Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 : Đáp ứng một yêu cầu của ta.

Tác giả: Phượng Lê Cửu Tích
Editor : Myosotis
Truyện được đăng tải chính thức trên Wattpad của Myosotis, nếu xuất hiện trên các trang khác đều là ă.n.c.ắ.p!
-------
Lời này được coi là đùa giỡn.

Tiểu Duệ cả giận nói: “Đăng đồ lãng tử!”

So với chính mình bị nhục nhã còn càng phẫn nộ hơn nhiều.

Bạch Tư Hoa hơi hơi nhấp môi, nói: “Không sao.”

Tay y hơi dùng một chút lực, liền như một đám mây trắng bồng bềnh nhẹ nhàng tiếp đất.

Tiểu Duệ sợ Bạch Tư Hoa đi nhầm, cố ý nhắc nhở ra tiếng nói: “Công tử, ta ở chỗ này.”

Bạch Tư Hoa hơi hơi gật đầu, liền theo hướng giọng nói của nàng phát ra đi đến.

Phía trước có mùi máu nhẹ nhàng như có như không, y càng đến gần Tiểu Duệ, liền trở nên rõ ràng hơn —— nàng quả thật là bị thương.

Bạch Tư Hoa thấp giọng hỏi nói: “Ngươi không sao chứ?”

Tiểu Duệ vội vàng lắc đầu, lại nghĩ tới người trước mắt nhìn không thấy, liền dịu giọng nói: “Tiểu Duệ không có việc gì, làm công tử lo lắng rồi.."

Bạch Tư Hoa nói: “Không có việc gì thì tốt.”

Nữ chủ nhẫn nại một lát, nhìn nam nhân thanh khiết không lộ rõ mặt mà mình không quen kia cùng cô nương thanh lâu tên Tiểu Duệ thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ, lớn tiếng nói: “Công tử không phải muốn cùng ta tỷ thí sao? Như thế nào còn cùng nàng nói chuyện lâu như vậy!”

Bạch Tư Hoa thuận khí điều tức, hơi thở nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nói với Tiểu Duệ: “Ngươi đi xuống xử lý miệng vết thương cho tốt, ta sẽ ở đây thay ngươi.”

Tiểu Duệ chần chờ chỉ trong một cái chớp mắt, liền nói: “…… Công tử cẩn thận.”

Nàng lại nhìn đôi mắt của Bạch Tư Hoa - vốn đang buộc lại bởi một dải lụa trắng, nghĩ thầm muốn nói rõ khách nhân khó chơi kia kỳ thật là một vị cô nương, do dự một lát, vẫn không nói thẳng ra, chỉ che lại cánh tay đang bị thương rời đi.

Bạch Tư Hoa chờ Tiểu Duệ đi xuống, mới hướng mặt về phía nữ chủ, nói: “Ngươi muốn tỷ thí như thế nào?”

Khi y đối mặt với Tiểu Duệ, tuy rằng nhìn không thấy thần sắc, ngữ khí vẫn rất mềm nhẹ. Mà khi đối mặt với nàng, thái độ lại lãnh đạm xuống một chút.

Nhưng mà đối đãi khác biệt như vậy, lại chưa làm nữ chủ sinh ra lửa giận, ngược lại càng khơi dậy khát vọng chinh phục trong lòng nàng.

Nhân vật như vậy, chinh phục thành công, mới càng có cảm giác thỏa mãn. Nếu muốn thứ gì đều có quá dễ dàng, thì không có gì thú vị.

Nàng nói: “Ngươi có giỏi võ nghệ?”

Bạch Tư Hoa nhàn nhạt nói: “Có thể so tài được.”

Nữ chủ nhẹ nhàng cười, nàng nói: “Vậy chúng ta sẽ có 3 vòng tỷ thí, trong hai người nếu ai thắng 2 trận sẽ giành chiến thắng, trận đầu tiên sẽ luận võ nghệ.”

“Ta tên Nguyễn Tô Ngọc, thỉnh chỉ giáo.”

“…… Ta tên Bạch Tư Hoa, thỉnh.”

Bạch Tư Hoa ngữ khí hơi hơi hạ xuống, mới vừa rồi lại như bình thường.

—— dưới thiên hạ này,  không có mấy nam nhân có tên nữ tính như vậy.

Nguyễn Tô Ngọc trong lòng biết nghi ngờ của Bạch Tư Hoa, nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: “Ta sẽ dùng chiếc roi dài này, không biết Bạch huynh sẽ dùng cái gì?”

