Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30

"Anh, em đi đón chị gái của em trước." Phác Xán Liệt mặc áo khoác rồi cầm lấy chìa khóa xe, "Chờ bọn em vào trong nội thành rồi sẽ gọi điện cho anh."

"Ừ, anh cũng đi ra ngoài một lúc."

"Vâng."

.

"Mẹ nuôi ~"

"Thế Huân quay trở lại nhanh như vậy sao!" Trương ma ma kéo Ngô Thế Huân vào nhà, "Con trai, Bạch Hiền a, mau ra đi, Thế Huân tới rồi."

"Thế Huân, nhớ gửi lời hỏi thăm của ba mẹ nuôi tới ba mẹ của con."

"Được ạ, chúng con đi trước."

"Nhớ chú ý an toàn."

.

"Chị hai, chị muốn ăn gì?"

"Em và Diệc Phàm chọn đi, hai người các em đều là đàn ông lại ở cùng nhau cả mấy ngày Tết thế này, khẳng định là sẽ không ăn uống gì thật ngon."

"Em và em trai chị có sức khỏe thế nào chị còn không biết sao, Hữu Lạp, chọn món chị thích đi."

.

"Nghệ Hưng và Bạch Hiền ăn nhiều một chút, các con rất gầy."

"Chính là, trước kia dì cứ nghĩ Thế Huân đã gầy rồi, hai con so với nó, nó còn rắn chắc hơn nhiều."

"Chú dì, bụng của hai đứa con sắp no đến vỡ ra rồi."

"Mẹ, mẹ có thể để lại cho con của mẹ chút đồ ăn được không..."

.

"Mẹ, chúng con đi ra ngoài mua vài thứ."

"Lúc này rồi còn muốn đi mua gì a."

"Lúc con về, ba mẹ nuôi đã nhờ con đi mua vài thứ để tặng họ hàng, đúng không các cậu?"

Lặng lẽ hướng hai người kia nháy mắt, tuy rằng Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền vẫn còn mơ hồ như lạc trong sương mù, nhưng vẫn phối hợp mà gật đầu.

"A, ra vậy."

"Ha ha, chúng ta ấy vậy mà quên mất."

"Con có cần đi xe không?"

"Dạ, cho con mượn chìa khóa xe đi ba.

.

"Vậy... Chúng ta hiện tại nên làm gì?"

Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền ngây ngốc đứng nhìn nhau ở dưới hầm gửi xe.

Ngô Thế Huân nhấn điều khiển trên chìa khóa xe, một chiếc ô tô màu trắng trong dãy ô tô đang đậu lóe lên ánh đèn.

"Để cho các cậu tự do đó."

"Hả?"

Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền liếc nhau đầy kỳ quái.

Tay Ngô Thế Huân chống ở cửa xe, liếc mắt xem thường.

"Hai người các cậu cả đêm ôm lấy điện thoại, liên tục bày ra vẻ mặt thất thần đến mức nào rồi!"

Hai người chột dạ nhìn nhau.

Biểu hiện của bọn mình rõ ràng như vậy sao...

Lốp xe ma sát trên mặt đường, tạo nên tiếng động lớn, Ngô Thế Huân lái xe ra ngoài, hạ cửa kính xuống.

"Lên xe đi."

Cả hai ngoan ngoãn lên xe.

"Các cậu muốn đi đâu? Đến nhà Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt?" Ngô Thế Huân mở thiết bị định vị của ô tô, "Địa chỉ là gì?"

"Không không không không!"

Hai cái miệng trăm lời nói ra như một.

"Vậy các cậu muốn đi đâu?"

"Nhất định Ngô tiên sinh sẽ không ở nhà..."

"Mình không biết địa chỉ cụ thể của anh ấy ở đâu..."

Ngô Thế Huân vô lực liếc mắt xem thường lần nữa.

"Cuối cùng các cậu muốn đi đâu?"

Xe dừng lại ở trung tâm thành phố, Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền xuống xe.

