Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 33

"Tiểu Bạch, Diệc Phàm ca đã quay trở về."

"Tôi biết."

"Tiểu Bạch..." Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn đèn phát ra từ tầng ba, "Tôi có lời muốn nói với cậu, cậu có thể ra ngoài được không?"

"..."

"Tôi đang ở dưới lầu, cậu xuống đây đi."

.

Xe dừng lại ở quán cà phê trước đây họ từng đến.

Sau khi vào trong, một người đi mua Hazelnut Mocha, một người lại đến chỗ cái bàn có ánh sáng tốt nhất để ngồi.

Qua nhiều lần, qua thời gian dài, hết thảy đã trở thành thói quen.

Hai tay đặt trên bàn, Biện Bạch Hiền mở to mắt, bóng dáng cao to đứng trước quầy kia vẫn như cũ.

Phát hiện Phác Xán Liệt quay đầu nhìn về phía bên này, Biện Bạch Hiền nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà tâm tình lại không còn như trước.

Phác Xán Liệt bưng đồ uống đi tới, nhìn thấy Biện Bạch Hiền mặc chiếc áo len màu trắng, đôi tay đặt trên bàn, làn da vì có ánh đèn chiếu vào trông có vẻ trắng đến phát sáng. Cổ áo sơ mi lộ ra bên trong áo len, đôi mắt cậu nhắm nghiền, hàng mi khẽ cong lên, cho dù cậu đang mặc quần áo mùa đông nhưng vẫn toát ra khí chất ấm áp, nhẹ nhàng như mọi khi.

Hắn từng không dám nghĩ đến một tương lai tươi đẹp.

"Tiểu Bạch." Nhẹ nhàng đem đồ uống đặt qua, sau đó ngồi cạnh Biện Bạch Hiền, "Chuyện lần trước xin lỗi cậu."

Mở to hai mắt, Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn Phác Xán Liệt đang bày ra vẻ mặt chân thành mà giải thích.

Ngày hôm đó, xong khi hát xong, lúc mọi người còn đang vỗ tay, Biện Bạch Hiền không nhịn được liền rơi nước mắt, nhìn về phía Phác Xán Liệt đang ngồi ở sau lưng.

Đây là dũng khí lớn nhất của em.

Em biết rằng anh nghe sẽ hiểu được.

Em đã cố gắng tiến lên trước một bước.

Chỉ đợi phản ứng của anh thôi.

Nhưng Phát Xán Liệt trừ bỏ nhìn thì vẫn chỉ là nhìn, không có hành động gì, cũng không nói gì cả, chỉ đứng im nhìn cậu rơi nước mắt.

Thậm chí đến cuối cùng, lúc hai người đứng đối diện với nhau, Phác Xán Liệt lại thu hồi ánh mắt trước, cúi thấp đầu.

Rõ ràng là né tránh.

Còn có thể giải thích thế nào nữa.

Biện Bạch Hiền nở một nụ cười tự giễu rồi quay đầu, lau đi nước mắt, tách đám người ra, rời đi.

Người ngồi trên ghế dài kia thậm chí còn không cất tiếng gọi cậu.

Nhân vật chính đã đi rồi, đám người cũng dần tản ra, chỉ còn Phác Xán Liệt cúi đầu ngồi trên ghế, bên người còn đặt một ly trà sữa đã nguội.

Đêm mùa đông, lạnh tới thấu xương.

Phác Xán Liệt thấy ánh mắt ảm đạm của Biện Bạch Hiền rồi quay đầu lại.

"Hôm đó trước khi gặp cậu, chị tôi đã nói với tôi rằng mẹ muốn tôi quay về Canada để coi mắt."

Biện Bạch Hiền tay vuốt nhẹ cốc nước, nhất thời cứng đờ.

Quả nhiên, lấy vợ sinh con, gia đình mỹ mãn mới là cuộc sống mà người bình thường nên có.

Ánh mắt ảm đạm dần trở nên trống rỗng.

