Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên mở mắt, mơ mơ màng màng nhớ lại, phát hiện chính mình bị người kia đè trên giường, không thể động đậy.

Trong phòng ngủ ánh sáng thật ám, Vương Tuấn Khải mặt hãm ở trong bóng tối, không khí tràn ngập lạnh lẽo cùng nguy hiểm.

"Vương Tuấn Khải......" Vương Nguyên bị tình hình quỷ dị này làm phát hoảng, cố gắng trấn định nói, "Anh làm gì tôi?"

Cậu chỉ nhớ rõ Vương Tuấn Khải hôn mình, cậu đột nhiên đau bụng rồi đi vào toilet nôn ra, sau đó gục trên mặt đất mất đi ý thức.

Cậu thử động đậy vài cái.

"A --" Vết thương trên người làm cậu đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Vương Nguyên cúi đầu nhìn, mới phát hiện áo sơmi trên người đã bị mở ra, dấu vết loang lổ khó coi bại lộ ở trong không khí.

Vương Tuấn Khải sắc mặt vặn vẹo, ánh mắt hẹp dài lộ ra âm trầm.

"Anh...... Muốn làm gì?" Vương Nguyên đề phòng mà khẩn trương theo dõi anh ta, lung tung cài lại nút áo.

Vương Tuấn Khải lạnh lùng cười nhạo một tiếng, thần sắc khinh thường, "Em chắn cái gì? Bộ dáng hiện tại của em, em nghĩ anh sẽ có hứng thú với em sao?"

Vương Nguyên trong lòng đau xót, bị ác ý của Vương Tuấn Khải đâm bị thương .

Cậu dùng sức vặn vẹo muốn tránh ra khỏi sự giam cầm của Vương Tuấn Khải, lại một lần nữa bị ấn về trên giường.

Vương Nguyên trên mặt xanh rồi lại trắng, hổn hển kêu to, "Mịa nó, anh buông tôi ra!"

Vương Tuấn Khải híp mắt nhìn chằm chằm Vương Nguyên, cả người tản ra áp khi hung ác nham hiểm, như là quỷ đến từ địa ngục.

Người trước mắt này, thân thể này, khuôn mặt này, thậm chí mỗi một tấc da thịt, đã từng đều là của anh ta, chỉ thuộc về anh ta.

Anh ta vô số lần ôm ấp qua, hôn qua, thượng qua.

Nhưng mà trong năm năm qua, ở lúc anh ta không hề biết gì, cư nhiên bị một người khác xâm nhập .

Ham muốn chiếm hữu mãnh liệt cùng ghen tị khiến anh ta cơ hồ muốn nổi điên.

Anh ta cúi người, vuốt ve hai má Vương Nguyên, "Là Dịch Dương Thiên Tỉ sao? Là anh ta mang em đến Bắc Kinh sao?"

Vương Nguyên nghe thấy cái tên này, cả người đều cứng lại.

Vương Tuấn Khải đột nhiên vươn tay túm lấy cổ Vương Nguyên, lực đạo lớn đến cơ hồ muốn bóp nát xương cốt cậu, anh ta cố gắng giữ lại chút lý trí nói, "Em thật sự, ở cùng anh ta sao?"

Vương Nguyên đã bị anh ta bóp cổ đến sắp hít thở không thông, cậu ngưỡng cổ, gian nan hít thở, tựa như một con thiên nga sắp chết.

"Buông...... Buông tôi....." Mặt Vương Nguyên đỏ lên, khóe mắt bắt đầu chảy ra nước mắt sinh lý.

"Không chịu nổi tịch mịch như vậy sao?" Vương Tuấn Khải vươn bàn tay lạnh lẽo, giống con rắn độc, chui vào quần áo Vương Nguyên, sờ loạn trên làn da tinh tế của cậu "Nói cho anh biết...... hai người bắt đầu từ khi nào? Năm năm trước, hay là sớm hơn?"

"Cùng anh...... Có...... Quan hệ gì sao?" Vương Nguyên gắt gao cắn răng, phẫn nộ trừng mắt với Vương Tuấn Khải.

Cậu chưa từng như lúc này, thật sâu hận Vương Tuấn Khải.

Rõ ràng là Vương Tuấn Khải phản bội trước, là Vương Tuấn Khải, giống như quăng rác, vứt bỏ cậu. 