Gõ gõ cửa xe, Ngô Thế Huân liền hạ cửa kính.

"Thế Huân, còn cậu bây giờ tính làm gì?"

"Mình đi loanh quanh một lúc, các cậu khi nào muốn về thì gọi điện cho mình."

"Vậy Thế Tử cậu nhớ cẩn thận, có việc gì thì gọi mình."

"Đã biết."

Nhìn Ngô Thế Huân lái xe rời đi, Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền lại liếc mắt nhìn nhau.

Không dám đi tìm người đó, bởi vì thời gian gặp lại nhau vô cùng ngắn ngủi, sau đó phải rời đi. Còn không bằng mặc cho trong lòng ra sức nhớ nhung, có thể gặp được đối phương trong giờ phút này vẫn là vô cùng hạnh phúc.

Hơn nữa, bọn họ muốn đánh cược, bản thân cùng với đối phương sẽ có duyên phận nhất định.

"Mình đi phía này, lão Bạch, cậu..."

"Mình đi phía kia."

.

"Anh đi trước đây, Xán Liệt, cậu đưa chị Hữu Lạp đi chơi vui vẻ đi."

"Ca, anh lái xe cẩn thận a."

"Đã biết, chị em hai người cứ vui vẻ tâm sự."

Ra khỏi khách sạn, đi vào bãi đậu xe, mở cửa xe rồi ngồi vào, Ngô Diệc Phàm cũng không vội lái xe về nhà, dù sao ở trong nhà cũng chỉ còn một mình hắn, vô cùng lạnh lẽo.

Lái xe ra khỏi bãi đậu xe, khắp đường phố được trang trí bằng đủ loại ánh đèn khác nhau, trên ngã tư chỉ có vài phương tiện qua lại, càng làm nổi bật hơn sự cô đơn lạnh giá của Ngô Diệc Phàm. Liếc thấy tấm biển quảng cáo tiệm bánh ngọt ở ngã tư đường, Ngô Diệc Phàm nhớ tới hương vị bánh mousse vị xoài mà Trương Nghệ Hưng rất thích, có vẻ như nó ở gần đây.

Nhẹ nhàng thả chân ga, Ngô Diệc Phàm nhìn các loại biển hiệu ở ven đường, tìm kiếm cửa hàng kia của Trương Nghệ Hưng.

.

Trương Nghệ Hưng chậm rãi đi bộ trên đường, đối với những người đường xung quanh đặc biệt chú ý, lại càng chú ý hơn đến những người có vóc dáng cao lớn.

Nhưng mà nhìn một lượt xung quanh, lần lượt thất vọng. Dần dần, trong lòng đã không còn ôm hy vọng.

Thành phố này nhiều người như vậy, cơ hội để chúng ta gặp nhau lại thực sự rất ít.

Đi rồi lại đi, bỗng tấm biển quảng cáo quen thuộc đập vào mắt.

"Bất luận là khi nào, bạn sẽ không cảm thấy lãng phí thời gian của mình dành cho nó. Bất luận là chỗ nào, bạn sẽ đều hoài niệm về hương vị của nó."

Ngẩng đầu lên, thì ra đã đi đến gần cửa hàng bánh ngọt kia.

Đứng cạnh tấm biển quảng cáo nghỉ chân một lúc, Trương Nghệ Hưng cảm thấy dòng khẩu hiệu trên biển quảng cáo kia thực sự rất phù hợp với tâm tình của cậu.

"Mua chút bánh ngọt mang về cho mọi người ăn vậy!"

"Nghệ...Hưng?"

Bàn chân chuẩn bị bước lên bậc thang cứng đờ, nhìn về phía phát ra giọng nói có xen lẫn chút khó tin, Ngô Diệc Phàm đang đứng cạnh xe ô tô, còn nhìn cậu có chút bất ngờ.

"Ngô tiên sinh..."

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Trương Nghệ Hưng dần dần sáng ngời lên, ánh mắt lấp lánh còn sáng hơn cả bầu trời đầy sao.

