Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Cảm nhận được vị máu tươi trong miệng, những ký ức của người đó đều hiện lên trong đầu Mặc. Tuổi thơ bất hạnh, trong tù thì bị các phạm nhân bắt nạt, vừa mới được ra tù thì cùng đồng bọn gây ra vụ cướp của giết người. Khi Mặc từ trong ký ức của người khác trở lại thì nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Lạc.

Yết hầu bị nghẹn lại, không thể nói được lời giải thích nào cả. Bị nhìn thấy rồi, cuối cùng cũng bị bại lộ. Giây phút vừa mới cười nói với Tần Lạc rất có thể sẽ trở thành tiếng thét chói tai, sẽ kêu gào muốn ác ma như mình nên nhanh chóng biến mất trước mắt bọn họ.

"Quái vật ….." Một tên trong bọn chúng bị doạ, hoảng sợ mà ngồi bệt trên mặt cỏ, 1 tên khác run rẩy mà vội vàng trốn sau đám cây cối.

"Đúng vậy, đây chính là cách mà những người đó gọi hắn." Mặc không có dũng khí nhìn lại ánh mắt của Tần Lạc, thân mình biến mất tại chỗ.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Tần Lạc thậm chí còn chưa từ trong ngạc nhiên lấy lại tinh thần thì Mặc đã biến mất.

"Mặc …"

Tần Lạc la to, cũng không có truyền được bao xa, tuy nơi này là rừng cây yên tĩnh nhưng cũng không quá xa khỏi phạm vi của công viên trò chơi nên vẫn bị những tiếng ồn át đi. Cho dù Mặc có nghe đến cũng không dám dừng lại, hắn sợ rằng tất cả chỉ là mình tưởng tượng ra.

Tần Khoa mở to hai mắt nhìn, chớp chớp đôi mắt to nhìn mọi thứ xung quanh, cảnh tượng khủng bố kia không khiến làm cho nhóc có chút sợ hãi nào. Những việc này đều giống với bộ phim mà mẹ đã dẫn nhóc đi xem, ngoại từ đột nhiên xuất hiện 3 cái tên bại hoại thì động tác của cậu út cùng Mặc thúc thật sự quá suất mà.

Tần Lạc hai mắt đều hiện lên tia lạnh lẽo, hai tên này đã nhìn thấy bộ dạng của Mặc và cậu, một khi chuyện hôm nay bị tiết lộ ra ngoài chẳng những sẽ khiến cho cảnh sát chú ý mà rất có thể sẽ khiến cho sở nghiên cứu phát hiện ra, nếu làm không tốt rất có thể chọc tới những thế lực bí ẩn khác. Cho nên, hai tên kia không thể giữ lại.

Hai tên còn lại mắt thấy Mặc biến mất, sửng sốt 1 hồi lâu mới giật mình nghĩ đến chuyện chạy trốn.

Tần Lạc phi tới, đầu gối đánh vào thắt lưng tên thứ nhấ, đem tên đó đè xuống đất. Một tay đặt lên trán, tay còn lại đặt ở cằm. Khách lạp … tiếng gãy xương cổ vang lên.

Tên cuối cùng đã chạy được 7, 8 mét, vừa lúc quay đầu lại, nhìn thấy Tần Lạc "toàn thân đầy máu tươi" giết chết đồng bọn của mình trong nháy mắt, khí thế hung ác đang đánh đến mình, nhất thời bị doạ sợ.

Vốn trong 3 người hắn lại là tên nhát gan nhất, bình thường chỉ dám đi hù doạ người già và trẻ nhỏ. Hai ngày trước, Lão đại bảo hắn giết người, hắn bất đắc dĩ mới cho người đó vài dao, kết quả mấy ngày liền hắn đều nằm ác mộng. Trước mắt bị cảnh sát truy nã, mới nghĩ đến chuyện bắt hai người này làm con tin, ai có thể ngờ đá trúng thiết bản, 1 tên thì là quái vật đi hút máu người, tên còn lại tưởng là thanh niên trói gà không chặt lại biến thành sát thần giết người không chớp mắt. Tay chân của hắn run rẩy, muốn tiếp tục chạy khỏi nơi này nhưng không tài nào nhấc nổi chân.