Bạch Tư Hoa nhẹ nhàng xoa cổ tay, bình đạm nói: “Đối với ngươi, một tay đã đủ rồi.”

Đúng như lời nói của y, Bạch Tư Hoa chắp 1 tay sau lưng, cứ như vậy chấp nữ chủ một tay.

Nguyễn Tô Ngọc vẫn chưa tức giận, nàng cười nói: “Vậy Bạch huynh liền phải cẩn thận.”

Những lời này còn chưa dứt, nàng liền vung roi dài lên, hướng Bạch Tư Hoa sắc bén mà tấn công tới. Bạch Tư Hoa biến nhẹ thành nặng, chỉ hướng bên cạnh nhẹ nhàng lướt một bước, liền đã làm một roi của nàng thất bại.

Nguyễn Tô Ngọc cười mỉm, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên tạo nên một độ cong mê người, tự nhiên lại hiện ra một phần yêu mị diễm lệ, nàng hơi hơi động mạnh một chút thay đổi hướng đi của chiếc roi, cái roi kia giống như rắn mà linh hoạt muốn quấn quanh trên người Bạch Tư Hoa, lại bị tùy ý một lui của y, nhẹ nhàng né tránh.

Bang!

Một roi kia rơi xuống trên mặt đất, thế nhưng phát ra một tiếng giòn vang, có thể thấy được người dùng roi xuống tay rất tàn nhẫn.

Như thế qua mấy phen, Nguyễn Tô Ngọc tấn công sắc bén, thậm chí có vẻ như áp đảo đối thủ. Thật đáng tiếc cho những chiêu thức sắc bén, đánh không đến đối thủ của mình, cũng chỉ là uổng công.

Một tiếng “Răng rắc”, lại là một roi ném tới, khi Bạch Tư Hoa nghiêng người né tránh, liền thấy cái roi kia đánh tới rào gỗ tầng 1 phía sau mình, vậy mà trực tiếp làm lan can gỗ gãy vụn, rơi thẳng từ trên đài xuống, “Bõm” một tiếng vào trong nước.

Giữa mày Bạch Tư Hoa nhảy dựng, một cảm giác khác thường bỗng nhiên từ đáy lòng sinh ra.

Quả nhiên, khi roi tiếp theo của Nguyễn Tô Ngọc quét tới, một tay cuat Bạch Tư Hoa trực tiếp đem roi dài tóm lấy lấy, kéo về phía mình, roi dài liền đã từ trong tay Nguyễn Tô Ngọc mà rời ra.

Nguyễn Tô Ngọc cười nhẹ một tiếng, âm thanh kiều mị rúng động lòng người. Không ngờ tới, chính mình nàng thế nhưng cũng theo roi cùng đi, lại muốn nhân cơ hội này bổ nhào vào trong lòng ngực của Bạch Tư Hoa.

Bạch Tư Hoa môi mỏng nhấp chặt, trên tay y dùng sức, đem đầu roi dài vứt vào trong nước, lại tránh đi cái ôm đầy nhiệt tình của Nguyễn Tô Ngọc, không nghĩ tới Nguyễn Tô Ngọc chơi thủ đoạn, một nắm bột phấn nhạt màu từ trong tay nàng ném vung ra, làm cả người Bạch Tư Hoa liền hóa mông lung trong màn sương mờ ảo.

“Ta vốn dĩ chờ cái này.”

Bạch Tư Hoa bị đánh lén, lại rất vừa lòng. Y chỉ ngửi hương khí trong một hơi thở, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể nhũn ra, trong nháy mắt mất sức lực.

Nhất thời vô lực tránh né, hai ngón tay nắm cổ - chỗ chí mạng của Nguyễn Tô Ngọc, lại không thể thật sự hạ sát thủ, thật sự -- gọi là bổ nhào vào trong lòng ngực của nữ chủ cũng không sai.

Nguyễn Tô Ngọc khẽ cười một tiếng, nàng không sợ tánh mạng của mình bị người khác nắm ở trong tay chút nào, mềm mại nói: “Quả thật là cái người đứng đắn, ngươi còn nói ngươi là người trong lâu, cũng không nghĩ…Tại địa phương thế tục này, như thế nào có thể dưỡng ra người như vậy?”

