Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Biện Bạch Hiền vô cùng hối hận, cậu tự sờ đầu xem mình có bị ấm đầu không. Chỉ vì được tăng lương rất cao mà Biện Bạch Hiền đã đồng ý lên sân khấu quán bar hát. Mười giờ tối, sau khi làm việc ở Mê Dạ xong, Biện Bạch Hiền thay quần áo rồi đi vòng ra cửa chính định bụng đến bến tàu điện ngầm để về lại trường, nhưng chưa đi được mấy bước đã có người cản lại.

Đây là lần thứ sáu rồi!

Trước mặt không biết là công tử nhà ai, thời trang ăn mặc thì nhố nhăng, ngôn từ cũng hết sức lỗ mãng mà lại nói chuyện với thái độ rất ư là khiêu khích, còn tự cho mình là đẹp trai. Nói xong khiến cho người khác thấy thực sự buồn nôn. Biện Bạch Hiền cho dù đang nhìn người kia nhưng cũng làm như đang nhìn không khí, từng lời từng chữ của gã căn bản cậu không thèm nghe, trong đầu không ngừng hối hận vì đã đồng ý lên sân khấu hát. Nếu bản thân nhất quyết không đồng ý làm thì đã không nhiều lần bị chặn lại, không bị đùa giỡn nhiều như thế. Nhưng cậu không thể từ chối được vì Mê Dạ thực sự rất biết dụ dỗ người ta bằng tiền thù lao rất cao. Nghĩ đến đây Biện Bạch Hiền rầu rĩ cắn môi lại không biết hành động đó đã được thu lại trong mắt gã kia. Gã càng tiến sát lại đưa tay ra, Biện Bạch Hiền vội vã lùi về sau mấy bước.

"Xin lỗi, anh nói xong chưa? Tôi phải đi trước, không có thời gian để nghe anh nói."

Công tử kia những tưởng đã ôm được Biện Bạch Hiền nhưng cuối cùng cậu lại tránh được, gã không khỏi tức giận, tiến lên vài bước nữa, khuôn mặt dữ tợn nhìn Biện Bạch Hiền:

"Thế nào? Có đáp ứng hay không? Hay để tao phải ra tay thì mới chịu?"

Biện Bạch Hiền nghe thấy, cười ha hả hai tiếng:

"Tưởng chuyện gì, thôi tôi đi trước, ngài cứ ở đó mà nằm mơ đi nha." Nói xong Biện Bạch Hiền không thèm nhìn, quay người đi thẳng.

Gã công tử bị từ chối, thẹn quá hóa giận, gã nắm lấy cánh tay của Biện Bạch Hiền kéo lại, định bụng hôn xuống. Nhưng Biện tiểu ca vốn thân thủ đầy mình liền giơ cùi chỏ lên đập thẳng và mặt gã. Gã công tử lập tức tru lên một tiếng rồi ngã khụy xuống đất. Biện tiểu ca khí phách sửa lại quần áo, liếc một đống đang nằm dưới đất hừ một tiếng, đang định bước đi thì nghe thấy thanh âm trầm thấp xa lạ vang lên.

"Thật sự không nhìn ra, nguyên lai lại lợi hại như vậy a!"

Biện Bạch Hiền quay đầu lại, một chiếc xe hơi màu đen đang mở cửa, một nam nhân từ trong bước ra, dù mặc một chiếc áo gió cũng không che đi được vóc dáng rất cao, gương mặt anh tuấn, ánh mắt cười như không cười. Biện Bạch Hiền không muốn để ý thêm, vờ như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục tiến về phía trước. Vừa đi được một bước thì balo trên vai bị ai đó kéo giữ lấy, quay đầu lại liền thấy gã công tử kia một nửa mặt sưng húp, đôi mắt đỏ lên vì tức giận, hung tợn nói với Biện Bạch Hiền:

"Mày thật không biết điều!"

Lời vừa dứt liền vung một quyền đánh úp về phía Biện Bạch Hiền mà Biện Bạch Hiền vẫn rất bình tĩnh né tránh rồi định cho gã công tử này một cước nữa thì bị người khác chặn lại. Cả hai người ngẩng đầu lên, Phác Xán Liệt nhàn nhạt liếc Biện Bạch Hiền một cái, thu cánh tay về. Hắn quay sang phía gã công tử đang cười hề hề biết ơn kia, ánh mắt sắc lạnh.

"Tôi không phải là đang giúp anh nhưng cũng không có ý cản trở anh theo đuổi cậu ta." Phác Xán Liệt nói xong lại nhàn nhạt liếc Biện Bạch Hiền, nghiêng đầu nói với cậu:

"Xem ra cậu không biết tính tình ông chủ Mê Dạ rồi, anh ta ghét nhất là có người ở đây gây sự phiền phức lại còn ở ngay ngoài cửa a..."

Phác Xán Liệt hơi hướng đến chỗ gã công tử kia, cao giọng hơn:

"Thấy mấy người ở kia không? Họ căn bản là được sắp xếp khắp nơi để theo dõi mọi thứ, tất cả hành động của cậu đều bị thấy cả, mà theo tôi biết tính tình của ông chủ Kim vốn không được tốt cho lắm..."

