Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Nếu Tần Lạc đoán không sai, Cố Khuynh Dương chắc chắn đã bị thương hơn nữa không phải là vết thương nhẹ, điểm này hoàn toàn vượt qua dự tính của Tần Lạc.

Thời điểm Tần Lạc gặp Cố Khuynh Dương chính là sau mạt thế nửa năm, lúc đó trạng thái Cố Khuynh Dương không ổn định nhưng tuyệt đối là không có bị thương, thời gian ở chung lâu mỗi người đều nói về việc của mình. Cậu sở dĩ nói Cố Khuynh Dương có tang sự bên mình lại nhắc nhở đối phương cần chú ý đến điện thoại cũng chính là chuyện mà Cố Khuynh Dương đã kể cho cậu nghe. Thời điểm đầu tiên lúc xảy ra mạt thế, hắn không tiếp điện thoại của em trai mình mà cuộc điện thoại đấy rất có thể là cuộc điện thoại cầu cứu mà đối phương vất vả lắm mới gọi được.

Cố Khuynh Dương thời điểm 2 ngày sau không thấy em trai về nhà mới thấy khác thường, lúc tìm được đến biệt thự nơi đó trừ bỏ vết máu tươi và đống thịt nát thì cả phòng tràn đầy tang thi, mà trong đám tang thi đó không hề thấy Cố Thuận Dương.

Cố Thuận Dương chết đả kích vô cùng lớn đến Cố Khuynh Dương, có thể nói đó là 1 tâm ma không giải thoát được, trong nhiều năm ở trong mạt thế hắn đều nói mình tên là Cố Thuận Dương, đó như là 1 loại trừng phạt bản thân. Có 1 đoạn thời gian ngắn, hắn thậm chí còn đem mình biến thành Cố Thuận Dương nếu không phải có Cổ Kinh Lôi có lẽ Cố Khuynh Dương sẽ không thể tiếp tục sinh tồn được. Làm bạn sinh tử bao nhiêu năm, Tần Lạc cũng luôn hy vọng có thể giải kết được tâm ma cho Cố Khuynh Dương nhưng cậu thiên toán vạn toán cũng không đoán được Cố Khuynh Dương lại bị thương.

"Cố Khuynh Dương, ngươi bị thương? Ngươi đang ở chỗ nào?"

Bên kia Cố Khuynh Dương ho khan vài tiếng: "Ta chỉ muốn biết, lời ngươi nói có phải là thật không?"

Nếu không phải cách điện thoại Tần Lạc thật muốn xông đến tát cho hắn mấy phát, đến lúc nào rồi mà còn để ý đến vấn đề đó chứ.

"Tính tính tính, ngươi có thể đừng nói nhảm được không, để dành chút khí lực đi, ngươi con mẹ nó rốt cuộc là ở chỗ nào?"

Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, bởi vì cậu nghe được tiếng súng.

"Trên đường số 10, đỉnh cao ốc quốc tế, tầng thứ 5 phòng 5568, ngươi từ cầu thang bên trái lên, cẩn thận 1 chút, nơi này vẫn còn người bị nhiễm bệnh độc."

"Hảo, ta lập tức tới."

Nơi đó cách Tần gia cũng không xa nếu lái xe đi qua khả năng cũng chỉ mười mấy phút đồng hồ.

"Tần tiến sinh, ta biết... biết không nên gọi ngươi đến... rất nguy hiểm... nhưng... nhưng ta thật sự không biết… còn có thể tìm ai đến giúp."

Cố Khuynh Dương thanh âm mang theo tia run rẩy.

"Chờ ngươi còn sống đã, đừng nói những lời vô nghĩa với ta."

Tần Lạc ba 1 tiếng cúp điện thoại xoay người nói vói Mặc: "Theo ta đi ra ngoài 1 chuyến, chúng ta đi cứu người."

Mặc có điểm không cao hứng: "Không cứu có được không? Ta chán ghét cảnh sát, tất cả đều ghét."

Tần Lạc nhéo nhéo mũi hắn: "Ngươi muốn chán ghét ai thì chán ghét nhưng Cố Khuynh Dương thì không được, hắn là đội viên của chúng ta … Ân, cũng có nói là thân nhân, người nhà."

