Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Ta cũng coi như người trong Xuân Mãn Lâu

Editor : Myosotis
Tác giả : Phượng Lê Cửu Tích

Bạch Tư Hoa, một ký chủ tận chức tận trách, tàn nhẫn độc ác.

Y thành công vượt qua ba lần nhiệm vụ khởi đầu, ở lần đầu trở thành ký chủ, nhận được nhiệm vụ chính thức đầu tiên, hệ thống nói như thế này.

“Nhiệm vụ của ký chủ phi thường gian khổ.” Thanh âm máy móc của hệ thống phá lệ nghiêm túc, kéo theo Bạch Tư Hoa cũng có thái độ đoan chính.

Hệ thống trầm trọng mà nói với Bạch Tư Hoa rằng: “Nhiệm vụ của ký chủ, là cứu vớt thế giới.”

Cứu vớt thế giới, một nhiệm vụ vĩ đại mà gian khổ như thế!

Sống lưng Bạch Tư Hoa thẳng đứng như là một thanh kiếm sắc bén cô độc giữa trời, y nghiêm túc hỏi: “Muốn cứu vớt thế giới ta phải làm gì? Thế giới bị hủy diệt là bởi vì tai họa tự nhiên, hay là vì có nguyên nhân khác?”

Hệ thống trầm trọng trả lời: “Là bởi vì một nữ nhân.”

Bạch Tư Hoa: “……???”

Hệ thống: “Ngài chỉ cần làm nàng thanh danh không truyền xa, không nắm quyền thế gì cả, liền có thể cứu vớt thế giới.”

Bạch Tư Hoa: “…”

Bạch Tư Hoa, một ký chủ tận chức tận trách, tàn nhẫn độc ác, đối người khác ác bao nhiêu, đối chính mình ác hơn như vậy gấp vạn lần.

Cứ như vậy liền đi tới nhiệm vụ chính thức đầu tiên - cứu vớt thế giới.

Vị đại phu khám bệnh cho y chẩn đoán ra Bạch Tư Hoa giờ phút này trọng thương rất nặng, nhìn như không gì trở ngại, kỳ thật nguy hiểm luôn rình rập bên cạnh, liền vì y kê mấy thang thuốc ôn dưỡng thân thể.

Bằng chứng rõ ràng rành mạch, hơn nữa vị đại phu này tay nghề đích xác không sai vào đâu được, Bạch Tư Hoa nhất thời liền không rời Xuân Mãn Lâu như ý định của Hồng Tụ. Tuy rằng nàng cảm thấy không ổn, nhưng mà lần trước đã nói y tịnh dưỡng tốt rồi rời đi, hiện giờ lại không thể đổi ý, liền chỉ có thể cam chịu, cho y ở chỗ này một thời gian.

Bạch Tư Hoa tự nhiên không phải là ăn nhờ ở đậu.

Mắt y không thể thấy, lại cũng chỉ là mắt không thể thấy thôi.

Cầm kỳ thư họa, y tinh thông.

Thơ từ ca phú, y tỏ tường.

Lục nghệ quân tử*, y nắm rõ.

*Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu lễ, các nam tử được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (thư pháp) và số (toán học). Những nam tử xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.

Ba lần nhiệm vụ, tuy rằng cho y biết bao gian khổ, nhưng lại cũng cho y những kỳ ngộ không ngờ tới.

Trên đời này, có mấy người có thể ở tuổi thiếu niên có tài như thế?

Bạch Tư Hoa chỉ dùng thời gian mấy ngày, liền đã khiến các cô nương Xuân Mãn Lâu mê đến đầu óc choáng váng. Trên thực tế, chẳng cần y làm cái gì, chỉ cần đứng đó cũng đã là một bức tranh đẹp đến thần hồn điên đảo.

Quân tử như ngọc đã khiến người ta khó lòng lãng quên, đặc biệt là một thân tài hoa của y, lại thêm đôi mắt như sương mờ ảo, toát ra mấy phần tiên nhân khiến người ta như muốn chìm vào quên mất lối về - hơn nữa, mắt y còn có một chút vấn đề, khiến các cô nương ở đây có một loại cảm giác mỹ nam bệnh tật ốm yếu, càng thêm thương tiếc.

Mỗi một ngày trôi qua bên cạnh y, đều là một ngày tràn đầy thú vị. Bạch Tư Hoa như một kho báu khổng lổ, mở hoài mở mãi vẫn không biết bao giờ mới đến điểm hạn chế.