Hắn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ ông chủ Kim khiến gã công tử vừa nghe thấy khuôn mặt đang vô cùng dữ tợn thoáng chốc trắng bệch. Hắc bạch lưỡng đạo không ai là không biết tiếng tăm vang dội của Kim gia nên gã kia vừa nghe thấy mấy chữ "ông chủ Kim" liền sợ mất mật. Phác Xán Liệt vừa dứt lời, cửa chính của Mê Dạ mở ra, hai người đàn ông một thân tây trang màu đen đi ra. Một trong hai người đi đến bên gã công tử kia nói gì đó, mặt gã không còn chút huyết sắc, kiêng kỵ nhìn Phác Xán Liệt đang mỉm cười lại nhìn Biện Bạch Hiền đang ngẩn ngơ, lập tức lao lên xe lái xe bỏ chạy. Người đàn ông còn lại đi đến bên Phác Xán Liệt, rủ rỉ bên tai trái hắn, Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt [Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?] của Biện Bạch Hiền. Nghe xong, hắn cười với người đàn ông kia rồi gật đầu đáp:

"Đã biết, anh Mân Thạc yên tâm."

Hai người đàn ông kia nghe xong liền quay người bước trở lại vào quán bar Mê Dạ.

"Đi thôi, tôi đưa cậu về trường học."

Đôi mắt sớm phủ sương mù của Biện Bạch Hiền như bừng tỉnh, cậu ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt cười như không cười đầy ghét bỏ kia.

"Không cần, tôi có thể tự đi được."

Phác Xán Liệt nhìn đồng hồ trên tay, vẻ mặt tràn ngập sự tiếc nuối.

"Hình như giờ này tàu điện ngầm không còn chạy nữa."

Biện Bạch Hiền xem lại giờ, trên mặt biểu tình vô cùng buồn bực, nếu không gặp phải gã công tử lằng nhằng kia thì cậu đã không lỡ mất chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.

"Đi thôi!" Phác Xán Liệt chống tay vào cửa xe, nói:

"Ông chủ Kim cực kỳ quan tâm đến nhân viên của mình nên đã ra lệnh cho tôi phải đích thân đưa cậu về."

"Biện Bạch Hiền đúng là người quen của thiếu gia Ngô thị, anh không muốn cậu ta ở trên đất của anh gặp phải chuyện không may, chọc giận đến Ngô thị." Đây mới là lý do thực sự vì sao ông chủ Kim Mân Thạc lại để tâm đến nhân viên này.

Biện Bạch Hiền lại chẳng hề nghĩ ngờ vì sao một nhân viên nhỏ bé như cậu lại được ông chủ lớn quan tâm như vậy, lại càng không thấy nửa điểm kỳ quái chuyện người trước mặt có thể lập tức xuất hiện lúc cậu đang gặp rắc rối để tháo gỡ. Cậu chỉ nghĩ nếu bây giờ phải bắt xe để trở về sẽ tốn khá nhiều tiền, rốt cuộc cuối cùng cũng lựa chọn bước đến bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào ghế phó lái. Phác Xán Liệt thấy vậy, ung dung ngồi vào trong xe.

"Cậu học trường nào?"

Biện Bạch Hiền ngồi ở ghế phó lái xe tay ôm balo, mắt nhìn Phác Xán Liệt đang thắt dây an toàn, cậu cho rằng chắc hẳn hắn biết rõ chứ vì hắn mới nói đưa cậu về trường học.

"Đại học C."

Phác Xán Liệt nhìn sang muốn nhắc nhở Biện Bạch Hiền thắt dây an toàn vào thì Biện Bạch Hiền đã cười nói:

"Đã biết."

Ánh đèn hai bên đường dần vụt qua, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Trong lúc chờ đèn đỏ, thấy Biện Bạch Hiền đang nhìn phong cảnh bên ngoài liền hỏi một câu:

"Mỗi ngày ngắm nhìn phong cảnh vẫn thấy thú vị sao?"

Người kia nghe thấy vẫn tiếp tục nhìn bên ngoài.

"Tôi không phải người ở đây, dù mỗi ngày nhìn đi nhìn lại phong cảnh cũng là một cảm giác mới mẻ."

"À, cậu không phải người ở đây. Thế nhà cậu ở đâu?"

"Không cần thiết phải biết."

Biện Bạch Hiền không chút lưu tình mà cự tuyệt câu hỏi khiến Phác Xán Liệt cười nhẹ vài tiếng. Đèn xanh sáng lên, xe tiếp tục chạy.

"Hình như cậu đối với tôi rất đề phòng?" Giọng điệu không phải nghi vấn mà là khẳng định.

Biện Bạch Hiền cười một tiếng.

"Với một người mà ngay cả tên cũng không cho biết thì sao có thể không đề phòng?"

"Đúng vậy, tôi vẫn chưa tự giới thiệu."

Phác Xán Liệt chỉ vào chiếc hộp trước mặt Biện Bạch Hiền.

"Tôi tên Phác Xán Liệt, trong đó là danh thiếp của tôi."

Cuối cùng Biện Bạch Hiền cũng quay đầu lại, lấy từ trong chiếc hộp ra tấm danh thiếp, đọc một chút rồi nói thẳng thắn:

"Chắc tôi không cần phải giới thiệu nữa vì anh đương nhiên đã biết tên tôi rồi."

"Là ông chủ quan tâm đến nhân viên nói cho tôi biết."

Trong xe lại rơi vào trạng thái trầm mặc lần thứ hai. Phác Xán Liệt muốn mở miệng thì đại học C đã dần xuất hiện trước mắt, Biện Bạch Hiền ôm balo chuẩn bị xuống xe. Xe dừng lại, Biện Bạch Hiền không chần chừ thêm phút giây nào, lập tức mở cửa xe bước xuống.

"Cảm ơn Phác tiên sinh." Biện Bạch Hiền cảm ơn nhưng lại không có chút tình cảm nào, nói xong liền quay đầu đi vào trường.

Nhìn người kia từ từ đi mất, Phác Xán Liệt sờ sờ mũi, một cảm giác chán nản lan ra khắp người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top