Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4


Lần thứ hai đến quét dọn là vào ngày thứ 7, Trương Nghệ Hưng như lần trước ấn mật mã để mở cửa, đứng ngoài nói: "Tôi đến lau dọn vệ sinh!" nhưng vẫn không có ai đáp lại.

Thật đúng là cuồng công việc, cuối tuần mà vẫn làm việc.

Trương Nghệ Hưng vừa nghĩ vừa thay giày, đặt ba lô lên ghế salon, thấy trên bàn trà có đặt vài tờ mao tệ, cậu vừa vui sướng vừa thấp thỏm cầm lên, đây chính là tiền lương đầu tiên của cậu!

"A, tại sao lại là ba tờ?"

Trương Nghệ Hưng nhìn ba tờ tiền ở trước mắt đầu óc suy nghĩ mơ hồ, cậu nhớ kỹ là mỗi lần 200, tiền lương lại tăng từ lúc nào?

Vừa định lấy máy gửi tin nhắn cho chủ hộ hỏi xem có phải anh ta nhớ lộn số tiền ứng phó hay không thì lại thấy trên bàn có một tờ ghi chú, cậu khom lưng cầm lên.

Cái này vừa nhìn là biết chủ hộ Ngô tiên sinh để lại, trên đó có ghi:

[Thêm 100 đồng nữa tăng lương là để cảm ơn cậu vì toa thuốc.]

"Thật là hào phóng!"

Thế nhưng vì sao lại cảm thấy có chút không đáng, mình cũng đã làm việc đến nỗi không dậy nổi kia mà...

Về đến nhà Ngô Diệc Phàm vừa vào đến cửa đã nhìn thấy trên bàn trà bày vài chai nước uống, cởi tây trang rồi ném lên ghế salon, cầm một chai lên đọc là nước uống hương vị xoài, bao bì thương hiệu đồ uống chức năng XX.

Hắn nhíu mày, rút tờ giấy dưới mấy chai đồ uống lên, ngồi xuống ghế salon.

Trên tờ giấy viết:

[Đây là đồ uống chức năng giúp nâng cao tinh thần hiệu quả rất tốt, bởi vì không biết tiên sinh thích vị nào nên tôi đã mua tất cả các vị về đây rồi. Cà phê thật sự rất hại dạ dày, tốt nhất là bớt uống đi một chút. Không cần phải thêm tiền lương đâu!

Người đến dọn dẹp vệ sinh.]

Đặt tờ giấy xuống, Ngô Diệc Phàm quay lại nhìn thư phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Ở nhà thường uống cà phê hòa tan hoặc cà phê lon, khi dọn dẹp chắc chắn sẽ nhìn thấy mấy vỏ lon cà phê rỗng mới chuẩn bị mấy thứ này.

"Thật đúng là nhiệt tình!"

Ngô Diệc Phàm khóe miệng mang theo ý cười cầm lấy tây phục bước vào phòng ngủ.

Thế nhưng không hề làm cho người ta chán ghét.

Làm việc ở căn hộ họ Ngô gần một tháng, Trương Nghệ Hưng cũng thấy được vài điểm khác ở Ngô tiên sinh. Trong khoảng thời gian này, Trương làm công và Ngô chủ hộ vẫn thường xuyên duy trì liên lạc bằng phương thức viết giấy để lại cho nhau. Trương Nghệ Hưng mỗi lần đến dọn dẹp đều dành ra một chút thời gian quan tâm đến sức khỏe của Ngô chủ hộ bằng vài việc hữu ích như pha chế các loại tinh dầu có lợi cho giấc ngủ. Còn Ngô chủ hộ lại cho rằng việc được quan tâm đến sức khỏe thì phải tăng lương để cảm ơn. Do đó, hai người, người thì thấy người ta đem đồ đến chăm sóc cho sức khỏe của mình thì liên tăng lương để tỏ lòng cảm ơn, còn người kia thấy người ta tăng lương thì liền hết mình quan tâm đến sức khỏe của hắn. Tạo thành một vòng tròn lặp đi lặp lại. Nhưng tại nơi đô thị đông đúc vòng tròn lặp lại này lại khiến cả hai đều tựa hồ thấy vui vẻ.

