Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5.1


Một dáng người cao gầy, mặc chiếc áo sơ mi xanh lam đưa tay gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc kinh doanh quốc tế rồi mở cửa bước vào. Thấy người ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu nhìn mình, Phác Xán Liệt nở nụ cười khoe hàm răng trắng.

"Anh! Đi ăn cơm chứ? Anh Tuấn Miên nói rằng bữa hôm nay anh ấy mời."

Ngô Diệc Phàm nhìn đống văn kiện còn chưa xem xong, lại thấy tay bị tiểu tử kia kéo lấy đành gấp văn kiện lại, cầm điện thoại di động đứng lên nói với Phác Xán Liệt:

"Đi thôi."

Phác Xán Liệt vừa nói vừa tháo lỏng cà vạt trên cổ, trong giọng nói tràn ngập sự mong đợi:

"Để xem Tuấn Miên ca đãi chúng ta ăn cái gì đây."

Ngô Diệc Phàm cũng buông lỏng cà vạt của mình một chút rồi hừ lạnh một tiếng:

"Đừng có kỳ vọng cao quá! Cậu ta thì có thể mời cái gì tốt chứ!"

.

.

"Kim Tuấn Miên!!!"

Phác Xán Liệt dựa cằm vào bàn cơm, ánh mắt đầy oán thán nhìn người ngồi đối diện đang nhàn nhã uống trà.

"Tại sao lại mời chúng tôi ăn có thế này?"

Ngô Diệc Phàm nhìn quanh nhà hàng một lượt, cúi đầu nói với Phác Xán Liệt:

"Đã nói rồi mà. Cậu ta sao có thể mời nổi cái gì tốt chứ."

"Kim Tuấn Miên!!!"

Để bày tỏ nỗi lòng không phục của mình Phác Xán Liệt kêu gào bằng giọng điệu vô cùng ai oán.

Kim Tuấn Miên nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, khóe miệng mang ý cười, lấy tay nâng cằm Phác Xán Liệt lên.

"Đường đường là tổng giám đốc bộ phận thị trường mà còn hành xử như một đứa nhóc thế này, cậu không sợ bị cấp dưới của mình nhìn thấy sao?"

"Chỗ em ngồi ở ngay chỗ khuất, người khác khó có thể nhìn thấy được." Phác Xán Liệt lại nằm dài ra bàn tiếp tục dùng ánh mắt ai oán nhìn Kim Tuấn Miên – "Tuấn Miên ca à, em muốn ăn đồ ăn Nhật."

Kim Tuấn Miên mỉm cười uống trà không nói lời nào.

"Anh!" Phác Xán Liệt gào một tiếng rồi bổ nhào về phía Ngô Diệc Phàm – "Tại sao chúng ta lại nghe lời anh ta về nước! Tại sao lại nhường anh ta làm ông chủ của chúng ta!"

Ngô Diệc Phàm thấy không thể đùa giỡn nổi, trên mặt thể hiện biểu tình [Anh có lỗi với cậu.] nâng Phác Xán Liệt lên.

"Đúng vậy, lỗi tại anh. Anh cũng rất hối hận vì đã quyết định sai lầm a."

Phác Xán Liệt kém Ngô Diệc Phàm một tuổi nhưng lại là bạn học đại học của hắn, mà Kim Tuấn Miên cùng hai người bọn họ đều là những nhân tài ở nước ngoài. Lần đầu tiên gặp mặt là trong một buổi tiệc của trường, mới đầu dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau cả nửa ngày cả ba mới phát hiện hóa ra đều là người Trung Quốc, dù sao cũng cùng một tiếng mẹ đẻ nên trong nháy mắt cảm thấy thân quen với nhau hơn rất nhiều. Sau đó, bất đắc dĩ Ngô Diệc Phàm thường hay bị Phác Xán Liệt lôi kéo cùng Kim Tuấn Miên cùng nhau đi chơi, cứ như thế trong mắt mọi người ba người giống như một nhóm, luôn đi cùng nhau. Năm Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt tốt nghiệp đại học, Kim Tuấn Miên đã nói với hai người: "Chúng ta về nước đi." Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt suy nghĩ cả đêm, sang ngày thứ hai thì đồng ý rồi cùng Kim Tuấn Miên đặt vé may bay trở về nước. Cứ như vậy ba anh chàng du học sinh ở Canada về Trung Quốc trở thành tam giác vàng trong giới kinh doanh.

Kim Tuấn Miên nhàn nhạt đưa mắt nhìn một chút.

"Cũng không có gì khác, đợi phục vụ mang đồ ăn lên đi."

Phác Xán Liệt nghe thấy liền bật người ngồi dậy, khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn.

"Đừng nói tôi ngược đãi cấp dưới, chút nữa tôi còn có việc nên mới phải dẫn hai người đến đây ăn tạm." Kim Tuấn Miên vừa nói vừa đem đĩa vịt quay và xiên nướng đặt trước mặt Phác Xán Liệt – "Chờ hạng mục lần này của Diệc Phàm hoàn thành xong xuôi, tôi sẽ mời hai người một bữa thật ngon."