Mặc cương mặt oán thầm, người nhà của hắn không có cái tên cảnh sát kia.

Tần Lạc dặn Lưu thẩm 1 số việc rồi mới cùng Mặc lái xe đến địa điểm mà Cố Khuynh Dương chỉ.

Đường cái tiêu điều, thỉnh thoảng sẽ có xe tuần tra, hiện tại tuy chưa có ban hành luật giới nghiêm nhưng nếu phát hiện có người nào muốn bỏ trốn thì nhất định sẽ bị cưỡng chế trở về nhà. Bọn họ tránh tránh né né cuối cùng mới có thể qua mắt được đám người đó, thời điểm chạy tới này đã là 1 tiếng sau.

Tần Lạc vô cùng lo lắng, đường cái nới này hình như đã xảy ra loạn động, không ít xe bị phá hư, mọi thứ đều ngổn ngang đầy đường.

Từ trong không gian lấy ra hai thanh đao, ném cho Mặc một cái: "Nếu có thứ nào nguy hiểm đến an toàn của người, giết chết hắn."

Mặc cầm đao dường như không quá vừa lòng, hắn cảm thấy móng tay của mình còn sắc bén hơn cái vật này nhiều.

Tần Lạc biết trong lòng hắn suy nghĩ gì: "Thân phận của ngươi nếu bị bại lộ sớm sẽ gây bất lợi cho chúng ta, đám người sở nghiên cứu kia có cái mũi rất thính, đến lúc đó chúng ta lại phải mang theo người nhà trốn chui trốn nhủi."

Mặc khoé miệng cong lên, Tần Lạc không có bỏ rơi hắn là còn gọi là "chúng ta" cái từ này đúng là khiến người ta cảm thấy vui vẻ mà, cho nên tâm trạng khó chịu khi phải đi cứu Cố Khuynh Dương cũng không còn chút nào.

Hai người cẩn thận lách qua những chiếc xe lộn xộn, hướng về phía cao ốc chạy đến.

Nơi này hình như đã được thanh lý 1 lần, tang thi còn lại cũng không nhiều, trong tình huống đã được chuẩn bị vẫn dễ dàng đi qua. Tần Lạc liếc mắt nhìn thấy cầu thang bên trái, tuy rằng bây giờ không còn hệ thống chiếu sáng nhưng từ cửa sổ thuỷ tinh cũng có thể nhìn được.

Đi lên tầng 5 rất nhanh tìm thấy phòng 5568, Tần Lạc vừa muốn gõ cửa , đã bị Mặc ngăn cản.

"Trong phòng ngoại trừ Cố Khuynh Dương còn có 1 người bị nhiễm bệnh độc."

Mặc nhíu mày nói, tuy rằng hắn không quan tâm Cố Khuynh Dương sống hay chết nhưng hắn không muốn Tần Lạc mạo hiểm.

Tần Lạc nhíu mày: "Trước cứ vào xem hắn thế nào đã, không nhất định bị nhiễm bệnh độc đều sẽ biến thành tang thi."

Tần Lạc đưa tay gõ cửa: "Cố Khuynh Dương, ta là Tần Lạc."

"Cửa không khoá…. Các ngươi vào đi."

Có 1 thanh âm truyền ra, không phải tiếng của Cố Khuynh Dương.

Tần Lạc nghi ngờ chậm rãi mở cửa, nhìn thấy, 1 đống gia cụ hỗn loạn, 1 người sắc mặt tái mét đang trốn phía sau, khuôn mặt có vài nét giống Cố Khuynh Dương, có khả năng chính là em trai hắn.

Hắn nhìn thấy Tần Lạc đang đứng trước cửa, có chút lo lắng đứng lên, trong tay cầm súng chỉ thẳng vào Tần Lạc: "Ngươi, tại sao lâu như vậy mới tới? Có phải ngươi đem chuyện của anh ta nói cho người khác biết?"

Mặc thấy hắn cầm súng chỉ vào Tần Lạc, ánh mặt trở nên lạnh lẽ, Tần Lạc giống như có con mắt phía sau gáy, phất tay áo trấn an Mặc ý bảo hắn đừng có làm bậy. Mặc có chút bực mình, hừ mạnh 1 tiếng.