Một đám cô nương đem y vây quanh ở bên trong, Bạch Tư Hoa mắt đeo một dải lụa trắng tinh khiết, thấp giọng vì các nàng giảng giải phương pháp điều chế phấn mắt.

Có một vị cô nương tò mò dò hỏi y rằng vì sao biết được kỹ xảo tinh tế này - vốn nên là nữ tử mới biết, một người nam nhân như y tìm hiểu để làm chi?

Bạch Tư Hoa dung mạo nhan sắc đều tuyệt đẹp, tuy là bộ dáng thiếu niên, nhưng lại có khí chất của một bậc tiên nhân. Trên người y có một cảm giác lạnh băng mông lung, đối người xa cách mà đạm mạc, tuy vì các cô nương Xuân Mãn Lâu mà giảng giải phương thức điều chế phấn mắt mới, nhưng vẫn luôn cùng bọn họ giữ khoảng cách.

Đây là một loại ôn nhu cùng thương tiếc làm người ta phải đắm chìm.

Y đối đãi các cô nương trong Xuân Mãn Lâu giống như là đối đãi nữ nhi khuê các bình thường, hành động chính trực, quân tử, lại quá ôn nhu như có như không, các cô nương quả thực hận không thể 24/7 theo y.

Nhưng người như y không nên điều chế phấn mặt. Điều chế phấn mắt làm người ta cảm thấy thật ái muội ngả ngớn, đáng lẽ không phải là Bạch Tư Hoa làm. Cho nên, trong đây - rốt cuộc là có ẩn tình gì?

Bởi vậy cô nương kia cảm thấy tò mò, lại muốn cùng Bạch Tư Hoa trò chuyện, nên lúc vừa nãy mới hỏi như vậy.

Bạch Tư Hoa bị nàng hỏi đến, không biết phải trả lời thế nào.

Động tác y đã dừng lại, ngón tay nắm chặt, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh như nước nói: “…Loại phấn này, ta vì cố nhân sáng chế, nàng ——”

Bạch Tư Hoa nói được một nửa, không nói nữa, chỉ trầm mặc, dừng một chút mới nói tiếp: “Ta cùng nàng đã nhiều năm không gặp...Rốt cuộc, phấn này cũng không có đất dụng võ.”

Một câu này vừa ra, người chung quanh người liền yên lặng. Mấy cô nương đột nhiên cảm thấy đau lòng, chỉ thấy vị cố nhân xưa nay các nàng không quen biết kia cùng Bạch công tử đeo dải lụa trắng trước mắt, phong tư trác tuyệt có một đoạn chuyện xưa không muốn người khác biết.

Cẩn thận bỏ phấn mắt đã điều chế xong xuôi vào một cái hộp lõm ở giữa tinh xảo, bên trên còn có gương thuận tiện để trang điểm, Bạch Tư Hoa liền lấy cớ thân thể không khoẻ trở về nghỉ ngơi. Nhưng mà y mới đi được một lúc, hệ thống liền lên tiếng nhắc nhở: “Hôm nay là ngày đầu tiên cốt truyện được triển khai.”

Bạch Tư Hoa đi chậm lại, y hỏi hệ thống: “Nữ chủ bắt đầu hành trình công lược nam nhân của cô ta từ hôm nay?”

“Đúng vậy.”

“Khi nào bắt đầu?”

“Buổi tối hôm nay sẽ bắt đầu.”

“Vậy còn sớm.” Bạch Tư Hoa không hề có gánh nặng tâm lý mà trở về nghỉ ngơi.

Y trong khoảng thời gian này cũng có nghiên cứu cốt truyện. Vì hệ thống bị trục trặc, tuyến thời gian Bạch Tư Hoa tới cũng không phải có lợi. Hiện tại nữ chủ tuy rằng bị từ hôn, nhưng nam chủ đầu tiên - Sở Tử Huy lại có ấn tượng không tồi với nàng. Đồng thời làm một cô nương có gan từ hôn  Vương gia, vốn xuất thân từ hoàng tộc lại thêm thanh danh hiển hách, nàng bên ngoài cũng có một ít thanh danh —— hơn nữa thanh danh không tệ.

Mà ở hiện tại, nàng còn thu nạp cô nhi, bước đầu thành lập một tổ chức sát thủ nhỏ, dùng thủ đoạn huyết tinh, đã tích tụ được một số tiền không nhỏ.

