Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 29

"Thế Tử," Trương Nghệ Hưng vừa đánh răng vừa vỗ vỗ vào người Ngô Thế Huân, "Mau rời giường, chúng ta còn phải đến nhà lão Bạch chúc Tết."

Sau khi ăn sáng tại Biện gia, thắp hương cho tổ tiên, Biện Bạch Hiền, Trương Nghệ Hưng và Ngô Thế Huân cùng nhau đi ra khỏi nhà.

"Năm nào Thế Huân cũng kiếm được nhiều tiền lì xì, một lúc có thể nhận được ba phong bao lì xì."

Ngô Thế Huân liếc mắt xem thường, đem bao lì xì mà Biện ba ba cho cất kỹ.

"Thôi thôi, mùng năm các cậu qua nhà mình cũng sẽ cùng một lúc mà thu được rất nhiều lì xì."

Ba người sau khi vái lạy liền đứng liền, Trương ba ba cười ha hả mấy tiếng, lấy ra ba phong bao lì xì đưa cho ba người, sau đó nói:

"Nghệ Hưng và Bạch Hiền năm sau có thể còn nhận được lì xì, còn đến lúc tốt nghiệp rồi thì sẽ không có nữa."

Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền nhìn phong bao lì xì trong tay, lại nhìn đối phương một chút, đồng thời quay đầu nhìn Ngô Thế Huân.

"Đến lúc đó, Thế Tử cậu cũng sẽ không được nhận lì xì nữa."

"Dựa vào cái gì cơ chứ! Khi đó mình mới năm tư mà!"

.

"Đồ đạc mua cho ba mẹ cậu đều cầm hết chưa?"

Trương Nghệ Hưng kiểm tra một lượt túi lớn túi nhỏ của Ngô Thế Huân.

"Đều ở đây cả."

"Về đến nhà nhớ thông báo."

Biện Bạch Hiền vỗ vai Ngô Thế Huân, đem va li để ở cốp xe phía sau rồi đóng cốp lại.

Ngô Thế Huân mở cửa xe.

"Mình đi đây, mùng năm đến đón các cậu."

"Đi đi."

Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền vẫy vẫy tay tạm biệt, nhìn chiếc xe ô tô nổ máy rồi từ từ rời đi.

Hạ tay xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, thở dài.

"Nghệ Hưng, cậu nói xem bọn họ ở thành phố C hiện tại đang làm cái gì?"

.

"Ca, trưa nay ăn món gì?"

"Nấu món mà cậu muốn ăn là được."

"Em nấu sao?!"

"Cậu đến đây ở nhờ không phải nên tỏ chút thành ý sao?"

"Ca, mấy lời này năm nào anh cũng nói đó."

"Thì?"

"...Hoành thánh đông lạnh em mua hôm qua vẫn còn, nấu thêm một ít mì nữa là được."

Ngô Diệc Phàm gật đầu.

Người nhà của mình và Phác Xán Liệt đều ở Canada, từ lúc về nước họ vẫn chưa thể quay lại đó. Những ngày bình thường đều không có vấn đề gì, công việc bận rộn như vậy nên không có cảm giác nhớ nhà. Nhưng mỗi dịp Tết Nguyên Đán đến, loại cảm giác gọi là cô đơn lại lặng lẽ sinh sôi trong lòng.

Hằng năm vào thời điểm này trên TV sẽ phát đi phát lại chương trình xuân vãn, hàng triệu người đều đang tấp nập trở về nhà. Là kiểu người không cần bận rộn chuẩn bị cho Tết, Phác Xán Liệt và Ngô Diệc Phàm lại không hề cảm thấy bản thân thật may mắn gì hết. Mặc dù bọn họ ở ngay chính căn nhà của mình nhưng nhìn cả căn nhà trống không như vậy không hề mang lại cảm giác gọi là gia đình. Bình thường còn có Kim Tuấn Miên và Lộc Hàm ở cùng một chỗ ầm ầm ĩ ĩ, đến ngày Tết, bọn họ một người phải về quân khu đại viện, một người phải về nhà, chỉ còn lại một mình Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt lẻ loi đón năm mới.

