Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[QUYỂN 1] CHƯƠNG 7: KHÔNG CÓ KIÊN NHẪN

Trung Quốc.

"Ngự tiên sinh, chúc mừng ngài đã thu mua tập đoàn Berson thành công. Xin hỏi, ngài đã có kế hoạch gì để phát triển Berson trong tương lại chưa?"

"Ngự tiên sinh, hiện giờ Berson là một trong mười tập đoàn lớn nhất Trung Quốc, ngài có tự tin trong mười năm tới nó sẽ phát triển sánh ngang với tập đoàn tài chính lớn nhất của Trung Quốc – tập đoàn Phong thị không?"

"Mười năm?" Trước câu hỏi của phóng viên, ánh mắt lạnh nhạt của Ngự Ngạo Thiên hiện lên sự kiêu ngạo: "Hai năm là đủ rồi!" Dứt lời, anh nở nụ cười vô cùng tao nhã, khí thế tự tin lại ngang ngược, khiến các phóng viên nữ tại đó không khỏi mê mẫn.

Thuộc hạ của Ngự Ngạo Thiên nhân cơ hội đó cản phóng viên lại giúp anh thoát khỏi.

"Ngự Lão Đại, mời lên xe." Tên thuộc hạ nhanh chóng mở cửa, thoáng thấy biểu hiện trên mặt Ngự Ngạo Thiên trầm lại, ngay lập tức phát hiện mình nói sai rồi: "Ngự, Ngự Tổng, mời lên xe."

"Ừm." Nở nụ cười thõa mãn, anh bước vào xe, trông vô cùng sang trọng.

"Anh Ngạo Thiên, chúc mừng anh nhé, bây giờ đã là thương nhân hàng đầu Trung Quốc rồi." Bên trong xe, một người phụ nữ ra vẻ hờn dỗi nói.

"Minako, đây là cánh em chúc mừng tôi sao?" Anh cười một cách không chính đáng, cầm lấy chiếc nơ cổ của người phụ nữ bên cạnh.

"Trời ơi, anh Ngạo Thiên, anh hư quá đi. Anh Ly Thương và anh Long Kỳ còn ở trên xe mà." Người phụ nữ vừa nói, vừa thẹn thùng liếc nhìn hai người đàn ông phía trước.

Lông mày Ngự Ngạo Thiên cau lại, nắm chặt mái tóc dài của người phụ nữ: "Nếu như không muốn thì cút khỏi xe cho tôi." Anh không phải là một người đàn ông có tính nhẫn nại và thích dỗ dành phụ nữ.

"Anh, anh Ngạo Thiên, xin lỗi. Em... em sai rồi." Người phụ nữ cố nhịn cơn đau, nhanh chóng kéo quần trong của Ngự Ngạo Thiên xuống...

"Hừ." Anh không nhịn được mà phát ra tiếng ngâm thõa mãn.

"Ngạo Thiên, anh không 'đói khát' tới mức mà 'giải quyết vấn đề' trước mặt em với Ly Thương chứ?" Người trước mặt là Long Kì nở nụ cười xấu xa nói.

Ngự Ngạo Thiên lại cau mày, đều do ai? Suýt chút nữa, anh đã ăn sạch con cừu nhỏ kia rồi, thế mà lại có thông tin chủ tịch Berson đồng ý kí hợp đồng, chỉ có thể suốt đêm lập tức chạy đến Trung Quốc giải quyết, đã nhịn suốt một đêm rồi, đương nhiên phải trút hết. "Long Kì, không muốn chết thì câm miệng cho tôi."

"Chậc." Thấy anh thật sự tức giận, Long Kỳ cũng không muốn chọc ghẹo nữa.

"Ting... ting..." Lúc lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên. Hàn Ly Thương nhấc máy, thấy Ngự Ngạo Thiên đã xong việc, đang sửa soạn lại quần áo, liền giao lại cho anh.

Nghe được báo cáo của đầu dây bên kia, từ khuôn mặt thoã mãn dần chuyển sang phẫn nộ mà ra lệnh: "Các người... toàn một lũ vô dụng, đến một cô gái mà cũng không trông được! Còn làm được gì nữa!" Anh ném chiếc diện thoại, tức giận đấm mạnh vào cửa xe.

Người trong xe không khỏi hoảng sợ.

"Chuyện gì khiến anh Ngạo Thiên giận dữ như vậy, nói cho Minako nghe được không?" Người phụ nữ nũng nịu dựa vào trong lòng anh.

Không ngờ, Ngự Ngạo Thiên không những đẩy cô ra, còn tặng cho cô một cái tát: "Đừng tưởng ngủ với tôi một đêm thì có thể xưng là người phụ nữ của tôi. Trên thế giới này... không ai thật sự có thể trở thành người phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên này."

"Anh Ngạo Thiên?" Người phụ nữ nhìn Ngự Ngạo Thiên với ánh mắt vô tội.

Lúc đó, Long Kì cau mày mất kiên nhẫn: "Cô gái, cô phiền quá!" Mở cửa xe đang chạy, không chờ cô xin tha, trực tiếp nắm tóc cô vứt ra khỏi xe một cách tàn nhẫn.

"Ngạo Thiên, cô gái rất quan trong sao?" Cuối cùng trong xe cũng trở nên yên tĩnh, Hàn Ly Thương lạnh lùng hỏi.

Khuôn mặt cực kì tuấn tú chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy của anh bị bao phủ bởi một thứ ánh sáng u ám. Lúc sau , anh khẽ nói: "Vô cùng...quan trọng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top