"Khi anh hiểu được ý tứ của em, anh nghĩ bản thân nhất định phải lên tiếng, nhưng cuối cùng lại nghẹn ở cổ họng. Hơn nữa anh lại nhớ tới lời nói của chị gái và mẹ muốn anh quay về, anh chợt hiểu, thì ra bản thân đang sợ hãi." Phác Xán Liệt không ngừng lấy tay vuốt mép tách cà phê, trên mặt là nụ cười tự giễu yếu ớt, "Sợ mất đi cuộc sống như hiện tại, sợ rằng chúng ta sau khi ở cùng một chỗ cuối cùng vẫn phải chia ly, sợ rằng rất lâu sau này khi anh đã kết hôn, đi trên đường bỗng gặp lại em, chỉ có thể nói mấy chữ đã lâu không gặp." /bắt đầu thổ lộ nên tui đổi xưng hô./

Tách, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi vào chất lỏng màu nâu trong cốc.

Phác Xán Liệt vẫn mỉm cười yếu ớt, "Nói đến cùng, anh chỉ là một kẻ nhát gan. Tiểu Bạch, rõ ràng là em đã lấy hết dũng khí, nhưng mà anh lại..."

"Cho nên..." Biện Bạch Hiền nhìn lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi, "Cho nên rốt cuộc anh muốn nói là anh rất nhát gan, vậy, chúng ta, không thể..."

"Chúng ta ở cùng một chỗ đi."

Bị ngắt lời, Biện Bạch Hiền trợn mắt nhìn Phác Xán Liệt bên cạnh đang mỉm cười, nhưng những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt vẫn rơi.

"Chúng ta ở cùng một chỗ đi." Vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, "Anh, Phác Xán Liệt, yêu Biện Bạch Hiền, muốn cùng với Biện Bạch Hiền ở chung một chỗ, muốn cùng với Biện Bạch Hiền đi tiếp những ngày tháng sau này, đồng chí Tiểu Bạch, em có đồng ý không?" /như kiểu tuyên thệ trong đám cưới dị =.=/

Khóe mắt lại chứa đầy nước mắt, Biện Bạch Hiền cắn môi, nước mắt vẫn tiếp tục rơi.

Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền vào lồng ngực mình thật chặt, làm cho đầu của cậu tựa vào vai hắn, để những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào quần áo hắn.

"Làm sao lại càng lúc càng khóc nhiều hơn thế này?"

Bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc màu tím mềm mại."Đừng khóc, anh đã lấy hết dũng khí để thổ lộ rồi, em còn chưa trả lời anh nữa.""Anh... Anh thế mà... Anh thế mà là một kẻ hèn nhát sao?"

"Ừ, bởi vì anh phát hiện ra ngày không có em mới là điều đáng sợ nhất với anh, cho nên anh có hèn nhát cũng không thể để mất em."

Cảm thấy người ở trong vòng tay mình không kìm được nước mắt, Phác Xán Liệt cười cười, dùng má cọ nhẹ lên tóc Biện Bạch Hiền.

"Lần này đột nhiên mất liên lạc với Diệc Phàm ca, bộ dáng lo lắng tiều tụy của Nghệ Hưng đã làm cho anh chợt nhận ra một điều, hiện tại anh không thể nói được mấy chữ mãi mãi, nhưng anh sẽ không ngừng nắm lấy tay em. Bởi vì rất có thể anh chỉ cần chớp mắt một cái là đã mất đi em, sau đó phải hối hận cả đời."

"Anh tuyệt đối không muốn như vậy, tuyệt đối."

Nếu không phải Phác Xán Liệt đã ôm chặt cậu, giờ phút này Biện Bạch Hiền đã lớn tiếng bật khóc.

Phác Xán Liệt vừa cười, một tay vừa vuốt ve mái tóc của Biện Bạch Hiền, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, như là bảo bối trân quý của hắn.

"Phản ứng này của em có phải là đồng ý đúng không?"

Biện Bạch Hiền còn đang khóc oa oa trên vai Phác Xán Liệt gật đầu.

Tiếp tục cười và vỗ nhẹ vào lưng, Phác Xán Liệt hơi dịch ra nhìn Biện Bạch Hiền đã khóc đến rối tinh rối mù.

"Em đừng đem nước mũi cọ hết vào quần áo anh."

