Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 26

Thấy Biện Bạch Hiền xuất hiện ở chân cầu thang, Phác Xán Liệt liền xuống xe để nghênh đón.

Cầm lấy ba lô ở trên lưng của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt ai một tiếng.

"Mang cái gì mà nhiều như thế này, Tiểu Bạch?" Mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra, đặt ba lô vào rồi mở cửa trước ngồi vào ghế lái xe, "Không phải đã nói để tôi mang máy ảnh DSLR[1] sao?"
[1] Máy ảnh DSLR: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số (Digital single-lens reflex camera) đơn giản thì nó là máy ảnh cơ đó

"À mang theo nước và vài thứ khác, mua ở đó sẽ rất đắt."

"A~ Thật là có kinh nghiệm~"

"Đương nhiên!" Biện Bạch Hiền đắc ý thắt dây an toàn, "Hôm nay để tôi dẫn anh đi chơi!"

Phác Xán Liệt đang khởi động xe liền bật cười.

"Thật đúng là một ông lão phiền phức!"

Biện lão lão khí phách phất phất tay.

.

"Anh đang làm gì đó?"

Biện Bạch Hiền trên cổ đang đeo chiếc máy ảnh DSLR của Phác Xán Liệt đứng ở đầu xe khó hiểu nhìn Phác Xán Liệt đang đứng ở cạnh chiếc xe.

Hôm nay Phác Xán Liệt mặc một bộ đồ thể thao khá giống Biện Bạch Hiền, nhưng bởi vì dáng người vô cùng cao nên mặc bộ quần áo này trông có phần thon thả hơn. Hiện tại hắn đang kéo khóa áo khoác lên thật cao, không biết từ đâu mà Phác Xán Liệt lôi ra một chiếc kính rồi đeo lên mắt, sau đó liền vuốt mái tóc để nó trông mềm mượt hơn. Sau lưng hắn đang đeo ba lô của Biện Bạch Hiền, khóa xe xong liền chạy đến trước mặt cậu.

" Thế nào, Tiểu Bạch?"

Một nửa khuôn mặt giấu sau cổ áo kéo cao cùng chiếc mũ lông nhưng vẫn có thể thấy được khóe miệng hắn đang nhếch cao, đôi mắt to tròn đằng sau chiếc kính trông vẫn rất thuận mắt. Mái tóc luôn được vuốt dựng lên nay được thả lòa xòa trước trán, toàn bộ con người trông có vẻ giản dị hơn rất nhiều.

Mái tóc nhu thuận + kính gọng đen + mũ lông + ba lô.

Hiện tại thoạt nhìn Phác Xán Liệt trông rất giống một sinh viên còn chưa ra trường.

Hơn nữa lại còn là bộ dạng nhẹ nhàng, khoan khoái lại có điểm rất đáng yêu chính là bộ dạng sinh viên thường được mọi người chú ý.

Bản thân tuyệt đối sẽ không thừa nhận trong lòng có chút hâm mộ cùng ghen tị với Phác Xán Liệt...

"Anh muốn cosplay Conan sao, lớn như vậy rồi còn đeo mắt kính vuông..."

Làm nhớ đến bộ dạng này =)))))))

Đem hết mọi biểu tình nhỏ nhất của đối phương thu vào mắt, Phác Xán Liệt cười cười đứng thẳng người.

"Conan có thể cao được như tôi sao?"

Biện Bạch Hiền lườm hắn một cái.

Phác Xán Liệt cười toe toét khoe hàm răng trắng, nắm lấy vai Biện Bạch Hiền nói:

"Mau vào trong thôi!"

.

"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Mau tới đây!"

Phác Xán Liệt đưa tay đeo thứ gì đó lên đầu Biện Bạch Hiền, người còn đang chăm chú xem mấy tấm áp phích ở bên cạnh.

Biện Bạch Hiền vừa định giãy dụa tránh né Phác Xán Liệt đeo thứ gì đó lên đầu mình nhưng chỉ kịp nghe hắn a~ một tiếng rất khoa trương.

"Rất hợp a, tôi mua."

"Cái gì vậy a?"

