Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20

Tết Dương lịch kết thúc đồng nghĩa với việc kỳ thi cuối kì khốc liệt của trường đại học sắp đến gần.

Ví dụ như Trương Nghệ Hưng và Ngô Thế Huân thuộc bên nghệ thuật chỉ phải thi một, hai môn gì đó để kết thúc học kỳ, còn những sinh viên ngành kế toán như Biện Bạch Hiền thì việc học hành lại khốn khổ không thể tả nổi, trong đầu toàn là những phép tính, con số, công thức.

Tới chợp tối, Biện Bạch Hiền bởi vì hoạt động quá công suất mà CPU trên não bắt đầu rơi vào trạng thái tê liệt. Cậu nằm dài trên mặt bàn, cảm giấy linh hồn như sắp ly khai khỏi thể xác.

Bạn cùng phòng đều đã đến thư viện, một mình Biện Bạch Hiền ở trong phòng ký túc xá để học cho nên khi chuông điện thoại vừa vang lên, trong căn phòng trống vắng này nghe có vẻ rất chói tai.

Biện Bạch Hiền vẫn duy trì tư thế nằm dài ra bàn, tay lần mò tìm điện thoại, cuối cùng cậu cũng tìm thấy chiếc điện thoại đang kêu không biết mệt mỏi.

Âm thanh không có chút sức lực nào trả lời điện thoại:

"Alo..."

Phác Xán Liệt vừa tan sở đang trên đường trở về nhà, nghe thấy giọng nói không có khí lực trong điện thoại, khóe môi liền cong lên một chút:

"Giờ này vẫn còn đang ngủ sao?"

"Ai đang ngủ chứ..."

"Vậy sao giọng nói của cậu lại thành cái dạng này?"

"A..." Biện Bạch Hiền ngẩng đầu hắng giọng một cái, sau đó đặt cằm lên quyển sách giáo khoa dày cộp ở trên bàn, "Ôn bài rất mệt mỏi."

"À đúng rồi, các cậu sắp có kỳ thi."

"Đúng vậy a, cho nên anh có chuyện gì không? Sao lại gọi điện cho tôi?'

Phác Xán Liệt cười cười.

"Tôi chỉ thắc mắc là vì sao hôm nay tôi lại không nhận được tin nhắn hay mấy đoạn kịch chọc cười nào cả, tôi đã đợi suốt cả ngày."

"Gần đây tôi rất bận ôn tập cho nên tạm dừng dịch vụ này."

Lại mỉm cười nhẹ nhàng một lần nữa, Phác Xán Liệt mắt thấy xe phía trước đang phanh lại, hắn cũng chậm rãi đạp phanh. Đúng vào giờ tan tầm nên đường lại bị ách tắc giao thông. Phác Xán Liệt nhìn sang làn đường vắng vẻ ở phía bên kia, hắn cảm thấy hối hận vì đã mua căn hộ hiện tại, ngày nào về nhà cũng gặp cảnh tắc đường.

"Cậu ăn tối chưa?"

Biện Bạch Hiền nghe thấy câu hỏi của Phác Xán Liệt liền sờ bụng mình một chút.

"Chưa, tôi không muốn ăn, không muốn di chuyển cũng không thấy đói."

Ba từ không làm cho Phác Xán Liệt cười rộ lên.

"Không ăn sao được, làm sao có sức mà học."

Biện Bạch Hiền cũng không biết nói gì, một lúc sau liền trả lời:

"Hôm qua đi mua bánh mì vẫn còn, tối nay ăn tạm vậy là được rồi."

"Cậu thật không biết chiếu cố chính mình, đồng chí Tiểu Bạch ạ!"

"Hiện tại trong tình trạng thế này, tôi vẫn có thể lay lắt tồn tại qua ngày."