Trừng mắt nhìn người đàn ông còn đang khoe hàm răng trắng kia một cái, Biện Bạch Hiền giãy ra khỏi vòng tay của Phác Xán Liệt, lấy tay xoa xoa khắp mặt mình một phen sau đó chùi hết lên quần áo của Phác Xán Liệt, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều chùi qua một lượt.

Bắt lấy bàn tay đang ra sức chùi ra quần áo mình, Phác Xán Liệt mỉm cười rồi đưa bàn tay có chút lạnh kia đặt lên đôi mắt mình, khóe miệng cong lên:

"Thật là nhớ cảm giác này, Tiểu Bạch, đôi mắt của anh về sau giao cho em." Hạ tay xuống lại đem Biện Bạch Hiền ấn vào lồng ngực mình, "Tiểu Bạch, chuyển đến chỗ anh ở đi."

Người đang tựa đầu vào vai hắn kia bỗng chốc đỏ mặt.

"Ai thèm ở cùng anh chứ."

"Nghệ Hưng nhất định sẽ chuyển đến chỗ Diệc Phàm ca ở, em tính ở một mình sao?"

"Em có thể ở ký túc xá."

"Không được, toàn đàn ông."

.

"Hôm nay anh phải tăng ca, có lẽ sẽ về trễ một chút."

"Được, em chờ anh."

"Không cần chờ đâu, em cứ ăn cơm trước đi."

"Được."

"Tan ca anh sẽ gọi điện sau."

"Vâng."

Tắt điện thoại, Trương Nghệ Hưng đem theo quần áo của Ngô Diệc Phàm, rồi khóa cửa Ngô gia lại.

Hiện tại, Ngô Diệc Phàm ở nhà của Trương Nghệ Hưng.

Trở về nhà mình, Trương Nghệ Hưng lấy quần áo của Ngô Diệc Phàm ra rồi cất vào tủ, nhìn đồng hồ một chút, vẫn còn sớm, hoàn thành xong việc sẽ đi nấu cơm.

Đến trước bàn học, mở đèn học lên, lấy dụng cụ thiết kế ra, Trương Nghệ Hưng vùi đầu tiếp tục vẽ.

Ngô Diệc Phàm nói rằng hắn đã quen với màu sắc rực rỡ của nhà Trương Nghệ Hưng, quay lại nhìn căn nhà màu sắc lạnh lẽo của bản thân lại có chút không quen, vì thế hắn rất thích cách thiết kế của lão bà đại nhân (Trương Nghệ Hưng cực kỳ ghét bỏ cách xưng hô này). Trương Nghệ Hưng đang trong giai đoạn thiết kế lại nhà của họ, cho nên Ngô Diệc Phàm mới chạy sang nhà cậu để ở.

Gần tám giờ tối, Ngô Diệc Phàm mở cửa nhà, một mùi thơm ngào ngạt liền xông đến.

Cởi áo khoác, cởi cà vạt rồi đặt trên ghế salon, Trương Nghệ Hưng ở trong bếp đang nấu ăn, nghe thấy tiếng động nhưng lại không chú ý.

Nghe được tiếng bước chân ở phía sau, không đợi cậu xoay người, một vòng tay to lớn đã bao trùm lấy cậu.

Ngô Diệc Phàm nói nhỏ vào tai Trương Nghệ Hưng.

"Anh về rồi."

Cảm nhận được hơi thở từ phía sau của đối phương, Trương Nghệ Hưng rụt cổ, mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền.

Đưa tay tắt bếp, không gian nháy mắt đã yên tĩnh lại, hai người có thể nghe rõ lời nhau hơn.

"Anh về rồi a, em đang xào thịt bò, sắp xong rồi."

"Ừ."

Hắn tựa cằm lên vai cậu.

"Anh ra kia ngồi đợi đi."

Lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vào cổ đối phương.

"Như thế nào mà lại thành ra cái bộ dạng con nít thích bám người thế này."

Người kia khẽ cong khóe miệng.

"Bận rộn suốt một ngày, anh muốn nạp lại năng lượng."

Lại mỉm cười, Trương Nghệ Hưng vươn tay lấy cái đĩa ở bên cạnh, vừa đổ thịt bò ra, vừa nói với người còn đang dính chặt lấy mình.