Chịu đựng cô đơn năm đầu tiên, sang năm thứ hai Phác Xán Liệt nói rằng đợt nghỉ Tết sẽ gói ghém đồ đạc sang nhà Ngô Diệc Phàm ở, hai người so với một người vẫn tốt hơn nhiều. Cuối cùng sẽ không phải ở một mình, cũng không còn cảm giác cô đơn lặng lẽ trong căn nhà trống vắng.

"Ôi, thật hâm mộ Tiểu Bạch bọn họ có thể đón năm mới cùng nhau..." Nói là đi nấu mì, cuối cùng lại nằm dài trên sàn nhà, Phác Xán Liệt lấy di động ra xem một chút, "Còn Tuấn Miên ca là Lộc ca, có lẽ bọn họ đã về tới nơi rồi."

.

Lái xe ô tô đi qua cánh cổng được canh gác bởi vài người lính, Lộc Hàm đỗ xe rồi bước xuống, ngửi ngửi mùi hương trên người mình.

Tốt lắm, không còn mùi rượu.

"Con đã về rồi đây~"

"Tiểu Hàm đã về rồi sao!"

Bà nội đang đeo một chiếc tạp dề từ trong bếp đi ra.

Lộc Hàm mỉm cười gật đầu, sau đó bị bà nội đánh giá một lượt.

"Có phải con gầy đi hay không, mặt đều trũng xuống hết rồi."

Lộc Hàm ngoài mặt thì cười cười, trong lòng lại nghĩ thầm rằng tối qua uống nhiều như vậy, mặt mày đều sưng phồng thành cái dạng gì rồi, làm sao có thể trũng xuống được...

Thế nhưng bà nội vẫn chỉ cho rằng cháu trai của mình đã phải chịu cực khổ chứ không phải là do ăn nhậu.

"Nhìn cánh tay mà xem, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, hai ngày nay nhất định phải cho con ăn thật nhiều, vỗ béo cho con một chút."

Trên trán Lộc Hàm lặng lẽ chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Mấy ngày này bản thân sẽ phải tròn thêm mấy vòng.

"Gia đình quân nhân như chúng ta sao có thể đào tạo ra một tiểu tử thể chất yếu đuối như nó chứ!"

Ông nội có mái tóc hoa râm, nhưng vô cùng khỏe mạnh minh mẫn từ trên lầu đi xuống, thấy bộ dạng yếu ớt của Lộc Hàm liền cau mày nhăn trán.

Lại nữa rồi...

Biết rằng đây là quan tâm nhưng không tránh khỏi có sự quở trách, Lộc Hàm chuẩn bị tư thế sẵn sàng bỏ chạy.

"Con đi xem thử Sắt Sắt có cần giúp đỡ gì không, lúc nữa sẽ quay lại!"

"Xú tiểu tử, đứng lại! Ta còn chưa nói hết!"

"Được rồi." Bà nội giữ chặt ông nội, "Tiểu Hàm và Sắt Sắt sắp kết hôn rồi, chạy đi xem một chút cũng không sao."

.

"Tuấn Miên ca!"

Kim Tuấn miên vừa bước vào cửa, Kim Mân Thạc đang ngồi nói chuyện cùng Kim Chung Nhân đều đứng dậy.

"A, Chung Nhân!" Đem áo khoác đưa cho người giúp việc, Kim Tuấn Miên mỉm cười bước qua, nhìn khuôn mặt to lớn đang cười tươi của Kim Chung Nhân, "Có phải hay không mấy tháng nay lại cao lên?"

"Chắc là vậy."

"Hây dà," Khẽ thở dài, Kim Tuấn Miên quay mặt nói với Kim Mân Thạc và Kim Chung Đại đang ngồi trên ghế salon, "Hai người nói xem khi nào Chung Nhân của chúng ta mới thừa hưởng được đầu óc của lão gia."