Trong khoảng thời gian này, nàng còn liên hệ với một vị thương nhân, phỏng chừng chỉ qua một thời gian, nàng liền có thể khai trương cửa tiệm —— cho đến bây giờ, nàng cũng đã vững chân tại Bắc thành, Bạch Tư Hoa nếu muốn động vào nàng, liền khó khăn gấp bội phần.

Bạch Tư Hoa trở về phòng lật xem điểm cần chú ý của cốt truyện một lần nữa, gõ gõ cái bàn.

Đêm nay rất quan trọng, nữ chủ nữ giả nam trang, cùng người thân cận của thương nhân kia vào Xuân Mãn Lâu, bọn họ tới chỗ này vốn là chỉ để xem xét tình huống, lại không ngờ  gặp được nam chủ đầu tiên —— vị Sở Từ Huy thuộc Vương gia kia bị nữ chủ từ hôn thế nhưng tới chỗ này tìm hoa hỏi liễu, nữ chủ tức khắc giận dữ, đưa ra yêu cầu cùng vị cô nương được lựa chọn kia luận bàn một phen.

Người nọ bị nàng bắt bẻ làm xấu mặt cũng nén giận ứng chiến, mà cầm kỳ thư họa thi thưởng hoa, cô nương kia cũng không thể bằng nàng, bởi vậy liền bị một phen nhục nhã, giá trị con người tụt xuống không ít.

Nữ chủ bởi vì đa tài đa nghệ, lại rất có cá tính, làm Sở Tử Huy nổi lên tâm tư. Người thân cận của thương nhân kia cũng bị nàng mê đến thần hồn điên đảo, chuyện khai trương cửa hàng cứ như vậy liền nước chảy thành sông.

Nhưng hôm nay Bạch Tư Hoa ở chỗ này, tự nhiên liền không thể để nàng toại nguyện.

Sắc trời thực nhanh liền tối sầm.

Xuân Mãn Lâu ban ngày không đãi khách, phá lệ u tĩnh. Ban đêm tới, mở cửa gặp khách mới có tiếng người cười nói xôn xao, lại cũng hoàn toàn không ồn ào, vẫn mang chút gì đó điềm đạm thản nhiên, cứ như nơi này dường như không phải chỗ buôn hương bán phấn, mà là địa điểm gặp mặt trang nghiêm.

Bạch Tư Hoa thay đổi một thân xiêm y riêng biệt, xác định hình tượng chính mình hoàn mỹ vô khuyết, liền thổi tắt ánh nến, làm ra bộ dáng đã nghỉ ngơi, đồng thời mở ra hình thức truy tung cốt truyện.

Toàn bộ Xuân Mãn Lâu đều bị hệ thống thu nhỏ lại, biến thành một màn ảnh nhỏ trong suốt màu xanh nhàn nhạt, hiện ra trước mắt y.

Dấu chấm đỏ tới lui liên tục di chuyển, Bạch Tư Hoa an tĩnh chờ đợi trong chốc lát, liền nhìn thấy một thân ảnh màu vàng lấp lánh, cùng mấy người khác nữa bước vào.

“Đem nàng phóng lớn lên.”

Hệ thống nghe lời mà đem người kia phóng lớn lên, vì để tiện phân biệt, hệ thống còn đem nhan sắc nữ chủ khôi phục bình thường, Bạch Tư Hoa cẩn thận đánh giá một lát, cười.

Dung mạo nữ chủ xác thật không thể bắt bẻ, mi mắt cong cong, mắt phượng mày ngài, môi hồng răng trắng. Nàng không trang điểm liền có một phong thái thanh thanh bạch bạch, rất trong sáng mà thuần khiết. Tuy hiện tại mặc trang phục nam tử  nhưng phá lệ mà làm người ta cảm thấy thanh tú lạ lùng.

Bộ dáng như vậy liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra -- nàng là nữ nhân.

Trong mắt nam tử, bậc hóa trang loại này còn có thể đánh lừa, chỉ làm người ta cảm thấy người này hương son phấn nồng một chút, hành vi cử chỉ cũng toát ra vẻ.. e ấp kì lạ.

Nhưng trong mắt nữ tử, tai nàng có lỗ nhỏ, lông mày lại tinh tế thưa thớt, dáng người thon gầy, giơ tay nhấc chân đều làm người ta thấy mềm mại yêu kiều, đặc biệt có khí chất thanh tao của nữ tử, kết hợp với mùi hương ngọt nị đó, có thể khẳng định -- cái người đó quả nhiên là nữ tử.