"Ngày mai anh có đi làm không?"

Lắc đầu.

Vậy đưa em đến cửa hàng vật liệu, em muốn xem mấy vật liệu để trang trí."

Gật đầu.

Đối với người trước mặt đang biến thành con nít như vậy, Trương Nghệ Hưng chỉ có thể biểu hiện giống như bảo mẫu ở trường mầm non.

"Ăn cơm a."Xoay người giao đĩa thịt bò cho người phía sau, "Mau để lên bàn đi, ngoan a~"

Nhéo má đối phương, Ngô Diệc Phàm mỉm cười đặt đồ ăn lên bàn ăn.

.

Mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt làm cặp xương quai xanh trông sắc bén như lưỡi dao, đưa tay xoa nhẹ mắt rồi hạ tay xuống, quả nhiên chạm phải vòng tay rắn chắc còn đang ôm chặt lấy mình. Ngẩng đầu nhìn, người kia còn đang ngủ say, mái tóc vàng tùy ý rủ trước trán, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm nhàn nhạt chiếu vào phòng, cảm giác như ngũ quan nhu hòa đi rất nhiều.

Tay gối ở dưới đầu, Trương Nghệ Hưng lẳng lặng nhìn Ngô Diệc Phàm còn đang ngủ.

Tất cả đã trở thành thói quen.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu ngủ chung với người khác trên cái giường này, nhưng mà đến lúc người khác biến thành Ngô Diệc Phàm, cậu có chút không thích ứng được.

Nghĩ lại đêm đầu tiên, Trương Nghệ Hưng ngây ngốc đứng nhìn chiếc giường thân thuộc của cậu, lúc Ngô Diệc Phàm bước vào, cậu nói với hắn, anh ngủ bên trong đi. Ngô Diệc Phàm nhíu mày không nói lời nào, Trương Nghệ Hưng đẩy hắn vào phía trong giường lại còn nói, anh cao lớn như thế, lại to hơn em rất nhiều, nên em sợ anh ngủ bên ngoài không cẩn thận sẽ ngã xuống đất. Chờ cậu vừa nằm xuống, Ngô Diệc Phàm liền đứng dậy, Trương Nghệ Hưng vừa quay đầu, còn chưa kịp hỏi làm sao vậy, đã thấy Ngô Diệc Phàm mỉm cười cúi đầu, Trương Nghệ Hưng cũng quên cả phản ứng. Mãi cho tới khi Ngô Diệc Phàm duỗi chân, bước sang bên cạnh cậu, sau đó ôm lấy cậu đặt vào phía trong của giường. Trương Nghệ Hưng đỏ hết cả mặt, mà Ngô Diệc Phàm lại mỉm cười đem người kia ấn vào lồng ngực, nói, giường đủ lớn a, anh sẽ không lăn xuống đất.

Lúc đó, Trương Nghệ Hưng đỏ mặt thoát ra khỏi vòng tay của Ngô Diệc Phàm, lập tức quay mặt vào trong tường, đưa lưng về phía Ngô Diệc Phàm ngủ. Nhưng mà qua nhiều đêm liên tiếp, sau khi thức dậy vào sáng hôm sau, thắt lưng đều bị vòng tay to lớn ôm chặt.

Cậu thực sự không biết hắn làm như vậy từ lúc nào.

Lúc Ngô Diệc Phàm tỉnh dậy, cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, mỉm cười nhìn cậu mím môi để lộ ra lúm đồng tiền.

Đưa tay xoa đầu Trương Nghệ Hưng, bởi vì vừa mới ngủ dậy nên giọng của Ngô Diệc Phàm có chút khàn khàn.

"Mơ thấy điều gì đẹp hay sao mà lại cười."

Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt cong lên, mỉm cười lắc đầu.

Ngô Diệc Phàm ngồi dậy, xoa xoa mái tóc của bản thân, quay đầu nhìn người kia vẫn còn nằm trong chăn.

"Không phải nói muốn đi xem vật liệu trang trí sao, mau dậy đi."

Không nghĩ rằng Trương Nghệ Hưng lại lắc đầu, lại vào chăn.

