Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên cúi đầu đi về nhà, trong tay còn nắm chặt con bươm bướm kia.

Cậu cảm thấy mình ở trước mặt Vương Tuấn Khải là càng ngày càng không có cốt khí, càng ngày càng không giống chính mình.

Giống như một thằng ngốc, mọi cảm xúc đều bị Vương Tuấn Khải chi phối.

Vương Tuấn Khải chau mày, cậu liền tâm hoảng ý loạn muốn đi lấy lòng anh ta.

Cho dù Vương Tuấn Khải nói nhiều lời tổn thương mình như vậy, cậu cũng không dám oán giận một câu, chính là yên lặng nhẫn nại .

Vương Nguyên phỉ nhổ bản thân mình yếu đuối như thế, cậu cảm thấy đặc biệt nghẹn khuất, nhưng mà cậu khống chế không được bản thân mình.

Đây là cảm giác yêu một người sao, vì sao chua xót lại nhiều hơn vui vẻ?

Dịch Dương Thiên Tỉ tà tà tựa vào bên cạnh cửa lớn căn biệt thự nhà mình, miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Vương Nguyên.

Vương Nguyên chỉ lo cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện, căn bản không phát hiện anh đứng ở kia.

Thiên Tỉ vừa thấy bộ dáng Vương Nguyên thất hồn lạc phách liền khó chịu, "Này, đi lại đây!"

Vương Nguyên liếc mắt nhìn anh một cái, lại coi như không nhìn thấy, tiếp tục đi.

Không nhìn tôi?! Thiên Tỉ nổi giận, vài bước vọt tới trước mặt cậu, dang hai tay chặn cậu lại.

"Con mẹ nó đến cùng là anh muốn làm cái gì?!" Vương Nguyên trong lòng thật sự rất phiền, không có tâm tình ứng phó vị thiếu gia này.

Thiên Tỉ cúi đầu nhìn, "Em đang cầm cái gì?"

Nói xong liền thừa dịp Vương Nguyên chưa chuẩn bị, một phen đoạt lấy con bướm trong tay Vương Nguyên.

"Anh trả lại cho tôi," Vương Nguyên trừng mắt, "Cái không phải cho anh!"

Thiên Tỉ khinh thường "Hừ" một tiếng, "Bổn thiếu gia lấy đồ của em là coi trọng em, đừng có không biết điều."

Nói xong còn ngả ngớn hướng về phía mặt Vương Nguyên nhả ra mấy ngụm khói.

Vương Nguyên vừa thấy vẻ mặt kiêu ngạo ương ngạnh của anh liền bốc hỏa, rốt cuộc ức chế không được xúc động, hung hăng một quyền hướng trên mặt Thiên Tỉ đánh xuống.

Cậu đã sớm muốn làm như vậy, nếu không phải đang ở trước mắt người kia, cậu phải do dự đắn đo nhiều vậy sao?!

Thiên Tỉ bị cậu đấm một quyền khóe miệng đều tê liệt, anh dùng ngón tay lau tơ máu, trong lúc nhất thời còn chưa có phản ứng lại. Anh lớn tới như vậy, chỉ có anh đánh người ta, chứ không có ai dám đánh anh như vậy.

Hắc, xem ra thỏ con nóng nảy lên thật đúng là sẽ cắn người.

Thiên Tỉ đột nhiên cười lạnh một chút, nhếch khóe miệng bị thương, thoạt nhìn đặc biệt dọa người.

"Dám đánh tôi." Trong mắt Thiên Tỉ nổi gió lốc.

Vương Nguyên ý thức được tình huống không ổn, theo bản năng muốn chạy trốn.

Còn chưa có chạy được một bước, đã bị người phía sau túm cổ áo.

Cậu liều nạng giãy dụa, Dịch Dương Thiên Tỉ khí lực thật kinh người, gắt gao nắm chặt cánh tay cậu.

