lên.
Rốt cục toàn bộ đều đã được lau dọn xong, Trương Nghệ Hưng nhìn căn phòng sạch sẽ mà thở dài một hơi, cầm lấy chiếc ba lô to tướng đặt ở ghế sô pha đeo lên vai, vừa định bước đi, mắt lại thấy ở phòng ngủ bên cạnh giường trong hộc tủ có máy phát CD và xấp đĩa CD giúp dễ ngủ, lại nghĩ tới điều gì đó, cậu bước qua thư phòng nhìn một chút, trên bàn làm việc có lọ thuốc trị mất ngủ.
Chủ hộ hình như bị mất ngủ rất nghiêm trọng , nghỉ ngơi không đủ lại dẫn đến đau đầu. Nhìn qua thì thuốc anh ta đang dùng trong phòng ngủ cũng giống trong thư phòng.
Trương Nghệ Hưng nắm ba lô suy nghĩ một lúc, lại để ba lô từ trên lưng xuống, lấy ra một quyển sổ và một cái bút. Bởi vì bố của cậu là bác sĩ Đông y, từ nhỏ ở y quán Trương Nghệ Hưng cũng có nghe và đọc qua nên cũng biết một chút các nguyên lí bệnh chứng và phương pháp trị liệu. Mặc dù lớn lên không thi vào trường y dược chuyên nghiệp, nhưng Trương Nghệ Hưng đối với y học vẫn rất hứng thú, bình thường bị bệnh nhẹ cậu sẽ tự mình điều chế thuốc uống. Nhớ kĩ cha mình có một phương pháp trị chứng mất ngủ, công dụng rất tốt, rất nhiều người uống thuốc đều nói rằng bệnh được cải thiện đáng kể. Trong thời gian ngắn cậu đã học thuộc nội dung của toa thuốc, hôm nay thấy có người bị mất ngủ, Trương Nghệ Hưng viết lại toa thuốc cho chủ hộ tiên sinh.
Ngòi bút vừa chạm vào giấy thì cậu lại do dự. Không nên quá quan tâm vào đời sống cá nhân, chủ hộ Ngô tiên sinh lại không yêu cầu phải quan tâm đến cả bệnh tình, không những không khiến anh ta hiểu rằng bản thân có ý tốt, mà còn làm anh ta khó chịu.
Trương Nghệ Hưng phân vân cắn đầu bút.
Rốt cuộc có nên để lại?
"Làm thầy thuốc, đòi hỏi phải để trách nhiệm cứu giúp thiên hạ vào trong thâm tâm." Trương ba ba với gương mặt ôn hòa cùng câu nói bỗng hiện lên trong đầu Trương Nghệ Hưng.
"Phải! Trách nhiệm cứu giúp thiên hạ! Cứu người luôn luôn là việc tốt."
Ngồi trên ghế sô pha Trương Nghệ Hưng mím môi đặt quyển sổ trên bàn uống trà nghiêm túc viết toa thuốc đã học thuộc lòng.
.
.
.
.
10 giờ tối.
Ngô Diệc Phàm trở về nhà, trực tiếp đi vào phòng ngủ, lấy quần áo rồi trực tiếp đi vào phòng tắm. Tắm xong đi ra, mái tóc dùng gel cố định đã được gội sạch, xòa xuống dính vào mặt, ngũ quan sắc sảo, nhìn khí chất nhu hòa đi rất nhiều, cảm giác mệt mỏi cũng được đánh tan phân nửa. Đi đến thư phòng, mở đèn, Ngô Diệc Phàm đến bên bàn làm việc, lấy chiếc cốc đi pha cà phê, đi được mấy bước phát hiện có gì đó không đúng, dừng lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Căn phòng được dọn dẹp ngăn nắp, mấy ngày trước hắn ném mình trong phòng làm việc không quan tâm thứ gì, hiện tại mọi thứ vô cùng ngăn nắp . Gạt tàn thuốc trống trơn, sáng nay lúc đi chưa kịp rửa cái cốc uống cà phê nhưng giờ cũng không thấy đâu. Đi ra khỏi thư phòng Ngô Diệc Phàm lại nhìn những phòng khác một chút, bỗng nhiên nhớ ra, a, hôm nay đã thuê người tới dọn dẹp.