Tần Lạc chỉ liếc mắt cũng có thể biết 3 tên bại hoại này tuyệt đối trên tay đã nhuốm máu tươi, chỉ cần nhìn cách chúng hành động cũng có thể khẳng định không phải là lần đầu tiên bắt người. Nếu không phải là kẻ đang bị truy nã thì cũng là phạm nhân vượt ngục. Nếu không phải vừa nãy Mặc xuất hiện, trong nháy mắt đã giết chết 1 tên thì cho dù thân thủ mình có cao cường thế nào cũng sẽ phải khổ chiến 1 trận. Mà nếu mình và Mặc đều là những người bình thường thì hiện tại chỉ còn là thi thể. Đáng tiếc 3 tên bại hoại này đụng nhầm người.

10 năm sinh tồn trong mạt thế, những kẻ chết trong tay Tần Lạc nhiều vô số kể, tang thi, sinh vật biến dị, lang nhân cuồng hoá, huyết tộc, thâm chí còn là những đồng loại không có hảo tâm, Tần Lạc cũng có thể không cau mày giết chết toàn bộ. Đừng nói Tần Lạc lãnh huyết, chỉ là trong cái thời đại đó nhiệt huyết, hảo tâm không thể khiến con người ta no bụng mà sống được. Cho nên giết chóc đối với Tần Lạc mà nói chỉ là việc làm để tồn tại trong tự nhiên mà thôi.

Nhặt con dao ở dưới đất ... Chạy … Nhảy lên … Giơ con dao chuẩn xác đâm thẳng vào ngực ... Xoay tròn đuôi dao cắt nát trái tim ... Hết thảy đều trở về yên tĩnh.

Tần Lạc rất nhanh đem 3 cổ thi thể kéo vào rừng cây, quay đầu nhìn Tần Khoa. Nhóc đó chính là đang cau mày nhìn cậu, cũng không thấy biểu hiện sợ hãi khác hẳn với sự tưởng tượng của Tần Lạc. Tần Lạc an tâm, trước tiên cần đi xử lý hiện trường để tránh cho người khác phát hiện ra, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện hi vọng lúc còn sống lão tỷ quỷ dị kia đã đào tạo được bản lĩnh cường hãn cho tên nhóc đó.

Từ trong không gian lấy ra 3 cái túi ni lông siêu to, đem 3 tên nhét vào trong túi dùng băng dính dán lại, rồi chán ghét mà quẳng 3 tên đó vào không gian. Nếu không phải sợ thi thể đặt ở nơi này rất nhanh sẽ bị phát hiện rồi kéo theo 1 đống phiền toái, cậu mới không muốn dùng không gian của mình đựng thi thể, nghĩ mà thấy nổi cả da gà.

Tần Khoa thấy 3 tên kia đều biến mất không thấy, mới lạch bạch chạy tới bên Tần Lạc ôm chặt chân cậu. Uỷ khuất: "Tiểu cữu cữu …"

Tần Lạc xoa đầu nhóc, ngồi xuống hôn lên trán: "Sợ hãi đi, đều tại tiểu cữu không tốt, không nên mang con đến chỗ yên tĩnh như vậy hư hư …"

Nhóc kia lắc lắc đầu, bộ dạng đau lòng chỉ cánh tay bị dao cắt qua làm chảy máu: "Chảy máu, đau … bọn họ đều là người xấu, đánh chết bọn họ …."

Tần Lạc nghiêng đầu nhìn vết thương trên cánh tay, kỳ thật cũng không có sâu chỉ là miệng vết thương rất dài cho nên nhìn qua có vẻ dữ tợn, hơn nữa do vừa này Tần Lạc lại hoạt động mạnh cho nên mới khiến vết thương bị vỡ ra chảy nhiều máu hơn.