Có thể nói là thấy rõ được.

Cũng không biết nữ chủ rốt cuộc là cố ý hay vô tình. Nghĩ đến mục đích nàng tới nơi này là vì nhìn quang cảnh của Xuân Mãn Lâu - một thanh lâu có danh tiếng bậc nhất Sở quốc, hay đến đây thực sự để bàn công chuyện làm ăn? So với cái sau, Bạch Tư Hoa càng thiên hướng mục đích trước nhiều hơn. Nữ chủ tựa hồ như đến đây du ngoạn dạo chơi, chứ không phải nghiêm túc ngắm nghía tính toán chuyện khai trương cửa hàng.

Nữ chủ vào Xuân Mãn Lâu, liền khắp nơi quan sát đánh giá, trong tay áo nàng thậm chí còn giấu một cuốn sách nhỏ, thường thường lấy ra viết lách cái gì, người hầu thân cận của thương nhân bên cạnh nàng, thần sắc ôn nhu, chỉ nhìn nàng chằm chằm, thậm chí liếc mắt một cái với nữ tử dung mạo như hoa bên cạnh đều khinh thường không làm.

Xem ra, việc khai trương cửa hàng quả nhiên không làm khó được nữ chủ. Nàng ta đã sớm nắm trong lòng bàn tay tất thảy, đến nơi đây khảo sát tình hình là phụ, bồi đắp tình cảm với nam nhân là chính. Quả nhiên, một công đôi việc.

Bạch Tư Hoa lại tìm xem Sở Tử Huy rốt cuộc ở đâu, nhưng không tìm thấy người. Y kiên nhẫn đợi một lúc lâu, lại thấy được một vị công tử mặc áo màu vàng tỏa ra ánh sáng lấp lánh - không sai, bộ trang phục này đích xác thật nổi bật. Nam nữ chủ quả nhiên có sở thích như nhau, quần áo đều lấp la lấp lánh, dễ nhận biết. Bóng người vừa bước vào Xuân Mãn Lâu, Bạch Tư Hoa liền phủ thêm áo ngoài, thắp nến, đẩy cửa đi ra ngoài - tiếp tục công cuộc trang bức.

Ngoài cửa quả nhiên có một cô nương, thấy y ra tới, liền thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Đêm đã khuya, lẽ nào do thanh âm ngoài kia quá ồn ào nên công tử mới ra ngoài sao?”

Bạch Tư Hoa mắt che lụa trắng, đối nàng khẽ lắc đầu, nói: “Là do tâm ta không yên.”

“…… Tâm không yên?”

Vị cô nương này ban ngày không cùng Bạch Tư Hoa tiếp xúc gì, nhưng vẫn nghe được chút chuyện được đồn thổi gần đây. Nàng thật cẩn thận hỏi: “Công tử suy nghĩ vị cố nhân kia?”

“…” Bạch Tư Hoa trầm mặc một lát, thấp giọng thở dài: “Xác thật như thế.”

Cô nương nhỏ giọng nói: “Công tử nếu là có cái gì muốn nói, có thể nói với ta. Có một số việc đặt ở trong lòng quá lâu, không tốt.”

Nàng thật sự là thiện giải nhân ý.*
*am hiểu lòng người

Bạch Tư Hoa nhịn không được lộ ra một nụ cười, dải lụa trắng tinh cơ hồ che lại nửa khuôn mặt y, chỉ lộ ra môi mỏng cùng hàm dưới, cũng đã đủ đẹp.

Cô nương kia xem đến cơ hồ ngây người.

Bạch Tư Hoa nói: “Ngươi nói đúng, có một số việc giữ ở trong lòng, đích xác khó chịu.”

Cô nương có chút e lệ mà cúi đầu, nàng dừng lại một chút, mới nhỏ giọng nói: “…… Ta kêu Họa Giác.”

Thanh âm nàng thật sự quá nhỏ, nhỏ như muỗi kêu vậy, nếu không phải Bạch Tư Hoa thính lực hơn người, khả năng cũng không biết nàng nói chuyện.

Bạch Tư Hoa trầm mặc mấy phút, thấp giọng nói: “Bồi ta đi dạo một chút.”