Khoảng nửa năm trước, dự án bất ngờ xảy ra sự cố, thân là quản lý phòng Kinh doanh quốc tế, có trách nhiệm trực tiếp với dự án, thành ra cực kì bận rộn. Các cuộc họp diễn ra liên tục, các nhóm đề xuất thảo luận về chương trình dự án, giao tiếp với các bên liên quan, trực tiếp gửi lời xin lỗi. Sau khi trở về nhà lại tiếp tục sửa đổi các chương trình dự án và tìm cách khắc phục các tuyến đường hoạt động trở lại bình thường. Những ngày này, mỗi ngày hắn chỉ ngủ hai đến ba tiếng. Bản thân luôn thích sạch sẽ nhưng lại không đủ sức để dọn dẹp nhà cửa, bởi vậy lên mạng tìm người giúp. Ở trong bếp pha cà phê, Ngô Diệc Phàm nhìn mọi thứ được lau rửa sạch sẽ, sáng bóng liền gật đầu hài lòng. Thoạt nhìn thì người đến dọn dẹp này cũng không tệ lắm.

Ba giờ sáng.
Lại bắt đầu đau đầu.
Ngô Diệc Phàm cau mày với lọ thuốc đổ ra mấy viên thuốc rời khỏi phòng làm việc, đi xuống bếp rót ly nước lọc uống thuốc. Nước lạnh thẳng từ miệng trôi xuống dạ dày, khiến dạ dày bắt đầu có rút lại, Ngô Diệc Phàm cảm thấy dạ dày truyền đến cơn đau.
Ly sữa tươi nóng đặt giữa bàn uống trà, Ngô Diệc Phàm ném mình xuống ghế sô pha, mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế, hắn đưa tay lên xoa xoa trán nghĩ đến sau khi kết thúc dự án phải đến gặp Kim Tuấn Miên một bữa hoặc đề cập với anh ta tăng tiền thưởng của hắn lên gấp đôi, phụ trách dự án này thực sự giống như đang liều mạng.
Đưa tay với lấy cốc sữa, lại thấy trên bàn có tờ giấy viết đầy chữ.
Sau khi về nhà bận làm việc cũng không chú ý đến trên bàn lại có tờ giấy này. Ngô Diệc Phàm nhấp một ngụm sữa tươi, cầm lấy tờ giấy chẳng biết sao lại xuất hiện trên bàn
"Ngô tiên sinh, xin chào.
Đây là toa thuốc điều trị chứng mất ngủ, cha của tôi là bác sĩ Đông y, tôi đã cùng ông ấy ghi lại từng phương thuốc nên không cần phải lo lắng về độ chính xác của nó, tác dụng sẽ bắt đầu sau 10 giờ tối, uống chừng 10 ngày sẽ có hiệu quả.
Dược liệu cần thiết như sau:
...
...
...
...
Người đến dọn dẹp."
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, tại sao người đến dọn dẹp này lại biết mình bị mất ngủ?
Quay đầu nhìn lọ thuốc trên bàn trong thư phòng Ngô Diệc Phàm không khỏi tự giễu, không phải không biết chữ, đều có thể đọc được chữ trên lọ thuốc, cũng có thể đoán ra mình bị mất ngủ.
"Thuốc Đông y a..." Ngô Diệc Phàm huơ huơ toa thuốc trong tay.
Hắn bắt đầu mất ngủ khoảng từ hai năm trước, một năm sau bắt đầu nặng lên, nửa năm nay lại thêm chứng nhức đầu. Dùng thuốc Tây y, cũng đã đi làm vật lý trị liệu vài lần, các bác sĩ nói hắn gặp áp lực quá lớn, phải chú ý thả lỏng đầu óc.
Mỗi khi nghe đến mấy câu này, Ngô Diệc Phàm trong lòng hừ lạnh một tiếng, nói thì có vẻ dễ dàng đấy.
8 tuổi đã theo gia đình sang Canada, về cơ bản đã quen lối sống bên đấy, để trị bệnh mất ngủ đã thử đủ loại phương thuốc, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Đông y.
Gấp toa thuốc lại, Ngô Diệc Phàm đứng dậy bỏ vào trong ví, dự định để ngày mai để thư kí đến hiệu thuốc tìm các dược liệu của toa thuốc.
Mặc kệ thế nào, cứ thử trước đã.
Nếu có hiệu quả, người đến giúp việc cậu sẽ có thưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top