Hôm nay, Trương Nghệ Hưng mang một chậu cây xương rồng cảnh đến Ngô gia, sau khi đóng cửa còn chưa kịp tháo giày đã nghe từ trong bếp truyền ra thanh âm trong trẻo nhưng có phần hơi lỗ mãng:

"Hoàng thượng, sớm như vậy mà ngài đã quay trở về nô tì còn chưa kịp làm ấm giường!"

Cùng với câu nói đầy mờ ám này này xuất hiện trước mặt Trương Nghệ Hưng là một người tóc còn chưa khô, chỉ khoác trên người một chiếc áo choàng tắm rộng màu trắng... Mỹ nhân! Chính là một mỹ nhân! Nhưng mà từ độ mở của chiếc áo choàng tắm Trương Nghệ Hưng thấy đây là một mỹ nhân ngực lép...

Vừa mới tắm xong, Lộc Hàm nghe thấy tiếng động, từ trong bếp thong thả đi ra, định bụng bày ra dáng bộ quyến rũ để trêu chọc Ngô Diệc Phàm một chút nhưng lại nhìn thấy người đứng đấy không phải Ngô Diệc Phàm.

Người đứng ở cửa có chiều cao không khác biệt với mình cho lắm, trên mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, bên dưới mặc một chiếc quần jean, trong tay bê một chậu cây xương rồng nhỏ, trên mặt biểu tình có biết bao nhiêu là xấu hổ.

Bỗng nhiên nhớ lúc nãy Ngô Diệc Phàm có gọi điện tới nói qua, nhà hắn hôm nay sẽ có người đến dọn dẹp.

Lộc Hàm ở trong lòng lặng lẽ che mặt, thật đáng xấu hổ!

Bình thường cùng Ngô Diệc Phàm có thói quen trêu chọc nhau, những lời vừa rồi lại làm cho nam sinh kia hiểu lầm quan hệ giữa mình và Ngô Diệc Phàm a! Thật ra, bọn họ chỉ là bạn thân.

Bên này vẫn đang lúng túng không biết phải làm sao, Trương Nghệ hưng quả thực đã nghĩ sai về quan hệ của bọn họ.

Cậu nhớ rằng Ngô chủ hộ là người độc thân, hơn nữa còn là người rất nam tính, chỉ là lời nói của mỹ nhân kia có hơi khiến cậu phải suy diễn mối quan hệ của họ.

Trương Nghệ Hưng đưa mắt nhìn qua thấy Lộc Hàm trầm mặc. Tuy nhiên với vẻ đẹp nữ tính này, cậu cũng không khỏi thắc mắc... Dù sao xã hội hiện đại cũng rất thoáng, nam nhân qua lại với nam nhân cũng rất bình thường, phải, rất bình thường!

Trong nháy mắt Trương Nghệ Hưng đã hiểu ra tình huống liền lui về sau một bước còn Lộc Hàm lại đứng cười ngu ngốc.

"Buổi chiều tôi sẽ quay lại, không quấy rầy hai người!"

Quấy rầy cái em gái cậu ấy! Qủa nhiên là nghĩ sai mà.

Nội tâm Lộc Hàm gào thét. Nhưng Lộc phó chủ biên vốn là con cáo đã lặn lội nhiều năm bên ngoài nên cho dù trong lòng sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh thản nhiên, gọi Trương Nghệ Hưng đang chuẩn bị mở cửa đi ra:

"Chờ một chút!"

Trương Nghệ Hưng tay đang đặt trên nắm cửa dần cứng đờ, sợ hãi quay đầu lại nói:

"Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài bất cứ cái gì."

Nói cái em gái cậu ấy! Có cái gì để nói ở đây? Thế nhưng cậu nhóc này nhìn rất ngây ngốc, thật khiến cho Lộc gia nổi hứng muốn trêu đùa một chút.

Thành thục nắm bắt tình hình chính là kỹ năng không ai bằng của Lộc phó chủ biên, Lộc Hàm liền bày ra một nụ cười mê người.

"Cậu đến là để dọn dẹp nhà cho Diệc Phàm?"

Trương Nghệ Hưng đối với hai chữ Diệc Phàm xa lạ liền chớp mắt mấy cái, Lộc Hàm thấy thế liền thay đổi cách nói:

"Chính là căn nhà này của Ngô chủ hộ."