Tần Lạc bất đắc dĩ nhìn thanh niên: "Chúng ta cũng muốn nhanh chóng chạy tới đây, nhưng dọc đường đều có xe tuần tra, ngươi nên biết bên ngoài đã loạn thành như thế nào, lại nói tới ngươi từ nơi này cũng có thể nhìn thấy ta không mang theo bất cứ ai nữa."

Thanh niên chậm rãi buông súng xuống, vừa muốn nói cái gì thì phía sau vang lên tiếng rên: "Ca, ngươi đừng có động, vết thương sẽ chảy máu."

Tần Lạc nghe hắn nói vậy có chút lo lắng, bước vào trong phòng, nhìn thấy tại sopha Cố Khuynh Dương đang nằm ở đó, cánh tay phải, đùi phải, thắt lưng đều bị băng bó bởi những mảnh vải được xé từ màn che, miệng vết thương vẫn đang chảy máu.

Mặc liếm liếm khoé môi, trong mắt loé lên tia hồng quang.

Cố Khuynh Dương cắn răng, miễn cưỡng ngồi dậy: "Tần Lạc, cám ơn ngươi. Ta nghĩ, ta nghĩ muốn nhờ ngươi chở chúng ta đến ngoại thành, đến lúc đó sống hay chết đều phải xem số mệnh của ta."

Tần Lạc trừng mắt nhìn Cố Khuynh Dương: "Một thân vết máu này của ngươi, có đi ra ngoài cũng chỉ làm mồi cho tang thi, lại nói tới miệng vết thương không được xử lý tốt, ngươi cho dù có muốn mang hắn cũng không sống được bao lâu."

Cố Khuynh Dương run rẩy: "Ta chỉ có 1 người thân là A Thuận, cho dù như thế nào cũng không thể bỏ rơi hắn, cũng không thể mang hắn đến nơi nhốt tang thi."

Tần Lạc giương mắt nhìn Cố Thuận Dương: "Vết thương của ngươi đâu, đưa ta xem."

Cố Thuận Dương nhìn thoáng qua đại ca, thấy hắn gật đầu, mới kéo ống quấn lên, trên cẳng chân có 1 vết cắn, máu đen đã bị khô lại, mạch máu chung quanh vết thương biến thành màu tử sắc, giống với những mạng nhện.

Tần Lạc ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn nhìn miệng vết thương, trong ánh mắt khiếp sợ của 2 ngươi, dùng ngón tay nhẹ nhàng đè lên miệng vết thương, ngửa đầu hỏi: "Có cảm giác không?"

Cố Thuận Dương lắc đầu, Tần Lạc lại tăng thêm lực đạo: "Hiện tại có cảm giác không?"

Cố Thuận Dương run nhè nhẹ, nhíu mày vẫn lắc đầu nhưng Tần Lạc thấy được.

"Ngươi có cảm giác, hơn nữa vết thương này cũng đã được vài ngày."

Không khí lập tức trở nên khẩn trương, Cố Khuynh Dương hai mắt nhìn thẳng Tần Lạc, Cố Thuận Dương kinh ngạc nói: "Ngươi, sao ngươi lại biết?"

Người thường nhiễm bệnh độc tang thi thì sẽ phát bệnh khá nhanh, miệng viết thương chết lặng không có cảm giác đau, không quá 36 giờ, bệnh độc sẽ nhiễm toàn bộ cơ thể, trong đó đương nhiên sẽ xâm thực tế bào não và các nơi còn lại. Trong quá trình bị nhiễm, thân thể của bọn họ sẽ từng bước suy kiệt cho đến lúc chết.

Loại tử vong này không phải có ý nghĩa là tử vong chính thức mà chỉ là 1 loại chuyển hoá của quá trình hôn mê, nói cách khác nhìn qua thì nghĩ là bọn họ đã chết nhưng trong 1 thời gian nhất định sẽ sống lại lần thứ 2. Não người là một loại hệ thống phức tạp, bệnh độc tuy xâm chiếm vào não nhưng nếu muốn biến đổi bọn họ hoàn toàn thì lại là 1 quá trình dài. Đó cũng chính là nguyên nhan bước đầu thân thể tang thi sẽ cứng ngắc nhưng càng về sau càng khó đối phó, thậm chí còn có trí tuệ.

