Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Mặt trăng nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn các vị quan tâm, vốn cũng không phải chuyện gì to tát, mong mọi người đừng đồn đại sai lệch."

Lý Mẫn Hanh nhìn chằm chằm bài đăng weibo từ nửa giờ trước này với tâm trạng vô cùng phức tạp, hiện tại đã có mấy chục ngàn bình luận rồi. Anh thật sự không đoán được thái độ của Lý Đông Hách. Từ sau hôm bị đánh, người này vẫn không nói một lời, nửa tiếng trước còn đăng một bài để giải vây cho anh, Lý ảnh đế không thể hiểu nổi.

Ngày đó, sau khi Lý Đông Hách quay lại đoàn làm phim với hàm dưới sưng vù, quả thực đã dọa cho trợ lý nhà cậu giật mình, Lý Đông Hách lại nói đây chỉ là vô tình trượt chân ngã. Đương nhiên không hề có sức thuyết phục.

Lý Thái Dung thì tức giận đến mức kéo Lý Đông Hách qua một bên dạy dỗ một trận, đại ý là không được làm trễ nải tiến độ quay phim bla bla bla... Lý Đông Hách thờ ơ đáp "Không phải còn một bên mặt sao, cứ quay mấy phần diễn cận cảnh bên mặt này là được."

Trên đời này chưa bao giờ thiếu cái gọi là người biết chuyện, chẳng biết ai đó phát hiện ra Lý Mẫn Hanh cố ý quay lại đoàn làm phim chênh giờ với Lý Đông Hách một chút với nét mặt rõ ràng không vui vẻ chút nào, thế là đêm đó lại có hot search mới ra lò [Lý Mẫn Hanh và Lý Đông Hách bất hòa].

Cái người tự xưng là "nhân viên đoàn làm phim" này dùng một tài khoản ảo để đăng một bài rất là dài, bịa mấy câu chuyện Lý Mẫn Hanh lợi dụng thân phận tiền bối để ức hiếp Lý Đông Hách trong lúc quay phim, cuối cùng còn đăng một tấm ảnh chụp lén vô cùng mơ hồ, nhìn hình dáng trong ảnh có thể loáng thoáng nhận ra đấy là Lý Thái Dung và Lý Đông Hách. Lý Đông Hách vừa nghe mắng vừa chườm đá, cả một bên mặt sưng đỏ.

Thế là trọng điểm câu chuyện lại biến thành Lý bình hoa bất mãn với tác phong của Lý ảnh đế nên có hành vi chống đối, Lý ảnh đế khó nén phẫn uất cuối cùng hai người ra tay đánh nhau.

Bài đăng có trật tự, có mốc thời gian, vô cùng đáng tin. Bình luận của cư dân mạng đều nghiêng về một bên mắng Lý ảnh đế, không ngờ ảnh đế lại là người như vậy bla bla, phải học làm người rồi mới học diễn xuất bla bla, đồ cục xúc, đồ cuồng bạo lực, đồ không có tố chất bla bla...

Lý ảnh đế cục xúc - cuồng bạo lực - không có tố chất rất phẫn nộ, đến cùng ai mới là người cuồng bạo lực không có tố chất cơ, đám quần chúng ăn dưa các người đâu hay biết bộ mặt thật lúc bình hoa di động kia bắt nạt học sinh khác!

Nếu không phải quản lý Đổng có dự kiến trước, thu ngay điện thoại của Lý Mẫn Hanh, chỉ sợ trong cơn xúc động Lý ảnh đế cũng sẽ dùng clone để đăng bài cũng nên.

Bất kể nói thế nào, Lý Mẫn Hanh đánh người là thật, chỉ cần Lý Đông Hách không nuốt nổi cơn tức này rồi ngầm thừa nhận, coi như hình tượng của Lý ảnh đế cũng đi tong.