Cô nương không được đáp lại, không khỏi có chút buồn bã mất mát, nhưng không thương âm. Nàng nói: “Hiện tại khách đến Lâu nhiều, chúng ta sợ là không thể đi quá xa.”

Bạch Tư Hoa nói: “Không sao.”

Không thể đi xa nhưng có thể nghe được thanh âm bên kia, làm hắn thuận lý thành chương mà xuất hiện là được.

Họa Giác không hiểu được suy nghĩ bên trong Bạch Tư Hoa, liền đỏ mặt ở phía trước dẫn đường. Nàng vốn định dùng đèn lồng chỉ đường cho Bạch Tư Hoa, lại bị Bạch Tư Hoa dịu dàng cự tuyệt, bèn ở phía trước dẫn đường.

Bọn họ chọn nơi yên tĩnh để đi, nói là nơi yên tĩnh, trên thực tế cũng không thấy có bao nhiêu yên lặng. Chỉ là nơi này không có đèn dầu ánh nến, người hầu lại không có, nhìn mặt nhau vào ban đêm liền khó, liền có rất nhiều phiền toái thôi. Bởi vậy, đêm nay, nơi này cũng tạm coi là bớt náo nhiệt hơn chỗ khác.

Bạch Tư Hoa đi được một lúc, đến điểm dừng chân đã dự tính trước trong lòng, liền ở trước một dòng nước dừng lại.

Xuân Mãn Lâu thật sự là một nơi ngàn vàn khó cầu, bởi mảnh đất nơi đây nước hàng năm đều ấm áp, vì vậy bốn mùa như xuân, liễu xanh rủ mát, hoa nở không tàn, liền lấy tên Xuân Mãn Lâu - xuân bốn mùa.

Cứ nghe tiếng nước chảy róc rách, là hình ảnh một mỹ nhân tắm suối lại hiện lên trong đầu. Người trong thiên hạ đồn rằng, trong Lâu sở dĩ mỹ nhân như mây, đó là bởi vì nước trong Xuân Mãn Lâu làm da nữ tử trắng như tuyết, vô cùng mịn màng.

Lời đồn tất nhiên là không thể tin, nhưng mà trong đó cũng có một vài thông tin chính xác. Ít nhất nước dưới Bạch Tư Hoa xác thật là ấm áp, còn có tiếng nước không ngừng lưu chuyển, róc rách vui tai. Mà nước trong Xuân Mãn Lâu khiến cho mọi người cảm nhận được cảnh tượng mùa xuân không đổi, vĩnh viễn không điêu tàn.

Bạch Tư Hoa kiên nhẫn chờ đợi một lát, liền nghe được phía trước mơ hồ truyền đến một thanh âm hỗn loạn.

Y nhíu mày, nói với Họa Giác rằng: “Bên kia hình như xảy ra chuyện gì.”

Họa Giác nhẹ nhàng “A” một tiếng, nói: “Công tử trước tiên ở nơi này chờ một chút, tiểu nữ đi xem xem.”

Nàng tuy chưa nghe được âm thanh gì, nhưng cũng chưa từng hoài nghi lời Bạch Tư Hoa. Người khiếm thị thính giác vốn nhanh nhạy, có thể nghe được thanh âm với khoảng cách xa như vậy cũng là điều hiển nhiên.

Thời gian thành lập Xuân Mãn Lâu đã lâu, nước sâu không lường được, thế lực sau lưng rắc rối khó gỡ, thậm chí ẩn ẩn có bóng dáng hoàng thất.

Mà khách nhân nơi này, hoặc là có quyền, hoặc là có tiền, hoặc là có vật phẩm xa xỉ. Tóm lại đều không phải là người thường, một đám quyền cao chức trọng, cũng không dám ở chỗ này sinh chuyện.

Mà các cô nương trong Xuân Mãn Lâu an bài cũng thoả đáng chu đáo, cẩn thận săn sóc, khó lòng làm người ta tìm được sai lầm, cũng khiến cho người ta không chỗ phát tiết.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, tới nơi này sinh chuyện có thể nói là mười năm hiếm gặp.

Hiện giờ ở Lâu làm loạn, chỉ sợ là một người càn quấy, không có đầu óc, tha cho người này liền phá vỡ quy củ Xuân Mãn Lâu.

Họa Giác vội vàng rời đi, còn không quên dặn dò Bạch Tư Hoa chớ có đi đâu, chờ nàng trở lại.

