Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Phương Hiểu Vũ, Diệp Thần ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Đới Thiên Tình đang dùng tứ chi bám dính lên trần nhà.

Cố Thuận Dương há hốc mồm, mãi mới có thể khép miệng lại được: "Người này bị Spider Man bám vào người …"

Đới Thiên Tình nhịn không được nhỏ giọng oán giận: "Ta không phải nói, hiện tại đừng cho bọn họ vào sao, ta như thế này …"

Nói còn chưa xong, người từ trên trần nhà rơi xuống, ba 1 tiếng rớt bịch xuống đất.

Mặc nhếch miệng cười nhìn Đới Thiên Tình giãy dụa mãi mới có thể đứng lên, sờ sờ cằm: "Như thế này không phải tốt lắm sao, vừa nãy ngươi còn không biết làm cách nào để đi xuống."

Tần Lạc khoé miệng co giật, cố gắng nhịn cười: "Chúng ta còn tưởng phải mang thang đến, có thể đi xuống nhanh như vậy cũng rất tốt, bớt được khối việc."

Diệp Thân đi đến trước mặt Đới Thiên Tình, ngón tay run rẩy sờ mặt hắn, không thể tin được người này còn sống đang đứng yên ổn trước mặt mình.

Trước mặt mọi người, Đới Thiên Tình có chút xấu hổ nhưng vẫn đem mặt dán lên tay Diệp Thần, trong lòng hồi hộp, chậm rãi hỏi: "Ta biết thành như vậy, ngươi còn chấp nhận ta không?"

Diệp Thần tỉ mỉ nhìn hắn, nước mắt rơi xuống, nức nở nói: "Đương nhiên , 3 người chúng ta vĩnh viễn cũng không tách ra."

Phương Hiểu Vũ lau nước mắt, đi đến vươn tay đem hai người bọn họ ôm vào trong lòng.

Sau đó mấy người trở về phòng khách, Đới Thiên Tình vẫn chưa thích ứng được những thay đổi trong thân thể của mìn, khi hắn bước xuống thang bộ dạng quỷ dị. Mấy người chỉ cảm thấy thú vị nhưng Lưu thẩm bị doạ, cho rằng hắn là yêu nghiệt ánh mắt nhìn hắn mang theo đề phòng, còn kéo Tần Lạc sang 1 bên, nói nhỏ, bảo Tần Lạc đến phòng Tần lão gia tử thắp hương để xua đi tà khí trong nhà.

Đới Thiên Tình nhĩ lực đều tăng lên, nghe rất rõ ràng, xấu hổ. Bởi vì tiến hoá cho nên làn da trắng nõn biến thành màu đỏ ứng, khiến cho Diệp Thần trợn mắt nhìn chằm chằm.

Tần Lạc cảm thấy chuyện này không thể gạt Lưu thẩm, thừa dịp đông đủ mọi người, đem chuyện Đới Thiên Tình đã tiến hoá thành công không còn là nhân loại bình thường nữa giảng giải 1 lần. Bởi vì có Lưu thẩm cho nên Tần Lạc không nói hết toàn bộ nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Đối với danh từ huyết tộc này, bọn họ không xa lạ nhưng người trong truyền thuyết đó lại đang xuất hiện bên cạnh mình, không thể không khiến mọi người tò mò.

Tuy rằng nhìn bề ngoài, Đới Thiên Tình không có biến hoá gì nhưng 2 người thân thiết với hắn nhất Phương Hiểu Vũ, Diệp Thần đều có thể cảm nhận được hắn đã thay đổi khác hẳn trước kia. Cả người dường như được tẩy rửa, bỏ đi toàn bộ bụi bặm thế tục, mang theo 1 khí chất cao quý.

Phương Hiểu Vũ tò mò muốn Đới Thiên Tình há mồm, xem răng nanh của hắn có biến hoá gì không.

Mặc liếc hắn một cái thản nhiên nói: “Huyết tộc chỉ có khi hút máu con mồi hoặc cực gì nổi giận mới có thể bại lộ răng nanh, nếu ngươi thực sự muốn nhìn như vậy có thể để cho hắn cắn một cái."