"Ha ha." Kim Chung Đại cười cười vỗ vai Kim Chung Nhân, sau đó nói với Kim Tuấn Miên, "Đi thôi, mọi người chờ anh về để cùng đi dâng hương."

Đem cây hương cắm vào trong lư hương, cầm lấy chiếc khăn ướt người giúp việc đã chuẩn bị sẵn, Kim Tuấn Miên hỏi Kim Mân Thạc đang đứng bên cạnh lau tay.

"Nghe nói anh muốn khai trương một chi nhánh mới ở thành đông?"

"Chuyện đó năm mới nói sau." Kim Mân Thạc cười cười đặt lại khăn vào trong khay, "Cuối năm rồi không cần bàn mấy việc này."

Kim Tuấn Miên gật gật đầu.

Kim Chung Nhân lôi kéo Kim Chung Đại.

"Chúng ta đi đánh bi-a đi, Tuấn Miên ca cũng đã về, vừa đủ bốn người."

"Đi thôi.' Kim Tuấn Miên kéo tay Kim Mân Thạc, "Đi đánh bi-a, tiết mục Tết Âm lịch hằng năm của chúng ta."

"Năm nay anh sẽ không thua!"

Kim Mân Thạc nhướn mày nhìn Kim Chung Đại.

"Cuối tuần trước ai là người thua nhỉ."

"Em đã được Chung Đại ca huấn luyện cả một tuần, hiện tại sẽ không có vấn đề gì!"

"Anh vẫn chưa nói rằng em có thể xuất sư được rồi."

"Chung Nhân, xem ra năm nay em vẫn không thể thắng được."

.

"Khụ khụ khụ khụ khụ! Xán Liệt... Cậu cho quá nhiều hạt tiêu vào mì rồi..."

"Khụ khụ khụ khụ khụ! Hình như vậy..."

.

Trương Nghệ Hưng chuyển tầm mắt từ cửa sổ video của Biện Bạch Hiền sang cửa sổ video của mình, lắc đầu.

"Không kết nối được rồi."

"Mình cũng vậy... Nghẽn mạng rồi!"

"A! Kết nối được rồi, cậu đã được chưa?"

"Được luôn rồi nè!"

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha!"

"Hai người các cậu đủ chưa!"

Người bên kia màn hình ném cho hai người bọn họ còn đang cười sặc sụa một ánh mắt tức giận.

"Ai da, cậu nhóc đáng yêu này là ai vậy a ~"

"Thế Huân, mình không biết là cậu lại thích kiểu này đó..."

Ngô Thế Huân người đang đeo găng tay cách nhiệt màu hồng, trên người còn đeo cái tạp dề ren màu hồng liền trợn mắt.

"Đây đều là đồ của mẹ mình, mình đang giúp bà làm cơm chiều!"

"Thế Huân, cậu đừng động đậy, lùi về sau một chút, rồi, đứng im đó!"

"Làm gì?"

"Lão Bạch! Mau chụp hình!"

"OK!"

Đôi tay thon dài nhanh chóng che đi camera.

.

Nghe thấy TV trong phòng khách đang phát sóng chương trình xuân vãn, trong bếp, Phác Xán Liệt và Ngô Diệc Phàm vừa bàn chuyện công việc vừa làm bánh chẻo (sủi cảo).

Nhớ lại năm đầu tiên hai người muốn làm bánh chẻo, sau khi vớt ra khỏi nồi, không còn lại được mấy cái hoàn chỉnh. Hai người chỉ ăn được có vài miếng, còn lại toàn bộ đều đổ vào thùng rác, năm đó bọn họ phải ăn bánh chẻo đông lạnh qua ngày.

Qua vài năm, bây giờ cũng có thể làm ra bánh chẻo có hình dạng hoàn chỉnh, nấu xong cũng không còn hương vị kỳ lạ, cũng không bị rách khi đặt vào nồi.