Bạch Tư Hoa không thể giết nàng thật, nàng lại một bộ không cần tánh mạng làm vẻ ta đây, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên tiến thoái không được.

Y vốn định nói cái gì đó, lại bỗng nhiên cảm thấy cánh tay bị nhẹ nhàng hôn một cái, nhất thời giật mình buông tay, lui ra phía sau vài bước, thế nhưng lại bị buộc đến dựa vào lan can, chỉ cả giận nói: “…… Vô sỉ!”

Nguyễn Tô Ngọc nở nụ cười trả lời: “Chỉ đối với ngươi mới vô sỉ.”

Nàng tới gần một bước, nhưng Bạch Tư Hoa không lui đi đâu được nữa, nàng bắt lấy tay y, ấn đến trước ngực chính mình, thậm chí nói giống như khiêu khích: “Tay của ta cảm xúc mềm mại chứ?”

Bạch Tư Hoa muốn đem tay rút ra, lại không ngờ sức lực nàng rất lớn, một chốc một lát thế nhưng không phản kháng được, chỉ cả giận nói: “Ngươi —— hạ lưu, đê tiện!”

“Ta đây liền hạ lưu, liền đê tiện.” Nguyễn Tô Ngọc nói: “Cũng chỉ đối với ngươi hạ lưu đê tiện, nếu hiện tại không phải đang ở bên ngoài, ta còn có thể càng đê tiện một chút.”

Nàng nói, lại bắt lấy tay Bạch Tư Hoa hôn hôn, mới triệt để thả y đi. Thời gian bọn họ đối thoại với nhau, nói rất dài, trên thực tế cũng chỉ chưa đến một chén trà.

Sau khi Nguyễn Tô Ngọc không ép sát nữa, Bạch Tư Hoa liền thấy mấy bát nước hắt lên trên đài, làm khói bụi kia tan đi không ít. Chỉ trong chớp mắt, khăn lụa trên mắt y có chút lỏng, đã bị Nguyễn Tô Ngọc rút ra

Bạch Tư Hoa tức đến khó thở, đành phải tạm đỡ lấy lan can gỗ.

Thắng bại đã phân.

Có người nhịn không được nói: “Thật sự là hạ lưu! Muốn sử dụng thuốc để luận võ nghệ với người khác, thủ đoạn thật sự bỉ ổi!”

Người chung quanh sôi nổi hưởng ứng, thậm chí có người nói: “Người này lòng mang ý xấu, sợ là còn làm gì đó mờ ám hơn, thật sự ti tiện!”

“Thuốc bột vừa nãy là thứ gì? Mau kêu lang y tới, nếu là độc ——”

“Hắn có thể mang đồ vật dơ bẩn này, tất nhiên chắc chắn không chỉ mang mỗi thuốc bột, gọi người tới lục soát kĩ càng mới đúng!"

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng người nổi lên bốn phía, ồn ào không ngừng.

Trong trận đấu, bọn họ chỉ thấy kia thiếu niên kia tránh chiêu đến nhẹ nhàng tùy ý, bước nhẹ một chân, liền có thể làm roi của Nguyễn Tô Ngọc thất bại. Cảm thấy Bạch Tư Hoa thắng thật sự là một việc hết sức nhẹ nhàng, đơn giản.

Thậm chí khi bột phấn vừa mới xuất hiện trên không trung, cũng có người mắt tinh nhìn thoáng thấy Bạch Tư Hoa lấy tay khóa cổ - chỗ chí mạng của Nguyễn Tô Ngọc.

Trận chiến này đã thắng bại rõ ràng.

Nhưng chỉ trong bụi mù qua mấy chiêu, hai người này liền đã hoán đổi vị trí, hiện giờ bụi chưa hoàn toàn tiêu tán, tình cảnh hai người bọn họ thấy không rõ lắm, cũng đã có thể đoán được Nguyễn Tô Ngọc tất nhiên là chơi thủ đoạn.

Nếu là người bình thường thì cũng thôi, nhưng cố tình đối tượng là nhân vật như vậy, liền không khỏi cảm thấy căm giận.

Bạch Tư Hoa lấy tay áo che lại miệng mũi, thấp giọng khụ vài tiếng, nhân tiện che lại gương mặt, để tránh đoạt đi nổi bật của Nguyễn Tô Ngọc.

Cùng y suy nghĩ giống nhau như đúc, trong nháy mắt tiếp theo, Nguyễn Tô Ngọc liền mở miệng.

