Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

•Editor : dunluo
•Beta : Kana

----

Lam Vong Cơ ngày kế tiếp đem đồng phục của mình cho Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện ở nhà dùng bao nhiêu phương pháp cũng không đem quần áo dính dầu mở tẩy đi được, trái lại còn làm nhem thêm một chút.

Để cho tiện, nhà trường yêu cầu mỗi học sinh may hai áo trắng đồng phục. Bởi vậy Ngụy Vô Tiện tìm được một cái tương đối sạch sẽ, quyết định đưa đồng phục của mình cho Lam Vong Cơ, nghĩ hắn hẳn là nhìn không ra, sau đó đem áo đi giặt làm tan đi tin tức tố của Omega. Còn cái áo của Lam Vong Cơ giữ lại tự mình mặc.

Lam Vong Cơ nhận cái túi Ngụy Vô Tiện đưa tới liền nhìn ra cái áo có điều không đúng, đưa tay sờ một chút nói tiếng "cảm tạ" rồi rời đi. Ngụy Vô Tiện thậm chí còn cảm thấy hắn chẳng thèm liếc mắt một cái.

Ngày hôm sau Lam Vong Cơ mặc áo đồng phục này, mất một lúc Lam Tư Truy mới đánh bạo hỏi một câu. "Lam Trạm ca ca, tại sao quần áo của anh lại có chút mùi của- Omega?" Lam Vong Cơ nửa ngày không trả lời. Lam Tư Truy cho rằng hắn tức giận. Kết quả nghe được Lam Vong Cơ nói.
"Ừ, đây là đồng phục của Omega."

Lam Tư Truy nghĩ thế giới này thật vi diệu.

Ngụy Vô Tiện từ lần ở phòng làm việc cùng chủ nghiệm lớp cãi nhau một trận sau đó bị an bài ngồi ở vị trí đặc thù trong lớp, cũng chính là cạnh máy rót nước cuối phòng học. Ngụy Vô Tiện rất thích vị trí này, thuận tiện cho việc trốn tiết. Tan học có thể cùng mấy bạn nữ tới lấy nước nóng tâm sự.

Tiết tự học buổi tối, mọi người vùi đầu làm bài liên quan đến nội dung học lúc sáng, Ngụy Vô Tiện đem mấy bài đã làm xong qua một bên, từ trong bọc sách lấy ra một quyển tranh chưa đọc xong.

Hắn đem từ điển tiếng anh đặt lên bàn, dùng nó và ly nước ngăn trở đường nhìn của lão sư, tuy rằng chẳng che được cái gì, nhưng ít nhất trong lòng nghĩ ổn định, sau đó đem cuốn truyện kẹp ở giữa sách giáo khoa lý.

Chưa đọc được bao lâu, hắn có cảm giác có người đá ghế mình, Ngụy Vô Tiện có chút bực mình kéo lại ghế, nghĩ là mình ngồi bành trướng quá chắn bạn học phía sau. Lại qua vài giây hắn nhớ tới phía sau mình bây giờ căn bản làm gì có ai ngồi. Hắn ngẩng đầu thấy lão sư vẫn ngồi trên bục giảng, vì vậy chậm chậm quay đầu, đón nhận ánh nhìn của chủ nhiệm khoa.

Xem đi, hắn biết mà, cho dù chết một lần rồi thì mẹ nó hắn vẫn là cái đồ Ngụy Vô Tiện vận khí không tốt, mệnh số không tốt kia. Lúc trước là chủ nhiệm lớp, lần này là chủ nhiệm khoa.

"Đưa đây." Chủ nghiệm khoa đưa tay ra, Ngụy Vô Tiện khép lại quyển tranh bỏ vào trong tay hắn. Chủ nhiệm khoa tùy ý xem qua nội dung, tức giận đến râu mép đêu dựng ngược lên.

"Theo ta lên phòng làm việc." Một tiếng này đều khiến các học sinh trong lớp nhìn lại.

Ngụy Vô Tiện dưới ánh mắt soi mói của cả lớp mà theo chủ nhiệm khoa ra khỏi phòng học.

Lam Vong Cơ vì tham gia cuộc thi viết văn nên lúc này đang ở phòng làm việc của lão sư làm bài, mà phòng của ngữ văn lão sư cùng là phòng của chủ nghiệm khoa.

Cho nên lúc thấy Ngụy Vô Tiện bị lôi tới chỗ của chủ nhiệm khoa Lam Vong Cơ khó có được xuất hiện biểu tình ngạc nhiên. Cũng không phải rõ ràng gì, chỉ là mắt trợn to một chút. Nhưng rất nhanh hắn lại cúi đầu tiếp tục viết viết. Khiến Ngụy Vô Tiện cho rằng lúc nãy chỉ là ảo giác.

"Em tên gì?" Chủ nhiệm hỏi Ngụy Vô Tiện. "Ngụy... Mạc Huyền Vũ."

Thiếu chút nữa là nói sai rồi, may mà sửa lại kịp.

Chủ nhiệm khoa đem quyển truyện tranh lúc nãy ném lên bàn, tức giận nói: "Bạn học Mạc Huyền Vũ, cậu lúc nãy trong giờ học đọc cái gì?"

"Manga." Ngụy Vô Tiện trả lời.

"Đây là thứ các cậu nên xem sao?" Chủ nhiệm hỏi.

"Đều không phải." Mấy thứ sách vở chiến lược gì đó hắn cũng có xem qua, đối với những người như chủ nhiệm, ngươi cứ thuận theo hắn là được, thừa nhận lệch ý hắn chỉ có đường thảm hơn.

"Chủ nhiệm em sai rồi, em lần sau sẽ không xem nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top