"Oa, nghe thật thảm!" Giao thông cuối cùng cũng được giải phóng, Phác Xán Liệt nhìn dòng xe cộ trước mắt bắt đầu di chuyển, lại nhìn sang làn đường vắng vẻ bên cạnh, "Tôi hiện đang lái xe, không nói nữa."

Biện Bạch Hiền ừ một tiếng, để điện thoại di động xuống rồi ngáp một cái.

Biện Bạch Hiền đứng dậy khỏi ghế, giống như cương thi mà lết đến bên giường, sau đó lập tức nằm úp sấp lên giường, nhìn giờ trên điện thoại một chút, thầm nghĩ ngủ khoảng nửa tiếng sẽ dậy học tiếp.

Âm thanh chói tai của chuông điện thoại làm Biện Bạch Hiền bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, cố gắng mở mắt nhìn bóng tối xung quanh, tim đập thình thịch một trận rồi mới cầm điện thoại lên nghe.

"Alo..."

"Cậu đúng là đang ngủ?"

Vẫn là Phác Xán Liệt.

Sau khi ổn định nhịp tim. vì bị đánh thức bất ngờ nên Biện Bạch Hiền cảm thấy đầu óc rệu rạo, không có tinh thần ừ một tiếng trả lời.

Đầu dây bên kia cười một tiếng, cậu tiếp theo của hắn làm cho cậu hoàn toàn thanh tỉnh.

"Tôi đang đứng dưới ký túc xá của cậu, nhưng chú bảo vệ nghiêm khắc dưới này không cho tôi vào, cậu mau xuống đây đi."

"Cái gì?!"

"Nhớ mặc ấm vào, bên ngoài tuyết đang rơi."

Bên kia đã tắt máy, Biện Bạch Hiền nhất thời không kịp phản ứng, ngồi yên trên giường sửng sốt vài giây, sau khi đã hiểu ra mọi chuyện liền lập tức chạy xuống lầu, bất chấp hiện tại bản thân chỉ mặc một bộ đồ ngủ.

Khi chạy xuống lầu thì đã nhìn thấy bóng người mặc áo khoác dài màu xám, đang đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền vẫn có chút kinh ngạc mà mở to mắt nhìn.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, thấy đối phương đang mở to mắt nhìn mình liền nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười với hàm răng trắng sáng.

"Biểu tình này của cậu... Chẳng lẽ tôi là quái thú sao?" Phác Xán Liệt bước lại gần quan sát Biện Bạch Hiền, "Nhìn qua thì cậu lại trông thật giống một tiểu quái thú nha!"

Biện Bạch Hiền nhìn lại chính mình, không khỏi muốn che mặt.

Cậu đang mặc một bộ đồ ngủ hình khủng long màu xanh lam, phía sau cổ áo còn có một chiếc mũ nhỏ giống như đầu khủng long. Cái đuôi khủng long được may gọn đằng sau quần. Dưới chân lại đi một đôi dép bông cừu màu nâu.

"Tôi có nên khen ngợi phong cách trẻ trung như tiểu hài tử này không nhỉ?"

Biện Bạch Hiền thật muốn quay đầu bước trở lại vào ký túc xá, do dự một chút, cuối cùng cũng bước tới.

"Sao anh lại tới đây? Không phải anh nói đang lái xe sao, tôi cứ nghĩ anh sẽ về nhà."

"Kẹt xe kinh khủng quá, chắc phải mấy tiếng đồng hồ tôi mới có thể về đến nhà. Dù sao nghe cậu nói không muốn ăn tối nên quay lại đây để mời cậu đi ăn tối."

Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền khẽ run lên một cái, lại nhìn bộ quần áo khủng long cậu đang mặc dù thế nào cũng không đủ để ngăn cái giá lạnh của gió mùa đông. Hắn mỉm cười rồi đưa thứ gì đó cho Biện Bạch Hiền, "Lúc trên đường đến đây cảm thấy hơi đói bụng nên tôi đã mua hai cốc sữa đậu nành. Tôi đã uống hết rồi, cốc này là của cậu."

