Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍵Một ly trà xanh🍵

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là bản edit của Ttbliss  hiện đã ngừng edit từ chap 20 cho nên mình xin phép sử dụng 20 chương bạn ấy đã edit , mình và yoda sẽ edit và beta tiếp từ chương 21

------------------------------------------------------

Đồng Tuyết Lục  bị tiếng ve kêu ngoài cửa sổ đánh thức.

Từ từ, cô nhớ rõ trước khi mình hôn mê bản thân đang ở sân trượt tuyết, ngày mùa đông thì tiếng ve ở đâu ra?

Cô khó hiểu mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là màn giường kiểu cũ, bên cạnh giường là một cái bàn gỗ, trên bàn để một cái phích nước nóng cũng là kiểu cũ cùng một cái ca tráng men in hình "Phụ nữ đỉnh nửa bầu trời". <nguyên văn bản edit cũ chứ mình cũng không biết nó là hình gì>

Đồng Tuyết Lục còn đang mê mang, cửa phòng đột nhiên bị người bạo lực đẩy ra.

Thái Xuân Lan đi vào, nhìn người nằm trên giường miệng không ngừng oán giận:

"Chàng nói tiểu muội đã lớn, sao còn náo loạn ra sự tình như vậy? Cư nhiên ở nhà thắt cổ! Nếu không phải ta tiến vào xem một cái, hiện tại trong nhà liền xảy ra án mạng!"

"Được rồi, ngươi bớt tranh cãi đi......"

"Tại sao ta không được nói?! Trước kia tưởng rằng nó là muội muội ruột của chàng, là cô em chồng của ta, ta mới nhường nó, hiện tại đã xác định là không phải nữ nhi của Đồng gia rồi thì dựa vào cái gì mà bắt ta phải cung phụng nó như lão tổ tông? Theo ta á, để nó vừa tỉnh lại liền sai người ném ra ngoài đường!"

Thái Xuân Lan nhìn người trên giường, trên mặt toàn là vui sướng khi người gặp họa.

Toàn bộ Tổng hậu đại viện ai mà không biết nhị lão gia Đồng gia sủng tiểu nữ nhi nhất, nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, ngay cả hai ca ca của nàng cũng phải xếp sau, Đồng Tuyết Lục từ nhỏ ăn ngon uống tốt, dưỡng đến một thân làn da so với trứng gà bóc còn muốn trắng nõn nà hơn.

Chỉ là Đồng Tuyết Lục tính cách xảo quyệt lại tùy hứng, muốn các tẩu tử phải nhường nàng ta mọi lúc mọi nơi, cứ tưởng phải chịu cái nghẹn khuất này đến khi nàng ta gả đi, lại không ngờ tới hai tháng trước, có một cô nương đột nhiên chạy đến Đồng gia, nói rằng nàng mới là hài tử của Đồng gia mười lăm năm trước bị ôm đi.

Tin tức này như là một tia sét, đem toàn bộ trên dưới Đồng gia đánh đến ngốc luôn.

Mười lăm năm trước, Đồng Tuyết Lục mới ba tuổi bị mẹ mình ôm đi, thẳng đến hai năm sau mới được tìm về, bởi vì sau lưng nàng còn vết bớt, mặt khác hỏi chuyện cũng đáp được, bởi vậy Đồng gia không có hoài nghi.

Ai biết kết quả là lại là giúp người khác nuôi con đâu!

Nữ nhân lớn giọng ồn ào lại trung khí mười phần, Đồng Tuyết Lục bị ồn ào đến đầu đau muốn nứt ra, hận không thể nhảy lên cho nàng một cái tát.

Lúc này tiếp thu xong ký ức không thuộc về chính mình, trong lòng Đồng Tuyết Lục có một loại xúc động "thì ra mình còn có ngày này", cô xuyên sách rồi.

Đ* m* nó chứ🙂

Một khắc trước còn đang cùng tiểu thịt tươi chơi đùa ở sân trượt tuyết, tiểu thịt tươi bề ngoài anh tuấn, vai rộng eo thon chân dài, hơn nữa gia thế trác tuyệt, là một người theo đuổi không tồi.

Những năm gần đây, thân sĩ quỳ gối trước váy nhiều vô số kể, cô thực hưởng thụ loại cảm giác được người theo đuổi này, chỉ là động tâm không dễ dàng nha.