"Con mẹ nó! Anh muốn làm gì?" Vương Nguyên đau đến hít vào, bị anh kéo thẳng vào trong biệt thự.

Thiên Tỉ sắc mặt giống như khối băng, tùy ý đem Vương Nguyên quăng ngã xuống mặt đất, lại "rầm" một tiếng nặng nề mà đóng sầm cửa lớn phía sau.

Vương Nguyên té bổ nhào vào cạnh cửa, sốt ruột muốn chạy ra mở cửa.

"Hừ." Thiên Tỉ cười nhạo một tiếng, trực tiếp từ phía sau cho cậu một cước, đem cả người cậu đều đá nằm sấp xuống .

"A......!" Vương Nguyên chịu đựng đau đớn, liều mạng muốn đứng lên, lại phát hiện lưng mình bị anh dùng chân đè lên, căn bản không thể động đậy.

Thiên Tỉ ngậm thuốc cưỡi ở trên lưng cậu, tay phải ra sức nắm chặt cổ Vương Nguyên, không cho cậu ngẩng đầu, "Ngoan ngoãn một chút!"

Vương Nguyên sống chết ngẩng cổ, lại không thể động đậy.

Thiên Tỉ gợi lên khóe miệng, như là trêu đùa con mồi đã không thể chạy thoát "Em còn muốn chạy?"

"Dịch Dương Thiên Tỉ anh buông tôi ra! Tên khốn nhà anh!" Vương Nguyên hùng hùng hổ hổ, vặn vẹo thân thể, cậu hận thấu loại cảm giác bị người ta áp chế này.

Cậu không biết Dịch Dương Thiên Tỉ có luyện võ, muốn thu thập cậu, quả thực dễ dàng.

Thời tiết nóng bức, Vương Nguyên chỉ mặc một cái quần đùi rộng rãi, tùy tiện kéo xuống, phía dưới đã bị lột sạch.

Hạ thân Vương Nguyên chợt lạnh, tâm cũng hoảng, "Anh buông tôi ra! Cút ngay!" Hai chân đá loạn trên sàn nhà trơn bóng.

"Chậc." Thiên Tỉ dùng một ngón tay khều cái quần lót rách nát của cậu, ghét bỏ cậu nghèo kiết hủ lậu, lại khống chế không được bụng nóng lên muốn thượng cậu.

Anh cởi quần, hạ thể cứng rắn nóng rực để ở giữa cánh mông tuyết trắng của Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhận thấy nguy hiểm phía sau, giống như bị điện giật, đột nhiên bắt đầu điên cuồng giãy dụa đứng lên, "Con mẹ nó anh dám xằng bậy! Hỗn đản!"

"Không nghe lời?", Thiên Tỉ bị cậu chọc nổi giận, bắt lấy bờ vai của cậu, bám vào bên tai cậu lạnh lùng nói, "Tôi điều tra được, Vương Tuấn Khải vừa thi đậu trường trung học trên tỉnh, đúng chứ?"

Vương Nguyên nghe thấy tên Vương Tuấn Khải, sửng sốt một chút, cảnh giác trừng lớn mắt.

Thiên Tỉ chậm rãi liếm vành tai cậu, hạ giọng nói,"Biết không? Trường trung học kia là ba tôi đầu tư, nếu tôi nói một câu, em đoán Vương Tuấn Khải còn có thể đến trường hay không?"

Vương Nguyên nhất thời giống như bị độc xà cuốn chặt, không thể động đậy, ngừng mọi giãy dụa.

Yêu một người, còn là có điểm hếu. Vương Tuấn Khải chính là điểm yếu của cậu.

Thiên Tỉ lộ ra một nụ cười đắc thắng, nắm chặt thắt lưng Vương Nguyên, thô bạo tách ra hai đùi cậu, hung hăng tiến vào.