Nàng giương giọng nói: “Lần này xác thật là ta chơi thủ đoạn.”

Khi thanh âm nguyên bản của mình được nàng phát ra, thanh âm này mềm mại mà kiều mị, thanh thúy như oanh vàng xuất cốc, khiến mọi người đều phải kinh ngạc.

Cái cậu ấm ăn chơi trác táng, vô cùng khó chơi này lại là một vị cô nương nữ giả nam trang!

Là cô nương, rất nhiều sự tình sau đó, đều có thể khiến người khác khoan dung.

Nguyễn Tô Ngọc thật sự rất thông minh.

Nàng hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, đem trâm cài rút ra, tóc mềm óng như thác nước chảy, Nguyễn Tô Ngọc nâng mắt nhìn về phía Bạch Tư Hoa, lại giơ lên lụa trắng trong tay, tinh tế lại mềm mại nói: “Bạch huynh nếu là có thể nhẫn tâm hơn một chút, cục diện hiện tại cũng không nhất định như thế này —— trận này, ngươi và ta đều hoà, được không?”

Bạch Tư Hoa lại ho khan vài tiếng, thậm chí khụ ra một búng máu. Y lau lau khóe môi, che giấu tình trạng không tốt của mình mới vừa lòng buông xuống tay áo, lộ ra cả khuôn mặt.

Y nhàn nhạt nói: “Là ta thua.”

Thần sắc y đã khôi phục bình tĩnh, trên mặt lại vẫn còn vết đỏ ửng nhàn nhạt chưa lui, vành tai cũng hồng đến cơ hồ nhỏ máu.

Làm người khác không khỏi nghĩ đến —— phía trước tất nhiên là đã xảy ra cái gì đó.

Cái gọi là mỹ nhân che mặt, phần nhiều là muốn nửa che nửa lộ, làm điệu bộ. Sau khi bỏ đi khăn che mặt, phần lớn đều sẽ không đẹp, không còn khiến người ta cảm thấy đẹp như lúc nửa hở nửa kín.

Chỉ có một bộ phận người, so với khi che mặt càng đẹp hơn vạn phần.

Soi sáng bọn họ, cho thấy rằng trên đời hóa ra quá mỹ nhân che mặt cũng có mỹ cảm mông lung, mà bỏ ra rồi mới biết mỹ nhân còn tuyệt sắc hơn nữa.

Bạch Tư Hoa chính là loại người này.

Hiện giờ y lộ ra khuôn mặt, mặt mày hiển hiện, chỉ làm người cảm thấy hoa mắt say mê, không biết như thế nào hình dung dung sắc đẹp như vậy

Mặt mày y lạnh nhạt, liền như là băng tuyết giữa trời đông giá rét. Y vốn không nên nhiễm màu sắc khác, chỉ là tiên nhân trên 9 tầng mây, mắt lạnh nhìn ngắm hồng trần, người người quỳ bái. Giờ phút này trên khuôn mặt đó lại bị người nhiễm chàm sắc đỏ của hồng trần.

Một bên làm người tâm sinh lửa giận, muốn lên án mạnh mẽ người làm y lộ ra bộ dáng như vậy. Một bên lại sinh ra dục niệm, muốn làm y càng xuất hiện thần thái hơn nữa, thậm chí tự mình lăng nhục. Muốn kéo y từ trời cao xuống, bẻ gãy cánh, nhốt lồng son, dùng phương thức ác liệt nhất, đem y từ địa phương tối cao kéo xuống tới, làm dơ nhiễm bùn.

Muốn làm thần tiên công tử như y hỏng mất, tuyệt vọng, bị buộc đến tuyệt lộ cho đến khi xuất hiện lên một tia đỏ ửng trên khuôn mặt.

Vốn nên là người vô tình, nếu lộ ra một tia mềm mại, liền có thể dẫn ra tội ác sâu nhất trên thế gian này, thậm chí đem chính mình chôn vùi tại hồng trần cuồn cuộn sóng ngầm.

Người như vậy, thế gian khó tìm.

Bạch Tư Hoa lại là một người như vậy.

Hai mắt y vô thần, mặt hướng Nguyễn Tô Ngọc, nói: “Ván này ngươi thắng, ván tiếp theo là muốn so tài gì, có thể ra đề."
Nguyễn Tô Ngọc ôn nhu mà nhìn hắn, thanh âm mềm mại nói: “Được.”