"Anh...... Có...... Tư cách gì...... Chỉ trích...... Tôi?" Đôi mắt Vương Nguyên trở nên đỏ bừng, cuồn cuộn nồng liệt hận ý.

Vương Tuấn Khải bị ánh mắt của cậu làm cho cả người chấn động.

Cặp mắt trong suốt kia, rốt cuộc tìm không thấy một tia bóng dáng của anh ta, chỉ còn lại tràn đầy oán hận cùng chán ghét.

Vương Nguyên hận anh ta.

Vương Tuấn Khải trong lòng hoảng hốt, kinh ngạc buông lỏng tay ra.

Vương Nguyên đẩy mạnh anh ta ra, vừa giãy dụa xuống giường, vừa ôm cổ kịch liệt ho khan.

"Nguyên Nguyên......" Vương Tuấn Khải vươn tay, muốn đỡ cậu.

"Anh đừng tới đây, đừng chạm vào tôi!"

Vương Nguyên đột nhiên cuồng loạn hô một tiếng, cả người bởi vì sợ hãi mà rét run.

Ngay vừa rồi, Vương Tuấn Khải thiếu chút nữa đã giết cậu.

"Em không nên sợ anh." Vương Tuấn Khải áp chế nôn nóng trong lòng, nhỏ giọng nói, "Anh là ca ca của em, anh sẽ không thương tổn em."

Vương Nguyên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh ta. Nước mắt không chịu khống chế, liền như vậy chảy ra.

Lúc trước khi bọn họ ở cùng nhau, Vương Nguyên luôn thích gọi anh ta là ca ca.

Người trước mặt này, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là người ấy.

Quả thật là người mà cậu từng yêu sâu đậm, từng ỷ lại.

Người từng khiến cậu lao tới thiên sơn vạn thủy, liều lĩnh truy đuổi.

Bọn họ thế nào, lại đi tới bước đường hôm nay?

"Nguyên Nguyên, anh rất nhớ em." Vương Tuấn Khải đột nhiên hướng về phía cậu mở ra hai tay, ánh mắt nóng cháy mà tha thiết khát khao, "Cho anh ôm em một cái."

"Đồ điên...... Anh là tên điên!" Vương Nguyên che miệng, vừa khóc vừa lui về sau.

"Em đừng sợ anh." Vương Tuấn Khải chậm rãi tới gần, ý đồ muốn bắt lấy cậu.

Vương Nguyên dùng tay áo hung hăng lau mặt, nghiêng ngả lảo đảo tông cửa xông ra ngoài.

Cậu vội vàng xuống lầu, trở lại bàn làm việc, lòng còn sợ hãi.

Trong lòng sợ hãi, đầu thoáng lạnh thoáng nóng, cả người ẩn ẩn đau nhức.

Mấy ngày kế tiếp, Vương Nguyên mỗi lần đi làm, đều giống như chim sợ cành cong.

Cậu sợ hãi Vương Tuấn Khải lại sẽ đột nhiên phát tác, làm ra cái chuyện gì khác người.

Từ trước kia, tính cách Vương Tuấn Khải đã tương đối cực đoan, còn thật tối tăm.

Hiện thời càng là sâu không lường được, làm cho người ta hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của anh ta.

Bất quá, Vương Tuấn Khải không tìm cậu gây phiền toái nữa, thậm chí cũng không xuất hiện ở trước mặt cậu.

Kỳ thật bọn họ ở trong công ty, một là ông chủ, một là nhân viên thực tập, vốn cách xa, nếu không phải là tận lực, căn bản không gặp được mặt nhau.

Trừ bỏ, trên bàn Vương Nguyên mỗi ngày sẽ xuất hiện một ít đồ ăn đồ uống gì đó, thậm chí còn có thuốc đau bao tử.

Vương Nguyên đem đồ ăn đồ uống cho đồng nghiệp, thuốc cũng ném vào thùng rác..

Không phải cậu kiêu căng, là cậu thật sự sợ hãi.

Những gì liên quan đến Vương Tuấn Khải, cậu đều tránh như rắn rết.

Chỉ chớp mắt liền đến chủ nhật.

Buổi sáng Thiên Tỉ đã gọi điện thoại, nhắc nhở cậu tham dự buổi tiệc tối này.