"A......" Một trận xé rách đau đớn, Vương Nguyên đau đến cả đầu đổ mồ hôi lạnh, gắt gao cắn răng.

Tiến vào Vương Nguyên trong nháy mắt, một trận khoái cảm kịch liệt hướng thẳng lên đỉnh đầu, khiến cả người Thiên Tỉ máu đều bắt đầu sôi trào.

Anh ném điếu thuốc xuống, hai tay nắm giữ eo Vương Nguyên, ở trong cơ thể cậu trừu sáp, bắt buộc hậu huyệt khít khao kia một chút một chút vì anh mà mở ra.

"A...... ưm...... đừng mà...... a......" Thanh âm Vương Nguyên bị anh làm cho rơi rớt thành mảnh nhỏ.

Thiên Tỉ vuốt ve thân thể tinh tế của Vương Nguyên, tại làn da tuyết trắng kia lưu lại dấu tay hồng hồng.

Anh không nghĩ tới tư vị thân thể của Vương Nguyên lại là như vậy, ngọt ngấy mất hồn, khiến người ta phát cuồng.

Anh hưng phấn mà kéo áo Vương Nguyên lên, cúi đầu liền thấy nơi hai người bọn họ ân ái, mở to mắt nhìn tính khí thô to của mình bị huyệt khẩu ẩm nóng mềm mại kia nuốt hết.

Loại khoái cảm triệt để chinh phục Vương Nguyên, kích thích khiến anh cơ hồ muốn xuất ra.

Anh nắm bả vai Vương Nguyên, cố định lại thân thể cậu.

Dùng tư thế quỳ sấp, ở trong cơ thể cậu đánh thẳng về phía trước.

Cánh tay gầy yếu của Vương Nguyên nắm chặt cửa, mặt đã trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

"Dừng lại...... Tôi rất khó chịu...... Đi ra ngoài...... A......" Từ yết hầu của Vương Nguyên tràn ra thống khổ rên rỉ, đã bị xâm phạm đến nói năng lộn xộn.

Thiên Tỉ nhận thấy được một tia không thích hợp, đem Vương Nguyên lật lại, phát hiện mặt mũi cậu đều ướt đẫm, mồ hôi lạnh cùng nước mắt trộn lẫn vào nhau, giống một con cá sắp chết, hô hấp mỏng manh .

"Em làm sao vậy?" Thiên Tỉ có chút hoảng hốt, dục vọng cũng tắt hơn phân nửa.

Anh đem tính khí dính tơ máu từ trong cơ thể Vương Nguyên rút ra, vỗ vỗ khuôn mặt lạnh lẽo của Vương Nguyên, "Em có khỏe không?"

Vương Nguyên nhíu lông mày, cả người phát run, đột nhiên đẩy anh ra, "ẹo" một tiếng, ói ra.

Thiên Tỉ ngốc ngốc nhìn Vương Nguyên đang nôn mửa không ngừng, nắm chặt nắm tay, móng tay đều cắm vào trong lòng bàn tay, "Em chán ghét tôi tới như vậy?"

Vương Nguyên không có khí lực trả lời anh, chống vách tường há miệng thở dốc, cậu ghê tởm đến cơ hồ muốn đem toàn bộ bên trong dạ dày nôn ra.

Thiên Tỉ muốn dìu cậu, "Em ngồi xuống trước đã."

"Anh đừng chạm vào tôi!" Vương Nguyên hét lên một tiếng, mạnh mẽ hất tay anh ra, giống như anh là độc xà mãnh thú.

Thiên Tỉ đang định tức giận, chống lại ánh mắt Vương Nguyên, lại đột nhiên không nói  được lời nào.

Vương Nguyên lúc này khiến anh cảm thấy xa lạ, lại khiến tim anh đập loạn xạ.

Vương Nguyên run run mặc lại quần, sờ soạng mở cửa, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.



______

Thực sự k biết trong fic này N là si tình hay ngu ngốc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top