“Ta giỏi đàn, vậy ván này liền so tài nghệ.”

“Ta và ngươi đàn một khúc, ai đàn tốt hơn liền thắng, được không?”

Bạch Tư Hoa nói: “Được.”

Hắn khẽ rũ mắt, nói: “Cho ta một cây đàn.”

Có người thấp giọng trả lời, không quá một chén trà, liền đem một cây đàn thất huyền cầm tới, đặt ở trước mặt Bạch Tư Hoa.

Bạch Tư Hoa xếp bằng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về hướng Nguyễn Tô Ngọc.

Nguyễn Tô Ngọc nói: “Ta ở nhà cũng thường hay đàn mấy khúc, tuy nhiên đàn của ta so với đàn ở đây có sự khác biệt, ta đã phái người đi lấy, chờ một lát, lập tức sẽ tới.”

Bạch Tư Hoa hơi hơi nhấp môi, không hề trả lời.

Chỉ một lát, liền truyền đến thanh âm rối loạn, một người ôm một hộp gỗ hình dáng thon dài, thấy thế nào cũng không giống như là một loại đàn cổ nào đó.

Nguyễn Tô Ngọc hơi hơi mỉm cười, nàng nói: “Tới rồi.”

Người đem hộp gỗ đến thật cẩn thận mà đưa nó cho một cô nương Xuân Mãn Lâu, cô nương kia mang hộp gỗ kia lên đài, đưa cho Nguyễn Tô Ngọc.

Nguyễn Tô Ngọc nói: “Vật ấy tên là hồ cầm, chính là vật lúc ta nhàn hạ đã sáng chế, mọi người có thể nhìn xem."

Nàng dứt lời, mở hộp gỗ ra, lấy ra một chiếc đàn cực tinh xảo hoa mỹ, tay kéo khắc hoa, thân được khảm ngọc thạch —— nhị hồ.

Bạch Tư Hoa: “………………” Thật sự là không biết xấu hổ.

Nguyễn Tô Ngọc cầm nhị hồ trong tay, hơi hơi mỉm cười, nói: “Bạch huynh đàn trước?”

Trên mặt Bạch Tư Hoa vân đạm phong khinh, nói: “Không cần, thỉnh.”

Nguyễn Tô Ngọc nói: “Vậy Bạch huynh hãy nghe kĩ.”

Nàng một tay cầm đàn, một tay kéo cung, sau khi thử âm, chớp mắt liền kéo một khúc 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》.

Nhị Tuyền Ánh Nguyệt, chính là một danh khúc vô cùng nổi tiếng.

Do một tay A Bình sáng tác, thê thê lương lương, có thể nói là đạt đến trình độ đại sư.

Bạch Tư Hoa mặt không biểu tình mà nghe xong, chờ đến khi Nguyễn Tô Ngọc đàn xong, hắn mới bắt đầu.

So sánh với thê lương bi ai của Nguyễn Tô Ngọc, tấu khúc của y lại là cực ôn nhu tinh tế, trăm ngàn biến chuyển.

Trong đó niềm hân hoan vui sướng rõ ràng mà hiển hiện.

Bạch Tư Hoa cụp mi rũ mắt, vẻ mặt hiện lên một tia ấm áp không quá rõ ràng.

Thậm chí khóe môi đã hơi hơi cong lên.

Liền như là trời đông giá rét chợt đi, qua một đêm xuân hoa nở rộ; băng tuyết tan rã trên đồi núi, hóa thành dòng suối thanh xiệt

Có thể nói rằng đẹp không sao tả xiết.

Người như vậy đánh đàn, kể cả tài nghệ vụng về, chỗ cao chỗ thấp, chỉ xem khuôn mặt của y cũng đủ để người khác người thổi phồng Bạch Tư Hla là một đại sư.

Huống chi tài nghệ của Bạch Tư Hoa, có thể nói là thế gian hiếm có khó tìm.

Y luôn luôn là cực kỳ lãnh đạm, bộ dáng, mặt mày luôn vĩnh viễn là hờ hững. Giờ phút này chỉ có một tia ấm, cũng đã cũng đủ làm người ta miên man bất định.

Khúc đàn tới chỗ cao, khi dồn dập lên xuống cơ hồ làm người ta có thể nhìn thấy một người thiếu nữ mỹ mạo, rốt cuộc cũng được như ước nguyện, nhìn thấy được bộ dáng của người trong lòng.

