Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô công bố một chút thành tích thi cử lần này." Tiếng chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng vang lên.

Vương Nguyên ngồi nghiêm chỉnh, lần đầu tiên ở lúc tuyên bố thành tích, khẩn trương như vậy.

"Hạng nhất, Vương Tuấn Khải." Mọi người đều đã quen, Vương Tuấn Khải cũng thật lạnh nhạt.

Chỉ có Vương Nguyên đặc biệt kích động vỗ tay, sùng bái nhìn Vương Tuấn Khải, "Lại là hạng nhất! Đỉnh!"

"...... Hạng mười, Vương Nguyên. Chưa bao giờ lọt top lần này lại vươn lên đến hạng mười, rất có cố gắng!"

"Hả?" Vương Nguyên cả kinh nhảy lên, "Cô không nhầm chứ? Em lên hạng mười?"

Chủ nhiệm lớp hiếm khi bày ra vẻ mặt ôn hoà với cậu, "Ừ, Vương Nguyên tiến bộ rất lớn, không uổng phí Vương Tuấn Khải giúp em phụ đạo nhiều ngày như vậy."

Vương Nguyên hưng phấn, ngốc ngốc cười, "Cái kia cái kia...... Cám ơn cậu......".

Cậu dùng bút chọc chọc tay Vương Tuấn Khải.

"Ừ, không cần kiêu ngạo." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt đáp lại.

Chủ nhiệm lớp thanh thanh cổ họng, "Còn một chuyện nữa, trường học thu tiền tài liệu, mỗi người nộp 80 đồng, chậm nhất là tuần sau nộp lại."

"Lại nộp tiền a......"

"Cái gì......"

Phía dưới một mảnh oán than.

Vương Tuấn Khải không nói một lời, sắc mặt đã có điểm khó coi.

Lời chủ nhiệm lớp tựa như một tảng đá lớn, đè ở trong lòng cậu ta.

Tan học, quầy bán quà vặt chào mời các món đồ ăn vặt đẹp mắt, người vây đầy xung quanh.

Vương Nguyên mồ hôi đầy đầu từ bên trong chui ra, cầm trong tay hai que kem.

"Này, cho cậu!" Cậu đưa một cây cho Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cự tuyệt, "Tự ăn đi."

"Cậu làm sao vậy?" Vương Nguyên phát giác Vương Tuấn Khải tâm tình không tốt lắm.

Tròng mắt chuyển động, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

"Cậu...... Có phải đang lo lắng về phí tài liệu không?"

Cậu nhớ Vương Tuấn Khải từng nói, người cha nghiện rượu kia không bao giờ cho cậu ta một xu tiền.

80 đồng, đối với bọn họ mà nói, không phải số lượng nhỏ.

Vương Tuấn Khải trầm mặc, nắm chặt túi sách.

Vương Nguyên không hề nghĩ ngợi liền nói, "Cùng lắm thì tớ hỏi mẹ xin thêm 80 đồng cho cậu, lần này tớ thi tốt, bọn họ sẽ không từ chối!"

"Chuyện không liên quan đến cậu." Vương Tuấn Khải nghe xong lời này, chẳng những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng tối tăm.

Ngữ khí nói chuyện cũng lạnh như băng, "Tớ sẽ tự mình nghĩ cách."

Nói xong, bỏ lại Vương Nguyên đi về phía trước.

Vương Nguyên giờ mới hiểu được, lời nói vừa rồi, đại khái là tổn thương lòng tự trọng của Vương Tuấn Khải.

"Chờ một chút!" Vương Nguyên đuổi theo, túm được cánh tay cậu ta, "Tớ biết làm sao có thể kiếm tiền, tớ có cách!"

Trong thôn bọn họ đại đa số đều làm ở mỏ than, khu vực khai thác than vứt đầy phế liệu.

"Đây là biện pháp kiếm tiền mà cậu nói?" Vương Tuấn Khải nói.

Vương Nguyên gật gật đầu, "Ba tớ làm ở mỏ than, từ nhỏ tớ đã chơi ở đây. Nơi này là nơi bọn họ vứt phế liệu, bên trong có rất nhiều thứ hay ho, tớ đã thấy có người nhặt đi bán."

Cậu chỉ chỉ sọt trúc phía sau lưng, "Nhặt đầy cái này, ít nhất cũng có thể bán được 50 đồng!"

Hai người đeo sọt, trèo lên đống đổ nát.

Vương Nguyên vấp ngã.

Vương Tuấn Khải đem cậu kéo lên, Vương Nguyên đã dính bụi bẩn đầy đầu cùng mặt, "Khụ khụ, sặc chết mất!"