"Em còn chưa tỉnh ngủ, muốn ngủ tiếp!"

"Không dậy nổi?"

Ngô Diệc Phàm nhìn cái cổ trắng nõn của Trương Nghệ Hưng, hắn biết cậu sợ nhột.

Quả nhiên Trương Nghệ Hưng cũng hiểu được, liền lấy chăn bao kín mình, nhìn hắn lè lưỡi.

"Không dậy nổi?"

Ngô Diệc Phàm chống tay bên giường hỏi, người trong chăn để lộ ra má lúm đồng tiên lắc đầu.

"Không dậy nổi đúng không!"

Trương Nghệ Hưng thấy Ngô Diệc Phàm đứng lên, sau đó quỳ một chân trên giường rồi nghiêng người về phía cậu.

Ngô Diệc Phàm bế Trương Nghệ Hưng còn đang cuộn tròn trong chăn lên, hiện tại cậu giống như một cái kén tằm giãy dụa trên tay hắn (Tác giả: nói như vậy nghe thật mỹ cảm...)

Ngô Diệc Phàm đắc ý nhìn người trong chăn bị mình ôm chặt, mỉm cười xấu xa, nhẹ nhàng thả chăn và người xuống, Trương Nghệ Hưng từ bên trong chăn ngã nhào ra.

"Cho em không dậy nổi luôn."

Ngô Diệc Phàm vừa cười vừa cúi đầu, nhìn thấy một màn này, biến sắc, trong lòng hô to không ổn rồi.

Trương Nghệ Hưng bởi vì giãy dụa, mái tóc nâu có chút rối loạn, sắc mặt ửng đỏ, hơi thở phập phồng, áo ngủ lộn xộn, ngoại trừ cái cổ trắng nõn còn lộ ra cả xương quai xanh.

Trương Nghệ Hưng chớp mắt, vừa định mở miệng nói với Ngô Diệc Phàm, thì hắn đã vội vàng bịt miệng cậu lại.

Ngô Diệc Phàm ở cạnh tai cậu, nhẹ nhàng nói một câu.

"Đừng nháo, đều là đàn ông, có lẽ em biết rõ buổi sáng phản ứng sẽ thế nào."

Chớp mắt, Ngô Diệc phàm đã áp chế thân cậu, Trương Nghệ Hưng không kịp phản ứng, mặt liền đỏ bừng lên.

Ngô Diệc Phàm cười cười hôn nhẹ lên khuôn mặt còn đang đỏ ấy rồi đứng lên.

"Anh vào nhà vệ sinh trước."

Trương Nghệ Hưng vẫn đỏ mặt nằm ngây người trên giường.

----------------------------------------------

Jin: Đi nước ngoài về mà bệnh nằm liệt giường mấy hôm, sau đó khỏi rồi thì lại lười quá vì tranh thủ nghỉ hè để nghỉ ngơi một xíu (◕‸ ◕✿) cho nên ra chap mới có hơi trễ nải, mọi người thông cảm nha >.< hơn nữa tâm tư tui dạo này dồn hết để hóng Trần Tình Lệnh rồi cho nên cũng hơi bỏ bê fic một chút ( ˃̣̣̥﹏˂̣̣̥ ✿) mọi người có thể yên tâm là phim sắp hết rồi, tui cũng sắp phải chỉnh đốn lại tinh thần (◕∇◕✿) cho dù tui không hề muốn phim hết một chút xíu nào hết :v cứ cái gì liên quan đến đam mỹ, yaoi là tui lại không thể kìm nén được (///∇///✿) tui đã phải kìm lòng lắm mới không lên đây post bài về phim và về diễn viên vì sợ loãng bài (┬┬_┬┬) nhưng tui không dám chắc mình có kìm lòng được không nữa (_ _|||) Noãn cư sắp đi đến hồi kết rồi, sau khi edit xong tui sẽ beta lại một lượt ( "・ω・゛) à quên chúc mừng wordpress của tui tròn 100 follower (˶◡‿◡)(' ❥ ') dạo này ít lên wp không nghĩ lượt follow lại tăng nhanh như vậy, cảm ơn mọi người đã hết mình ủng hộ ('ิ ❥ 'ิ♡)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top