"Thật sao?" Phác Xán Liệt mồm gặm vịt quay mắt trợn tròn nhìn Kim Tuấn Miên, Kim Tuấn Miên gật đầu, Phác Xán Liệt lại quay đầu nhìn Ngô Diệc Phàm hỏi: "Anh, hạng mục của anh còn bao lâu nữa là hoàn thành?"

"Nửa tháng nữa."

Phác Xán Liệt ngửa đầu cho miếng vịt vào miệng, "Tuấn Miên ca, anh đã nói rồi đó! Nửa tháng sau nhất định phải cho bọn em ăn một bữa thật ngon, hôm đó em nhất định sẽ sắp xếp công việc dành ra một buổi trống cho anh. À phải, anh cũng thế, hôm đó nhất định phải sắp xếp để đãi bọn em nữa!"

Ngô Diệc Phàm và Kim Tuấn Miên cùng mỉm cười gật đầu.

Tên nhóc này luôn tràn đầy sức sống và vui vẻ, từ lúc còn là du học sinh đã đem đến cho hai người không biết bao nhiêu động lực.

"Được rồi Xán Liệt!" Kim Tuấn Miên rót cho Phác Xán Liệt một cốc nước – "Tiệc xã giao tốt nay sắp xếp xong xuôi rồi?"

Phác Xán Liệt mồm đầy cơm vội gật đầu.

"Đã sắp xếp xong xuôi rồi, mấy lão già kia muốn đến quán bar Mê Dạ, còn nói cái gì mà đi khảo sát thị trường, thực chất là đi tìm chỗ ăn chơi thì có, đã lớn tuổi như vậy rồi... Em cùng với anh Mân Thạc phải đau đầu thế nào"

Kim Tuấn Miên gật đầu nhẹ một cái.

"Khổ cực cho cậu rồi."

"Anh, em muốn ăn cái kia!"

Phác Xán Liệt đẩy nhẹ Ngô Diệc Phàm, cố ý thay đổi trọng tâm cuộc nói chuyện.

Ngô Diệc Phàm đưa tay gắp đồ ăn cho Phác Xán Liệt rồi ngước nhìn Kim Tuấn Miên, nói:
"Ngày mai là ngày nghỉ của tôi, cậu không được gọi điện làm phiền."

"Đã biết." Kim Tuấn Miên thở dài, "Rốt cuộc tôi là ông chủ hay cậu mới là ông chủ?"

"Diệc Phàm ca, hay lắm! Rất có khí phách!"

"Phác Xán Liệt! Tiền thưởng tháng này của cậu sẽ trừ hết!"

"Ai ai Tuấn Miên, anh mới là người giỏi nhất! Nào nào, ăn thịt đi."

.

.

Mệ Dạ là quán bar xa hoa nhất và lớn nhất của thành phố C, bắt đầu mở cửa từ 8 giờ tối đến 4 giờ sáng hôm sau. Chẳng biết đã có bao nhiêu người lưu lạc vào đây ăn chơi hưởng lạc mà mất đi chí hướng, chìm đắm trong trụy lạc.

Phác Xán Liệt mượn cớ đi toilet, từ tầng hai đầy sự hỗn loạn và mùi rượu đẩy cửa kính đi ra. Cửa vừa đóng lại, trong chớp mắt, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất thay vào đấy là vẻ khó chịu, bực bội.

Đi ngang qua toilet không vội vào mà rẽ vào một góc, Phác Xán Liệt đứng trước một cái cửa gương, nhìn vào mặt mình trong gương một chút, không hiểu sao lại làm mặt quỷ với cái gương. Cánh cửa bên cạnh bật mở, một nam nhân sở hữu khuôn mặt như con nít từ trong bước ra.

"Mân Thạc ca!"

Phác Xán liệt cười cười bước tới trước mặt anh chàng Kim Mân Thạc lùn tịt.

"Mỗi lần cậu đều nói không sao, nhưng lại toàn ra đây nhăn mặt nhăn mũi là sao?" Mặc dù ngôn từ có chút trách móc nhưng trên cả giọng nói và khuôn mặt đều không nhìn ra một chút gì trách móc. Kim Mân Thạc chỉ vào cánh cửa đối diện Phác Xán Liệt nói: "Vào đi."

Phác Xán Liệt cùng Kim Mân Thạc bước vào trong phòng, trước mặt là một tấm cửa gương lớn, bên ngoài không thể nhìn vào, nhưng bên trong lại có thể nhìn rất rõ mọi thứ bên ngoài. Đứng dưới lầu nhìn lên chỉ là một mảng đen như mực, nhưng trên này có thể thu hết mọi hoạt động ở dưới lầu vào tầm mắt.

'Ngồi đi."

Kim Mân Thạc lấy chai rượu rồi tiến đến chỗ Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt gật đầu ngồi xuống ghế, nhận lấy ly rượu vang đỏ mà Kim Mân Thạc đưa tới, nâng lên mũi ngửi một chút rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Kim Mân Thạc cũng nhấp một ngụm rượu rồi nghiêng đầu hỏi Phác Xán Liệt:

"Không phải là đi xã giao với khách hả, sao lại đi ra đây?"