"Cậu về đi, tớ tự tìm." Vương Tuấn Khải cau mày.

Vương Nguyên lắc đầu, "Tớ cũng muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, mặc kệ tớ đi."

Hai người cắn răng đi lên tiếp, ở trong bãi phế liệu vừa bẩn vừa hỗn loạn bắt đầu tìm kiếm.

Ban đầu căn bản đứng không vững, chỉ có thể ngồi, hoặc là dứt khoát nằm sấp xuống, lấy tay trực tiếp đào moi ra.

Không bao lâu, trên tay đều rướm máu.

Bọn họ chịu đựng đau đớn, ở đó tìm kiếm nhặt nhạnh.

Đến giữa trưa, rốt cục đem cái sọt lấp đầy.

Hai người toàn thân đều là mồ hôi ẩm ướt, còn dính đầy bùn bụi, chật vật đến rối tinh rối mù.

Bẩn thỉu như quỷ, đi ở trên đường phỏng chừng có thể hù chết người!

Bọn họ đem sọt để ở ven đường, dùng cỏ dại che đi, tìm cái hồ nước tắm rửa.

Vương Nguyên nóng đến choáng váng, vừa lội xuống nước, vừa cởi áo.

Chờ cậu cởi hết chỉ còn lại quần lót, mới đột nhiên nhớ tới Vương Tuấn Khải cũng ở đây.

"Cậu cậu...... Cậu đừng có nhìn trộm....." Vương Nguyên không rõ sao lại khẩn trương.

Cả người trần trụi bị Vương Tuấn Khải nhìn, cậu liền hoảng loạn!

Rõ ràng trước kia cùng đồng bọn đi tắm sông, cậu đâu có cảm thấy như vậy, mỗi lần đều cởi sạch sẽ, thế nào vừa thấy Vương Tuấn Khải đứng trước mắt, liền cảm thấy cả người không thích hợp?

Vương Tuấn Khải nhìn cậu mắc cỡ ngại ngùng, nổi hứng trêu đùa.

Cậu ta cởi hết quần áo, lặng yên không một tiếng động lặn xuống nước, trên mặt nước một chút động tĩnh đều không có.

"Vương Tuấn Khải? Cậu ở đâu?" Vương Nguyên hoảng.

Không lâu, Vương Tuấn Khải đột nhiên chui ra từ dưới nước, bơi tới trước mặt Vương Nguyên.

Hai người dựa vào rất gần, thiếu niên mười lăm tuổi, trên người đường cong cứng cỏi mềm mại, tràn ngập lực lượng.

Cái chỗ kia cũng rất gây chú ý.

Vương Nguyên nhịn không được hô hấp dồn dập lên, tầm mắt đều không biết nhìn chỗ nào, theo bản năng liền đỏ mặt.

"Cậu thẹn thùng cái gì? Giống y con gái." Vương Tuấn Khải có chút buồn cười.

"Hừ, cậu mới là con gái ấy!" Vương Nguyên hổn hển xoay người, kích động lau rửa chính mình.

Cậu vốn gầy, lưng lại trắng như trứng gà bóc. Bên tai đỏ rực, thật là có chút giống cô gái nhỏ đang thẹn thùng.

Vương Tuấn Khải nhìn như vậy, có chút thất thần.

Nhặt được được phế liệu liền mang lên trấn trên bán lấy tiền.

Bọn họ tắm rửa xong, liền đeo cái sọt chạy đi.

Sọt thật nặng, Vương Tuấn Khải thể trạng tương đối cao lớn, đeo đi cũng không quá vất vả.

Nhưng Vương Nguyên so với cậu ta nhỏ gầy hơn nhiều, cậu nhanh chóng lung lay muốn ngã, đi một bước lại loạng choạng một chút.

Vương Tuấn Khải dừng lại, quay đầu nhìn thấy bộ dáng Vương Nguyên đang cố hết sức, nhíu nhíu đầu mày.

Cậu ta trực tiếp đem cái sọt của Vương Nguyên đỡ đến trên lưng mình.

"Này! Tớ có thể tự mang!" Vương Nguyên vội vàng ngăn cản.

Vương Tuấn Khải mắt điếc tai ngơ, cõng hai cái sọt, bước nhanh về phía trước. Vương Nguyên đành phải đuổi theo, ở phía sau nâng cái sọt, chia sẻ gánh nặng.

Ánh nắng mặt trời thiêu đốt, mà đường đến trấn trên xa nhìn không thấy tận cùng.

Vương Tuấn Khải mồ hôi từ đầu chảy tới cằm, môi đều trắng bệch.