"Thiên Tỉ......" Vương Nguyên ấp úng nói, "Em có thể không đi sao? Hôm nay thân thể không quá thoải mái......"

Sau hôm đó, dạ dày cậu luôn rất khó chịu, hôm nay vốn tính đi bệnh viện kiểm tra.

"Không được làm nũng." Thiên Tỉ cho rằng cậu đang lấy cớ, cứng rắn nói, "Nghe lời."

Vương Nguyên đã quen nghe theo sự an bày của anh, cũng không nói thêm cái gì nữa.

"Còn nữa, anh đã chuyển cho em ít tiền, em đi mua một bộ quần áo mới đi." Thiên Tỉ nói.

Vương Nguyên thưa dạ đáp lời.

Trong lòng bởi vì lời Thiên Tỉ nói mà có chút hụt hẫng.

Ý Thiên Tỉ, là lo cậu không đủ ngăn nắp a.

Kỳ thật cậu không an hiểu ứng phó trường hợp này, không biết vì sao, Thiên Tỉ lần này cố ý muốn cậu cùng đi.

Rõ ràng có thể tìm một cô gái xinh đẹp, vì sao phải muốn cậu đi?

Một nhà hàng cao cấp bậc nhất ở thành phố Bắc Kinh, đêm nay ngọn đèn lấp lánh, ăn uống linh đình.

Được mời đến, đều là nhân vật hàng đầu trên thương giới cùng quan trường, trong đó còn có không ít minh tinh nổi tiếng.

Thiên Tỉ mặc tây trang màu đen, tóc vuốt về phía sau, lộ ra khuôn mặt đẹp trai cùng khí chất kiệt ngạo bất tuân.

Vương Nguyên còn lại là một thân màu trắng, trên cổ cài một cái nơ xinh đẹp, khiến cả người cậu thoạt nhìn thật tinh xảo.

Cái nơ này là vừa rồi ở trên xe, Thiên Tỉ tự tay cài cho cậu.

Thiên Tỉ cài xong rất là vừa lòng thưởng thức một hồi, sau đó cho cậu một cái hôn. Điều này làm cho Vương Nguyên sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy mình như là một lễ vật được đóng gói kỹ càng đẹp mắt.

Cậu nhắm mắt đi theo phía sau Thiên Tỉ.

Phục vụ ân cần mở cửa, dẫn bọn họ đi vào.

Bên trong bố trí thật xa hoa, còn mời một dàn nhạc chuyên nghiệp, ở trong góc diễn tấu.

Thiên Tỉ rất nhanh bị vây ở trung gian, cậu tự nhiên ứng phó những người tới làm quen, chậm rãi mà nói.

Vương Nguyên cầm một ly Champagne, đứng ở trong góc, an tĩnh nghe đàn dương cầm.

Đột nhiên trong đám người truyền đến một trận xôn xao, ở cửa xuất hiện một đôi nam nữ phi thường hấp dẫn ánh mắt người khác.

Người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng người cao ngất, tuấn dật phi phàm, ở trong đám người rạng rỡ sinh huy. Mà bên cạnh anh ta là cô gái mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, là tiểu hoa đán nổi tiếng nhất hiện nay.

Tuấn nam mỹ nữ, thật sự là trời đất tạo nên, hình ảnh lấp lánh chói mắt.

Tâm Vương Nguyên cứng lại, cậu ngửa đầu uống một ngụm rượu, nỗ lực bỏ qua chua xót đang dâng lên trong lồng ngực.

"Bọn họ rất xứng đôi phải không?" Thiên Tỉ không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau cậu, thanh âm mang theo hàn ý.

Vương Nguyên cúi đầu, nắm chặt ly rượu, "Ừm......"

Thiên Tỉ lộ ra một nụ cười kỳ quái, "Bạn cũ gặp lại, không đi qua chào hỏi sao?"

Vương Nguyên mặt biến một chút trắng bệch, cậu khó có thể tin nhìn Thiên Tỉ, "Anh sớm biết rằng anh ta sẽ đến...... Anh cố ý?"

"Thế nào," Thiên Tỉ nhíu mày nói, "Nhìn thấy người yêu cũ, khẩn trương, hay là hưng phấn?"