Bạch Tư Hoa đứng chờ một lát, không thấy được bóng dáng nàng. Lại nghe được thanh âm phía trước càng lúc càng lớn, liền dứt khoát không hề chờ, trực tiếp đi về hướng bên kia.

Mắt y che lụa trắng, nhưng bước chân không loạn nửa phần. Một đường tránh tới tránh lui, rốt cuộc cũng đến địa điểm muốn đến.

May mắn lúc này trong Xuân Mãn Lâu đã loạn thành một đoàn, cũng không có mấy người chú ý tới y, Bạch Tư Hoa lại chuyên môn chọn đường nhỏ đi, một đường đi tới vẫn không kinh động người khác, thuận thuận lợi lợi mà nơi Xuân Mãn Lâu đãi khách.

Xuân Mãn Lâu có một đình chính, một đình phụ và hậu viện.

Đình chính là nơi các cô nương trong Lâu biểu diễn tài nghệ. Thổi sáo đàn hát, đều ở chỗ này mà ra. Có những người nghe danh mà đến cũng chỉ tìm tiếng nhạc tri kỉ, không có tâm trí du ngoạn hưởng khoái lạc.

Trong đình phụ còn lại là nơi làm chút chuyện phong lưu. Nếu có người bỏ ra giá cao, cô nương nào đó lại nhìn trúng hắn, hai người liền có thể đến trong đình mây mưa một phen.

Hậu viện, đó là nơi các cô nương nghỉ tạm, không người nào có thể xâm nhập, trừ khi đó là người hầu trong Lâu, nam tử khác sợ là chỉ có Bạch Tư Hoa mới có thể bước vào.

Lúc này, đình chính là nơi bị nhiễu loạn.

Đình chính có năm tầng, làm thành một tầng lầu hình tròn, tầng cuối đình có nguyên một hồ nước trong xanh, dường như đem mặt nước làm gương soi cũng được. Giữa hồ nước có một cái đài cao, đài cao này chính là nơi các cô nương trong Lâu biểu diễn.

Nhưng giờ phút này, trên đài cao lại xuất hiện một thiếu niên da trắng môi hồng, phá lệ làm người ta cảm thấy một cỗ hương khí kiều kiều của nữ tử ập vào mặt, trong tay cầm roi dài, sắc mặt tối tăm nhìn cô nương đối diện.

Cô nương kia sắc mặt tái nhợt, giữa mày điểm hoa điền, đôi mắt, mặt mày đều khiến người ta tâm động, xứng với câu nói - mỹ nhân. Trên người nàng người mặc một thân váy dài, áo trên vì đặc tính của lụa mỏng mà mông lung lộ ra cánh tay trắng nõn, làm người ta mê đến thần hồn điên đảo.

Bạch Tư Hoa đang ở lầu hai, ẩn ở sau một đám người, cánh môi gắt gao mím chặt.

—— cô nương xui xẻo bị nữ chủ thách đấu kia, lại là người quen của y.

Mặt mày như vậy, chẳng phải là Tiểu Duệ sao?

Tiểu Duệ che lại cánh tay trắng nõn,  mặt nàng tái nhợt, nói: “Nam tử tới chỗ này hưởng lạc mua vui, vốn chính là chuyện thường, cô nương không tự hỏi nhân duyên, lại tại nơi đây sinh chuyện, không cảm thấy thật buồn cười sao!”

Nữ chủ mặt như sương đêm, nàng lành lạnh nói: “Ta muốn làm cái gì, còn không tới phiên ngươi tới chỉ bảo, ngươi liền trả lời xem có muốn luận bàn với ta không, nếu không dám, nói một câu là được!”

Tiểu Duệ nói: “…Được, tốt lắm.”

Nàng thấy giảng đạo lý cho người đối diện thật sự không thông, liền cắn răng đồng ý, nói: “Cô nương rốt cuộc muốn so cái gì?”

Nữ chủ hừ cười ra tiếng, nàng nói: “Ngươi am hiểu cái gì, ta liền so với ngươi.”

Lời này có thể nói rằng thập phần cuồng ngạo, Tiểu Duệ bị nàng làm cho tức giận đến cắn răng, cố gắng nhẫn nhịn một cảm giác bực bội từ tận đáy lòng, nói: “Một khi đã như vậy, Tiểu Duệ liền đắc tội.”

Bạch Tư Hoa chính là vào lúc này lên tiếng.