Rất nhiều người vì vậy mà mắng cô là trà xanh nữ vương, tra nữ trung chiến đấu cơ, cô đều cười cho qua.

So với nam nhân, thế gian này đối nữ nhân luôn là càng hà khắc.

Tiểu thịt tươi theo đuổi cô ba năm, lại ngoan lại nghe lời, tự thân cũng rất có bản lĩnh, cô liền nghĩ nếu không thì chọn hắn đi, từ đây rửa tay chậu vàng làm hiền thê lương mẫu.

Không nghĩ đến còn chưa kịp nói lời hồi đáp, cô liền cmn ngã cắm đầu vào đống tuyết bất tỉnh!🙂

Tỉnh lại liền xuyên tới cái thập niên 70 này.

Trước khi xuyên tới còn cùng hội chị em plastic thảo luận qua, nếu lỡ xuyên không mà nói thì muốn đến niên đại nào nhất, cô lúc ấy nói chỉ cần không phải thập niên 60-70 thiếu ăn thiếu mặc thì đều có thể.
*Hội chị em plastic: chỉ tình bạn bên ngoài trông bền chặt thân thiết, trường tồn như bông hoa nhựa vĩnh viễn không héo tàn, bên trong thì toàn lục đục, giả dối.

Cố tình khiến cho nàng xuyên đến đúng thập niên 70 này.

A.. thật là Yomost mà!🙂

Ta hận

Mấu chốt là quyển sách này vẫn là một bộ sảng văn vả mặt buff bàn tay vàng cho nữ chính cực kì khoa trương.

Trong truyện, nữ chính lợi dụng bàn tay vàng trọng sinh để đoạt lại thân phận của mình, sau đó cướp đi vị hôn phu và công việc của thiên kim giả, từ đó đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Thân thể Đồng Tuyết Lục xuyên qua đúng lúc là vị thiên kim giả trong truyện, làm một nữ phụ lót đường để con mẹ nữ chính kia vả cho sưng mặt, lại bị bẫy gả cho một lão già làm vợ hai, cuối cùng bị bạo hành mà chết, thành công đi lãnh cơm hộp.

Nói cách khác, cô chính là một công cụ hình người làm nền cho công cuộc vả mặt đầy sảng khoái của nữ chính!!

Chẳng lẽ đây là luật hoa quả trong truyền thuyết?

Nhưng cô một không làm tuesday, hai chưa bao giờ làm khó chị em phụ nữ, đáng bị quả tá.. à không quả báo như này sao?

Thôi kệ, đến cũng đến rồi, còn làm gì được sao.

Lại nói thân thể này mới 18 tuổi, so với cô trước khi xuyên qua nhỏ hơn bảy tuổi, cuối cùng vẫn là cô kiếm hời.

Cho dù cái cốt truyện bàn tay vàng tới, cũng cóc phải sợ.

Coi như là đổi map khác tiếp tục chơi công lược NPC đi.

Trước mắt, cha mẹ ruột của nguyên chủ khoảng thời gian trước xảy ra tai nạn xe cộ, song song qua đời, ngoại trừ nguyên chủ ra, còn lưu lại ba đứa nhỏ.

Đừng thấy bọn chúng hiện tại nhỏ yếu bất lực, trong tương lai tất cả đều trở thành lão đại số một số hai.

Vậy là hiện giờ trước mặt có hai con đường có thể đi:

1. Lưu lại Đồng gia, cùng nguyên nữ chính trạch đấu, đấu một hồi thành gà chọi.

2. Rời đi Đồng gia, trở về nuôi dưỡng ba lão đại tương lai.

Đã xuyên sách, tự nhiên phải làm nữ chính sảng văn, chứ mà làm sâu cho người ta mổ thì thôi, ai thích thì tự làm đi.

Bà đây muốn làm người chơi hệ dưỡng thành!

Nghĩ đến đây, cô khẽ chớp mắt hai cái, kêu lên một tiếng mơ hồ.

Nhận thấy được động tĩnh, Thái Xuân Lan thò lại gần thô lỗ đẩy cô một cái: "Tỉnh liền mau đứng lên!"

