Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.


Ngụy Vô Tiện thổi xong khúc hát, sau đó ngẩng đầu liền phát hiện Lam Vong Cơ không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, hắn cất kèn harmonica, giơ chân đạp lên hai phía trái phải cái băng ghế Lam Vong Cơ ngồi, từ trên cao nhìn xuống nói với y:

"Sao thế? Có phải bị bộ dạng đẹp trai của tôi mê hoặc rồi đúng không?"

"Nhàm chán." Lam Vong Cơ nói.

"Nhàm chán, ấu trĩ... Mỗi ngày cậu ngoại trừ những từ này cũng sẽ không nói cái khác sao?" Ngụy Vô Tiện hỏi hắn.

"Lam Trạm, không nói gì là vì bị tôi nói trúng rồi hả? Cậu thực sự có hay không bị..."

Lam Vong Cơ vươn tay che miệng Ngụy Vô Tiện lại.

"Cậu quá nhiều lời."

Nếu y có thuật cấm nói thì nhất định sẽ dán miệng Ngụy Vô Tiện lại đầu tiên.

Ngụy Vô Tiện nói không ra lời, chỉ có thể kêu ô ô hai tiếng, Lam Vong Cơ lực tay lại lớn, hắn đến thở dốc còn khó khăn. Vì vậy hắn nhẹ nhàng hé miệng, lè lưỡi dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cảm giác được lòng bàn tay chợt ẩm ướt, cấp tốc thu tay lại.

"Cậu có biết xấu hổ không?!"

Ngụy Vô Tiện cảm giác mình thực sự đặc biệt đặc biệt lợi hại, cư nhiên có thể khiến Lam Vong Cơ tức giận.

"Tôi không cố ý khiến cậu tức giận mà." Ngụy Vô Tiện xoa xoa má, lúc này Lam Vong Cơ mới chú ý tới gò má của hắn có chút hồng hồng, chắc do y dùng lực nên lưu lại dấu tay, da Omega mềm mềm rất nhạy cảm.

"Đi."

Lam Vong Cơ xoay người hướng nhà xe đi, thấy Ngụy Vô Tiện không đi cùng liền quay đầu lại nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện còn đang xoa má.

"Cậu đi trước đi. Tôi tự bắt giao thông  công cộng là được."

Lam Vong Cơ cho là hắn đang sinh khí, trầm mặc một hồi rồi nói.

"Tôi đổi xe rồi."

"Có chỗ ngồi phía sau hả? Cậu sẽ chở tôi về sao?"

Ngụy Vô Tiện từ trên bậc thang nhảy xuống, đứng trước mặt Lam Vong Cơ, khoảng cách hai người phút chốc kéo gần lại rất nhiều. Lam Vong Cơ không đáp, Ngụy Vô Tiện cũng chỉ cười, không nói thêm cái gì.

Không biết qua bao lâu, Lam Vong Cơ xoay người đi, Ngụy Vô Tiện đi theo phía sau hắn.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ tới trước đây cũng có lần xảy ra tình huống như vậy. Là vật lý thi đua lần kia, bọn họ tìm trường thi, Lam Vong Cơ bước chân nhanh muốn chết, Ngụy Vô Tiện ở phía sau đuổi theo hắn, thường xuyên phải gọi lớn một tiếng, "Lam Trạm, cậu chờ tôi một chút a!" Lam Vong Cơ chưa bao giờ để ý tới hắn, thậm chí còn gia tăng cước bộ.

Nhớ lại Ngụy Vô Tiện mới thấy, hắn hiện tại có thể cùng Lam Vong Cơ sóng vai mà đi, quả nhiên đã trưởng thành hơn rồi.

Lúc này, Lam Vong Cơ đi phía trước hắn, cước bộ ngày càng chậm lại. Lam Vong Cơ không muốn Ngụy Vô Tiện lại thấy bóng lưng y, cái y cần, là Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh hắn, tay có thể nắm lấy.

Lam Vong Cơ đặt túi sách ở trên bể nước, y kéo khóa thấy khóa bị kẹt, mở lại lần nữa, lấy ra một cuốn manga.

"Của cậu."

Ngụy Vô Tiện đi qua, vừa nhìn mới phát hiện đó là cuốn manga lúc trước bị chủ nhiệm thu.

"Cậu có được kiểu gì vậy? Lam Trạm! Cậu quá tuyệt vời! Tôi thích cậu chết mất!"

Hắn cao hứng nhào qua ôm lấy Lam Vong Cơ, cằm đặt vừa vặn trên vai Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ giơ tay lên cũng không đúng, hạ tay xuống cũng không phải.

Nhưng đó đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là, Ngụy Vô Tiện vừa nói thích hắn. Vị đạo tin tức tố trên Ngụy Vô Tiện rất dễ chịu, Lam Vong Cơ lệch người tạo biên độ với cổ hắn, hít một hơi thật sâu.

Ngụy Vô Tiện rất nhanh buông lỏng y ra, nhờ đèn đường sáng mà cấp tốc lật cuốn manga ra xem. Lam Vong Cơ lúc này mới kinh ngạc phát hiện đối phương chỉ là đang bày tỏ cảm tạ, vươn tay gập cuốn sách lại.

"Đi."

"Ai nha, cậu để ta xem xong phần mấu chốt đã! Rất nhanh rất nhanh thôi!"

Ngụy Vô Tiện đẩy tay y ra, lại mở cuốn manga, hướng Lam Vong Cơ xem, "Hắc hắc, bằng không cậu xem cùng tôi đi. Cậu xem cái này, đẹp mắt không?"