Y đẩy ra hai người đứng phía trước, đỡ lấy lan can, nói: “Chậm đã.”

Thanh âm của y không lớn, lại rõ ràng mà truyền khắp toàn trường, làm hai vị khách nhân vốn dĩ chỉ chú ý Tiểu Duệ cũng phải tò mò ngoái đầu nhìn lại.

Vừa thấy, liền tức khắc bị kinh sợ.

Thiếu niên mắt đeo một dải lụa trắng mông lung, thân hình thon gầy, sống lưng lại như cũ thẳng tắp, tựa một cây tre thà gãy chứ không cong.

Tóc dài của y rối tung, một thân tùy ý, người mặc bạch y, áo ngoài cũng cực rời rạc, bộ dáng mới tỉnh.

Theo lý mà nói, người bình thường làm vẻ ta đây như vậy, tất nhiên sẽ có vẻ mệt mỏi pha thêm lười biếng. Nhưng thiếu niên này tuy là như vậy, lại như cũ có vẻ trang trọng mà nghiêm cẩn.

Khuôn mặt y hơn phân nửa giấu ở phía dưới lụa trắng, chỉ lộ ra cái trán trơn bóng, cùng môi mỏng có màu hồng nhàn nhạt ánh lên vẻ đỏ mọng như chờ người tới hái.

Vạt áo hơi lỏng lẻo, lộ ra một chút xương quai xanh quyến rũ, làm người ta nhịn không được đem ánh mắt y ở nơi kia luân hãm vào, càng muốn hôn môi, vuốt ve, gấp gáp mà nhìn da thịt lộ ra.

Ý niệm cực khinh nhờn này hiện ra, liền khiến người ta hoảng loạn mà di chuyển ánh mắt đi, tận đáy lòng không khỏi sinh ra một tâm tình hổ thẹn.

Tiểu Duệ vốn cũng là một người trong đó.

Lúc nàng ngây người, bất giác bỗng nhiên vội vàng nói: “Công tử..như thế nào tới chỗ này?!”

Bạch Tư Hoa chỉ chờ câu nói này của nàng, y nói: “Ta ra cửa tĩnh tâm, nghe được tiếng động lớn bên này, liền tới nhìn một chút.”

Hắn nói xong câu này, liền ngoảnh mặt đối diện nữ chủ nói: “Thân thể Tiểu Duệ có thương tích, nếu thách đấu thì thật bất công. Tại hạ cũng coi như người trong Lâu, nếu cô nương muốn luận bàn, ta tới ứng chiến.”

Tiểu Duệ vội la lên: “Như thế làm sao được?!”

Việc tranh giành tình cảm, trần ai lạc định như vậy, rõ ràng không phù hợp với Bạch Tư Hoa.

Y rõ ràng chỉ cần cao cao tại thượng, thưởng hoa đánh đàn, đều có thể làm núi cao chuyển dời, nước chảy không dứt, âm vang quả thực khiến đất trời cảm động.*
Ngụ ý không cần nhúng tay vào việc trần thế, chỉ cần ngồi đánh đàn cũng có thể làm nên việc lớn.

Tiểu Duệ vội vàng căn ngăn, cũng ngăn không được Bạch Tư Hoa. Nàng khẽ cắn môi, đối nữ chủ cúi mặt nói: “Việc này là nô tỳ sai lầm……”

Nữ chủ không đợi nàng nói xong, liền cười ha hả.

Nàng nói: “Việc này vốn dĩ chính là sai lầm của ngươi, y vì ngươi ứng chiến, thật sự là may mắn của ngươi.”

“…” Lời nói như cất chứa ngàn lưỡi đao, quả thực ý tứ thâm sâu, làm Bạch Tư Hoa nghe được khẽ cau mày.

Nữ chủ lại nói: “Vị công tử này —— nếu công tử muốn thay nàng ứng chiến, thì xuống dưới đi.”

Nàng thậm chí dang hai tay ra, ái muội nói: “Ta ở dưới, nhất định sẽ tiếp được ngươi.”

Tác giả có lời muốn nói: Tui có việc một chút nên hôm nay chỉ có 5000 chữ.
---
Editor : Tác giả, nói chỉ có 5000 thôi???? Trời ơi tưởng tối qua đăng được rồi, mà edit quài không hết. Chương sau gay cấn lắm, mọi người chờ đón cuộc PK giữa nữ chủ NP văn và Bạch Tư Hoa nhá. Yêu yêu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top