Biện Bạch Hiền chậm rãi tiếp nhận, cầm lấy cốc sữa nóng hổi , hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay khiến cho cậu cảm thấy thoải mái không ít.

"À..." Phác Xán Liệt sờ sờ cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, "Tôi cũng không quá để ý việc cậu mặc gì để đi ăn cùng nhau nhưng bộ đồ này có vẻ rất mỏng manh, cậu vẫn nên thay bộ khác thì hơn."

"Đâu ai dám mặc bộ này đi ra ngoài..." Biện Bạch Hiền vừa thở dài vừa uống cốc sữa đậu nành ấm áp, "Nhưng tôi đang phải ôn tập quá nhiều nên đầu óc không được tỉnh táo."

Thấy cậu không có ý cự tuyệt việc đi ăn tối cùng, Phác Xán Liệt mỉm cười bước đến gần cái người mặc bộ đồ khủng long cùng biểu tình có chút rối rắm kia.

"Mang cả sách vở của cậu theo đi."

"A?"

Biện Bạch Hiền không hiểu ý tứ của Phác Xán Liệt.

Vẻ mặt của Phác Xán Liệt lộ ra ý vị thâm trường, nhìn thái độ sững sờ của Biện Bạch Hiền mà lắc đầu.

"Không muốn thỉnh giáo du học sinh Canada sao?"

Phác Xán Liệt đưa Biện Bạch Hiền đến một nhà hàng tư nhân mà hắn rất thích, có vẻ như ông chủ và hắn rất thân quen với nhau. Chờ hai người ăn xong, ông chủ nhà hàng còn đến nói chuyện một lúc với Phác Xán Liệt.

Sau khi ăn no, Phác Xán Liệt lại đưa Biện Bạch Hiền đến một quán cà phê khá nổi tiếng.

"Hazelnut Mocha[1]?"

 [1] Hazelnut Mocha: Hạt phỉ là một nguyên liệu rất quen thuộc trong các công thức làm bánh Muffin, Chocolate, Gato hay bánh mì.


Biện Bạch Hiền gật đầu.

Phác Xán Liệt cười toe toét.

"Khẩu vị của chúng ta quả nhiên không khác biệt lắm! Cậu trước tiên mau tìm chỗ để ngồi đi, a..." Phác Xán Liệt đột nhiên ghé người lại gần Biện Bạch Hiền, giống như chia sẻ một bí mật gì đó, liền thì thầm vào tai cậu, "Bên kia vẫn còn bàn trống, chỗ đó ánh sáng cũng tốt nữa. Tiểu Bạch, cậu mau tới đó ngồi đi."

Giống như một cậu bạn nhỏ chia sẻ về căn cứ bí mật của cậu cho bản thân, Biện Bạch Hiền nghe xong liền mỉm cười.

Phác Xán Liệt trong lòng cũng thấy vui vẻ không ít.

"Tôi đi gọi cà phê, Tiểu Bạch cậu mau ngồi trước đi."

Trong quán cà phê có mấy cây cột khá lớn treo vài chiếc đồng hồ quả quýt để chỉ giờ, bây giờ là 7:46. Trong quán không đông khách lắm, có vài tốp năm tốp ba ngồi ở mấy góc quán, một số người lại chọn nơi có nhiều ánh sáng để ngồi, lặng lẽ lắng nghe mấy bản nhạc blues[2] đang phát, thỉnh thoảng lại uống một ngụm cà phê."
[2] Nhạc Blues là dòng nhạc buồn có nguồn gốc từ người Mĩ gốc Phi ở vùng Nam Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ XIX.

Biện Bạch Hiền ngồi ở bàn có ánh sáng tốt nhất mà Phác Xán Liệt hết mình đề cử rồi nhìn về phía quầy nhân viên. Mặc dù nhạc trong quán phát không quá lớn nhưng Biện Bạch Hiền vẫn không nghe được người kia đang nói gì. Chỉ có thể thấy hắn liên tục mỉm cười và trò chuyện cùng nhân viên phục vụ, mà cô gái phục vụ xinh đẹp kia không ngừng cười khanh khách.