"Chúng ta nghỉ một chút đi, cậu sẽ mệt chết mất ......" Vương Nguyên cảm thấy không thể cứ như vậy, Vương Tuấn Khải thoạt nhìn tùy thời đều sẽ ngã xuống.

"Tớ không sao." Vương Tuấn Khải cắn răng, lấy tay lau đi mồ hôi.

Không thể nghỉ ngơi, một khi dừng lại, sẽ không thể đứng lên nữa.

Một chiếc máy kéo chậm rì rì chạy qua bên cạnh bọn họ.

Vương Nguyên mắt sáng lên, kêu lớn, "Bác ơi, có phải bác cũng đi trấn trên hay không? Cho chúng cháu đi nhờ một đoạn!"

Ông bác kia nhìn bọn họ một cái, "Chở cũng được, nhưng bác phải thu tiền xe."

Vương Nguyên có chút khó xử, cậu ra ngoài căn bản không mang tiền. 

"Nếu không như vậy đi, chúng cháu đi trấn trên bán phế liệu xong sẽ trả tiền cho bác, được không?"

Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên một trước một sau lên máy kéo, chen chúc trong đống hàng hóa.

Ngồi ở sau xe, gió từng trận quất vào mặt, so vừa rồi đi bộ thoải mái hơn nhiều.

Nhưng không bao lâu, máy kéo liền ngừng.

"Quá nặng, xe bị tắt lửa rồi!" Ông bác lớn tiếng oán giận .

Ông ta ló đầu ra, nói, "Hai đứa đi xuống, đẩy một chút!"

Hai người đành phải đi xuống, hai tay dùng sức đẩy xe.

Máy kéo rất nhanh liền nổ, xuất ra một dòng khói đục ngầu.

Hai người nhẹ nhàng thở ra, vừa định lên xe, không nghĩ tới máy kéo căn bản không có ý chờ bọn họ, trực tiếp đi mất.

Vương Nguyên cả người đều choáng váng, qua vài giây mới phản ứng lại, "Đệt! Tụi này còn chưa lên xe! Mau quay lại đây!"

Vương Tuấn Khải túm lấy Vương Nguyên, "Đừng đuổi theo, chúng ta bị lừa."

Máy kéo kia rất nhanh liền đi rồi, chỉ để lại tiếng động cơ nho dần.

Vương Nguyên muốn đuổi theo, cũng không có sức. Trực tiếp ngồi xuống đất, "Mịa nó chớ!"

Bọn họ từ lúc trời còn chưa sáng đã đào bới như chó cả buổi, lại bị người ta lừa lấy đi mất.

Tức giận, hối hận, không cam lòng!

Vương Tuấn Khải tựa vào thân cây ven đường, cúi đầu không nói gì.

Thế giới này cho tới bây giờ sẽ không ôn nhu cùng bạn giảng đạo lý, mà là trực tiếp cho bạn một cái tát, cho bạn biết chính mình có bao nhiêu ngu ngốc.

"Quên đi, đi thôi" Cậu ta nhìn nhìn Vương Nguyên, vươn tay về phía cậu.

Vương Nguyên nhìn trên tay cậu ta đều là vết máu, trong lòng lại là một trận khó chịu.

Hai người cúi đầu ủ rũ đi về.

"Tiền không kiếm được, phí tài liệu làm sao bây giờ?" Vương Nguyên thật cẩn thận hỏi.

Vương Tuấn Khải thở dài, "Việc này cậu mặc kệ tớ, tự tớ giải quyết."

"Cậu giải quyết thế nào? Cậu đi đâu kiếm tiền a?" Vương Nguyên nóng nảy.

Cậu muốn nói cậu nguyện ý xin tiền ba mẹ cho Vương Tuấn Khải mượn, nhưng là nhìn thấy ánh mắt Vương Tuấn Khải quật cường, cậu không thể mở miệng.

"Thật sự không được, tớ đành phải xin ba."

Vương Nguyên nghe xong lời này, trong lòng có chút bất an.

Ba của Vương Tuấn Khải là loại người nào, cậu mơ hồ hiểu được.

Tuy rằng hổ không ăn thịt con, nhưng Vương Tuấn Khải căn bản không phải con ruột của ông ta.

Cậu lại nghĩ tới lần trước trong lúc vô ý nhìn thấy các vết thương trên người Vương Tuấn Khải, càng thêm lo lắng .

"Vậy cậu cẩn thận một chút." Vương Nguyên càng nghĩ, cũng chỉ có thể nói một câu như vậy.

Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng cậu sầu lo, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.

"Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top