" Ngoan, không có việc gì. Tiểu cữu băng bó 1 chút liền không sao …"

Tần Lạc nói xong đang muốn tìm ít đồ vật trong không gian, cậu nhớ rõ lúc dọn dẹp biệt thự của vợ chồng Tần Nhã có dọn cả hộp cứu thương. Nhưng không đợi cậu đem ra thì phía trước vang lên tiếng bước chân, nhíu mày, nếu đoán không lầm thì người tới chắc chắn là cảnh sát.

Vội vàng ôm lấy Tần Khoa đi ra khỏi rừng cây, một vài người cũng vừa lúc lao tới, nhìn tư thế cầm súng của những người này không còn nghi ngờ chỉ có thể là cảnh sát. Tuy chỉ mặc thường phục nhưng những động tác đặc biệt đều thống nhất, một nam nhân trẻ tuổi lao tới, thấy Tần Lạc trên người đầy máu, lập tức dùng súng chỉ vào cậu.

"Đứng lạ, người nào??"

Nếu không phải vì 1 tay đang ôm Tần Khoa, tay còn lại thì đang bị thương, Tần Lạc thật sự rất muốn hướng tên đó ngón tay giữa, não tàn đến độ đó thì còn gì để nói nữa, không thấy cậu không mang hung khí, mang bên người 1 đứa bé, cánh tay còn bị thương, lại còn có thể ngang nhiên muốn so tài với cảnh sát sao???

Một người nhìn có vể trầm ổn lập tức đẩy khẩu súng của nam nhân não tàn này đi, trầm giọng nói: "Lưu cảnh quan, ảnh chụp của những tên cướp đó ngươi không phải đã được nhìn sao??"

Tên não tàn hừ lạnh: "Ai biết bọn chúng còn có đồng loã nào không. Họ Cố kia, ta đây là muốn không buông tha cho bất cứ kẻ khả nghi nào."

Tần Lạc cười khẽ: "Kẻ bắt cóc đang ở trong khu trò chơi này lẩn trốn, ngươi còn có thời gian ở đây làm khó dễ người dân."

Mọi người sực tỉnh, vội vàng hỏi hướng kẻ bắt cóc đã chạy, Tần Lạc lạnh lùng nhìn tên cảnh sát não tàn vừa dùng súng chỉ vào mình, rồi mới nói: "Bằng hữu của ta đem 3 tên đó dẫn đi về phía rừng cây, ta mới có thể ôm đứa bé trốn đi."

Nam nhân trầm ổn nhìn Tần Lạc, lưu lại cảnh viên hộ tống Tần Lạc đi trị liệu, còn lại mang mọi người lao vào rừng, tên Lưu não tàn nghiến răng dậm chân không cam lòng chạy theo.

Tần Lạc không thể không cười:" "Cố Khuynh Dương, thật không nghĩ ở chỗ này có thể nhìn thấy ngươi." Ở mạt thế người này chính là đồng bạn cùng vào sinh ra tử với cậu, cho nên lừa hắn và thủ hạ đi vào rừng cây dạo một lát không tính là quá phận đi.

Cảnh sát hộ tống xem xét Tần Lạc cũng không nhiều tuổi lắm nhưng lại ôm 1 đứa bé, liền tò mò hỏi vài cầu, Tần Lạc cũng không giấu diếm, thời điểm nhắc tới cha mẹ của Tần Khoa chỉ đại khái nói tránh đi 1 chút. Tên cảnh sát kia cũng không ngốc, lập tức có thế hiểu được, trong mắt tăng thêm phần cảm thông, đối với hai người càng thêm chiếu cố.

Vết thương của Tần Lạc không sâu, bác sĩ chỉ cần bôi thuốc rồi băng bó lại, kê ít thuốc kháng sinh, nhưng từ nãy đến bây giờ Tần Khoa không nói câu nào, khiến cho hắn có chút lo lắng liền nói với Tần Lạc có thể để bác sĩ xem cho đứa bé này luôn.