Phương Hiểu Vũ lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, chân chó nói cho hắn biết: "Lão đại a, về sau có yêu cầu gì cứ việc sai bảo nhưng chuyện gặm cổ hút máu thì miễn cho." Không khí nhất thời được thoải mái không ít, Lưu thẩm chỉ liên tục niệm A di đà phật còn sống là tốt, rồi vội vàng đi.

Đới Thiên Tình thấy mấy người chỉ kinh ngạc chứ không có bài xích hắn trong lòng lúc này mới hoàn toàn yên tầm. Nói thật, biến thành huyết tộc, trong lòng hắn vô cùng cao hứng. Có thể sống, không bị bệnh độc tang thi ăn mòn rồi biến thành loại chỉ biết giết chóc, đã là ông trời ban ân. Hiện tại trong lời nói của Tần Lạc hắn còn cao cấp hơn tang thi, có ký ức, có năng lực đối với hắn mà nó dường như đã dành được giải thưởng lớn.

Tuy Tần Lạc nói huyết tộc tương tự như quỷ hút máu nhưng cũng giải thích với mọi người, Đới Thiên Tình càng thiên về tính hướng của con người hơn. Hắn đối với máu không có nhiều khát cầu như những huyết tộc khác, nếu có thể tận lực kiềm chế được nhu cầu này thì sinh hoạt của hắn không khác gì những người bình thường. Duy nhất khác là hắn có được 1 số năng lực của huyết tộc, hiện tại hắn chưa thích ứng được thân thể mới của mình cho nên sẽ có điểm bất tiện, nhưng chỉ cần chậm rãi thích ứng, thể chất đặc biệt của huyết tộc đối với hắn chỉ có lợi. Tối thiểu hắn sẽ không cần lo lắng bị tang thi đả thương.

Phương Hiểu Vũ, Diệp Thần vừa cao hứng lại hâm mộ, dù sao tỷ lệ thành công trong cái 1 phần 1 vạn may mắn này không phải ai cũng có thể làm được.

Anh em 3 người không biết nên cảm tạ Tần Lạc như thế nào, Tần Lạc thản nhiên nói: "Trong cái thời thế sống hôm nay không biết ngày mai, nếu mọi ngươi có thể có gặp nhau cũng là 1 cái duyên. Về sau còn cần phải chiếu cố đến nhau nhiều hơn, tranh thủ sống càng lâu càng tốt."

Nói đến tình huống bên ngoài, mấy người không tránh khỏi cảm thán, bọn họ không phải là thân nhân, chỉ là trong sinh tử mới hình thành tình nghĩa, phảng phất trong không trung có sợi giây vô hình buộc mọi người lại với nhau.

3 anh em muốn gặp ngoại công Tần Lạc và Lưu thúc, chủ động hỏi tình hình của hai người hiện giờ. Tần Lạc đưa ngoại công và Lưu thúc đến phòng khách, tiểu Khoa ngủ cả buổi chiều thức dậy đang làm loạn cũng ôm xuống. Về sau đều phải sinh hoạt dưới 1 mái nhà, quen thuộc càng nhiều càng tốt.

Tìm lão gia nhìn thấy có nhiều người, vô cùng vui vẻ chạy đến muốn mọi người cùng chơi trốn tìm. Tần Lạc phải dỗ dành để người đi xem hớn hở cùng sói xám. Lưu thúc ngoan ngoãn ăn kẹo Tần Lạc đưa cho, tiểu Tần Khoa nghe lời gọi thúc thúc bá bá, Diệp Thần khác hẳn với thời điểm Tần Lạc nhìn thấy ở mạt thế, cả người ôn nhu rất nhiều, hình như rất thích Tần Khoa.

Tần Lạc đêm miệng vết thương của Lưu thúc mở ra, mấy người đều hít 1 hơi, đặc biệt là 3 anh em, trong mắt đều hiện lên sự đau lòng. Nếu nói Tìm gia gia là ân nhân, Lưu thúc càng là cha chú của 3 người. Thấy được hắn bị ác nhân làm cho thành người ngu ngốc, trong lòng 3 người vô cùng khổ sở, lúc này lại thấy hắn bị cắn có khả năng biến dị, trong lòng ít nhiều cũng không thoải mái. Tuy rằng không khó nhìn thấy tốc độ lây nhiễm của Lưu thúc khá chậm so với Cố Thuận Dương có nhanh hơn 1 chút nhưng nếu so sánh với Đới Thiên Tình vừa nãy thì không khác ốc sên đang bò. Nhưng chung quy trong lòng không đành lòng, đôi mắt đều đỏ.