Có thể có 1 chút thay đổi nào đó, thời điểm tế bào bệnh độc xâm chiếm các tế bào trong cơ thể các giây thần kinh cảm giác đều không còn tác dụng, những tang thi đã biến đổi hoặc những người đang chuẩn bị biến thành tang thi đều có dấu hiệu này. Còn với những trường hợp có cảm giác đau thì chỉ có là bán thi người. Tuy rằng bọn họ cũng bởi vì nhiễm bệnh độc mà có phát sinh biến dị nhưng loại biến dị này không hoàn toàn, bệnh độc gặp phải tế bào ngoan cường, hai bên đều đối kháng nhau cho nên càng không có khả năng phá huỷ hoàn toàn gốc tế bào não cùng với hệ thống thần kinh TW. Như vậy những bán thi người mới có cảm giác đau, cũng lưu lại toàn bộ ký ức của con người.

Nhìn bộ mặt khiếp sợ của hai người Tần Lạc tức giận trừng mắt nhìn hai anh em họ: "Các ngươi nếu đã cần sự trợ giúp của người khác thì cũng nên có thành ý 1 chút, tuy rằng ta đều luôn ở trong biệt thự nhưng cũng không đến mức không biết ngoài kia xe tuần tra được tăng cường nhiều đến như thế nào. Thương thế của ngươi như vậy nếu ta đoán không sai chính là bị súng bắn còn mang theo 1 người bị nhiễm bệnh độc, người nào nhìn cũng có thể đoán được."

Cố Khuynh Dương cắn môi vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì Cố Thuận Dương đã xen vào trước: "Các ngươi chỉ cần có thể cứu anh của ta, ta nguyện ý để cho các ngươi giao nộp cho bộ đội để lĩnh thưởng."

Cố Khuynh Dương trừng mắt, giọng căm hận nói: "A Thuận, ngươi đang nói cái gì đó?"

Cố Thuận Dương suy sụp thở dài: "Anh, chúng ta như thế này trốn cũng không thoát được cho dù có đi được ra ngoài, ngươi chết thì ta sống có ý nghĩa gì chứ."

Hắn cười khổ: "Còn không bằng mang ta cho đám đó nghiên cứu, nói không chừng còn có thể chết tạo được vaccin phòng bệnh."

Cố Khuynh Dương gào thét, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Ta có chết cũng không giao nộp ngươi, những tên kia sẽ đem ngươi cắt thành mảnh nhỏ."

Cố Thuận Dương lắc đầu: "Ta không muốn ngươi bởi vì ta mà giết người, cũng không muốn ngươi chết."

Tần Lạc chịu hết nổi cảnh lâm li vớ vẩn này: "Cho dù có đem ngươi giao nộp để cho bọn họ cắt thành mảnh nhỏ, cái đám đó cũng không thể làm được vaccin chữa bệnh. Còn không bằng giữ lại mạng sống còn có cách giải quyết khác."

Hai người sửng sốt nhìn Tần Lạc, Tần Lạc cũng không khách khí trừng mắt nhìn hai người: "Hiện tại kết quả xấu nhất hai người các ngươi cũng vừa nói xong, cho dù ta thật sự bán đứng các ngươi bất quá cũng chỉ là kết cục như vậy. Nhưng là ta cảm thấy hai ngươi nếu liều chết chống đối lại hẳn là vẫn có thể tìm được đường sống. Nếu đã không sợ chết như vậy thì sao không lựa chọn tin tưởng ta 1 lần."

Cố Thuận Dương thở dài, bọn họ không có lựa chọn khác.

Cố Khuynh Dương cắn răng: "Ta tin ngươi."

Tuy rằng Tần Lạc nhìn qua cũng chỉ là tên nhóc mới lớn nhưng so với những người bạn cùng trang lứa thì lại mạnh mẽ hơn nhiều, không có ăn chơi trác táng, không có thói quen dối trá xu nịnh, càng không phải là tiểu nhân giả dối. Cho nên trong lúc cùng đường Cố Khuynh Dương mới có thể gọi điện nhờ Tần Lạc. Trực giác nói cho hắn biết, người này có thể tín nhiệm và có năng lực bất phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top