Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 21

Trương Nghệ Hưng mở cánh cửa chống trộm ra, không biết Ngô Diệc Phàm đang làm gì trong bếp mà lại phát ra tiếng động lách cách lách cách. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Ngô Diệc Phàm đang đeo một chiếc tạp dề, ló mặt ra khỏi bếp.

"Mau lại đây, vừa kịp lúc, ăn cơm trước đi."

Không biết bắt đầu từ khi nào mà mỗi lần Trương Nghệ Hưng đến dọn dẹp vào ngày nghỉ của bản thân, Ngô Diệc Phàm luôn cảm thấy lo lắng.

Tuy rằng đúng là hắn thuê Trương Nghệ Hưng đến để dọn dẹp nhà cửa nhưng nhìn thấy cảnh Trương Nghệ Hưng vén tay áo, khom lưng lau dọn, Ngô Diệc Phàm vẫn cảm thấy nội tâm hắn rất áy náy. Hắn không thể nói với cậu rằng hãy để tôi tự làm cũng được, lại càng không thể để Trương Nghệ Hưng "từ chức", vì cuộc sống của họ vốn dĩ chỉ như hai đường thẳng song song, không có bất kỳ giao lộ nào.

Cho nên hắn chỉ có thể giả vờ ngồi im lặng xem TV nhưng lại luôn âm thầm quan sát Trương Nghệ Hưng, nội tâm cực kỳ rối rắm, bất an.

Có một lần Trương Nghệ Hưng vô tình nói với hắn rằng cậu chưa ăn trưa mà đi tới đây dọn dẹp trước, Ngô Diệc Phàm liền vội vàng làm chút đồ ăn. Nhìn thấy cảnh Trương Nghệ Hưng ngồi ăn mấy món bản thân nấu, nội tâm của Ngô Diệc Phàm cũng cảm thấy cảm giác áy náy giảm bớt không ít.

Dần dần liền hình thành tình cảnh nếu Ngô Diệc Phàm có ở nhà thì Trương Nghệ Hưng sẽ ở lại ăn cơm trưa rồi mới rời đi.

Về phần Trương Nghệ Hưng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cảnh Ngô Diệc Phàm đeo một chiếc tạp dề, tay cầm chiếc môi múc canh, khung cảnh này thật sự có chút lạ lẫm và gây hoang mang, các người, tự tưởng tượng đi nào.

Thời điểm Trương Nghệ Hưng bước vào bếp cũng là lúc Ngô Diệc Phàm đem nồi đựng bít tết sốt rượu vang đỏ đặt lên bàn. Trương Nghệ Hưng rất tự nhiên lấy bát đĩa đặt lên bàn sau đó đi lấy hai cái dĩa ăn. Nhìn thấy Ngô Diệc Phàm đặt một chiếc nồi khác lên bếp rồi đổ một chút dầu ăn vào, Trương Nghệ Hưng không nhịn được liền hỏi:

"Anh còn muốn nấu thêm gì sao?"

"Ừm, để ăn cơm."

Trương Nghệ Hưng gật đầu, tay cầm hai cái dĩa ăn đứng nhìn Ngô Diệc Phàm thuần thục đổ bát cà rốt đã được thái sẵn vào nồi.

Trương Nghệ Hưng cứ như thế đứng bên cạnh nhìn chằm chằm. Ngô Diệc Phàm thấy thế liền cười nói:

"Cậu đứng đây, biểu tình còn nghiêm túc như vậy, tôi cảm thấy rất áp lực a."

Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu, mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền.

"Đừng lo lắng, tôi đánh giá tay nghề của anh rất cao."

Trải qua hơn hai tháng, hai người không còn thận trọng và khách sáo như lúc ban đầu nữa mà thường xuyên nói đùa hay trêu chọc nhau.

Ngô Diệc Phàm cười khẽ, gật đầu đáp:

"Đúng vậy, cảm ơn thầy giáo!"

Đôi mắt của Trương Nghệ Hưng cong lên.

Tiếng xào nấu vang lên giòn giã, sau đó hành tây cùng thịt cũng được cho vào.