Thấy Trương Nghệ Hưng ngơ ngác gật đầu, trong lòng vị đại thúc Lộc Hàm hèn mọn có chút không khống chế được. Lộc gia ta đã lâu rồi không nhìn thấy cậu nhóc nào trong sáng ngốc nghếch đến thế.

"Tôi là Lộc Hàm, là bạn của Ngô Diệc Phàm – chủ căn hộ này, làm việc cho một tờ tạp chí." Lộc Hàm đem lon bia đặt lên mặt bàn.

"Chờ tôi một chút!" Nói rồi đến bên chiếc áo khoác lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Trương Nghệ Hưng.

"Tôi vừa mới đi thu thập tin tức về, cần chỗ để nghỉ ngơi nơi mới qua đây, chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè, không phải như cậu nghĩ."

Trương Nghệ Hưng cười cười ngại ngùng đón lấy danh thiếp mà Lộc Hàm đưa qua.

Ai còn có cả má lúm đồng tiền, rất phù hợp với khẩu vị của mình. Bình tĩnh, phải bình tĩnh!

Nhìn qua Lộc Hàm một chút rồi lại nhìn tờ danh thiếp, đúng là một tờ tạp chí rất có tiếng tăm. Mà nhìn chức vụ phía sau tên của Lộc Hàm dọa cho Trương Nghệ Hưng có chút giật mình, cậu nhìn qua nụ cười mê người kia, quả đúng là phong thái của phó chủ biên! Đúng là tinh anh thường đứng cùng với tinh anh, hai người tài giỏi quen biết nhau – Trương Nghệ Hưng nghĩ thầm trong lòng.

"Vậy buổi chiều tôi sẽ quay lại, không làm phiền anh ngủ nữa!"

Trương Nghệ Hưng quay người lại muốn đi, Lộc Hàm lại càng muốn giữ cậu lại.

"Không làm phiền gì cả, tôi ngủ say như chết, tiếng động bình thường không ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi. Cậu cứ quét dọn phòng ngủ trước cho tôi rồi dọn dẹp sang chỗ khác sau cũng được."

Trương Nghệ Hưng suy nghĩ một chút lại thấy Lộc Hàm nhìn mình cười híp mí, cậu gật đầu đồng ý.

"Cái này là?" Lộc Hàm chỉ vào chậu cây để trên tủ giày cạnh Trương Nghệ Hưng.

"Cái này để cho Ngô tiên sinh đặt ở cạnh máy vi tính, có khả năng ngăn cản sự có hại của sóng điện từ."

Lộc Hàm gật đầu nhìn Trương Nghệ Hưng thuần thục đặt chiếc ba lô xuống ghế, vén tay áo lên đem chậu cây cảnh đặt cạnh máy vi tính trong thư phòng sau đó bắt đầu vào phòng ngủ lau dọn. Lộc Hàm nở nụ cười bước đến cửa phòng ngủ, đúng là còn quá ngây thơ, không hề suy nghĩ rằng trong hoàn cảnh này một nam sinh ngây ngốc ở cùng với một phó chủ biên lão luyện sẽ phát sinh chuyện gì? /:))))))))))\ Hừ, cho dù cậu có hỏi tổ tông tám đời nhà cậu cũng chưa chắc đã phát giác ra cái gì đâu.

Trong lúc Trương Nghệ Hưng quét dọn phòng ngủ, Lộc Hàm đại khái cũng đã lấy được vài thông tin của Trương Nghệ Hưng, mà Trương Nghệ Hưng một chút đề phòng cũng không có, hoàn toàn nghĩ Lộc Hàm là người cởi mở, nhiệt tình nên ngay cả số điện thoại cũng trao đổi.

"Xong rồi, vậy anh ngủ đi! Tôi sẽ cố gắng để không phát ra tiếng động."

Lộc Hàm nhìn khuôn mặt trong sáng của Trương Nghệ Hưng gật đầu cười, đóng cửa phòng ngủ lại, trong mắt Lộc Hàm như phát ra tinh quang, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện rồi bổ nhào lên giường, bên kia vừa bắt máy liền gào lên:

"Hoàng thượng à!!! Mỹ nhân này rất hợp với khẩu vị của lão gia ta, mau mau hào phóng để lại đi!"

Ngô Diệc Phàm nghe đến đây liền nhíu mày, nghĩ thầm, Lộc Hàm này bệnh thần kinh nặng lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top