Thẹn thùng mà nhút nhát, rồi lại bởi vì rốt cuộc nhìn thấy người trong lòng, mừng rỡ như điên mà lại kinh hoảng thất thố.

Thật sự làm người khác nhịn không được bật cười.

Bạch Tư Hoa đàn xong một khúc, liền ngừng lại.

Người như vậy, vốn không nên đàn một khúc như vậy.

Khíc đàn của Bạch Tư Hoa cùng Nguyễn Tô Ngọc, cơ hồ là đối chọi gay gắt, một bên là buồn bã bi thương, sầu đời ảm đạm, một bên là hân hoan vui sướng, hoa nở xuân về.

Thần sắc của Nguyễn Tô Ngọc có chút khó coi, trước tiên nàng thế nhưng chưa từng nói thắng bại trận này, chỉ nói: “Không biết khúc này của Bạch huynh …… Là vị nào cô nương nào tạo nên?”

Xác thật như thế.

Cô nương tạo nên.

Tài nghệ của Bạch Tư Hoa, thật sự là rất tốt. Y đã từng bỏ một thời gian rất  dài, không kể luyện kiếm, cầm, kì, thi, họa, không mặt nào y bỏ qua.

Thời gian trôi dần, kiếm của y luyện được thực không tồi. Chỉ nói kiếm, người trong thiên hạ không mấy người có thể thắng được y.

Mà cầm kỳ thi họa mấy thứ này, là những ngày ấy tiêu khiển, y luyện cũng đã lâu rồi.

Một thứ, được luyện nhiều, kỹ xảo tự nhiên cũng phải lên tay.

Kỹ xảo đủ dùng, Bạch Tư Hoa lại luôn luôn là người diễn trò vì tình cảm mà học đàn, khúc này, tự nhiên đã bị y tấu đến tình ý miên man,  người vừa nghe, liền cảm thấy người soạn nhạc cùng y định là có chút quan hệ.

——  quan hệ rất thân mật.

Bạch Tư Hoa khẽ vuốt huyền cầm, sự dịu dàng trên mặt còn chưa hoàn toàn tan đi, nghe được câu hỏi này của Nguyễn Tô Ngọc, lại hiện ra một tia ôn nhu tình ý vốn không nên xuất hiện

Y nói: “Khúc này là một vị cố nhân  tặng ta."

Lại không chuẩn bị tinh thần trả lời thêm nhiều câu hỏi khác.

Cố nhân, cố nhân! Nguyễn Tô Ngọc đem này hai chữ này nhấm nuốt ở trong miệng vài lần, chỉ cảm thấy miệng lưỡi nổi lên một cảm giác chua xót cay đắng.

Nàng nhẫn nhịn, nói: “Tên bài ta đàn, là 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》, ta tài nghệ không tinh, so không được với Bạch huynh. Là ta thua.”

Vốn dĩ nên là nàng thua.

Nhưng mà Nguyễn Tô Ngọc vừa dứt câu trước, rồi lại ôn thanh nói: “Nhưng Bạch huynh có tài nghệ như vậy, như thế nào lại đàn khúc vốn chỉ dành cho nữ tử chốn khuê phòng như vậy? Trong thư phòng của ta vẫn có một số bản cầm phổ, ngày mai phái người đưa tới, kính xin Bạch huynh nhận lấy.”

Bạch Tư Hoa hơi hơi nhăn nhăn mày, vẻ mặt ấm áp của y, sau khi nghe được lời này của Nguyễn Tô Ngọc nhanh chóng biến mất, thậm chí hiển lộ ra một tia lạnh băng.

Y lạnh lùng nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, đáng tiếc tại hạ chỉ biết đàn khúc này, không cần lãng phí.”

Chê cười!

Sau khi y nói ra lời này, người xung quanh đồng thời nghĩ như vậy.

Nhân vật như vậy, kỹ xảo như vậy, xác xác thật thật không nên chỉ tấu một khúc vốn dành cho nữ tử như vậy. Tấu khúc của y, hẳn là cảnh núi cao sông dài ý cảnh, trăng thanh gió mát ý thơ.

Sao có thể sẽ không đàn khúc khác?

Chỉ sợ là y không muốn đàn khúc khác!

Vị cố nhân soạn nhạc kia…… Sợ là cùng y tình cảm sâu đậm, cũng không biết y rốt cuộc đã trải qua sự tình như thế nào, mới có thể làm y chỉ nguyện ý đàn một khúc như vậy.

