Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8


Hạng mục của Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng kết thúc, Kim Tuấn Miên thực hiện lời hứa mời hai người kia đi ăn một bữa thật lớn. Ngày hôm đó lại đúng vào sinh nhật của Phác Xán Liệt, vì vậy Phác Xán Liệt trở thành trung tâm, hắn muốn uống gì thì uống, muốn làm gì thì làm. Sau khi tan sở, Phác Xán Liệt dọn dẹp rồi hùng dũng ngang nhiên mang hai người Kim và Ngô đến nhà hàng hắn đã sắp xếp từ trước. Ngô Diệc Phàm ngồi trên bàn ăn, nhìn thấy bóng người từ xa tiến lại đang cười khanh khách vẫy tay hồ hởi với hắn, đôi mày kiếm chợt nhíu lại.

"Cậu thế nào lại ở đây?"

Cùng với Kim Tuấn Miên và Phác Xán Liệt cầm chậm bước vào, Lộc Hàm đứng đằng sau giơ HIGH FIVE với Ngô Diệc Phàm.

"Tại sao hả? Phác Xán Liệt đích thân mời tôi tới, Kim Tuấn Miên cũng không có ý kiến, cậu cậy các cậu đều là người có địa vị mà gạt tôi ra sao!"

Đừng nghĩ Ngô tổng giám đốc trên thương trường oai phong lẫm liệt thì hay, khi đấu với Lộc phó chủ biên đa phần tình huống đều cứng họng không nói nên lời. Ngô tổng giám đốc rót một ly nước đưa cho Lộc phó chủ biên.

"Uống nước đi rồi đem miệng ngậm chặt một chút, đừng để mở ra."

Hai người Phác Kim bưng chén trà mỉm cười xem trò vui, bọn họ thật không dễ dàng nhìn thấy điệu bộ tức giận không nói nên lời của Ngô tổng giám đốc, trong lòng rất thích thú.

"Nhanh nhanh mang đồ ăn lên đi, trưa nay tôi không ăn gì là để đợi bữa này đó."

"Tiền đồ!"

Lộc phó chủ biên đang rất đói bụng nên không thèm đếm xỉa đến Ngô tổng giám đốc nữa, quay sang đưa quà cho Phác Xán Liệt.

"Quà mừng thọ lớn nhất này! Xán Liệt cậu mau mau xem có thích không?"

Ba vị thiên tài kinh doanh ngồi cùng một chỗ cũng thường hay thảo luận chuyện làm ăn, Lộc Hàm cũng sẽ bảy mồm tám mỏ chĩa vào, có điều chỉ bình phẩm những điều nhỏ nhặt ngoài lề, đa số đều là ở giữa chọc cười mọi người.

"Hôm trước vốn định hỏi, Diệc Phàm cậu mới đổi nước hoa sao? Cái mùi này... Không giống mùi cậu hay dùng."

Ngô Diệc Phàm vừa cởi áo khoác ra vắt lên vai ghế đằng sau, mùi nước hoa thực vật càng thêm rõ ràng. Mùi hương thơm mát khiến cho Kim Tuấn Miên cũng phải dựng tóc gáy.

"Đúng vậy, đây là mùi hương cỏ non, sau khi tắm tôi có xịt một chút, không ngờ nó lại mạnh như vậy, đến giờ vẫn chưa hết mùi."

"Bắt đầu từ lúc nào lại có khiếu thẩm mỹ tốt vậy, bắt đầu dùng mùi hương này."

Ngô Diệc Phàm ghé lại gần Phác Xán Liệt đang cùng Lộc Hàm chọn món, nói:

"À, là có người đưa cho anh để trị chứng mất ngủ."

Phác Xán Liệt ghi món xong liền đưa cho người phục vụ.

"Lại nói... Anh, sắc mặt của anh dạo này rất khá, quầng thâm dưới mắt cũng tan đi rất nhiều, mấy bài thuốc Đông y trị mất ngủ kia hiệu quả đến vậy sao?"

Ngô Diệc Phàm liếc qua vẻ mặt của Lộc Hàm, nhẹ giọng trả lời:

"Rất hiệu quả."

"Thế mà cũng không thèm nhìn một chút xem ai đã điều chế thuốc cho mình, tôi đã nói Nghệ Hưng thực sự rất tốt, biết nấu cơm lại còn biết điều chế thuốc. Tốt như vậy có bao nhiêu người để ý, vậy mà có người nào đó không biết gì vẫn ra chiều ghét bỏ." Lộc Hàm đang lẻo mép thì bị đá một cái rất đau liền hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Diệc Phàm.

"Tôi chưa từng nói mình ghét bỏ cậu ấy."

Ánh mắt Lộc Hàm bỗng chốc sáng ngời.