Quả nhiên là vóc dáng của người có quan hệ với công chúng tốt mà.

Biện Bạch Hiền dựa lưng vào ghế, lại không biết biểu tình trên mặt lại có chút giống với ghen tuông.

Phác Xán Liệt tay bưng một chén sứ lớn bước tới, biện Bạch Hiền bắt đầu đọc sách giáo khoa. Chiếc chén sứ được đặt nhẹ nhàng trên bàn, sau đó mặt ghế salon bị lõm xuống, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu liền thấy Phác Xán Liệt mỉm cười.

"Nếu không làm được, tôi sẽ giảng cho cậu."

"Đồng chí Bạch Nha Xán, thật là nhìn không ra anh lại lợi hại như vậy a!"

Giảng giải khoảng một giờ đồng hồ, Phác Xán Liệt sắp xếp trật tự kiến thức rõ ràng, lại nhấn mạnh được trọng điểm, mọi vấn đề cơ bản của Biện Bạch Hiền đều được giải quyết. Điều này làm cho Biện Bạch Hiền nhìn nhận Phác Xán Liệt với ánh mắt khác xưa, hình tượng của Phác Xán Liệt trong lòng cậu nhất thời lại hào nhoáng lên vài phần.

Phác Xán Liệt đắc ý bắt chéo chân, cầm chiếc chén sứ lên uống một ngụm cà phê.

"Đương nhiên!" hắn nhướn mày, " Chuyên ngành của tôi là tài chính, đây chỉ là mấy bài của chuyên ngành kế toán, đâu có vấn đề gì!"

Biện Bạch Hiền lập tức ngắt lời hắn: "Đừng vội đắc ý quá mức, đồng chí Bạch Nha Xán, tôi chỉ khen ngợi anh khoa trương lên một chút thôi."

Nói rồi cậu dùng ngón tay trỏ và ngón cái làm ký hiệu rất nhỏ, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.

Phác Xán Liệt mỉm cười khoe hàm răng trắng sáng.

"Có thể được đồng chí Tiểu Bạch khích lệ quả thật không tồi, tôi đương nhiên phải nhân cơ hội phô trương hết tất cả chứ?!"

Biện Bạch hiền lại ngắt lời hắn một lần nữa, cậu cầm ly nước lên uống một chút, rồi chống cằm lên tay, quay lại làm bài tập.

Phác Xán Liệt cũng uống một ngụm cà phê nữa.

Dưới ánh đèn vàng cam, Biện Bạch Hiền như đang phát sáng, thoạt nhìn trông rất mềm mại. Khoảng cách giữa hai người không quá xa, Phác Xán Liệt có thể dễ dàng nhìn thấy cả lông tơ trên mặt và cổ của Biện Bạch Hiền. Từ góc nhìn của Phác Xán Liệt, người kia đang chăm chú đọc sách giáo khoa, ánh mắt có chút nhẹ nhàng, đôi mắt có độ cong tuyệt mĩ. sống mũi không tính là quá cao nhưng kết hợp với ngũ quan của cậu lại rất hoàn hảo. Cả khuôn mặt lại có chút vẻ hồn nhiên, nhìn xuống một chút có thể thấy chút ít cà phê vẫn còn đọng lại trên khóe môi. Những ngón tay thon dài cầm bút bi xanh áp vào má và tạo thành một vết lõm không sau khi hạ tay xuống. Làn da trắng nõn lấp ló dưới cổ áo lông cừu hình chữ V.

Phác Xán Liệt cảm thấy bức tranh này quá mức hoàn mỹ, hắn rất muốn dùng máy ảnh lưu giữ lại nó nhưng hắn không dám cử động vì sợ một cửa động cũng sẽ phá hoại phong cảnh này.