-

Phía sau một Lý Mẫn Hanh tiếp tục quay phim trong yên bình, là một quản lý suy nhược thần kinh chịu đủ mọi áp lực. Sau khi hiểu rõ đầu đuôi sự việc, Đổng Tư Thành giữ nguyên tắc đánh người không đánh mặt, đánh mặt là mất bát cơm, hung hăng véo eo Lý Mẫn Hanh một cái, sao mình lại phải làm quản lý của thằng trẻ trâu này không biết? Tài hoa thì rõ như ban ngày, nhưng đến lúc có việc cần bản lĩnh thì lại chỉ có một mình Đổng Tư Thành anh đây đơn độc hứng chịu.

Từ khi bị nghệ sĩ nhà mình đẩy ra đầu sóng ngọn gió, Đổng Tư Thành gọi điện xuyên đêm, nhắn tin cho đủ kiểu cho người quen trong lĩnh vực truyền thông giải trí, ai cũng vui vẻ nhận lời, nhưng sau mỗi lời nói kia dường như đều chừa lại một bước đường lui. Đổng Tư Thành lạnh cả người, anh hiểu rõ giới giải trí này mà, những người này đã có chủ đích viết về một vụ bê bối hiếm có của Lý ảnh đế, dù sao độ hot mới là thứ kiếm ra tiền.

Sau khi nhắn nhủ một lượt, chỉ cần là diễn viên có vai trò chủ chốt trong phim đều đăng weibo thể hiện không hề có chuyện bất hòa hay chèn ép. Phòng làm việc của ảnh đế nhà mình cũng đã đăng bài chính đính. Thậm chí Đổng Tư Thành còn đích thân đi tìm đạo diễn, nhờ Lý Thái Dung giải thích hộ đôi lời. Đại khái là không ai ngờ đạo diễn Lý vốn chưa bao giờ quan tâm chuyện ngoài luồng cũng ra mặt, tất cả mọi người đồng loạt im lặng, một số phương tiện truyền thông thì kiêng dè công ty giải trí Phẩm Ninh, cuối cùng màn kịch này mới không biến thành một mớ hỗn độn.

-

"Sao phải thế, em không đáp lễ anh ta thì không được để cư dân mạng dạy cho anh ta một bài à?"

"Đừng có gọi em là mặt trời nhỏ! Mặt trời không lặn chắc! Bây giờ em là mặt trăng giận dữ!"

"Đừng có gọi em là mặt trăng nhỏ! Đầu tiên anh xóa cái bài đăng trên Weibo của em đi, trả mật khẩu cho em."

Hiếm lắm Lý Đông Hách mới nổi giận, quản lý ở đầu dây bên kia không biết phải chống chế thế nào, chỉ đành lặp đi lặp lại khuyên nhủ: "Chúng ta không chọc Phẩm Ninh được đâu, đâu phải em chưa từng nghe qua quan hệ xã hội của người ta lợi hại thế nào."

"Vai diễn này anh vất vả lắm mới giành được, đã bao lâu rồi em không được chú ý thế này?"

"Em nghĩ cho kĩ đi, tuyệt đối đừng để cơ hội lần này vuột khỏi tầm tay."

Lý Đông Hách nhếch miệng, hung hăng nhấn nút cúp máy.

Đúng vậy, cậu giành được vai diễn này một cách ám muội.

-

Lý Đông Hách đã không còn trẻ nữa, cậu cũng chỉ nhỏ hơn ảnh đế chết tiệt kia một tuổi mà thôi.

Thỉnh thoảng cậu sẽ hoài niệm tới khoảng thời gian mấy năm trước, thời kỳ cậu dùng vẻ bề ngoài non nớt đẹp đẽ nếm thử cảm giác hot bỏng tay. Khi đó ngày nào cũng có người chửi cậu, đồng nghĩa cũng có một đội quân fan hâm mộ liều mạng che chở cho cậu. Cậu khinh thường chiều lòng fan, nghề nghiệp của cậu là diễn viên, cho dù tính cách của cậu có khác biệt thế nào, thì chỉ cần nổi tiếng, cũng chẳng cần sầu lo về tài nguyên, vẫn kiếm tiền như thường.