Bước tới thật nhanh, đến cả Ngô Diệc Phàm cũng không tưởng tượng được vẻ mặt hiện tại của hắn có bao nhiêu vui sướng.

"Sao cậu lại ở đây, không phải cậu vẫn còn ở nhà sao?!"

Gặp nhau một cách bất ngờ thế này Trương Nghệ Hưng vẫn còn cảm thấy kinh hỉ, nghe được ngữ khí ngạc nhiên của Ngô Diệc Phàm, hắn còn đang mở lớn hai mắt, cậu liền bật cười.

Người mà bản thân ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt, hiện tại trong lòng Ngô Diệc Phàm chỉ có Trương Nghệ Hưng.

"Tôi và lão Bạch đến nhà Thế Tử chúc tết ba mẹ cậu ấy."

Ngô Diệc Phàm gật gật đầu, gặp mặt đột ngột thế này khiến cho hắn trong nhất thời không thể tìm được chủ đề gì để nói, cũng may Trương Nghệ Hưng đã mở miệng trước.

"Ngô tiên sinh thì sao, sao anh lại ở đây?"

"À, chị gái của Xán Liệt đã quay về đây, nên tôi muốn mua chút bánh ngọt cho bọn họ."

"Thật trùng hợp, tôi cũng đang muốn mua bánh ngọt."

Đôi mắt cong cong ấy đánh thẳng vào tâm trí lạnh giá của Ngô Diệc Phàm, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Trương Nghệ Hưng.

"Đúng vậy a, thật trùng hợp."

Bước vào trong tiệm, Ngô Diệc Phàm tìm chỗ ngồi cho Trương Nghệ Hưng, bản thân thì đi mua bánh ngọt và đồ uống nóng.

"Xin chào tiên sinh, xin hỏi anh có muốn thử món bánh ngọt mới ra trong tháng này của cửa hàng không ạ?"

Người bán hàng chỉ vào tấm quảng cáo nhỏ trên quầy, trên đó quả thật có món bánh ngọt Trương Nghệ Hưng từng mua.

"Bất luận là khi nào, bạn sẽ không cảm thấy lãng phí thời gian của mình dành cho nó. Bất luận là chỗ nào, bạn sẽ đều hoài niệm về hương vị của nó."

Mấy dòng khẩu hiệu lọt vào mắt Ngô Diệc Phàm, lần đầu đọc được, cảm thấy rất phù hợp với tâm tình của mình. Lần thứ hai đọc, Ngô Diệc Phàm đột nhiên cứng đờ, xoay người nhìn Trương Nghệ Hưng đang vào chỗ ngồi.

Niệm: "Bất luận là khi nào, bạn sẽ không cảm thấy lãng phí thời gian của mình dành cho nó. Bất luận là chỗ nào, bạn sẽ đều hoài niệm về hương vị của nó."

Hai người đã cùng ăn loại bánh này, có phải hay không cậu ấy có điều gì muốn nói với mình?

"Tiên sinh?"

Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng lấy lại tâm trí.

"Hai phần bánh ngọt loại này, hai phần hồng trà chanh nóng."

Thật vất vả mới tìm được chỗ ngồi, Ngô Diệc Phàm bưng khay đồ đi về phía chỗ ngồi."

Đem bánh ngọt đưa cho Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm dò hỏi:

"Vẫn là vị này, không có vấn đề chứ?"

Trương Nghệ Hưng lắc đầu cười, "Tôi thích vị xoài mà."

Nhìn biểu tình của đối phương rất tự nhiên, Trương Nghệ Hưng ăn rất vui vẻ, Ngô Diệc Phàm uống một ngụm hồng trà chanh, hương vị chua xót tràn ngập trong khoang miệng.

Làm gì có lý do gì đặc biệt, chẳng qua là do cậu ấy thích hương vị này.

Vẫn là chính mình đã suy nghĩ quá nhiều.

"Ngô tiên sinh, sao anh lại không ăn?"