Lưu thúc cũng là thân nhân của Tần Lạc, cậu tự nhiên cũng không chịu nổi, thở dài nói: "Lưu thúc bị nhiễm không ổn định, tuy rằng ta có thể khẳng định thúc tiến hoá thành bán thi người, nhưng tiến hoá trong bao lâu thì ta không nói chính xác được. Hiện tại Lưu thúc chỉ như là 1 đứa trẻ, nếu sau khi biến dị không khắc chế được dục vọng muốn ăn thịt người thì khả năng bạo phát đả thương người, thậm chí là giết người rất cao. Sau khi tiến hoá bán thi người thân thể sẽ mình đồng da sắt, hơn nữa nguyên bản Lưu thúc còn có công phu trong người, cho dù ta có đem thúc khoá vào trong phòng cũng chưa chắc sẽ an toàn. Cho nên … hai ngày nữa ta muốn làm 1 cái xích sắt, đem thúc trói vào đến lúc nào có thể khống chế được bản thân mới thôi."

Nói ra những lời này trong lòng Tần Lạc cũng rất khó chịu nhưng trừ cái này ra không còn biện pháp nào khác, bất quá nếu Lưu thúc có thể thuận lợi tiến hoá, nói không chừng não bộ bị hư tổn cũng sẽ được chữa trị. Tần Lạc trong lòng chỉ có thể cầu nguyện ông trời hãy ban thêm cho cậu 1 kỳ tích nữa.

Mấy người cũng không nói chuyện, đối với Mặc cho dù Tần Lạc muốn làm gì hắn cũng không có ý kiến, Cố Thuận Dương cảm thấy chuyện này trọng đại, hắn không có tư cách nói chuyện chỉ là trong lòng quyết định, về sau chú ý chăm sóc Lưu thúc. Anh em 3 người gật đầu, cũng biết chuyện này không thể chủ quan được. Tuy rằng làm như vậy với Lưu thúc trong lòng mọi người đều không vui, nhưng nếu mặc kệ , nói không chừng Tìm gia gia, Lưu thẩm, Tần Khoa đến lúc đó sẽ bị Lưu thúc ăn luôn. Chuyện này càng là thứ bọn họ không muốn nhìn thấy.

Tần Lạc chủ động đề cập đến chuyện thuốc của Cố Khuynh Dương, cậu tính toán sau khi ăn xong cơm chiều, tự mình đến bệnh viện 1 chuyến. Tính toán trộm lẻn vào kho để lấy thuốc, Cố Thuận Dương nguyên bản cũng định đến tối thì đi trộm thuốc, không muốn tiếp tục làm phiền đến Tần Lạc, lúc này nghe thấy Tần Lạc nói như vậy trong lòng tăng thêm sự cảm động. Hắn không muốn Tần Lạc mạo hiểm, nếu bản thân mình sẽ không bị tang thi đả thương thì mình đi là an toàn nhất, Đới Thiên Tình cũng muốn đi cùng, nếu hắn đã không sợ bị lây nhiễm thì còn sợ gì nữa.

Đối với đề nghị của hai người, Tần Lạc phản đối, 1 Cố Thuận Dương hiện tại đang bị truy nã, quân đội hiện tại đang muốn cái đầu của hắn đến phát điên rồi, 2 là sở nghiên cứu nhãn tuyến không ít, với biến đổi của hắn như vậy, khẳng định sẽ khiến bọn chúng chú ý đến, hiện tại nếu hắn đi ra ngoài không khác gì nằm gọn trong lòng bàn tay bọn chúng. Mà Đới Thiên Tình trước mắt còn không thế thích ứng được cơ thể của mình, nếu đi cùng Cố Thuận Dương, cũng chỉ là mua 1 tặng 1.

Trước mắt giá trị vũ lực cao nhất chỉ có cậu và Mặc, Mặc đối với nguy hiểm chỗ nào cũng chẳng quan tâm chỉ cần ở cùng với Tần Lạc là được. Đới Thiên Tình hiện tại không ổn định, Tần Lạc cũng không biết liệu có phát sinh tình huống bất thường nào không, cho nên chỉ có Mặc ở lại là thích hợp nhất.