Tuổi trẻ hiếu thắng, khi cậu nghĩ tình yêu đã đến với mình, cậu đi sai một bước, rơi thẳng vào vực sâu.

Cô bé kia dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận cậu, lừa mất một trái tim khát vọng tình yêu. Vào đêm đầu mà cậu hằng mơ ước, cô nàng không cho cậu tiến tới, còn lấy mất căn cước công dân độc nhất vô nhị của cậu. Ngày hôm sau, cậu bị "bạn gái" lên án quấy rối tình dục. Báo chí loạn cả lên nhưng chẳng mấy chốc đã được công ty dùng rất nhiều tiền để dìm xuống, cậu bị công ty yêu cầu ở nhà "nghỉ ngơi cho tốt", tạm thời chỉ nhận lương cứng, nếu như cậu nhận được hợp đồng quảng cáo, kịch bản quay phim, công ty sẽ không cho cậu can thiệp.

Lý Đông Hách bị đóng băng.

Dần dần, không còn ai mắng cậu nữa, fan cũng biến mất tăm, nhiều người bịa chuyện cậu lừa ngủ với fan để mắng cậu. Cậu tìm được cô gái kia, cô nàng thấy cậu thật sự đáng thương hại, cười nói cho cậu biết: "Là do anh cản đường người đàn ông của tôi." "Những bằng chứng kia đều do tôi bịa ra. Đống quà anh tặng tôi tăng thêm kha khá phần tin cậy đấy."

Cậu ôm vết thương lòng, dứt khoát lựa chọn xuất ngoại bồi dưỡng nghiệp vụ, sau khi bôn ba trong từng kịch bản, từng sân khấu, khổ luyện khả năng diễn xuất, cậu không tiếp tục chờ đợi cơ hội tự đến nữa, cậu biến thành một lính mới, dù có phải đóng vai quần chúng cũng không bỏ qua. Trong lúc gặm bánh mì hứng gió lạnh, trời xui đất khiến thế nào lại giúp cậu nhận được vai một nhân vật người Châu Á trong một bộ phim hài, phần diễn rất ít nhưng đủ để tỏa sáng, không ít blogger khen ngợi biểu hiện của cậu. Lý Đông Hách lướt Weibo, lần đầu mới biết hóa ra cảm giác được khen ngợi là như thế này.

Cậu muốn nhiều hơn nữa.

Cậu vừa về nước, thời hạn hợp đồng không còn bao lâu nữa, cậu phải tìm một nơi nương tựa mới.

Công ty nhận được cơ hội thử vai cho một diễn viên mới đang nổi, diễn viên mới đó cao ngạo chẳng khác gì Lý Đông Hách năm xưa, coi phim đồng tính như bùn trên đường, tiện tay vứt bỏ cơ hội. Quản lý đi theo Lý Đông Hách nhiều năm, nể tình xưa nghĩa cũ, giành lấy cơ hội đưa tới trước mặt Lý Đông Hách, Lý Đông Hách do dự mãi.

Cậu mở weibo, mười cái tên fan hâm mộ quen thuộc xuất hiện, Lý Đông Hách nhắn tin riêng cho từng người. Nhờ sự tin tưởng và chờ đợi suốt mấy năm qua, bây giờ không một ai có thể hiểu rõ các fan đáng ngưỡng mộ như thế nào hơn cậu. Bất kể ra sao, cậu muốn đứng trước tầm mắt công chúng chứng minh bản thân một lần nữa.

Nhưng lúc cậu đi thử vai lại không hề biết, quản lý một lòng muốn giúp cậu giành được tài nguyên có lẽ là cuối cùng này, đã lén mua chuộc người bên cạnh đạo diễn, mà chẳng hiểu vì sao Lý Thái Dung cũng không quan tâm, nhân vật này cứ thế được định ra.

Cậu nhặt được, mua được nhân vật nam chính.

Haechan.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top