Phác Xán Liệt thở dài, đem ly rượu đặt lên bàn.

"Mấy lão già kia ra vẻ đạo mạo lắm... Em thật không thể chịu nổi nên ra ngoài hít thở không khí."

Kim Mẫn Thạc khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười, nhấp một chút rượu rồi cũng đặt ly rượu lên bàn.

"Để cho người có tính khí như cậu đảm nhận việc quan hệ ngoại giao này không biết là quyết định sáng suốt hay ngu ngốc của Kim Tuấn Miên nữa."

"Thôi nào, chí ít em còn có thể làm quan hệ ngoại giao rất thành công, nhưng cũng chẳng biết chống đỡ được bao lâu nữa..." Vẻ mặt bất đắc dĩ trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là một vẻ tươi cười, Phác Xán Liệt nhìn Kim Mân Thạc nói: "Nhưng mà nói Kim Tuấn Miên ngu ngốc, để anh ấy nghe thấy nhất định sẽ phát điên lên cho xem."

"Phát điên rồi sao? Rồi đến tìm mẹ anh để kể lể sao?"

Phác Xán Liệt lắc đầu cười yếu ớt: "Thật không thể hiểu nổi, hai người đường đường là anh em, chẳng biết mối quan hệ giữa cả hai là tốt hay xấu nữa."

"Đừng nói là cậu, đến anh còn chẳng hiểu nổi nữa là..." Kim Mân Thạc nhẹ nhàng lắc ly rượu, chất lỏng màu đỏ lắc lư ở trong.

Câu chuyện kết thúc tại đó, hai người trầm mặc một lúc.

Bên dưới lầu hình như có chút vấn đề, Phác Xán Liệt tiến lại gần màn hình kết nối với camera theo dõi bên dưới. Phác Xán Liệt chỉ vào màn hình, quay đầu hỏi: "Mân Thạc ca, người này là phục vụ mới đến làm sao?"

Kim Mân Thạc đưa mắt nhìn màn hình quan sát, hai người trung niên uống say đang giở trò với một phục vụ.

"Ừm, mới tới hơn hai tháng, tên Biện Bạch Hiền, là sinh viên đại học."

Phác Xán Liệt quan sát người mới, dáng người không cao lắm, tóc nhuộm màu tím, ngũ quan thanh tú, trông rất thuần khiết vô cùng không phù hợp với không khí xa hoa trụy lạc ở đây.

"Không cho người xuống dưới xử lý sao?"

Bên dưới lầu, chỗ có rắc rối ngày càng thu hút sự chú ý của mọi người, một số người bắt đầu vây quanh. Biện Bạch Hiền bị kẻ uống say nắm chặt cổ tay, hắn đưa tay đương muốn sờ mặt Biện Bạch Hiền, cậu liền cố gắng né tránh.

"Muốn tiếp tục ở lại chỗ này làm việc thì điều cần thiết là phải học cách đối phó với tất cả loại khách hàng, giúp cậu ta cũng được thôi, nhưng tốt nhất cậu ta nên học cách tự giải quyết."

"Thật là nghiêm khắc!" Phác Xán Liệt khẽ cười- "Nhưng bây giờ kiểu sinh viên như cậu ta rất được chú ý sao? Tướng mạo trông rất phổ thông a."

"Đó là cậu không thấy thôi. Tuần trước, ca sĩ hát ở đây có việc không đến được, chính cậu ta đã lên thay. Dưới ánh đèn sân khấu thực sự rất tỏa sáng, khiến không ít người động lòng."

"Thì ra là vậy, thật đáng tiếc! Để xem cậu ta có học được cách sinh tồn ở đây không."

Trong suốt khoảng thời gian hai người nói chuyện Biện Bạch Hiền vẫn không thể thoát khỏi tay kẻ biến thái say mèm kia. Người vây lại xem càng ngày càng náo nhiệt.

"Cuối cùng vẫn không ra tay sao anh? Nếu cứ để như thế sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn."

"Thế nào? Tính xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Thật đáng tiếc, chậm một bước rồi."

Phác Xán Liệt không hiểu ý quay lại nhìn Kim Mân Thạc đang mỉm cười đầy vẻ thâm trầm.

"Đã có người đến trước rồi."

Phác Xán Liệt bước đến cạnh Kim Mân Thạc quan sát.

Một người đang đẩy đám người vây quanh mà tiến đến chỗ Biện Bạch Hiền, hắn nhìn thấy người này trông rất quen mắt, "Người này là..."

"Ngô thiếu gia của tập đoàn Ngô thị, quả là một trận chiến lớn."

Đi theo sau thiếu niên cao gầy còn có mấy người vệ sĩ mặc đồ đen.

Kim Mân Thạc ngồi xuống ghế, mỉm cười nhấp một ngụm rượu, "Thật không thể nghĩ ra cậu ta lại có thể quen được người không thể chọc giận kia, tiểu tử Biện Bạch Hiền này thật không vừa a."

"Đúng là không thể nhìn ra.."

Phác Xán Liệt đút tay vào túi, nhìn xuống dưới lầu lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top