Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

"Mùi máu tươi rất nồng …" Mặc chưa đi hết đường liền nhíu mày nói.

Tần Lạc nghi ngờ bởi vì lúc ra tay giết chết đám người kia, Tần Lạc đã cố gắng không chế lượng máu chảy ra. Mặc lại nói "rất nồng", cậu không biết đã xảy ra chuyện gì nên chỉ cẩn thận dặn dò: "Nhớ phải cẩn thận, nếu có gì bất thường nhất định không được hành động lỗ mãng."

Hai người một trước một sau cẩn thận đi tiếp, Tần Lạc nhăn mũi, mùi máu tươi nồng đậm như thế này cậu cũng ngửi thấy được, với thủ pháp giết người vừa nãy của bọn họ không thể xuất hiện mùi máu tươi nồng đậm như thế này được. Cẩn thận vào phòng giải phẫu, 3 cỗ thi thể bên trong không có gì bất thường nhưng khi bọn đi đến bên ngoài, Tần Lạc lập tức cảnh giác.

Một thi thể có bộ dáng quỷ dị, hai tay biến thành móng vuốt của loài thằn lằn, ở ngay cạnh đó đầu lâu của một người, hai con mắt trợn trừng, tuy rằng trên mặt còn có vảy nhưng Tần Lạc vẫn có thể xác nhận được người này chính là Đao Vết Bắc.

Ngoại trừ 3 cỗ thi thể và 1 số bộ phận thân thể bị xé nát, căn bản không nhận dạng được nhưng Tần Lạc từ đó cũng có thể phán đoán được những bộ phận này chỉ là 1 người, nhìn từng bộ phận được cắt rời cũng đủ thấy được đã bị 1 thứ sắc bén cắt đứt.

Nguyên bản trong phòng phải có 5 cỗ thi thể, từ bỏ 3 thi thể đang nằm kia và 1 đống thịt nát của 1 người nào đó thì phải còn thi thể của Trương mặt ngựa.

Ra ngoài phòng khám thì không thấy xe tuần tra đâu, trên mặt đất 1 cỗ thi thể bị hút khô đang nằm ở đó. Tần Lạc thở dài, chuyện này đã rõ ràng rồi, kẻ sống sót cuối cùng chính là huyết tộc nguỵ trang thành con người. Tuy rằng cậu không biết vì lý do nào mà người huyết tộc lại trà trộn vào đội ngũ nghiên cứu, có mục đích gì nhưng những người này đều chết hết đối với bọn họ lại là chuyện tốt. Ít nhất hắn cũng không đem tình huống nơi này báo cáo cấp trên nhưng tên huyết tộc đó chắc chắn đã nhìn thấy Mặc, có thể sẽ đem đến phiền toái.

Mặc cũng nhướng lông mày, từ cách thức những người kia chết rất giống với cách mà Mặc đã ra tay, có thể chính là Huyết tộc mà Tần Lạc đã từng nói, vậy mà hắn lại không phát hiện được đối phương có gì bất thường.

Hai người cẩn thận lên xe của Tần Lạc, đi ra sau hội hợp với mấy người đang chờ, 1 đường đi cẩn thận tránh né cuối cùng cũng về tới Tần gia.

Lưu thẩm lo lắng đang đứng sân thượng lầu ba nhìn xung quanh, từ xa đã nhìn thấy xe của Tần Lạc, lập tức đi xuống lầu. Mấy người nâng Cố Khuynh Dương và Đới Thiên Tình xuống xe, Lưu thẩm cũng không hỏi nhiều, đưa mấy người vào phòng khác ở lầu một.

Tần Lạc đơn giản giới thiệu mấy người, Lưu thẩm cảm thán một phen, rồi vội vàng quét tước phòng khách để bọn họ vào ở.

