Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Sinh sống ở mạt thế mười năm, Tần Lạc đã sớm quên mất còn có loại nghề nghiệp chuyển phát nhanh tồn tại. Điều này cũng không thể trách cậu, hiện tại đối với thế giới này, không thể nói Tần Lạc vừa quen thuộc vừa xa lạ, mà là hết sức xa lạ. Tin tưởng mỗi một ai từng sống tại mạt thế mười năm, cũng đều có loại cảm giác này.

Tràn ngập tang thi, người bán thi, biến dị động thực vật, những thứ đáng sợ kinh khủng có khắp thế giới. Ngoại trừ những kiến trúc bị tàn phá, ngươi không có gì tin tưởng mình đang đứng trên Địa Cầu. Vì tất cả những thứ trên tinh cầu này, đều không còn là hình dạng đã từng tồn tại trong trí nhớ của ngươi nữa.

Tần Lạc chậm rãi đi xuống lầu một, nhân viên chuyển phát nhanh đứng ở trong phòng khách chờ cậu ký nhận, nhịn không được khóe miệng giật một cái. Cả nhà này cũng thật kỳ quái, một sôi nổi nỗ lực dưới mí mắt hắn trộm đi cái rương – tiểu lão đầu, còn có một đôi mắt trông mong nhìn cái rương – hắc hán tử trung niên. Hiện tại từ tên lầu đi xuống một thiếu niên, y như ‘Lưu mỗ mỗ’. Ánh mắt kia nhìn đồ trưng bày trong đại sảnh, đều hận không thể đem tầm mắt dán lên. [Lưu mỗ mỗ (刘姥姥): nhà quê lên tỉnh]

Thím Lưu gương mặt hồ nghi, hôm nay Tần Lạc lộ ra quái dị. Bà nghĩ có thể một cú vừa rồi của lão gia tử chắc là tổn thương tới đầu rồi, lập tức ngực như bị ai nhéo một cái đau đớn. Bà dưới gối không con, hài tử này là một tay bà nuôi lớn, bà thực sự đem làm nhi tử của mình mà thương yêu a.

Thấy cái rương gỗ bên chân nhân viên chuyển phát nhanh, lòng Tần Lạc lập tức liền trầm xuống. Kích thước rương gỗ cùng hình dạng trong trí nhớ cậu phi thường tương tự. Cấp tốc đem rương gỗ mở ra, nhân viên chuyển phát cấp tốc đem biên lai đặt trên cái rương.

"Tiên sinh, phiền ngài ký nhận một chút."

Tần Lạc sửng sốt, lập tức nhớ ra, trước mạt thế chuyển phát nhanh còn có trình tự này. Qua loa ký tên, lần thứ hai đem lực chú ý thả lại trên cái rương.

Ông ngoại và chú Lưu đều bu lại, ba chân bốn cẳng muốn cùng mở cái rương. Bọn họ đều nhớ, lần trước từ cái rương này lấy ra rất nhiều đồ ăn ngon.

Lúc này, trái tim Tần Lạc như treo trên cổ họng, liều mạng cầu khẩn trong cái rương không có những thứ như trong trí nhớ của cậu. Ở trong ký ức của cậu, ngày 15 tháng 9 chị của cậu gửi quà sinh nhật lần thứ 19 cho cậu – một cái máy bay điều khiển từ xa. Gửi qua bưu điện còn có một phong thư viết cho cậu, cũng từ phong thư này, Tần Lạc biết được chị của mình cũng ngồi trên chiếc máy bay chở 24 nhà nghiên cứu đó.

Rương gỗ bị mở ra trong chớp mắt, tim Tần Lạc như muốn ngừng đập. Một chiếc máy bay điều khiển từ xa mới tinh an tĩnh nằm tại đó, màu trắng và hoa văn trên thân phi cơ mang đến cho cậu sự quen thuộc.

Tần Lạc quay đầu nhìn về phía thím Lưu, thanh âm đều có chút run rẩy: "Thím Lưu, ngày hôm nay…hôm nay…hôm nay là ngày mấy tháng mấy? Ngày mấy tháng mấy?"

Thím Lưu bị cậu hỏi mà sửng sốt, nhìn vẻ mặt cậu như sắp khóc đến nơi, cũng có chút không rõ: "7…ngày 28 tháng 7. Sao, làm sao vậy?"

Thời gian sai, còn có hi vọng. Tần Lạc liều mạng an ủi mình, quay đầu tay run run lấy máy bay ra, cả đồ dành cho ông ngoại bọn họ cũng lấy ra. Đem rương gỗ lật một lần, cũng không thấy giấy viết thư hay cái gì tương tự.