Nghe thấy tiếng điện thoại di động ở ghế salon vang lên, Ngô Diệc Phàm rút tờ giấy ăn lau sạch tay, đứng lên đi lấy điện thoại di động, đi chưa được mấy bước, điện thoại di động của người kia trên ghế cũng vang lên.

Phác Xán Liệt trong phòng bếp lớn tiếng nói: "Ca, anh giúp em xem một chút xem là ai gửi tin nhắn."

"Ừ."

Hắn cầm lấy điện thoại di động của mình lên xem trước rồi mới mở điện thoại của Phác Xán Liệt lên xem.

"Thật là!"

"Ai vậy anh?" Phác Xán Liệt trong phòng bếp ló đầu ra.

"Lộc Hàm, gửi cho hai chúng ta tin nhắn y hệt nhau."

"Tôi sợ gọi điện thoại sẽ quấy rầy khoảng thời gian ngọt ngào của hai người, tôi hiện tại muốn chúc Tết hai người, nhớ nghỉ Tết xong quay lại phải lì xì cho gia đó!"

Vừa định trả lời Lộc Hàm thì tin nhắn của Kim Tuấn Miên được gửi tới, ý tứ không khác của Lộc Hàm là bao, chỉ là không bắt hai người họ phải lì lì cho mình.

.

"Các cậu thấy màn trình diễn ảo thuật năm nay thế nào?"

"Quá yếu! Phỏng chừng một chút sẽ lộ ngay."

"Nhưng mà hiệu ứng sân khấu năm nay không tồi."

"Ừ, điểm này thì đồng ý."

Ba người vừa gọi video, vừa xem chương trình xuân vãn trên TV, sau đó cùng nhau đánh giá.

"Thế Huân, thành phố C năm nay vẫn hạn chế bắn pháo hoa sao?"

"Ừ, từ 12 giờ đến 12 giờ 30 thì có thể."

"Thật tội nghiệp a, đến cả Tết Nguyên Đán cũng không được bắn pháo hoa."

"Hai cậu được lắm!"

"Ôi, lão Bạch, thời gian đến rồi, chúng ta ra ngoài đốt pháo đi."

"Đi thôi."

"Thế Huân, chờ bọn mình quay về a."

"Ừ, mình cũng cần đi vệ sinh."

.

Ba người ngồi trước vi tính, cùng đếm ngược với người dẫn chương trình trong TV.

"4,3,2,1. Chúc mừng năm mới!"

Giọng nói đan xen nhau, không phân biệt giọng của ai.

Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa được bắn sau tiếng chuông chào đón năm mới, cả căn phòng lập tức phản chiếu một màu đỏ.

"Bạch Hiền, dịch sang trái một chút."

"Nghệ Hưng, cậu đem màn hình dịch chuyển một chút để mình còn nhìn nữa."

Ngô Thế Huân đắc ý vừa uống nước trái cây, vừa ngắm pháo hoa từ màn hình của hai người kia.

.

"Chúc mừng năm mới."

Theo tiếng chuông vang báo hiệu năm mới, hai lon bia chạm vào nhau.

"Ca," Phác Xán Liệt phấn khởi gắp bánh chẻo, "Chúng ta đi đốt pháo đi, chỉ có thể đốt trong nửa tiếng này thôi."

Ngô Diệc Phàm liếc hắn một cái.

"Chúng ta có mua pháo sao?"

"Không có."

... ... ...

Lúc này điện thoại của hai người vừa lúc vang lên.

Cầm lấy điện thoại, màn hình đầy hình ảnh pháo hoa rực rỡ.

"Ngô tiên sinh, chúc mừng năm mới!"

"Bạch Nha Xán, chúc mừng năm mới!"

Hôm nay là ngày thứ năm xa nhau.

-------------------------------------------------------

Jin: Vừa xem Việt Nam đá, vừa tranh thủ edit fic 哈哈哈哈哈哈哈哈哈哈!Cup C1 năm nay quá buồn với mình rồi, chỉ trông chờ vào đội tuyển nước nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top