Thấy đối phương còn chậm chạp chưa động vào đĩa bánh ngọt, Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu, khóe miệng còn dính một chút kem xoài.

Thấy đối phương nhìn mình có chút kì quái, khóe miệng còn dính cả kem trái cây, bản thân Ngô Diệc Phàm đang hậm hực cũng phải bật cười.

Như bây giờ cũng tốt, nhìn bộ dạng đơn thuần của cậu ấy, không cần lo lắng gì cả, cứ bình thản ở chung một chỗ.

Cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Trương Nghệ Hưng, hắn cười nói:

"Cậu giống như con nít vậy."

Trương Nghệ Hưng cười ha ha hai tiếng, tiếp tục ăn bánh ngọt, nhưng mà tốc độ chậm lại rất nhiều.

Nếu không thể làm cho thời gian trôi thật chậm, vậy bản thân nên tham lam một chút, ở cạnh hắn nhiều hơn.

Tuy nhiên, sự tham lam không bao giờ cảm thấy đủ.

Chia ly, cuối cùng cũng đến.

Trương Nghệ Hưng nhìn bốn hộp bánh trên tay, đứng cạnh xe của Ngô Diệc Phàm cười nói:

"Cảm ơn anh, Ngô tiên sinh, để anh phải trả tiền cho tất cả."

Ngô Diệc Phàm xách trên tay hai hộp bánh, cũng cười đáp:

"Không sao đâu, coi như là quà tôi hỏi thăm Thế Huân và Bạch Hiền."

"Được."

"Thật sự không cần tôi chở cậu về, hoặc là cùng chờ Thế Huân đến đón sao?"

Cậu mỉm cười lắc đầu.

"Không cần đâu, Thế Tử sẽ đến ngay, Ngô tiên sinh anh đi trước đi, cũng sắp muộn rồi."

Nhân lúc tôi có thể hạ quyết tâm để anh đi, hãy mau đi đi.

"Vậy..." Hắn nhìn Trương Nghệ Hưng rồi mỉm cười, "Tôi đi trước."

"Ừ." Trương Nghệ Hưng cười cười phất tay, "Tạm biệt."

Ngô Diệc Phàm vẫn tiếp tục mỉm cười, ngồi vào xe rồi khởi động xe.

"Mười ngày sau gặp lại."

"Ừ."

Dần dần, xe đi càng lúc càng xa, thẳng cho tới khi không nhìn thấy nó nữa, Trương Nghệ Hưng mới hạ tay xuống, ngẩng đầu thở dài.

Hôm nay gặp nhau, nhưng sau đó lại rời xa.

.

"Trước kia mẹ cũng nói qua với em rồi mà."

Phác Hữu Lạp vừa nhìn quần áo vừa nói với Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt né tránh ánh mắt, nhỏ giọng đáp.

"À... Nói rồi ạ."

"Vậy em định khi nào trở về?" Phác Hữu Lạp lôi lôi kéo kéo Phác Xán Liệt ra cửa, đi đến chỗ thang máy, "Đến cửa hàng thời trang nam xem một chút, để chị mua cho em mấy bộ quần áo và cà vạt mới."

"Em không cần mua, trong nhà có mà."

"Em phải trở về càng sớm càng tốt." Bước vào thang máy, lại tiếp tục đề tài vừa rồi, "Mẹ cùng với nhà gái đã chào hỏi nhau rồi, chờ em trở về sẽ sắp xếp đi gặp mặt."

Phác Xán Liệt nhíu mày.

"Chị hai..."

"Xán Liệt, năm nay em đã 26 tuổi rồi, mặc dù gia đình chúng ta không giống với gia đình truyền thống trong nước, nhưng mẹ vẫn muốn em mau chóng kết hôn."

"...Cho nên mẹ cho chị đến đây là để chị khuyên em trở về coi mắt?"

"Cũng không hẳn là vậy, chính là chị muốn đến thôi." Phác Hữu Lạp cầm một chiếc cà vạt lên đặt trước ngực Phác Xán Liệt để ngắm nghía, "Chị muốn đến để xem thử xem có phải em đang có gì muốn giấu diếm mọi người không, em trai của chị ưu tú như thế, công việc tốt, tướng mạo khôi ngô, làm sao có thể đến cả một người bạn gái cũng không có."