Đồng Tuyết Lục cánh môi mấm máy, lại lẩm bẩm một tiếng.

Thái Xuân Lan không nghe rõ cô nói cái gì, liền ghé sát tai lại: "Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Lớn tiếng chút!"

Đồng Tuyết Lục cười nửa miệng (😏), duỗi tay bắt lấy bả vai Thái Xuân Lan, thét thật to vào tai chị ta: "A a a ——"

Không kịp chuẩn bị gì-Thái Xuân Lan:....

Lỗ tai bị tổn thương cấp độ 1:....

Thốn vãi.

Thái Xuân Lan chỉ cảm thấy lỗ tai muốn điếc luôn rồi, "Chát" một tiếng đẩy tay cô ra: "Ngươi có bệnh à, khi không thét lên gọi quỷ hả, ai da lỗ tai của ta......"

Đồng Tuyết Lục ngồi dậy, ôm ngực để lộ vẻ mặt sợ hãi: "Muội vừa rồi...... Mơ thấy nhị tẩu biến thành một con cọp mẹ muốn đem muộộiội đuổi ra khỏi Đồng gia, thật là làm người ta sợ wá đi à~"

Đồng nhị ca: "......"

Thái Xuân Lan: "......"

Thái Xuân Lan lỗ tai còn đang ẩn ẩn đau, lúc này lại nghe được đứa giả mạo này mắng mình là cọp mẹ, tức giận đến mức bộ mặt vặn vẹo khó coi.

Đang muốn chửi ầm lên, cửa liền truyền đến tiếng bước chân.

"Đã xảy ra chuyện gì? Là ai thét lớn tiếng như vậy?"

Là Đồng đại ca cùng Trần Nguyệt Linh phu thê hai người vội vàng chạy vào.

Đồng nhị ca chạy nhanh nói: "Không có gì, là tiểu muội bị ác mộng doạ tỉnh."

Vừa dứt lời, liền thấy Đồng Tuyết Lục rơi lệ đầy mặt.

Trà xanh mode : on √

Bốn người trong phòng  tức khắc giật hết cả mình.

Trong đó Thái Xuân Lan là người nhột nhất, gân cổ trừng mắt đáp: "Chính ngươi nằm mơ dọa chính mình, ta khi nào nói muốn đuổi ngươi đi rồi? Ngươi đừng có mà ăn vạ đến trên đầu ta!"

Tuy rằng đã xác định Đồng Tuyết Lục không phải nữ nhi của Đồng gia, nhưng nuôi dưỡng mười mấy năm, cho dù có là chó mèo cũng sẽ nuôi ra cảm tình.

Cha mẹ chồng thực luyến tiếc, bởi vậy khi bên trên chưa có quyết định, chị ta cũng không dám hoàn toàn đắc tội Đồng Tuyết Lục, sợ cô sau này tính sổ mình.

Đồng Tuyết Lục xuống giường, đem cái tay bị nhị tẩu lúc nãy đánh cho hồng hồng lơ đãng quơ quơ trước mặt chị ta: "Nhị tẩu yên tâm, muội không trách tẩu đâu."

Hai huynh đệ Đồng gia thấy thế, đều nhịn không được quay đầu trừng Thái Xuân Lan một cái.

Thái Xuân Lan: "......"

Đồng Tuyết Lục dùng tay xoa xoa nước mắt, đem đôi mắt xoa đến đỏ bừng: "Đại ca, nhị ca, đây có lẽ là lần cuối cùng muội gọi hai người như vậy, muội biết muội ở cái nhà này không được hoan nghênh, muội bây giờ liền rời đi là được."

Đồng đại ca: "Tiểu muội đừng nghĩ nhiều, có đại ca ở đây, nhà này không ai có thể đuổi muội đi."

Đồng nhị ca lại lần nữa trừng mắt nhìn thê tử một cái, nói: "Đúng vậy tiểu muội, muội cứ ở lại đây, Đồng gia nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn nuôi không nổi muội sao?"

Thái Xuân Lan : "......" Tức á, mà không nói được gì.