Phương Hiểu Vũ và Diệp Thần tâm trạng đang vô cùng hỗn loạn, Đới Thiên Tình tốc độ lây nhiễm đang tăng lên, hai vết thương, 1 chỗ ở gần ngực 1 chỗ thì ở trên cánh tay. Với tốc độ nhiễm này của Đới Thiên Tình, Tần Lạc có thể xác định được hắn nhiều nhất trị có thể trụ được 5 giờ nữa, rồi sẽ triệt để biến hoá thành tang thi.

Đới Thiên Tình miễn cưỡng cười: "Có phải nên chuẩn bị 1 số đồ vật cho ta không, nếu súng không tiện thì dao nhỏ cũng được."

Diệp Thần nước mắt đã vòng quan, nghe hắn nói như vậy, run rẩy khóc, Phương Hiểu Vũ ánh mắt đỏ rực.

Tần Lạc thở dài: "Ngươi là bác sĩ, ta tin tưởng ngươi cũng có thể thấy được tình trạng hiện giờ của mình."

Đới Thiên Tình gật đầu: "Ta cảm nhận được mình chỉ sống được 4 giờ nữa, cho nên các ngươi phải nhan lên, hiện tại ta không kiểm soát được thân thể của mình, nếu ta không thể tự giết chính mình thì lúc đó hy vọng các ngươi không cần do dự, đối với ta mà nói …. Đó cũng là 1 sự giải thoát."

Tần Lạc không trả lời hắn: "Ta biết nhưng điều ta sắp nói sau đây, các ngươi sẽ cảm thấy kỳ quái hoặc là có điều hoài nghi nhưng ta có thể cam đoan với các ngươi mỗi câu ta nói đều chân thật. Tang thi bệnh độc, nếu nói là 1 loại bệnh độc không bằng nói đó là 1 loại cưỡng chế tiến hóa."

Diệp Thần xoay người: "Cưỡng chế tiến hoá?"

Tần Lạc hít 1 hơi thật sâu: "Lọai bệnh độc này không đơn giản chỉ lây nhiễm cho con người mà còn lây nhiễm cho những đối tượng khác nhưng đặc điểm chung của những người bị nhiễm đều có cấp bậc thấp hơn bệnh độc này. Mà những đối tượng có cấp bậc cao hơn thì sẽ không có hiện tượng bị nhiễm. Cho nên thực tế loại cưỡng chế tiến hoá này đều nhằm vào những đối tượng cấp thấp."

Trầm mặc, 4 người đều kinh ngạc nhìn Tần Lạc, bọn không hỏi Tần Lạc lấy những tin tức này ở đâu nhưng bị gọi là giống loài cấp thất, ít nhất cũng khiến trong lòng mỗi người đều khó chịu. Mấy ngàn năm này nhân loại đều luôn cho rằng mình là sinh bậc tiến hoá bậc cao, chủ nhân của thế giới.

Đới Thiên Tình cười khổ: "Nếu thật sự đúng như ngươi nói, đây là 1 loại tiến hoá vật tại sao lại có những người phát cuồng, giết chóc, ăn thịt đồng loại."

Tần Lạc thanh âm mang theo sự bất đắc dĩ: "Đây cũng chính là tai hoạ ngầm mà nó mang lại, loại cưỡng chế tiến hoá thân thể đó chỉ còn cảm giác sinh tồn, chưa mất hẳn ý thức văn minh. Sau lần tiến hoá đó, tế bào, thân thể, tập tính từ từ biến đổi, bọn họ không thích hợp được gọi là nhân loại."

Phương Hiểu Vũ khẩn trương: "Cái gì? Không phải là nhân loại là có ý gì?"

Diệp Thần cắn chặt răng: "Chỉ cần còn sống là tốt, mặc kệ có là cái gì …"

Đới Thiên Tình kiên quyết lắc đầu: "Không, nếu sống như cái xác không hồn ta tình nguyện chết."

Cố Thuận Dương bỗng nhiên mở miệng: "Vậy còn ta, tại sao lại chưa biến thành tang thi?"