Thật sự làm người khác muốn tìm tòi nghiên cứu, lại cực kỳ bất lực.

Nguyễn Tô Ngọc rõ ràng cũng là một người trong đó một.

Nàng khẽ cắn cánh môi, thần sắc đều có vẻ không vui. Nam nữ sự tình, thực dễ dàng liền sẽ làm người khác nghĩ đến việc kiều diễm phong nguyệt nào đó.

Nàng cơ hồ là xác định —— Bạch Tư Hoa thích vị cố nhân kia.

Tình sâu nghĩa nặng, sâu như biển, nặng như núi. Chưa bao giờ dao động.

Thật sự là làm người khác tâm động. Nhịn không được nghĩ, tình nghĩa như vậy, nếu là cho chính mình, vậy sự tình kia quả thực là tốt.

Nguyễn Tô Ngọc thở dài một tiếng.

Nàng nói: “Là ta lỗ mãng, Bạch huynh không muốn, ta cũng không ép được.”

Nàng nói tới đây, rồi lại làm dịu thanh âm của mình, dùng một loại ngữ điệu làm người khác khó có thể cự tuyệt nói: “Ván thứ ba này, nếu là ta thắng, vậy Bạch huynh có thể đáp ứng ta một yêu cầu?”

Lại là hoàn toàn không có nói chính mình thua thì sẽ thế nào.

Bạch Tư Hoa không có phản ứng, lại có người đã giúp y lên tiếng, đó là một vị cô nương che mặt, thanh âm tinh tế át đi toàn trường: “Ngươi thắng, liền bảo công tử đáp ứng ngươi một yêu cầu, nếu là ngươi thua  thì cũng sẽ đáp ứng công tử một yêu cầu?!”

Nguyễn Tô Ngọc nắm tay, ngay sau đó liền lại lộ ra ý cười, nàng nói: “Tất nhiên là như vậy. Ta nếu là thua…… Liền tùy ý Bạch huynh xử trí.”

Cuối cùng một câu nhẹ như là một sợi lông chim, làm đầu người khác đều nhịn không được xuất hiện vài cảm giác tê dại. Nếu không phải đối tượng là một vị không dính khói lửa phàm tục như vậy, tựa hồ tiếp theo nếu thắng nháy mắt liền có thể vũ nhục một vị mỹ nhân thành tiên, sợ là rất nhiều người đều phải hâm mộ đối tượng được diễm phúc của những lời này.

————————————————————————————————

Về nhị hồ:
Đàn nhị là nhạc cụ thuộc bộ dây có cung vĩ, do đàn có 2 dây nên gọi là đàn nhị (tiếng Trung: 二胡; bính âm: èrhú; Hán Việt: nhị hồ), có xuất xứ từ Ấn Độ và vùng Trung Á, được du nhập vào Trung Quốc từ thế kỷ I đến thế kỷ III sau công nguyên từ người Hồ (tên gọi được người Hán dùng để chỉ các dân tộc sinh sống tại vùng giáp giới giữa tây bắc Trung Quốc với các nước Trung Á) trong thời kỳ thịnh đạt của "Con đường tơ lụa". Đàn xuất hiện ở Việt Nam khoảng thế kỷ X. Ngoài người Kinh, nhiều người dân tộc thiểu số trên thế giới cũng sử dụng rộng rãi nhạc cụ này như Thái Lan, Campuchia,Nhật Bản,Hàn Quốc,...

Link ca khúc 《Nhị tuyền ánh nguyệt》mà nữ chủ đàn :
https://m.youtube.com/watch?v=lHMFNho6TRg

Đàn thất huyền cầm

Đàn thất huyền cẩm còn có nhiều tên gọi khác như cổ cầm, dao cầm, ngọc cầm, cầm, văn võ thất huyền cầm. Thất huyền cầm là một nhạc cụ cổ truyền có 7 dây thuộc họ đàn tam thập lục. Đây là nhạc cụ dân tộc lâu đời nhất, gắn liền với lịch sử nền văn minh 5000 năm của Trung Hoa. Và đây cũng là một trong số những nhạc cụ hay nhất của nhân loại.

Lời tác giả :
Hai người cùng nhau đánh đàn giống nhau thì không thú vị lắm.

Cho nên nữ chủ liền kéo nhị hồ đi!

Nghiêm túc suy xét đàn dương cầm thì sao..🤔🤔🤔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top