Biện Bạch Hiền sờ sờ đầu mình, hình như là một chiếc băng đô. Nhưng khi gỡ nó xuống, lại là một chiếc băng đô có hình tai mèo màu trắng.

"Anh!"

"Hả?" Phác Xán Liệt mắt thấy Biện Bạch Hiền đã gỡ chiếc băng đô xuống, liền đưa tay ra giật lấy nó sau đó đeo lại trên đầu cho cậu, "Đừng bỏ xuống Tiểu Bạch, cái này rất thích hợp với cậu a~"

"Ai lại đeo cái này cơ chứ!"

"Có làm sao đâu, cậu xem nhiều người cũng đeo nó đó thôi." Phác Xán Liệt chỉ xung quanh một vòng rồi lập tức bày ra hàm răng trắng của mình, "Chưa kể tôi đã mua nó mất rồi."

"..."

Biện Bạch Hiền xoay người quan sát chiếc kệ đang bày đủ các kiểu băng đô, sau đó mặt lập tức sáng lên, nhón chân lấy một chiếc băng đô có hình tai chó màu vàng rồi quay lại mau chóng đeo lên đầu cho Phác Xán Liệt, không đợi Phác Xán Liệt nói đã vội rút ví tiền của mình ra.

"Tôi mua cái này."

Đắc ý nhìn Phác Xán Liệt đeo cặp tai chó.

"Cái này tôi đã mua rồi, anh không được gỡ nó ra!"

"Tại sao lại phải tháo ra chứ?" Phác Xán Liệt nhìn vào chiếc gương ở trên kệ, "Tôi thấy cũng đẹp mà."

Biện Bạch Hiền không nói nhiều lập tức quay đầu đi.

"Ai, Tiểu Bạch. Chờ tôi một chút!"

Hai cô bé đứng bán hàng tại quầy băng đô trong triển lãm nhìn tiểu cẩu cẩu vội rượt theo thân ảnh của tiểu miêu miêu, nội tâm âm thầm kêu gào.

Một người là tiểu miêu, một người là tiểu cẩu, ai da, thật quá xứng đôi! /gặp ngay hai bà hủ nữ nữa =)))/

Phác Xán Liệt vắt kiệt sức chen chúc vào đám đông để mua đồ ăn trưa. Hắn phải cởi kính và băng đô trên đầu ra, ngẩng đầu liền thấy người kia đứng cách đó không xa, trên tay còn đang ôm máy ảnh và ba lô. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Biện Bạch Hiền, hắn lập tức bày ra nụ cười thật tươi.

Ở trong triển lãm chỉ có duy nhất chỗ này là bán đồ ăn nên tất cả mọi người đều tập trung ở đây. Phác Xán Liệt để Biện Bạch Hiền chờ bên ngoài, còn bản thân thì chen vào dòng người để mua đồ. Bởi vì vóc dáng cao lớn của hắn mà Biện Bạch Hiền có thể tinh tường nhìn thấy hắn bị người ta xô đẩy, lúc ẩn lúc hiện, có vài lần tựa hồ như sắp bị người ta xô ngã đến nơi.

Thật vất vả để mua được bữa trưa, rõ ràng là bị chèn ép rất mệt nhưng khi nhìn về phía mình lại lập tức tươi cười giống như không có việc gì.

Đúng là đồ ngốc!

Chờ Phác Xán Liệt quay lại, Biện Bạch Hiền để ý thấy vì chen lấn xô đẩy mà quần áo của hắn đã bị xộc xệch đi, liền có chút than thở vừa có chút đau lòng mà nói:

"Tôi đã nói là tôi có mang theo đồ ăn mà, ăn đơn giản một chút cũng được."

Phác Xán Liệt mỉm cười lấy lại ba lô trên lưng cậu.

"Không được, Tiểu Bạch cậu rất gầy, nếu tôi để cậu bị đói đến lúc về sẽ phải cõng cậu ra ngoài sao."

"Tôi không có yếu đuối như vậy, cũng không có gầy yếu. Trên thực tế tôi rất là cơ bắp!"