Vừa nghe thấy không bắt buộc phải quay về đi coi mắt, Phác Xán Liệt thở phào một hơi.

"Trước đây em đã từng có bạn gái và em cũng đã chia sẻ cho chị mà."

Đối với quá khứ của em trai mình, Phác Hữu Lạp cũng không cần biết nhiều nữa, cầm lấy một chiếc cà vạt màu vàng nhạt tiếp tục ướm thử cho Phác Xán Liệt.

"Hiện tại thì sao?"

"Hiện tại..."

Hiện tại đúng là có thích một người, nhưng mà là một sinh viên, hơn nữa còn là một nam sinh, và quan trọng nhất là em không biết cậu ấy rốt cuộc có thích em hay không.

Thấy Phác Xán Liệt có chút buồn bã, Phác Hữu Lạp khẽ thở dài.

Em trai ngốc của chị.

"Em thử bộ này đi, nhìn có vẻ đẹp."

Gật gật đầu, Phác Xán Liệt cầm lấy bộ quần áo, đi về phía phòng thử đồ, hắn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, rồi lại bước đi nhưng bỗng nhiên đứng phắt lại, đứng sát cửa sổ, híp mắt nhìn kỹ.

"Tiểu Bạch!"

Phác Hữu Lạp nghe thấy giọng nói có chút vui sướng của Phác Xán Liệt, liền bước tới thì thấy khuôn mặt vừa nãy còn đầy vẻ ảm đạm, bây giờ thần thái đã vô cùng vui vẻ đang nhìn xuống dưới đường.

Nhìn xuống dưới đường, bên phía đường dành cho người đi bộ rất đông người, hơn nữa sắc trời đã tối đen, chỉ có ánh sáng màu cam từ đèn đường kia hắt ra cũng không thể nhìn rõ bộ dạng của người kia.

"Chị đi Spa." Phác Hữu Lạp lấy lại bộ quần áo trong tay Phác Xán Liệt, bỏ lại chỗ cũ rồi cười nói, "Tầm hai tiếng nữa em đến đón chị nhé."

Nhìn Phác Xán Liệt vội vội vàng vàng phi xuống lầu, Phác Hữu Lạp lại tiếp tục nhìn xuống dưới đường.

Rốt cuộc là ai có thể làm cho Xán Liệt liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra trong biển người mênh mông.

.

Biện Bạch Hiền đã đi bộ cả tiếng đồng hồ rồi, mệt nhọc ngồi xuống ghế dành cho người đi đường.

Cậu thậm chí còn chẳng thể thấy người cần tìm.

Quả nhiên giả bộ vô tình gặp được cũng không phải loại chuyện dễ dàng gì.

Biện Bạch Hiền tự cười nhạo suy nghĩ khờ khạo của bản thân.

Lấy điện thoại ra, định gọi cho Ngô Thế Huân tới đón.

Ngón tay lạnh cóng vẫn còn chưa kịp mở khóa màn hình, lại nghe được một giọng nói trầm ấp vang vọng.

"Tiểu Bạch!"

Mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn xung quanh nhưng không thấy chủ nhân của giọng nói đâu.

Quả nhiên là tự tưởng tượng.

"Tiểu Bạch!"

Lại là giọng nói đó vang lên, Biện Bạch Hiền lại ngẩng đầu, lần này thì thân ảnh quen thuộc kia đang vội vàng chạy đến.

"Tiểu Bạch! Thật là cậu rồi, tôi còn tưởng mình ở trên kia nhìn nhầm!"

Quên mất chính bản thân đang mong đợi cuộc gặp gỡ tình cờ, Biện Bạch Hiền bị dọa một phen, mở to mắt nhìn Phác Xán Liệt còn đang cười khoe cả hàm răng trắng ở trước mặt.