Tần Lạc lắc đầu: "Những người bị nhiễm chia làm hai loại: 1 là người có kháng thể yếu kém, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều bị xâm chiếm, đương nhiên khi bệnh độc đi đến não bộ sẽ triệt để thao túng não bộ khiến cho toàn bộ ký ức của nhân loại vĩnh viễn biến mất, cuối cùng chuyển biến thành 1 giống loài hoàn toàn mới – Tang thi tộc. 2 là những người có kháng thể mạnh mẽ nên khi bệnh độc xâm chiếm vô cũng chậm chạp, não bộ của bọn họ cũng được bao bọc chặt chẽ không thể xâm chiếm được, cho nên cho dù người đó cũng không phải là nhân loại nhưng bởi vì còn bảo lưu được ký ức, cuối cùng khắc chế được dục vọng muốn cắn nuốt huyết nhục. Sinh hoạt của bọn họ cũng không khác gì con người nên được gọi là – Bán thi người. Bất quá đối với số lượng tang thi khổng lồ những người có thể chuyển hoá thành bán thi người vô cùng ít ỏi."

Cố Thuận Dương cứng họng, chỉ chỉ mình: "Người nói ta sẽ biến thành bán thi người?"

Tần Lạc gật đầu: "Từ miệng vết thương của ngươi cũng đủ biết, thời gian người chuyển hoá sẽ rất dài nên có thể giữ lại được toàn bộ ký ức khi còn là nhân loại. Ngoại trừ những tập tính sinh hoạt đặc biệt nào đó còn lại không khác nhân loại bao nhiêu. Nhưng vì bán thi người đã từng bị lây nhiễm cho nên sẽ không còn bị tang thi tập kích lần nào nữa, hơn nữa càng về sau thân thể của ngươi sẽ càng mạnh mẽ, hầu như những bán thi người đều có khí lực rất lớn, có thể nói mình đồng da sắt."

"Thật, thật vậy sao? Ta đây không phải nhân hoạ đắc phúc sao?" Nguyên bản hắn còn buồn rầu vì mình cũng sẽ biến thành tang thi nhưng những điều Tần Lạc nói khiến cho hắn cảm thấy mình sắp biến thành siêu nhân.

Tần Lạc lần thứ hai gật đầu, Phương Hiểu Vũ, Diệp Thần hai người ngưỡng mộ, bọn họ mong muốn giá mà Đới Thiên Tình cũng có được vận khí tốt như vậy.

Đới Thiên Tình thở dài, Cố Thuận Dương vội vàng thu lại vẻ mặt vui mừng của mình, dù sao cũng có người sắp biến thành tang thi.

"Có thể dùng kháng thể của bán thi người là thuốc dẫn ngăn cản nhiễm thể tang thi không?" Diệp Thần tràn đầy hy vọng hỏi.

Tần Lạc lắc đầu: "Loại ý tưởng này của người rất hay nhưng đã có chứng minh nó không hiệu quả, mà cho dù có tác dụng thì với tình trạng hiện giờ của chúng ta liệu có thể làm ra được thuốc dẫn không?"

Diệp Thần lần thứ hai mất hy vọng, Tần Lạc quay đầu nhìn Đới Thiên Tình: "Kỳ thật trước mắt tộc tang thi mới chỉ biến hoá bước đầu, bởi vì não người vô cùng phức tạp sau khi đã xâm chiếm được toàn bộ tế bào não sẽ bước vào một thời kỳ sinh trưởng. Để cho đơn giản chúng ta đem tang thi là những đứa bé mới được sinh ra, bọn họ sẽ từ từ từng bước học tập, cho đến một ngày trưởng thành hoàn toàn."

Đới Thiên Tình nhíu chặt lông mày, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện Tần Lạc muốn nói không chỉ đơn giản như vậy.