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Tuy rằng muội luyến tiếc cha mẹ cùng ca ca tẩu tử, nhưng ta ở lại sẽ chỉ làm mọi người khó xử, cho nên muội vẫn là nên đi thôi. Những năm gần đây, đa tạ ca ca tẩu tử bao dung muội, muội biết trước kia mình quá tùy hứng, khiến cho mọi người thất vọng, về sau sẽ không...... Mẹ đầu gối không tốt, mỗi lần trái gió trở trời liền sẽ bị đau, về sau phải phiền các ca ca tẩu tử chiếu cố rồi, cha có chứng đau đầu, mọi người phải đề phòng ông trộm uống rượu......"

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm lại lần nữa nghẹn ngào, nước mắt đong đầy ở hốc mắt, lại cố nén không rơi.

Người có đôi khi rất kỳ quái.

Nếu là một người vẫn luôn thực hiểu chuyện nói ra loại lời nói này, mọi người tập mãi thành thói quen coi như không có gì, nhưng đổi sang một người ngày thường điêu ngoa tùy hứng, mọi người liền sẽ cảm thấy đối phương trưởng thành hiểu chuyện.

Phu thê Đồng đại ca cùng Đồng nhị ca ba người lúc này chính là có loại cảm giác này.

Đặc biệt là nhìn đến Đồng Tuyết Lục, cô nương từ trước đến nay tùy hứng điêu ngoa, bây giờ đôi mắt đỏ bừng lại không dám khóc, tim lập tức liền mềm.

Trần Nguyệt Linh đi tới cầm tay cô, mềm giọng dỗ: "Tiểu muội, muội vẫn là ở lại đi, muội như vậy đi rồi, chờ cha mẹ từ bệnh viện trở về, chúng ta như thế nào theo chân bọn họ đòi công đạo?"

Đồng Chân Chân mới nhận về bởi vì dinh dưỡng không đủ, hơn nữa bị Đồng Tuyết Lục mắng hai câu, khí huyết công tâm hôn mê bị đưa đi bệnh viện, Đồng Tuyết Lục xem cha mẹ không để ý tới nàng ấy liền quấy phá gào khóc, sau đó lại thắt cổ tự sát, nháo đến gà chó không yên.

Trần Nguyệt Linh nguyên bản đối với cô em chồng Đồng Tuyết Lục này rất có ý kiến, bây giờ lại cảm thấy nàng cũng rất không dễ dàng, người thân chung sống mười mấy năm đột nhiên phát hiện ra không có quan hệ huyết thống, cha mẹ ruột còn đều mất rồi.

Nàng được yêu chiều mà lớn lên, gặp loại tình huống này cảm xúc kích động cũng là có thể lý giải, nếu là đổi lại mình thì nhất định cũng sẽ rất khó chịu.

Đồng Tuyết Lục vẫn lắc đầu: "Cảm ơn đại tẩu, nhưng ý ta đã quyết, cái nhà này về sau liền làm phiền ca ca tẩu tử!"

Nói xong cô rút tay về, đi ra ngoài.

Mọi người xem cô thật muốn đi, tâm tình càng phức tạp.

Đồng đại ca vội vàng đem tiền trên người đều lấy ra, còn dặn thế tử: "Cũng không thể để tiểu muội tay không đi như vậy, Nguyệt Linh, nàng nhanh thu dọn ít quần áo cho muội ấy mang đi!"

Đồng nhị ca thấy thế cũng chạy nhanh ra bỏ tiền, nhưng trên người hắn không có tiền gì, liền quay đầu bảo Thái Xuân Lan trở về phòng lấy.

Thái Xuân Lan trong lòng thực không vui.

Nhưng cũng không thể làm trò cự tuyệt trước mặt mọi người, vì thế đen mặt uốn éo mông trở về phòng lấy tiền.

Đồng Tuyết Lục nghe được Đồng đại ca nói, khóe miệng khẽ nhếch, tốc độ đi ngay lập tức chậm lại như rùa.

Chờ khi đi đến cửa tiểu viện, cô trong lòng đếm ngược "Ba... hai... một."

Ngay sau đó, liền nghe được tiếng Trần Nguyệt Linh đuổi theo: "Tiểu muội, ngươi từ từ."

Đồng Tuyết Lục xoay người, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Đại tẩu, tẩu còn có chuyện gì sao?"

Trần Nguyệt Linh đem một cái túi quân dụng trông như túi du lịch giơ lên, thở dốc nói: "Đây là quần áo để muội mặc, bên trong còn có một ít tiền cùng ngân phiếu, muội cứ cầm dùng trước, về sau nếu là không đủ......"