"Được được, đồng chí Tiểu Bạch rất cơ bắp, chúng ta mau tìm chỗ để ăn đi, tôi đói sắp chết rồi!"

"Hừ!"

Hai người đi ra bên ngoài hội trường, Biện Bạch Hiền lấy từ trong chiếc ba lô trên lưng Phác Xán Liệt ra một tấm bạt cắm trại, rồi trải nó trên mặt đất.

"Oa! Tiểu Bạch, cậu mang theo cả thứ này sao?!"

"Gia đây kinh nghiệm đầy mình!" Mỉm cười đắc ý, Biện Bạch Hiền ngồi lên trên tấm bạt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Ngồi đi!"

Phác Xán Liệt khoanh chân ngồi trên tấm bạt, lấy đôi đũa và hộp cơm trưa ra đưa lên miệng. Nhìn lên một chút, tầm nhìn ở phía dưới này có thể thấy rất rõ cảnh tượng mọi người tấp nập ra ra vào vào hội trường, mỗi người đều rất vội vã nhưng trên khuôn mặt toàn là nụ cười vui vẻ.

Quay đầu nhìn người bên cạnh đang cúi đầu ăn cơm.

Khóe miệng Phác Xán Liệt chợt cong lên.

Xung quanh người đến người đi, chỉ cần quay người lại liền thấy cậu ấy ở bên cạnh, cảm giác thật tốt.

Khi di chuyển tầm nhìn lên trên một chút, trên mái tóc màu tím kia là chiếc băng đô, dường như nó đã bị hơi lỏng ra, từ từ trượt xuống, di chuyển từ đỉnh đầu dần xuống phía trước nhưng người đeo có vẻ vẫn chưa phát hiện ra.

Cuối cùng, nó trượt mạnh một phát, cái tai mèo rơi bụp vào mặt Biện Bạch Hiền.

"A!"

"Ha ha!"

Biện Bạch Hiền một tay cầm lấy chiếc băng đô, một tay xoa xoa mặt chỗ vừa bị đập trúng. Cậu quay lại lườm Phác Xán Liệt, người đang lấy đũa che miệng cười ha hả.

"Xin lỗi cậu..."

"Tại sao anh biết nó sắp rơi mà không nói cho tôi một tiếng!"

Biện Bạch Hiền tiếp tục xoa nhẹ chỗ bị đau.

"Tôi vừa định nói thì nó liền rơi xuống." Phác Xán Liệt ngừng cười, để đũa xuống, cầm lấy tay Biện Bạch Hiền, "Để tôi xem xem."

Đột nhiên thân thể cách nhau rất gần, thoang thoảng hương nước hoa của đàn ông. Biện Bạch Hiền nhìn thấy Phác Xán Liệt ở ngay trước mắt mình, cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, Biện Bạch Hiền tự trấn an bản thân rằng mặt vẫn còn bị đỏ do băng đô rơi trúng.

Trong tay hắn chính là cổ tay thon gầy của người kia, nhìn lên, khuôn mặt thanh tú đang ở rất gần, đôi mắt lấp lánh vẫn đang chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn chậm rãi đỏ bừng lên.

"Tiểu Bạch..."

Tách!

Hai người nhìn về phía vừa phát ra tiếng động.

Hai nữ sinh đang trốn sau tấm biển hoảng hốt thu hồi máy ảnh cùng điện thoại.

"Đã nói cậu đừng xài máy ảnh, tiếng động lớn như vậy!"

"Hai người bọn họ thực sự rất đẹp đôi! Nhịn không được..."

"Xong rồi! Nhất định là bị phát hiện rồi!"

"Hai người bọn họ chắc sẽ không bắt chúng ta xóa ảnh ha..."

Hai nữ sinh sợ hãi vươn người qua biển quảng cáo nhìn một chút, lại phát hiện hai người kia giống như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Hả?

Hai nữ sinh hoang mang liếc nhau một cái.

Chẳng lẽ các nàng đã phán đoán sai sao?

.

"COSPLAY SHOW sắp bắt đầu, xin vui lòng di chuyển đến sân khấu của hội trường C."

Theo thông báo từ radio, mọi người bắt đầu di chuyển về phía hội trường C.