Lam Vong Cơ liếc liếc mắt đã bị hình ảnh dọa đến khiếp sợ rồi, so với lúc trước mình tiện tay lật xem một phần càng thêm rõ ràng, càng không thể miêu tả. Hắn lạnh mặt nhìn Ngụy Vô Tiện, cả người giống như là gió mùa đông Tây Bá Lợi Á [1] tới, Ngụy Vô Tiện yên lặng cất cuốn truyện đi.

"Chúng ta đi thôi."

Một bộ dạng chịu ủy khuất, khiến cho Lam Vong Cơ nghĩ y là đang khi dễ hắn.

Lam Vong Cơ đạp xe dường như có tính toán tốc độ, không nhanh không chậm, giống như chuyển động đều. Ngụy Vô Tiện ngồi ở chỗ phía sau có chút khốn, xe bus hắn còn có thể dựa vào lưng ghế hoặc kính chắn, hiện tại ngồi trên xe đạp, hắn chỉ có thể dựa vào Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, ngươi nhanh lên một chút có được hay không?" Ngụy Vô Tiện nói.

"Đi nhanh hơn rất nguy hiểm."

Lam Vong Cơ vẫn cảm thấy Ngụy Vô Tiện chết là do hắn đạp xe đi quá nhanh.

"Thế nhưng tôi rất khó chịu a. Cậu đạp nhanh một chút đi."

Lam Vong Cơ nghe xong có tăng tốc độ lên một chút, nắm tay giữ Ngụy Vô Tiện ôm hông mình, phòng ngừa hắn ngã xuống.

"Lam Trạm, người cậu có mùi thật thơm a." Trước đây mình cũng là Alpha, cho nên đối với tin tức tố của Lam Trạm không có cảm giác gì, hắn bây giờ là Omega, không giống nhau. Mặt của hắn ở trên lưng Lam Vong Cơ cọ cọ, phát hiện hương trên người Lam Vong Cơ càng ngày càng thơm, càng ngày càng nồng.

Ban đêm, Ngụy Vô Tiện mơ thấy một giấc mơ đặc biệt kỳ quái.

Trong mộng hắn biến thành một cái xe đạp, Lam Vong Cơ nhảy lên ngồi ở trên người hắn, chậm rãi cưỡi hắn. Sau lại tốc độ càng lúc càng nhanh, Ngụy Vô Tiện không nhịn được, hướng hắn rống lên.

"Tôi không được! Tôi là lần đầu!"

Kết quả Lam Vong Cơ cúi người xuống nói với hắn, "Không phải ngày hôm nay cậu muốn tôi nhanh một chút sao?"

Hắn bị dọa tỉnh.

Cuộc thi cuối kỳ kết thúc tức kỳ nghỉ hè đến, Ngụy Vô Tiện một chút cũng không vui, hắn quen mỗi ngày đều có thể đi cùng Lam Vong Cơ, làm cái gì cũng tốt.

Không biết vị thần tiên nào quan tâm hắn, cư nhiên thực sự để cho bọn họ có cơ hội nghỉ hè cùng một nơi.

Trường học có hoạt động trại hè, từng lớp tự thu phí xe đi và thức ăn, tuy không phải trứ danh cảnh đẹp gì, thế nhưng hành trình mười ngày này đối với học sinh đều rất phù hợp.

Lam Vong Cơ đối loại hoạt động này luôn luôn không có hăng hái gì, hội xuân thu gì đó đều rất ít tham gia, lần này lại điền tên vào bảng báo danh, làm thầy giáo phụ trách cũng là chủ nhiệm lớp của Lam Vong Cơ cảm thấy rất bất ngờ.

Xuất phát trong ngày vào sáng sớm nên Ngụy Vô Tiện còn chưa tỉnh ngủ, mắt đều không mở ra được, ngồi ở trên vali hành lí thiếu chút nữa là nghiêng người ngã xuống, may là Giang Trừng đỡ lấy. Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng thì bật người tỉnh ngủ hơn phân nửa. Giang Trừng thấy vẻ mặt hắn như đạp phải sh*t, biểu tình mặt vô cùng kỳ diệu.

Lam Vong Cơ là người cuối cùng đến, bị muộn, Ngụy Vô Tiện thấy hắn lên xe liền ngoắc ngoắc tay "Lam Trạm, ở đây! Tôi giữ chỗ cho cậu rồi!" Vỗ vỗ ghế bên cạnh, như là tiểu tức phụ chờ lão công lên giường cùng ngủ.

Lam Vong Cơ nhìn hắn hăng hái một cái rồi bước tới, sau đó thực sự ngồi ngay xuống chỗ bên cạnh hắn.

Phía sau đồng học đánh bài nói chuyện phiếm nghe nhạc đều có, Ngụy Vô Tiện bình thường nói rất nhiều, ngày hôm nay chỉ một mực ngủ, dựa đầu vào kính xe. Đoạn đường chỉ cần có chỗ xóc nảy sẽ bị đập vào trán.

Lam Vong Cơ đỡ lấy đầu Ngụy Vô Tiện, để hắn tựa ở trên vai mình.

Có lẽ là bị người bên cạnh ảnh hưởng, Lam Vong Cơ lúc sau cũng nhắm mắt ngủ.

__....__.______

[1] Siberia (thuộc Nga) tiếng hán việt là Tây Bá Lợi Á, khí hậu vùng này là khí hậu lục địa cận cực, nhiệt độ trung bình trong năm là 0 độ C, tháng 01 khoảng – 15 độ C, tháng 07 là +20 độ C.
Mùa đông dù ở phía Tây hay Đông, đều rất lạnh.

[2] Tin tức tố: chất dẫn dụ, thông tin chi tiết có thể search ABO trên google.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top