Mặc dù Trương Nghệ Hưng đang tập trung nhìn nhưng cũng không thể cưỡng lại nổi mùi vị của rượu vang đỏ ở phía sau mình, cuối cùng cậu cũng quay lại. Miếng bít tết lớn được cắt thành từng lát vừa phải, Trương Nghệ Hưng dùng dĩa ăn cắm vào hai miếng bít tết, tay trái đưa thẳng lên miệng, còn tay phải lại đem tới trước mặt Ngô Diệc Phàm.

Trương Nghệ Hưng miệng đầy bít tết, lùng bùng nói:

"Ngô tiên sinh, cho anh này."

Ngô Diệc Phàm một bên đang đánh tơi cơm trong nồi, một bên lại quay đầu cắn miếng bít tết mà Trương Nghệ Hưng đang cầm, nhai nhai vài cái liền cau mày.

"Có hơi nhạt đúng không?"

Trương Nghệ Hưng lắc đầu, hai má phồng lên như chú chuột nhỏ.

"Không a, tôi thấy rất vừa ăn, ăn mặn không tốt cho sức khỏe đâu Ngô tiên sinh."

Ngô Diệc Phàm mỉm cười: "Tôi hiểu rồi a, thầy giáo Trương."

Lời vừa dứt, hai người đều bật cười.

Bít tết sốt rượu vang đỏ và canh rau củ hầm xương.

Đây chính là phong cách ăn trưa của Ngô Diệc Phàm.

"Hôm qua thi thế nào rồi?"

Tuy rằng Ngô Diệc Phàm đã tận lực khiến cho ngữ khí của mình không giống như người cha đang hỏi đứa con về vấn đề học hành nhưng Trương Nghệ Hưng nghe xong vẫn bật cười.

Trương Nghệ Hưng lấy tay che miệng, đôi mắt không giấu được ý cười.

"Cũng không tệ lắm, có thể qua được chỉ tiêu chuẩn."

Ngô Diệc Phàm gật đầu, ăn một miếng cơm.

Lần trước nhìn thấy cảnh tượng cậu làm bài tập tiếng Anh hết sức khổ sở, Ngô Diệc Phàm đã từng thăm dò tình hình thi cử của Trương Nghệ Hưng, hắn cho rằng bản thân có thể giúp cậu bổ túc một chút, không ngờ Trương Nghệ Hưng lại nói tiếng Anh của Ngô Thế Huân rất khá, những lần thi trước đều do Ngô Thế Huân giúp đỡ cậu học bài, lần này cậu vẫn có thể đi tìm Ngô Thế Huân nhờ hắn chỉ bài.

Kế hoạch "Bổ túc tiếng Anh cho Trương Nghệ Hưng" của Ngô Diệc Phàm cứ như thế thai tử ngay trong bụng.

"Còn bao nhiêu môn nữa phải thi?"

Trương Nghệ Hưng đang cúi đầu chiến đấu với miếng thịt bò, tùy ý đáp:

"Thứ ba còn một môn nữa là xong."

"Vậy... Nghỉ lễ cậu sẽ về nhà? Hay vẫn ở lại đây làm thêm."

Trương Nghệ Hưng dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngô Diệc Phàm một chút liền lập tức dời tầm mắt đi, động tác trên tay lại tiếp tục, nhưng lại có chút chậm chạp, dường như tâm tư không đặt ở đây.

"A, tôi đã nói với gia đình muốn ở lại thành phố C làm thêm nhưng vẫn phải trở về."

"Vậy... Khi nào cậu chuẩn bị về nhà thì báo cho tôi trước một tiếng."

Trương Nghệ Hưng ừ một tiếng, ngẩng đầu lại thấy Ngô Diệc Phàm nhìn mình với ánh mắt chứa ý cười, cậu lại vội dời tầm mắt đi.

.

"Haaa..."

Kim Tuấn Miên một bên xem tài liệu rồi giương mắt nhìn Phác Xán Liệt biểu tình mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài mấy tiếng.

"Gần đây không có tiệc xã giao sao trông cậu có vẻ mệt mỏi như thế?"

Phác Xán Liệt dựa người vào bàn chủ tịch, ngáp thêm một tiếng nữa rồi quay đầu trả lời Kim Tuấn Miên:

"Tối qua em giúp Tiểu Bạch ôn bài, sáng nay lại phải dậy sớm, ăn không no ngủ không đủ... Ha..."