Vương Nguyên cười khổ, "Rất quan trọng với anh sao?"

"Với anh mà nói, rất quan trọng." Thiên Tỉ bám vào bên tai cậu, nhẹ giọng nói, "Anh muốn anh ta thấy rõ, hiện tại em, là người của anh."

Nói xong, ôn nhu mà tàn nhẫn kéo tay Vương Nguyên, đi đến hướng kia.

Vương Nguyên chỉ có thể máy móc đi theo anh.

Vương Tuấn Khải đang cùng người khác chuyện trò vui vẻ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói hình như đã từng quen biết.

"Vương Tuấn Khải, bặt vô âm tín đã lâu a."

Vương Tuấn Khải nghe vậy xoay người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ, cùng với Vương Nguyên đang đứng ở phía sau.

"Qua một thời gian, thật là làm tôi phải nhìn với đôi mắt khác a." Thiên Tỉ giả mù sa mưa nói, ngữ khí lại ngầm có ý châm chọc, "So với năm đó, đúng là tưởng như hai người."

"Thì ra là Dịch thiếu." Vương Tuấn Khải dối trá cười một chút, lạnh nhạt nâng ly rượu "Thật lâu không gặp."

Hai người mỉm cười chạm ly, trên thực tế trong lòng đều hận đối phương đến nghiến răng nghiến lợi, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Thiên Tỉ cố ý vươn tay ôm thắt lưng Vương Nguyên, "Sao lại không lễ phép như vậy? Lại đây, cùng Vương tổng chào hỏi."

Vương Nguyên một chút phản ứng đều không có, cũng không có tránh khỏi cái ôm của Thiên Tỉ. Vương Tuấn Khải nhìn động tác thân mật của bọn họ, đáy mắt xẹt qua một tia dữ tợn, trên mặt lại là bất động thanh sắc.

"Ôi!" Thiên Tỉ cố ý khoa trương kêu một tiếng, làm ra một bộ bừng tỉnh, "Tôi thiếu chút nữa quên mất, so với tôi hai người còn thân thiết hơn."

"Anh Khải, bọn họ là bạn của anh sao? Giới thiệu với em một chút đi." Cô gái bên cạnh Vương Tuấn Khải nũng nịu xen vào.

Vương Nguyên giống con rối gỗ đứng ở nơi đó, ánh mắt phiêu tự do, giống như hết thảy trước mắt đều không liên quan đến mình.

"Được," Vương Tuấn Khải gợi lên khóe miệng, "Vị này là thiếu gia Dịch gia, người bên cạnh, là nhân viên thực tập mới của công ty anh."

"Nhân viên thực tập?" Thiên Tỉ nghe thế, suy tư một hồi, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, quay đầu hỏi Vương Nguyên, "Em làm ở công ty cậu ta? Sao không nói với anh?"

Vương Nguyên bình tĩnh giải thích, "Em cảm thấy không nhất định phải thông báo với anh."

Biểu cảm của Thiên Tỉ ẩn ẩn lộ ra ngoan lệ, "Cho nên, em đã ở sau lưng anh gặp mặt cậu ta?"

Vương Nguyên không nói gì, xem như cam chịu .

Thiên Tỉ trầm mặc một hồi, đột nhiên nắm lấy tay Vương Nguyên đem cậu lôi ra bên ngoài.

"Anh buông em ra!" Vương Nguyên bị đau, vừa giãy dụa vừa nhỏ giọng kêu.

Thiên Tỉ căn bản không cần để ý người xung quanh thấy thế nào, cũng không quản Vương Nguyên phản kháng, sắc mặt xanh mét một đường đem cậu kéo ra bên ngoài.

"Dịch Dương Thiên Tỉ! Anh phát điên cái gì!" Vương Nguyên chật vật thoát khỏi tay anh.

Thiên Tỉ trầm trọng thở phì phò, hai mắt đỏ ngầu.

Anh ấn hai vai Vương Nguyên, ép cậu vào góc tường, "Vì sao gạt anh?"

Anh cảm thấy chính mình quả thực vô cùng buồn cười. Người mà anh cho rằng đã chặt chẽ nắm giữ trong tay, ở khi mà anh không biết, đã sớm bôn hướng về phía người khác. Nếu không nhờ tối hôm nay, anh đại khái đến bây giờ đều bị lừa mà chẳng biết gì.