Bởi vì trước hội trường C được lắp hai cửa kính thủy tinh, bình thường lối đi rất thoải mái nhưng hôm nay đông người như vậy, phía trước và phía sau cửa kính đều phi thường đông đúc.

Bởi vì Biện Bạch Hiền đang đeo máy ảnh ở trước ngực nên luôn nghiêng người để bảo vệ máy ảnh, cố gắng đi về phía hội trường C, chen lấn nhau khiến Biện Bạch Hiền có cảm giác không thoải mái, hơi nhăn mặt một chút.

Nhìn sang bên cạnh không thấy Phác Xán Liệt đâu, Biện Bạch Hiền kích động dừng bước tìm kiếm Phác Xán Liệt. Đột nhiên, một bàn tay to lớn từ phía sau mạnh mẽ nắm lấy tay cậu. Ngẩng đầu, Phác Xán Liệt đang mỉm cười nhìn cậu. Người đang đi phía sau không nhận ra Phác Xán Liệt đã dừng lại nên đâm sầm vào hắn, Phác Xán Liệt bị anh chàng kia va phải, hơi lảo đảo mà tiến về phía trước nhưng Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy Phác Xán Liệt càng nắm chặt tay cậu hơn, không hề bị ảnh hưởng.

"Đi thôi."

Giọng nói trầm thấp vang lên trong khung cảnh náo nhiệt thế này vẫn hết sức rõ ràng truyền thẳng vào tai Biện Bạch Hiền, cậu cúi thấp đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Xung quanh có rất nhiều người tiến về phía trước mà Biện Bạch Hiền lại đi được vô cùng thuận lợi, cậu cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình càng lúc càng siết chặt.

Rốt cuộc cũng vào được không gian rộng rãi phía trong hội trường C, Phác Xán Liệt thở dài nhẹ nhõm, buông tay ra, bước lên phía trước, hỏi:

"Tiểu Bạch, cậu không sao chứ?"

Biện Bạch Hiền nhìn mái tóc có chút hỗn loạn của hắn, cắn môi lắc lắc đầu.

"Mau đi thôi, nếu không sẽ không chiếm được vị trí tốt."

Bởi vì đây là đoàn Cosplay rất nổi tiếng nên kiếm được một vị trí trước sân khấu cũng là việc rất tốn sức.

Phác Xán Liệt kéo Biện Bạch Hiền hòa vào đám đông, đột nhiên giống như phát hiện ra mục tiêu, Biện Bạch Hiền thấy Phác Xán Liệt khẽ mỉm cười theo kiểu cậu không thể thuận mắt nổi.

Theo tầm mắt của Phác Xán Liệt nhìn qua, bên cạnh một cô nữ sinh có một chỗ còn trống nhưng đã được để ba lô cùng cốc nước trên đó.

Phác Xán Liệt vừa định đi qua nói chuyện với nữ sinh kia liền cảm thấy tay áo mình bị giữ lại, quay đầu nhìn, Biện Bạch Hiền mới buông tay ra.

"Chúng ta cứ như vậy đứng xem đi."

Mặc dù bản thân không thích cách Phác Xán Liệt vừa mỉm cười nhưng cậu phải thừa nhận rằng với vẻ ngoài và nụ cười đó của Phác Xán Liệt, ít có người nào có thể cưỡng lại được.

Cậu không hy vọng Phác Xán Liệt sẽ mang biểu tình đó đi nói chuyện cùng với nữ sinh, cho dù là vì cậu.

Nhìn bộ dạng kiên quyết của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt thu hồi bước chân, đứng bên cạnh cậu.

"Được."

Biểu diễn bắt đầu, Phác Xán Liệt híp mắt nhìn sân khấu có hơi xa, cúi đầu nói với Biện Bạch Hiền, người còn đang cầm máy ảnh DSLR.

"Xa như vậy, lát nữa cậu sẽ khó xem được màn biểu diễn của đoàn XX a."

Biện Bạch Hiền buông máy ảnh, ngẩng đầu đáp:

"Không sao cả."

Chỉ cần là ở cùng anh, hai người chúng ta cứ như thế là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top