Tần Lạc cũng không hẳn yên tâm nhưng Tần Khoa lại phi thường bài xích bác sĩ, Tần Lạc không có biện pháp cũng chỉ có thể ôm nhóc đi cùng với cảnh sát về cảnh cục khai báo.

Vé trò chơi đã được mua từ mấy ngày trước , camera cũng ghi lại toàn bộ thời điểm 3 người bọn họ đang chơi trò chơi, cơ bản có thể loại trừ được khả năng cậu là đồng loã với những tên cướp. Lại nói Tần Lạc xuất thân danh môn, mặc dù gia tộc có suy tàn, nhưng cũng không phải đến mức độ nghèo hèn. Lưu não tàn chưa từ bỏ ý định còn muốn một mình thẩm vấn, kết quả Tần Khoa không thèm hợp tác, chỉ cần dám tiếp cận tiểu cữu của nhóc 1 bước, là y như rằng gào khóc. Nếu người nào không biết đều cho rằng cảnh cục ngược đãi trẻ em, cao thấp mấy tầng lầu đều nghe thấy ma âm.

Lưu não tàn vẫn chưa từ bỏ ý định, lôi toàn bộ kẹo ra để dụ dỗ kết quả chưa mua chuộc được Tần Khoa thì bị 1 cuộc điện thoại gọi tới lôi cổ vào văn phòng, lúc trở ra, khuôn mặt xanh xao, trừng mắt nghiến lợi nói thả Tần Lạc.

Tần Lạc đã sớm đoán được kết quả tuy rằng Tần gia đã bị suy tàn, nhưng những người đã được ân đức của Tần gia không ít. Cậu bị mang về cảnh cục trừ phi là án lớn không ai có thể can thiệp được vào, chứ còn đừng nghĩ có thể dễ dàng động chạm đến "Tần tiểu đương gia".

Cố Khuynh Dương vẫn biết cư xử như trước, đích thân đưa Tần Lạc đến cổng dặn dò cậu cần phải cẩn thận, bởi vì trong rừng dấu chân đã bị xáo trộn, cũng không thấy có vết máu, Cố Khuynh Dương cho rằng bằng hữu của Tần Lạc có thể đã an toàn thoát được. Bất quá hắn vẫn hy vọng khi bằng hữu đó an toàn về đến nhà có thể gọi điện thông báo cho cảnh sát biết, nếu phát hiện có dấu hiệu gì khả nghi không được hành động thiếu suy nghĩ mà phải báo cảnh sát ngay.

Tần Lạc đương nhiên biết Mặc không bị bắt cóc, chỉ đơn giản gật đầu đồng ý.

Cảnh sát đã mang Tần Lạc đi bệnh viện tiếp tục được Cố Khuynh Dương chỉ đạo hộ tống hai người Tần Lạc về nhà.

Lưu thẩm mắt thấy 3 người ra ngoài lúc về chỉ có 2 người, Tần Lạc lại còn bị thương, nhất thời đau lòng, chỉ than vãn Tần Lạc 1 lúc rồi bị Tần Lạc gịuc trở về nghỉ ngơi.

Buổi tối Tần Lạc lo lắng Tần Khoa 1 mình ngủ có thể nằm ác mộng cho nên đem nhóc mang về phòng mình, cậu hiện tại cũng không quá lo lắng cho Mặc, dù sao nhân vật ở mạt thế mà còn có thể hô phong hoán vũ như Mặc nếu dễ dàng gặp chuyện không may thì lúc ở mạt thế đã chết mấy trăm lần rồi. Bất quá thời gian ở chung lâu như vậy, bây giờ không có hắn ở đây trong lòng Tần Lạc có chút không thoải mái, trong lòng đều mắng tên đó đúng là ngu ngốc, bản thân hắn thế nào Tần Lạc chẳng lẽ không biết, lại nói những người bị nghiên cứu có người nào là người bình thường, có vậy thôi cũng sợ hãi rồi quay đầu bỏ chạy.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên trời mưa to, Tần Lạc bị sấm sét làm cho tỉnh giấc, vừa mới mở mắt thì nhìn thấy có bóng người đang ngồi trước cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top