Biện Bạch Hiền đang đọc sách lại gặp phải vấn đề mới, cau mày quay đầu nhìn sang.

Người bên cạnh đang ngồi bắt chéo chân, từ độ chỉnh chu của chiếc quần tây có thể cảm nhận đôi chân kia rất thon dài, cậu không biết nhãn hiệu được khắc trên chiếc thắt lưng tinh tế tên là gì. Khi hắn dựa người vào lưng ghế salon ở đằng sau, chiếc eo thon gọn như ẩn như hiện qua lớp áo sơ mi màu xanh nhạt. Ngẩng đầu một chút liền thấy chiếc cổ mảnh khảnh, tay áo được xắn lên gọn gàng, để lộ ra đôi tay rắn chắc.

Sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành khác hoàn thành với dáng vẻ non nớt của mình.

Cậu lặng lẽ nhìn mãi cho đến khi Phác Xán Liệt xoa nhẹ hai huyệt thái dương, Biện Bạch Hiền mới cất giọng hỏi.

"Mệt sao?"

Phác Xán Liệt cúi đầu, Biện Bạch Hiền mới nhìn rõ đôi mắt to tròn của hắn có hơi ướt và bắt đầu đỏ.

"Không sao, đeo kính áp tròng hơi khó chịu thôi."

"Anh đeo kính áp tròng sao?"

"Đúng vậy a." Phác Xán Liệt nói rồi lại gần Biện Bạch Hiền, chỉ vào hai mắt của mình, "Thấy không?"

Biện Bạch Hiền gật đầu, nhìn ở khoảng cách gần, đôi mắt trông đỏ hơn rất nhiều.

"Chúng ta mau về thôi, nhìn anh mệt sắp chết rồi!"

"Không sao a." Phác Xán Liệt nhìn đôi mắt lo lắng của Biện Bạch Hiền rồi cười nói: "Tại hôm nay xem máy tính hơi nhiều."

Nhìn nụ cười của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cắn môi.

"Nhắm mắt lại."

Tuy rằng Biện Bạch Hiền định làm cái gì nhưng Phác Xán Liệt vẫn nhắm hai mắt lại.

Ghế salon ở bên cạnh phát ra tiếng động, chỗ ngồi của người bên cạnh lõm xuống sâu hơn, sau đó có cảm giác như thứ gì lành lạnh dán lên mí mắt ấm áp của bản thân. Lúc đầu vì sự chênh lệch nhiệt độ này khiến Phác Xán Liệt có chút không quen mà run nhẹ một cái, Phác Xán Liệt dần dần quen với nhiệt độ này, lành lạnh, rất thoải mái.

"Tiểu Bạch, tay cậu thường lạnh như vậy sao?"

Biện Bạch Hiền một chân quỳ trên ghế ừ một tiếng.

Cậu luôn cảm thấy đôi mắt của Phác Xán Liệt rất đẹp, hiện tại nhìn ở cự ly gần thế này, cho dù hắn đang nhắm mắt cũng vô cùng hoàn mỹ.

Cảm nhận thấy cảm giác lành lạnh trên mặt mình biến mất, Phác Xán Liệt mở mắt, cảm giác khó chịu được đánh tan không ít.

Biện Bạch Hiền đã trở lại tư thế cũ, tiếp tục đọc sách.

"Rất thoải mái, cảm ơn cậu, Tiểu Bạch."

Biện Bạch Hiền vừa gạch vào sách vừa nói: "Để cảm ơn anh về bữa tối và công giảng dạy của anh."

"Không vấn đề. Tôi cảm thấy rất xứng đáng!"

"Vậy tiếp tục giảng bài đi." Biện Bạch Hiền đẩy sách qua, "Chỗ này là sao?"

Phác Xán Liệt mỉm cười cầm lấy quyển sách:

"Để tôi xem thử..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top