"Không có sao?" Tần Lạc nhướn mi, lại đem những thứ ông ngoại và chú Lưu len lén lấy đi cướp trở về, nhất nhất kiểm tra lại một lần, chọc cho hai người ủy khuất, cậu đến cả tấm ảnh hay vụn giấy cũng không thấy.

Thím Lưu lại càng thêm nghi hoặc, thấy bộ dáng Tần Lạc hình như đang tìm vật gì đó, lại còn lẩm bẩm tìm kiếm điên cuồng, bà nhìn mà ngực cũng hoảng.

"Tiểu Lạc, con muốn tìm cái gì?" Thím Lưu vẻ mặt lo lắng hỏi.

"Thư ạ, tấm card nữa, giấy nhắn tin cũng được. Chị trước đây đều không phải thích gửi kèm thư vào bưu kiện sao, nhưng lần này lại không có gì cả."

Thím Lưu khóe miệng giật một cái, trước đây tiểu tử thúi này còn oán giận chị nó làm cái loại hành vi buồn nôn này, nói nào là gửi quà rồi còn kèm thư thiệt là lãng phí. Ngày hôm nay không thấy, chính nó lại làm như trời sập tới nơi.

Hắng giọng một cái, thím Lưu hảo tâm nhắc nhở: "Trước buổi chiều, con không phải còn đem thím ra mà oán giận, tiểu Nhã gửi cho con một cái mail buồn nôn hề hề sao."

"Mail?"

Tần Lạc một chút xíu ấn tượng cũng không có, bất quá nếu thím Lưu nói, hắn vẫn nhanh chóng chạy trở về phòng, mở máy tính ra đăng nhập hộp thư của mình.

Hộp thư quả nhiên có một cái mail đến từ hai ngày trước, đích thực là từ chị Tần Nhã.

Rất nhanh lướt qua những thứ buồn nôn, Tần Lạc chính xác bắt được một đoạn tin tức quan trọng.

Tiểu Lạc, chị lần này không thể về dự sinh nhật cùng em, chị và anh rể của em có một công tác vô cùng quan trọng. Sẽ nghiên cứu khép kín trong một thời gian rất dài nên mới gửi sớm quà cho em. Đây là nghiên cứu vĩ đại bật nhất, tuy chị không có khả năng cho em biết chị làm những gì, thế nhưng chị cam đoan với em sẽ mỗi ngày nhớ em, sẽ mỗi ngày cầu nguyện, chúc phúc cho em. Còn nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh, mặt trời tỏa nắng khắp Sacramento làm lòng người tràn ngập hy vọng. Chị mong 24 người đồng nghiệp có thể…

Sacramento, chuyến bay, 24… Tần Lạc cảm giác đầu của mình ‘ong’ một tiếng.

Thím Lưu có chút không yên lòng Tần Lạc, lặng lẽ theo lên lầu, thấy cửa phòng cậu mở rộng như cũ liền đi vào. Tần Lạc cả máy tính và TV đều mở, tin tức 12h đang thông báo chuyện lớn chuyện nhỏ ở nước ngoài. Mà cậu vẻ mặt trắng bệch, gắt gao trừng TV.

"Tiểu Lạc, tiểu Lạc, con làm sao vậy?" Thím Lưu lúc này cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, hài tử này hôm nay thật sự là rất không thích hợp mà.

Tần Lạc chậm rãi giơ tay, chỉ vào màn ảnh TV. Thím Lưu nghe được bên trong đang thông báo tin tức một chiếc máy bay bị rơi, mà Tần Lạc lại là một bộ dạng nói không nên lời. Lòng thím Lưu nháy mắt như rơi xuống vực, bà mơ hồ nghĩ, Tiểu Lạc muốn truyền đạt cho mình một tin tức cực kì xấu.

"Chị của con, chị và anh rể của con, đều ở trên chiếc phi cơ này."

"Con, có thể con nhầm rồi đó." Thanh âm thím Lưu như đang run rẩy.

Tần Lạc mặt trắng bệch nghiêm túc lắc đầu.

Thím Lưu thân thể nhoáng lên, nếu như không phải Tần Lạc xuất thủ đỡ bà, liền ngã ngồi ở trên đất.

"Đây là cái nghiệt gì… Ông trời ơi, không thể thương cảm cho người già, trẻ nhỏ nhà tôi sao, ngài làm thế chúng tôi phải sống thế nào đây…"

Thím Lưu ngồi bệch trên sàn, thất thanh khóc rống.