Kim Tuấn Miên đóng tập tài liệu, ném sang cho Phác Xán Liệt:

"Nếu cậu muốn lười biếng một chút thì hãy tìm chỗ nào đó không có ai đi. Đây, đem tài liệu về đi."

Phác Xán Liệt cầm lấy tài liệu, lại bước đến bên ghế salon rồi ngồi xuống không nhịn được ngáp thêm một cái nữa.

"Chắc em phải ra ngoài mua một cốc cà phê..."

"Nhìn cậu như vậy thì đến cả cà phê cũng không thể giúp cậu tỉnh táo."

Ngô Diệc Phàm tay cầm bản cáo gõ đầu Phác Xán Liệt một cái sau đó đứng dậy đem báo cáo đưa cho Kim Tuấn Miên.

"Dù anh có đánh em một trận cũng không thể làm cho em tỉnh táo."

Phác Xán Liệt lập tức nằm dài trên ghế salon màu nâu.

"Tuấn Miên ca, cho em ngủ một lúc ở đây đi!"

"Một lúc nữa người bên phòng nhân sự sẽ sang đây, nếu cậu không cần đến tiền thưởng tháng này nữa thì cứ việc nằm đây ngủ."

Phác Xán Liệt rì rầm vài tiếng.

"Một lúc nữa mới đến cơ mà, ca, em cứ chợp mắt một lát trước đã, có gì anh gọi em dậy nhé."

Nói xong Phác Xán Liệt liền nhắm mắt như đã chìm vào giấc ngủ.

"Thật là..." Ngô Diệc Phàm không quay đầu lại, "Tên nhóc này cứ như thế buổi tối kiêm chức gia sư kèm cho người ta ôn tập, thời gian làm việc ban ngày lại không có hiệu quả, cậu cũng mặc kệ sao..."

Kim Tuấn Miên đang đọc báo cáo, khóe miệng cong lên.

"Tôi không thấy hiệu suất làm việc của Xán Liệt thấp, trái lại còn có phần tốt hơn. Hơn nữa, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của Xán Liệt, tôi làm sao có thể can thiệp hay ngăn cản." nói đoạn anh mỉm cười nhìn về phía Phác Xán Liệt, lại nhìn Ngô Diệc Phàm rồi lắc đầu chán nản, "Xán Liệt gần đây rất chủ động, thường xuyên mời Tiểu Bạch đi ăn, tan tầm lại chạy đi giúp Tiểu Bạch học bổ túc. Còn cậu thì sao a? Tại sao vẫn cùng với Nghệ Hưng dậm chân tại chỗ như vậy..."

"Tôi và cậu ấy..."

Kim Tuấn Miên trả lại bản báo cáo cho Ngô Diệc Phàm.

"Đừng có nói cậu và Nghệ Hưng không có gì, tôi nghĩ tất cả mọi người đều đã nhìn ra cậu đối với Nghệ Hưng quả thực có tình cảm. Tuy rằng tôi không hay gặp cậu ấy nên không biết thái độ của cậu ấy đối với cậu là gì nhưng Diệc Phàm này, có một điều chắc chắn rằng có những người nếu bản thân cậu không biết nắm bắt, rồi sẽ đến lúc người đó biến mất khỏi cuộc sống của cậu." /Aaa chủ tịch Kim nói chí lí quá ˃̣̣̥﹏˂̣̣̥ ✿/

Thấy Ngô Diệc Phàm cầm báo cáo trầm mặc không nói gì, Kim Tuấn Miên thở dài.

"Nếu cậu có thể đem một phần khí thế trên thương trường áp dụng cho phương diện tình cảm thì thật tốt. Đừng do dự nữa, thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình đi."

Ngô Diệc Phàm mắt thấy Kim Tuấn Miên xoay người bước ra khỏi phòng, liền đá vào mông Phác Xán Liệt đang nằm ngủ trên ghế salon một cái.

"Đi rồi, không cần giả bộ nữa, ngồi dậy đi."

Phác Xán Liệt xoa xoa cái mông, thở dài rồi đứng dậy.

"Ca, anh ra tay thật độc ác quá đi..."

Trước khi ra khỏi cửa phòng, Ngô Diệc Phàm nghiêng đầu nói:

"Anh phải suy nghĩ kỹ lại một chút."