"Vậy hoàng thượng, người định khi nào sắc phong? Nghệ Hưng khả ái như vậy, không ra tay sớm sợ là đến lúc đó sẽ bị người khác cướp mất."

Ngô Diệc Phàm vẻ mặt không thay đổi, nói:

"Tôi chỉ nói là tôi không ghét bỏ Nghệ Hưng, ngoài việc cậu ấy luôn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ và rất tốt bụng thì tôi luôn cảm kích, ngoài ra không có tâm tư gì khác."

Lộc Hàm phẫn hận đập bàn một cái.

"Cậu, cậu thật đúng là... Nói mãi cũng không thông! Nghệ Hưng rất tốt, có điểm nào không xứng với cậu?"

Ngô Diệc Phàm liếc mắt không thèm nhìn cậu ta, mặc kệ huyết kịch của Lộc Hàm đang dâng trào, lẳng lặng uống nước. Loại tuồng vui này cứ để cậu ta diễn một mình rồi cũng sẽ dừng lại. Nhưng mà Phác Xán Liệt bỗng nhưng chen vào, đôi mắt trợn thật lớn như hai viên hạnh nhân, vẻ mặt hết sức tò mò.

"Nghệ Hưng là ai? Nhìn có đẹp không? Tại sao Phàm ca lại thấy chướng mắt?"

Lộc Hàm diễn tuồng một mình đang định dừng lại thì vừa lúc Phác Xán Liệt lại rất tò mò muốn hóng chuyện, anh liền kéo Phác Xán Liệt lại nhìn về phía Kim Tuấn Miên, giở giọng giống hệt mấy bà mai mối thời phong kiến:

"Tôi nói các cậu nghe, Nghệ Hưng cực kỳ khả ái! Da trắng lại mềm, mắt hai mí to tròn long lanh, ánh mắt cực kỳ ôn nhu, còn có cả má lúm đồng tiền, đặc biệt đẹp! Nghệ Hưng còn rất khéo tay, nấu cơm ngon lại còn biết chơi piano và guitar từ nhỏ."

"Thế này mà cũng không hài lòng!" Kim Tuấn Miên cau mày vỗ vỗ cánh tay Ngô Diệc Phàm.

"Diệc Phàm, cậu cũng quá kén chọn rồi."

Ngô Diệc Phàm lạnh lùng giương mắt nhìn một vòng.

"Lộc Hàm đã quên nói điểm trọng yếu nhất, cậu ấy vốn là đàn ông!"

Vốn đang định cùng Lộc Hàm lên án Ngô Diệc Phàm nhưng lại nghe thấy mấy chữ [Vốn là đàn ông] Phác Xán Liệt đành nuốt hết mấy câu định phun ra xuống bụng. Kim Tuấn Miên và Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng thở dài. Lộc Hàm cái tên hủ nam này, dám chọc chuyện này đến Ngô Diệc Phàm, vẫn biết cậu ta không sợ chết nhưng không ngờ lại không sợ chết đến mức này.

"Là đàn ông thì sao? Cậu là đang kỳ thị đồng tính! Nghệ Hưng thật tốt, nếu không phải nhường cho cậu và cậu ấy thành một cặp, tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu ấy!"

"À~" Ngô Diệc Phàm chống một tay lên bàn, cằm tựa lên bàn tay, vẻ mặt tinh quái nhìn Lộc Hàm.

"Nếu vậy sao cậu không cùng cậu ấy thành một đôi đi Lộc phó chủ biên như vậy sẽ hoàn mỹ hơn nhiều."

"Nếu không phải từ nhỏ có đính ước thì tôi nhất định sẽ chiếm lấy Nghệ Hưng, đâu tới lượt cậu hưởng tiện nghi!" Lộc Hàm trừng mắt nhìn Ngô Diệc Phàm.

"Được rồi, miễn bàn chuyện này đi!" Ngô Diệc Phàm phất tay một cái-"Hôm nay vốn là sinh nhật của Xán Liệt, nên quay lại chủ đề chính."

"Cứ tiếp tục đi, em và anh Tuấn Miên sẽ giả vờ như không tồn tại."

Kim Tuấn Miên gật đầu đồng ý.

"Tôi và Xán Liệt thích nhất là nhìn hai người tấu hài..."

Cho dù bốn người bọn họ đều là nam nhân, đều không còn là tiểu hài tử, nhưng nói chuyện với nhau rất hay thành kiểu già mồm cãi láo. Bốn người cơm nước no nê xong, bánh sinh nhật cũng vừa lúc được đem vào. Lộc Hàm chống đỡ cái bụng no căng, chỉ vào cái bánh to đùng nói:

"Cái tháp bánh này anh đây đã đổ rất nhiều tiền và tâm huyết vào để chuẩn bị, cậu xem xem nếu mà dám chê đừng trách anh tại sao lại thay đổi thái độ."