Quả nhiên Tần Lạc còn nói thêm: "Không phải tất cả tang thi đều sẽ tiến hoá cao hơn, chỉ 1 số ít trong đó mới có khả năng tiến hoá, 1 loại có trí khôn và không dễ chết. Nhưng cho dù bọn chúng có được trí tuệ thì cũng chỉ thêm hung tàn, toàn bộ những sinh vật, động vật trên tinh cầu này đều là thức ăn của bọn chúng, đặc biệt là nhân loại."

Mấy câu nói đó, triệt để đập nát hy vọng cuối cùng của Đới Thiên Tình, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: "Chuẩn bị đồ vật đi, cho dù thế nào ta cũng không muốn làm 1 kẻ không có ký ức, chỉ là 1 cái xác không hồn."

Tần Lạc giường như quyết tâm trở thành người xấu: "Tử vong cũng có hai loại: Mang theo ký ức hạnh phúc chết đi hoặc để ký ức hoàn toàn biến mất. Lựa chọn điều thứ nhất ngươi có khoảng hai giờ để sống, lựa chọn cái thứ 2 ngươi hẳn còn có thể sống hơn 2 giờ. Nếu ta là ngươi ta sẽ lựa chọn cái đầu tiên."

Phương Hiểu Vũ bứt rứt: "Tần Lạc ngươi có thể không cần nói  những lời tàn nhẫn như vậy được không? Đại ca ta hắn đã muốn chết rồi."

Diệp Thần mặt tái mét, trừng mắt nhìn Tần Lạc.

Đới Thiên Tình mở to mắt: "Hiểu Vũ, Tần Lạc nói đúng, nếu các người còn gọi ta là đại ca, ta hy vọng các ngươi có thể tôn trọng sự lựa chọn của ta."

Tần Lạc đứng dậy: "Quý trọng hai giờ cuối cùng này đi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi."

Nới xong liền kéo Mặc lên lầu, để phòng khách cho 3 huynh đệ bọn họ.

Mặc đi bên cạnh Tần Lạc, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Ta có phải không bị lẫy nhiễm?"

Tần Lạc nhìn hắn khẽ gật đầu, Mặc lại nói tiếp: "Còn ngươi?"

Tần Lạc lắc đầu: "Tuy kháng thể trong người ta không cường hãn như ngươi, nhưng cũng không dễ dàng bị lây nhiễm."

Mặc nhin Tần Lạc: "Ta còn thắc mắc, ngươi rõ ràng quan tâm ta đến như vậy, vì sao lại không lo lắng ta bị lây nhiễm."

Tần Lạc xoa đầu hắn: “Máu của ngươi đối với bệnh độc chính là 1 loại kịch độc, chúng nó thấy ngươi chỉ có nước chạy trốn cho nên ngươi vĩnh viễn không cần lo lắng."

Hai giờ sau, thời điểm Tần Lạc quay lại phòng khách, thân thể của Đới Thiên Tình phân nửa đã mất đi tri giác, ngay đến nắm chặt 1 con dao cũng không làm được.

"Cám ơn ngươi Tần Lạc." Đới Thiên Tình nói rất chân thành.

Tần Lạc miễn cưỡng gật đầu, cậu hy vọng mình quyết định đúng.

Thời điểm Mặc đỡ Đới Thiên Tình lên lầu, Tần Lạc nói với Diệp Thần và Phương Hiểu Vũ: "Các ngươi đợi ở bên ngoài, ta không muốn dùng súng, sẽ cố gắng không phá hư thân thể của hắn. Nhưng sau khi kết thúc ta và Mặc phải quan sát trong vòng hai giờ để bảo đảm hắn không biến thành tang thi."

Hai ngươi không có ai lên tiếng, Tần Lạc cũng không trông chờ được giờ phút này bọn họ còn có thái đó bình thường nào, đi theo Mặc lên lầu.

Tần Lạc đem Đới Thiên Tình đưa vào 1 căn phòng mà Lưu thẩm vừa mới quét dọn, thời điểm đóng cửa lại, nước mắt Đới Thiên Tình rơi xuống, hắn nghe thấy Diệp Thần và Phương Hiểu Vũ đang gào khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top