Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[QUYỂN 1] CHƯƠNG 12: CÔ GÁI NHỎ, ĐỪNG VỘI

Ai ngờ lại bị người đàn ông dễ dàng tóm được, khóe miệng nở nụ cười trêu chọc, anh ung dung lấy điện thoại từ trong túi áo ra: "Alo."

"Cứu mạng!"

Nghe cô không ngừng hét lớn, Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười kì dị, lắc đầu bất đắc dĩ: "Bảo bối, người có thể gọi điện cho tôi chỉ có thể lại người đê tiện hơn tôi thôi, cô cầu cứu bọn họ, là hy vọng... bọn họ gia nhập, cùng nhau 'chơi' cô sao?"

Đúng vậy, có thể gọi điện cho anh ta nhất định không phải hạng người tốt lành gì: "Hừ, không biết xấu hổ." Dao Dao cuối cùng cũng buông bỏ hy vọng được cứu, trừng mắt dữ tợn nhìn anh.

"Ngạo Thiên, cậu đang làm gì thế?" Điện thoại truyền đến giọng nói bên kia, là của Long Diệp.

"Tôi à, tôi đang chơi với 'mèo' thôi." Nói xong, Ngự Ngạo Thiên giống như đang chơi đùa với 'mèo' thật, không ngừng khều cằm chọc tức cô.

Dao Dao làm sao có thể để mình chịu thiệt? Gỡ bàn tay của người đàn ông ra, phản kích lại: "Vậy anh chính là chó!"

"Phụt. Ngạo Thiên, xem ra con mèo của cậu vẫn còn là mèo hoang rồi, không bị 'cào' đấy chứ?" Phía bên kia Long Diệp không nhịn được bật cười.

Bên này Ngạo Thiên rõ ràng đã bị chọc giận: "Long Diệp, cậu câm miệng cho tôi." Ánh mắt âm trầm nhìn về phía Dao Dao, chỉ cần chút lực đã kéo được cả người cô, để lưng cô dựa vào lòng anh, bịt kín cái miệng nhỏ của cô lại: "Có chuyện gì, nói nhanh."

"Là thế này, phản đồ của Ngự Long Xã đã bị bắt rồi."

"Biết rồi, tôi lập tức đi giải quyết." Nhanh chóng cúp máy, anh buông tay khỏi miệng cô.

Được giải thoát, Dao Dao lập tức đứng lên: "Làm gì vậy, nói không lại người ta liền bịt miệng người ta sao? Hừ, tôi còn nghĩ anh là người tốt, không ngờ anh chỉ là một tên lưu manh, anh dám làm loại chuyện này ở tập đoàn Berson, không sợ mất việc sao?"

Nghe cô không ngừng mắng chửi, Ngự Ngạo Thiên mới phát hiện ra, tính cách nha đầu này lại là người ăn nói hùng hồn như vậy.

"Tại sao không nói? Sợ rồi sao? Nếu đã biết sợ, thì đừng làm ra loại chuyện hạ lưu như vậy. Chuyện hôm nay, tôi không tố cáo anh, xem như tôi bị chó cắn đi, nếu như sau này anh... Ặc..." Người đàn ông bóp mạnh vào cổ cô, hô hấp lập tức trở nên cực kì khó khăn.

Nên biết rằng, hôm nay cô đã thách thức tính nhẫn nại của anh hai lần rồi, đối với một người không có tí kiên nhẫn dành cho phụ nữ như Ngự Ngạo Thiên có thể không tức giận sao? "Cô gái, nếu như muốn tiếp tục chuyện vừa rồi, cô có thể nói tiếp.

Khuôn mặt u ám giống hệt thần chết, âm thanh kì dị trầm thấp khiến người khác không rét mà run. Cô biết người đàn ông này không phải nói đùa, nhưng mà...

"Anh có thể không cho ... tôi nói. Nhưng anh nhất định phải đáp ứng với tôi... sau này không được làm việc này trong thang máy... nữa. Cũng không làm việc này với các... nữ đồng nghiệp khác. Tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng... xảy ra." Cổ bị nắm chặt hít thở không thông, cô chỉ có thể nói ra điều kiện của mình một cách đứt quãng...

Có một vấn đề là, anh chàng trước mặt cô là ai? Biến thái trong thang máy sao? Híp mắt lạnh lẽo, thả tay bóp cổ cô ra: "Được, tôi đồng ý với cô, sẽ không làm loại chuyện này với đồng nghiệp nữ khác nữa." Ngoại trừ cô! Dứt lời, anh đi đến cửa thang máy đóng chặt, nhưng chỉ cần một chút sức nhỏ, cửa thang máy dễ dàng mở ra.

Lớn quá, sức lực thật lớn...

Dao Dao càng nghĩ càng sợ, nếu như cuộc điện thoại vừa nãy không đến kịp lúc, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Không ai biết cả...

Ngự Ngạo Thiên đi ra khỏi thang máy liền cảm nhận được bên trong Dao Dao thở ra nhẹ nhõm...

"Ồ..." Anh nở nụ cười quái đản, anh chợt phát hiện cô gái nhỏ này ngày càng thú vị, nếu như đem cô 'ăn tươi nuốt sống' một lần thì quá đáng tiếc rồi.

"Cô gái nhỏ, đừng vội, sau này tôi sẽ cho cô ngày càng hồi hộp hơn." Dứt lời, khuôn mặt đẹp đẽ lại gian tà của anh lập tức trở nên lạnh lẽo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top