Tần Lạc nước cũng đảo quanh vành mắt, nhưng dù sao mười một năm trước cậu cũng đã trải qua một lần, năng lực chịu đựng mạnh hơn thím Lưu nhiều. Tuy rằng ở mạt thế, tử vong còn hạnh phúc hơn là sống, thế nhưng nếu được sống vẫn tốt hơn. Huống chi ông trời đã cho cậu thêm một là cơ hội, dù là vì cái gì cậu cũng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy nữa. Cho dù đã không còn biện pháp cứu chị và anh rể trở về, chí ít cậu muốn đem Tần Khoa mang về, còn phải bảo vệ tốt ông ngoại, thím Lưu, chú Lưu.

Đỡ thím Lưu, đem bà đuổi về phòng của mình. Tần Lạc chờ thím Lưu tâm tình ổn định một chút liền đem chuyện mình muốn nuôi dưỡng Tần Khoa nói cho thím.

Thím Lưu thấy Tần Lạc nhanh chóng lấy lại kiên cường, cũng cố nén nước mắt, bất quá lo lắng trong ngực vẫn tăng chứ không giảm. Trước không nói gia tộc của Donaldson ở Anh quốc cũng coi như là thế gia có mặt mũi, ngay cả đại bá của tiểu Tần Khoa cũng là một nhân vật khó lường. Nếu như nhà bọn họ vẫn còn tiền tài như nước, thế lực hùng hậu, gia tộc Donaldson có đến cũng chẳng sợ hãi. Nhưng từ sau khi ông chủ cùng bà chủ mất tích ở Amazon, Tần gia lão thái gia dẫn người tìm kiếm cũng một đi không trở lại, cái nhà này cũng theo đó mà suy tàn. Nếu không có nhà sui gia chống đỡ, những ngày của bọn họ trôi qua khẳng định càng không dễ dàng. Đáng tiếc, ông trời không có mắt, năm ấy Tần Lạc 15 tuổi, nhà sui gia cũng xảy ra chuyện, trở nên điên điên khùng khùng. Trước mắt bọn họ cô nhi quả phụ, lấy cái gì mà tranh quyền nuôi dưỡng với gia tộc của Donaldson.

Hơn nữa tên tiếng Trung của Tần Khoa là nhỏ Tần Nhã đặt, còn tên tiếng Anh của thằng bé là Reece Donaldson. Thím Lưu trước đây đã từng nghe Tần Nhã nói qua, đại bá của Tần Khoa được nữ hoàng trao tặng tước vị. Tuy rằng bà không rõ cụ thể khác biệt thế nào, nhưng bà nghĩ cùng địa vị Vương gia không sai biệt lắm. Hài tử được sinh ra từ loại gia tộc này, làm sao có thể để dân thường như bọn họ nuôi, vả lại còn cách nửa Địa Cầu.

Tần Lạc bảo thím Lưu không cần lo lắng, trong tay cậu có di chúc do chị và anh rể lập, trên đó xác thực viết rõ, nếu như hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hài tử liền giao cho Tần Lạc nuôi nấng.

Thím Lưu không thông hiểu pháp luật, nghe cậu nói như vậy nhất thời cũng có chút an tâm. Thở ra một cái hơi thật dài, bảo Tần Lạc trước gọi điện thoại đặt vé máy bay. Nếu có thể đem tiểu Tần Khoa mang về, đương nhiên vẫn là đặt bên cạnh nuôi mới an tâm, ai biết được tiểu tử ấy ở bên kia có thể bị ngược đãi hay không. Trong TV thưỡng chiếu nhà giàu có ân oán thím Lưu đã từng xem qua, đâu đâu cũng không thấy được một người hảo tâm. Vì tránh đêm dài lắm mộng, thím Lưu cố ý dặn Tần Lạc có khả năng thì cố gắng đặt vé máy bay gần nhất, nhanh một chút đưa Tần Khoa trở về.

Tần Lạc liên tục gật đầu, lại trấn an thím Lưu thêm vài câu mới trở lại phòng mình.

Chuyện di chúc vừa nãy, tất nhiên là dùng để an ủi thím Lưu, đừng nói Tần Nhã chưa từng viết qua loại này di chúc, cho dù có thật đi nữa thì pháp luật xen vào cũng không có tác dụng. Bất quá đối với vị đại bá này của tiểu Tần Khoa, Tần Lạc sau đó đã không ngừng nỗ lực điều tra, biết được ở hắn có rất nhiều bí mật không thể cho người biết.

Lúc mạt thế bạo phát, những chuyện hắn đã làm nói ra cũng chả sao. Thế nhưng nếu là trước mạt thế, chỉ cần nhiêu đó cũng đủ đem một quý tộc Anh quốc trong sáng tươi đẹp kéo xuống ngựa. Có loại nhược điểm này trong tay, Tần Lạc không sợ hắn không chịu buông tha quyền nuôi nấng Tần Khoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top