"Oa! Cảm ơn Lộc ca!" Phác Xán Liệt cao hứng vỗ lưng Lộc Hàm một cái. Lộc Hàm chau mày:

"Xán Liệt, Cậu thiếu chút nữa hành hung anh ói cả đồ ăn lên bánh sinh nhật này!"

"Im miệng!" Ngô Diệc Phàm dứt khoát lấy một miếng hoa quả tống vào miệng Lộc Hàm, rồi đứng lên nghiêng đầu đọc chữ trên bánh sinh nhật.

"Hử?"- Trên bánh dòng chữ 'Xán Liệt' viết bằng chocolate ngay ngắn nhưng bên dưới còn có hai chữ 'Diệc Phàm'.

"Hôm trước sinh nhật cậu lại đúng vào lúc hạng mục đang rất bận rộn, không thể tổ chức nhưng cũng đâu thể cho qua, hôm nay chiếc bánh này cậu cũng có một phần, coi như bù lại hôm đó." Kim Tuấn Miên vừa nói vừa mang hai con dao cắt bánh đưa cho Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt. Lộc Hàm nhìn chằm chằm Ngô Diệc Phàm, nhìn cho đến khi tên này mất tự nhiên phải nói một tiếng cảm ơn mình, kết quả Ngô Diệc Phàm ném lại một câu nghe không ra cảm xúc gì:

"Trời lạnh thế này mà còn đặt bánh sinh nhật!"

"Tuấn Miên, cậu xem cậu ta chẳng biết tốt xấu gì cả. Tôi đã nói là đừng viết thêm tên cậu ta vào!"

Mọi người đều biết Ngô Diệc Phàm là người ngoài lạnh trong nóng, chỉ là có hơi ngượng ngùng. Phác Xán Liệt la ó đòi cắt bánh sinh nhật, hai người Ngô Diệc Phàm và Phác Xán Liệt mỗi người một đao chém xuống.

.

.

.

Trương Nghệ Hưng mở cánh cửa chống trộm ra, nhìn thấy đôi giày đen của Ngô chủ hộ, thầm nghĩ cuối cùng cũng có một ngày cuối tuần chủ hộ không đi làm. Cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, nghĩ đến hôm trước bộ dáng chưa tỉnh ngủ của chủ hộ quả thực vô cùng dọa người. Trương Nghệ Hưng một chút cũng không dám lại gần phòng ngủ, lặng lẽ quét dọn. Khi đang dọn dẹp những phòng khác, đi ngang qua phòng ngủ, Trương Nghệ Hưng nghe thấy có tiếng động, nhưng mà âm thanh quá nhỏ nên cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cuối cùng các phòng khác đều được dọn dẹp xong xuôi chỉ còn lại phòng ngủ, Trương Nghệ Hưng suy nghĩ, nội tâm đấu tranh vô số lần, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cậu gõ cửa phòng ngủ một cái:

"Ngô tiên sinh, phòng ngủ có cần tôi dọn dẹp qua không?"

Trương Nghệ Hưng nói xong vội lùi về sau mấy bước, cậu sợ Ngô Diệc Phàm lại giống như lần trước, mở cửa rầm một cái, dọa cậu hồn bay phách lạc. Nhưng mà đợi vài giây, cánh cửa không mở ra, cũng không ai trả lời. Lần thứ hai lấy hết dũng khí, Trương Nghệ Hưng lại tiến lên gõ cửa lần nữa:

"Ngô tiên sinh?"

Nhưng mà đáp lại chỉ có một tiếng rên thống khổ, Trương Nghệ Hưng đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, nuốt một ngụm nước bọt, cậu nhắm mắt mở cửa tạo thành một khe hẹp.

"Ngô tiên..."- Tiếng rên rỉ thống khổ rõ ràng lọt vào tai Trương Nghệ Hưng, tình hình thực sự không hay rồi!

"Ngô tiên sinh!" Trương Nghệ Hưng xông vào trong phòng, cửa sổ phòng ngủ bị tấm rèm che kín, không gian bên trong rất tối tăm. Trương Nghệ Hưng mở rộng rèm cửa, nhanh chóng bước đến bên giường. Trên giường Ngô Diệc Phàm mồ hôi lạnh chảy ướt cả người, trùm chăn kín mít. Ngô Diệc Phàm cau chặt mày, biểu tình vô cùng thống khổ, miệng thoát ra vài tiếng rên vô lực. Trương Nghệ Hưng thấy toàn bộ cảnh này, nhanh chóng đoán ra được tình trạng:

"Đau dạ dày sao?"

Nghe thấy tiếng nói, Ngô Diệc Phàm dùng chút ý thức cuối cùng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top