Vương Nguyên khẩn trương nhìn anh, "Thiên Tỉ...... Anh bình tĩnh một chút."

"Anh đang hỏi em," Thiên Tỉ kiềm trụ cằm cậu, buộc cậu ngẩng đầu, "Nói đi."

"Anh buông em ấy ra!" Vương Tuấn Khải đột nhiên xuất hiện ở phía sau Thiên Tỉ, mạnh mẽ đem anh đẩy ngã trên mặt cỏ.

Anh ta cả người che ở phía trước Vương Nguyên, nói với Vương Nguyên còn đang run run, "Không có việc gì chứ? Có bị thương hay không?"

Vương Nguyên như là không nghe thấy, một chút phản ứng đều không có.

Vương Tuấn Khải cho rằng cậu là bị dọa sợ, vươn tay sờ sờ đầu Vương Nguyên, muốn an ủi cậu.

Không nghĩ tới Vương Nguyên lại bài xích né tránh.

Thiên Tỉ ngã xuống đất, giống một con sói ác, nhìn bọn họ chằm chằm.

Vương Tuấn Khải từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng thốt, "Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi cảnh cáo anh, đối với em ấy khách khí một chút."

Anh ta vừa nhớ lại những vết thương trên người Vương Nguyên, trong lòng liền dâng lên điên cuồng phẫn nộ cùng ghen tị.

Anh ta đoán Vương Nguyên khẳng định là bị hiếp bức, nên mới cùng Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên nhau.

Từ hôm nay trở đi, anh ta sẽ bảo hộ Vương Nguyên thật tốt, không bao giờ để bất luận kẻ nào động đến một cọng tóc của cậu nữa.

"Cảnh cáo tôi?" Thiên Tỉ dường như nghe được một chuyện buồn cười nhất, "Cậu dựa vào cái gì?"

"Bằng việc người em ấy yêu, là tôi." Vương Tuấn Khải trầm giọng nói.

Thiên Tỉ đột nhiên bắt đầu quỷ dị cười, "Vương Tuấn Khải, cậu từ đâu lấy ra tự tin?"

Anh chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt lướt qua Vương Tuấn Khải, thẳng tắp nhìn người ở phía sau.

"Nguyên Nguyên," Anh như là đối đãi với sủng vật hướng tới Vương Nguyên vẫy tay, "Qua chỗ anh."

Vương Nguyên cả người run lên, ánh mắt đen thùi nhìn về phía Thiên Tỉ, vẻ mặt mờ mịt.

"Lại đây." Ngữ khí Thiên Tỉ ôn nhu, "Chúng ta rời khỏi nơi này, anh mang em về nhà."

Vương Tuấn Khải chậm rãi xoay người, khó có thể tin mà nhìn Vương Nguyên, "Nguyên Nguyên?"

Vương Nguyên cư nhiên thật sự đi ra, từng bước một hướng về phía Thiên Tỉ.

Bước chân thong thả, nhưng là thật kiên định. Từ đầu tới cuối, đều không có liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải một cái.

Cậu có thể đứng ở bên cạnh một người, nhưng mà người này, tuyệt đối sẽ không phải là Vương Tuấn Khải.

Thiên Tỉ vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ gầy của Vương Nguyên, trước mặt Vương Tuấn Khải, khiêu khích hôn hôn má Vương Nguyên.

Vương Nguyên không có phản kháng, ngoan ngoãn phối hợp với anh.

"Nguyên Nguyên......" Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Vương Nguyên, trái tim như là bị bóp nghẹn, đau đến hô hấp đều đang run.

"Vì sao?" Anh ta đến bây giờ đều không thể tin, Vương Nguyên thật sự buông tay anh, thà rằng lựa chọn Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Vì sao đối với anh như vậy?"

Vương Nguyên từng đã thương anh ta như vậy, yêu đến tận xương tủy, yêu đến trong mắt chỉ còn lại có một mình anh ta.

Vương Nguyên như vậy, làm sao có thể không thương mình? Em ấy làm sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi mình?

"...... Em không thương anh nữa sao?" Biểu cảm của Vương Tuấn Khải giống như muốn khóc.

Đáng tiếc, Vương Nguyên đã theo Thiên Tỉ đi xa, cái gì cũng không nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top