"Không được, không được!" Đồng Tuyết Lục giật mình ngắt lời nàng, đem túi đẩy trở về, "Muội đã không còn là nữ nhi của Đồng gia, muội không thể lấy đồ của Đồng gia được."

Trần Nguyệt Linh nhìn nàng như vậy, càng cảm thấy nàng cùng trước kia không giống nhau: "Tiểu muội, nhận lấy đi! Ta hỏi thăm qua, Đồng gia kia, cũng chính là nhà mẹ đẻ muội, tình huống cũng không tốt, muội về đó cũng cần ăn uống chi tiêu, nếu là thật để muội tay không trở về, đến lúc ba mẹ trở về chẳng phải là muốn mắng chết chúng ta?"

Đồng Tuyết Lục bày ra vẻ mặt khó xử, cắn môi dưới: "...... Muội đây tạm thời nhận trước, chờ về sau kiếm được tiền muội sẽ trả lại ca ca tẩu tẩu."

Cô cũng không nghĩ chiếm món hời này, chỉ là Đồng gia kia rất nghèo, cô cần chút tiền để làm vốn.

Chờ về sau kiếm được tiền, cô sẽ tự trả lại gấp bội.

Trần Nguyệt Linh giơ tay sờ sờ đầu cô, thanh âm hơi nghẹn ngào: "Muội đứa nhỏ này, như thế nào đột nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy, làm lòng người đều đau xót."

Đồng Tuyết Lục đôi mắt ngấn lệ: "Chết qua một lần, còn có thể không hiểu chuyện sao, tẩu tử,thật ra muội......"

"Thật ra cái gì?" Trần Nguyệt Linh nhìn cô muốn nói lại thôi, cho rằng có việc khó gì: "Muội có chuyện gì cứ việc cùng đại tẩu nói."

Đồng Tuyết Lục dùng ánh mắt trìu mến nhìn nàng: "Đại tẩu, muội sợ mình đi rồi, về sau tẩu ở Đồng gia sẽ bị người bắt nạt."

"......"

Đồng gia tiểu bá vương chính là cô, cô đi rồi ai rảnh mà bắt nạt tôi?

Đồng Tuyết Lục: "Đại tẩu hẳn là đã nhận ra, Đồng Chân Chân mới trở về hai ngày liền cùng nhị tẩu kết thành liên minh, đại tẩu làm người thiện lương cũng sẽ không cùng người đánh nhau, muội liền sợ tẩu về sau sẽ phải chịu ủy khuất!"

"......"

Trần Nguyệt Linh vốn dĩ không nghĩ tới phương diện này, bị cô nhắc nhở như vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.

Nàng cùng Thái Xuân Lan từ trước đến nay đối đầu, Đồng Tuyết Lục tuy rằng tính cách tùy hứng, nhưng nhiều ít sẽ cho đại tẩu này mặt mũi, hơn nữa nàng thực chán ghét Thái Xuân Lan, cho nên trước giờ đều là hai người bọn nàng đối phó Thái Xuân Lan một người.

Hiện tại đổi sang cô em chồng mới, đối phương còn cùng Thái Xuân Lan chơi chung một chiến tuyến, về sau nàng một người làm sao nói được các nàng hai người?

Đồng Tuyết Lục nhìn Trần Nguyệt Linh nhíu lông mày đến muốn dính cả vào nhau, vỗ vỗ bả vai nàng, xoay người rời đi.

Vừa quay người, khóe miệng liền khẽ nhếch.

Gương mặt trắng nõn lộ ra tươi cười.

Ly gián thành công! Chị đây giỏi quá đi mờ..hí...hí..hí..

Đồng Chân Chân là trọng sinh trở về báo thù mình, dù sao cô cũng nên kiếm tý việc làm nàng ta khó ở chứ.

Như vậy nàng ta mới không rảnh tới gây phiền toái cho mình.

Ôi cái sự tinh ranh gì đây! Mình phục mình quá đi mất. Moah~

——————————
Beta: Yoda <tui gõ muốn gãy tay với 3000 từ này á>
Chúc mina đọc truyện vui vẻ nha❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top