"Anh anh anh anh tại sao lại ở đây?!"

"Tôi đi theo chị gái tôi đi mua đồ."

"Chị gái anh?"

"Ừ, chị ấy mới từ Canada về." Bởi vì chạy nhanh nên cảm thấy có chút nóng, Phác Xán Liệt cởi nút áo khoác, "Tiểu Bạch sao cậu lại ở đây, đã trở lại rồi sao?"

"Không phải, đến nhà chúc tết ba mẹ Thế Huân, năm nào cũng vậy."

"Ra là vậy."

Phác Xán Liệt nhếch môi cười, cúi đầu liền thấy bàn tay của Biện Bạch Hiền nắm điện thoại bị lạnh đến đỏ ửng lên, hắn lại đứng dậy.

"Tiểu Bạch, tôi đi mua cho cậu chút đồ uống nóng, chờ tôi a! Chờ tôi ngay chỗ này!"

Biện Bạch Hiền vươn tay, vốn định nói với hắn là không cần, nhưng Phác Xán Liệt đã chạy đi mất rồi.

Không sao cả, nhìn thấy anh, tâm tình của tôi đã ấm áp lên rất nhiều.

Chỉ cần có anh ở cạnh, cho dù là phong ba bão tuyết tôi cũng chịu đựng được.

"Cho này!"

Đem ly trà sữa còn nóng hổi đặt vào tay Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt còn đem về một cái túi khác trên tay, hắn lấy ra từ trong túi một đôi găng tay màu xám, bên trên có hình con mèo.

"Lúc mua trà sữa tôi nhìn thấy trong cửa hàng bán cả thứ này, vừa hay cùng với cái băng đô tai mèo của cậu hợp thành một bộ." Cầm lấy một cái găng tay, Phác Xán Liệt mỉm cười nói với Biện Bạch Hiền, "Tiểu Bạch, đưa tay đây!"

"Thể chất cậu không chịu được lạnh lại còn không chịu đeo găng tay, đưa tay kia đây."

Biện Bạch Hiền giơ bàn tay còn lại ra.

"Cuối cùng còn không chịu đeo khăn quàng cổ, nếu không để lần tới tôi mua cho cậu một chiếc."

Sau khi đã đeo xong hai găng tay cho Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt ngẩng đầu cười đến xán lạn.

"Bây giờ không lạnh nữa rồi!"

Bởi vì chạy qua chạy lại giữa trời đông lạnh giá nên một hai giọt mồ hôi đọng lại trên trán, đôi mắt hạnh nhân mở to, khóe miệng nhếch cao.

Cúi đầu nhìn đôi găng tay hình con mèo, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, nói với Phác Xán Liệt:

"Coi như là báo đáp, để tôi hát cho anh nghe một bài."

"Được, cậu muốn hát bài gì?"

Biện Bạch Hiền không trả lời, hắng giọng một cái, chậm rãi mở miệng.

Là một bài hát tiếng Nhật, hình như đã luyện tập rất kỹ, phát âm vô cùng chuẩn.

Nghe xong hai câu, Phác Xán Liệt liền biết đây là nhạc chủ đề cuối phim Kimi to Boku.

"Tiểu Bạch..."

Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn Biện Bạch Hiền bên cạnh.

Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng cười với hắn, tiếp tục cao giọng hát.

"Tiểu Bạch..."

Giọng hát của Biện Bạch Hiền có chút khàn khàn, nhưng vẫn rất hấp dẫn người nghe, hơn nữa cậu mang theo một cảm xúc rất sâu sắc khi hát về bài hát giàu tình cảm này, cho nên chỉ trong chốc lát, xung quanh Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đã có rất đông người vây xem.

Bọn họ cứ nghĩ là dân biểu diễn ngoài đường, nhưng mà lại không có nhạc cụ cũng không có micro, chỉ có một người thiếu niên đứng trên đường, nhắm mắt nhẹ nhàng hát.

Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn đèn đường đang chiếu rọi lên Biện Bạch Hiền, màu cam của ánh đèn tạo cho cậu một cảm giác rất mơ hồ, giống như ảo ảnh, không chạm vào được.

Ca khúc chấm dứt, Biện Bạch Hiền xoay người, mỉm cười nhìn Phác Xán Liệt đang ngồi đằng sau nhíu mày nhìn cậu.

Nếu như hắn không lầm, khóe mắt của Tiểu Bạch, chính là nước mắt.

Tiếng di động trong túi áo đột nhiên vang lên.

Phác Xán Liệt ngồi cúi thấp đầu trong đám đông.

"Xán Liệt." Phác Hữu Lạp tay cầm điện thoại bước tới, "Sao em không nghe điện thoại của chị?"

"Xán Liệt."

"Xán Liệt?"

Tiểu Bạch, có lẽ đây là dũng khí lớn nhất của cậu đi.

[Ghét cảm giác rằng mình chỉ là một kẻ yếu đuối

Nước mắt mình làm nhạt nhòa đi nụ cười của cậu

Nhưng mình không thể làm gì

Chỉ biết nhìn bóng dáng cậu run rẩy

Dần dần biến mất trong tầm mắt mình

Âm thanh rì rào của tiếng gió ngoài cửa sổ thật mãnh liệt

Khiến mình không thể chợp mắt đêm nay

Dẫu biết nó rất ồn ào

Nhưng thật ra đây chính là tiếng gào thét của con tim

Mỗi khi nghĩ về cậu

Mình lại cười thật tươi

Nhưng sao sống mũi mình lại thấy cay

Dù vậy mình chẳng hề muốn khóc

Thật xấu hổ làm sao nếu mình bật khóc

Nụ cười của cậu như đâm xuyên ngực mình

Dù nỗi đau vây lấy cậu cũng cố gắng mỉm cười

Cậu quả nhiên rất kiên cường nhưng cũng rất dịu dàng

Giữa trận mưa không ngớt ngoài kia

Có những cánh hoa nhỏ bé đang rơi

Lại một mùa nữa sẽ đến

Đôi má mình như cảm thấy ấm áp dần lên

Khi ngước lên nhìn khung trời vô tận

Khiến mình muốn gặp cậu ngay lúc này

Vì thế mình đã dốc sức chạy thật nhanh

Dù bây giờ mình vẫn chưa hoàn toàn mạnh mẽ

Thật xấu hổ nếu mình bật khóc

Dù vậy mình vẫn muốn gửi đến cậu ngay lúc này

Chỉ cần cậu nhìn thẳng vào mình

Với đôi mắt kiên cường nhưng dịu dàng ấy

Và hãy cho mình một câu trả lời.]

[Kimi to Boku]ED[Naki mushi] – Sawai Miku.[1]
[1]Kimi to Boku (Kí ức tuổi học trò) Câu chuyện về một nhóm bạn 4 người trong đó có 1 cặp song sinh. Sau này, Tachibana Chizuru, một học sinh chỉ có 1/2 dòng máu Nhật Bản, chuyển đến và gia nhập nhóm. Phim xoay quanh những câu chuyện rất thường ngày của cả nhóm nhưng gợi lại đầy kí ức tuổi học trò. Naki mushi (Mít ướt) là bài hát được ca sĩ Sawai Miku sáng tác và trình bày ở cuối phim.
Link bài hát ghim trên đầu trang

-----------------------------------------------------------------

Jin: Bà tác giả có vẻ đam mê anime quá, mà viết tên anime toàn bằng tiếng Trung làm tui ngơ ngác mất cả lúc mới nhận ra, hên là mấy bộ anime tác giả có đề cập tui đều biết hết. Cả hai tuần nay máy tính hỏng không efit fic được, thành thực xin lỗi mọi người (┬┬_┬┬)tuần này tui lại chuẩn bị đi Singapore mất một tuần, về rồi lại chạy đi thực tập nữa không biết là sắp xếp edit kiểu gì (╯︵╰,) nếu có chậm trễ mong mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top