"Cậu cùng Bạch Hiền..." Phác Xán Liệt quay đầu nhìn, Ngô Diệc Phàm lại cúi đầu nhìn báo cáo trong tay, "Cậu đã xác định rõ tình cảm của mình?"

Phác Xán Liệt mỉm cười: "Thật ra em và anh đều giống nhau. Em cũng chưa xác định được có phải bản thân đã thích Tiểu Bạch hay không nhưng mỗi lần trở về ngôi nhà trống trải em lại vô tình nhớ tới Tiểu Bạch, muốn ở cùng cậu ấy, cùng ăn cơm, cùng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, muốn dành hết thời gian ở bên cậu ấy."

Ngô Diệc Phàm thấy ánh mắt lóe lên tinh quang của Phác Xán Liệt, yên lặng nhìn về phía trước.

"Có lẽ em phải xem xét cẩn thận lại nhưng bản thân lại không dám phá vỡ cục diện như hiện tại. Hiện tại em có thể cùng cậu nói chuyện hay đùa giỡn, khi không có việc gì có thể cùng ăn cơm, còn có thể bổ túc kiến thức cho cậu ấy. Nếu em vượt qua ranh giới này, có thể tất cả sẽ chỉ còn là ký ức. Em thực sự không đủ dũng khí, trong lòng cảm thấy như hiện tại thực sự đã là tốt lắm rồi."

Ngô Diệc Phàm thở dài vỗ vai Phác Xán Liệt, ánh mắt ảm đạm đi vài phần.

"Chúng ta... Đều là những kẻ nhát gan."

"Em thực sự không thể thừa nhận." Phác Xán Liệt cười cười, "Em muốn đi mua một cốc cà phê, anh có muốn không?"

Ngô Diệc Phàm lắc đầu, "Anh đi trước đây."

Phác Xán Liệt gật đầu, đi về hướng ngược lại.

Trước khi bước vào phòng làm việc, Ngô Diệc Phàm dặn dò thư ký không để bất kỳ ai làm phiền hắn trong khoảng mười phút.

Đem báo cáo ném lên bàn, Ngô Diệc Phàm ngồi dựa lưng vào ghế, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Vài phút sau, hắn lại nhìn sang chậu cây cảnh nho nhỏ đặt cạnh chiếc máy vi tính, đó là Trương Nghệ Hưng tặng cho hắn để giảm bớt tia bức xạ không tốt từ máy tính, hình như tên là ngọc diệp [1].

[1] Cây ngọc diệp kim hoa.

Giống như lời Phác Xán Liệt nói.

Sợ rằng một khi đã nói ra thì mọi việc ở hiện tại sẽ hóa thành bọt nước.

Chung quy, hắn là một kẻ nhát gan.

.

Đem cốc cà phê đặt ở trên bàn, Phác Xán Liệt hung hăng đập bàn một tiếng, mệt nhọc mà ngồi xuống ghế.

Thích nhưng lại phải che dấu, thật sự rất mệt mỏi.

Tiếng gõ cửa vang lên, Phác Xán Liệt vẫn duy trì tư thế như vậy nói câu mời vào.

Thư ký cầm tập tài liệu đi vào.

"Quản lý, số liệu khu phía Bắc và phía Trung đều ở đây."

"Để đó đi."

Thư ký đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu thấy Phác Xán Liệt đang cau mày xoa xoa hai mắt.

"Quản lý, thuốc nhỏ mắt tôi để ở đây luôn."

Nói xong liền đặt bình thuốc nhỏ màu đỏ lên bàn.

Phác Xán Liệt hạ tay xuống, mỉm cười với thư ký:

"Cảm ơn nhiều. Sau khi đọc xong tôi sẽ nói chuyện với người phụ trách phân vùng, đến lúc đó sẽ báo với cô sau."

Thư ký gật đầu và rời khỏi văn phòng.

Sau khi sử dụng thuốc nhỏ mắt, Phác Xán Liệt đặt nó xuống, tựa lưng vào ghế, bàn tay lại chống đỡ đôi mắt đau nhức.

Hắn bỗng rất nhớ cảm giác lành lạnh của bàn tay kia.

Chỉ mới không gặp nhau có mấy tiếng đã bắt đầu cảm thấy nhớ.


Jin: Laptop đã được cứu, có thể tranh thủ ra chap mới được rồi ٩(๑> ₃ <)۶♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top