Nói đến nói đi, mấy người dường như cũng hiểu được, Tần Lạc chỉ muốn nói cho mọi người biết hiện tại cậu đảm nhiệm chuyện đi lấy thuốc cho Cố Khuynh Dương. Chỉ cần Diệp Thần vẽ cho cậu bản đồ địa hình nơi đó là được.

Nơi đó cách trung tâm truyền máu không xa, nếu có thể thuận lợi Tần Lạc cũng muốn đến nơi đó. Vạn nhất Đới Thiên Tình không khống chế được khát vọng uống máu, cậu còn có thể có dự phòng trước, tránh cho lúc đó lại gây thêm nhiều chuyện phiền phức.

Diệp Thần kiên trì muốn đi theo, hắn chẳng những quen thuộc mọi ngóc ngách trong bệnh viện mà nhưng bác sĩ y tá trong đấy hắn cũng quen biết, đến lúc đó không chỉ tiết kiệm được thời gian mà có tránh được nhiều phiền toái.

Tần Lạc biết Diệp Thần sẽ tiến hoá thành dị năng giả có năng lực chữa trị, có khả năng hiện tại đã biến dị nhưng vẫn chưa có cơ hội bộc lộ ra bên ngoài. Cậu cũng lo lắng Diệp Thần bị lây nhiễm, cho nên khá do dự lời thỉnh cầu của hắn. Phương Hiểu Vũ thấy Diệp Thần muốn đi chết sống cũng phải đi theo. Cuối cùng Tần Lạc không còn cách nào khác, chỉ có thể mang theo 2 người. Bất quá cậu không muốn cứu được 1 người thì hại 1 người khác, cho nên nếu hai người muốn đi theo nhất định phải làm tốt công tác phòng hộ cho bản thân và đặc biệt phải nghe theo sự chỉ huy của cậu không được mạo hiểm.

Mấy người bàn chuyện 1 lúc, Tần Lạc biết Lưu thẩm không biết sẽ có nhiều người đến cho nên sẽ không chuẩn bị thức ăn, đi vào phòng bếp nhờ Lưu thẩm nấu thêm mấy món, còn những thức ăn khác để lấy từ không gian của cậu ra.

Lưu thẩm chưa kịp chuẩn bị bữa tối, nhìn thấy Tần Lạc lấy ra 1 đống đồ ăn đã nấu chín. Nhịn không được cầm lấy 1 vò thịt vẫn còn tươi ngon, cảm thán: "Di truyền này rất tốt a."

Bữa tối phong phú kèm theo 1 ít nhạc cổ điển vang lên, mấy người bọn họ đều cảm thấy như được quay lại những ngày trước, rời xa nguy cơ bên ngoài. Lưu thẩm sau khi ngồi xuống, ân cần nói với Cố Thuận Dương , nàng nấu xong cháo bổ dưỡng vẫn còn nóng, nếu Cố Khuynh Dương tỉnh lúc nào cũng có thể lấy cho hắn ăn. Cố Thuận Dương hai con mắt đỏ hoe, cảm kích gật gật đầu, lúc này mọi người mới bắt đầu dùng bữa tối.

Ăn uống no đủ, 3 người Tần Lạc bắt đầu chuẩn bị cho lần hành động buổi tối, cũng may hiện tại đã vào tháng 10, thời tiết không nóng nên có mặc thêm mấy lớp quần áo và đeo găng tay da là có thể phòng hộ cho bản thân rồi.

Tần Lạc lái xe mang theo 2 người xuất phát, thiếu cảm giác của Mặc nên cậu không thể không cẩn thận. Nhưng không biết tại sao, buổi tối hôm nay có khá ít xe tuần tra, chỉ trong 1 thời gian ngắn 3 người đã tới gần bệnh viện.

Từ xa nhìn lại, bên trong bệnh viện các phòng không thấy mở đèn, phía bên ngoài 1 người cũng không thấy có. Những chiếc xe bị vứt bỏ ở đấy đều bị phá huỷ, tạp chí, giấy bao đều bị gió thổi bây tứ tung nhìn không khác cảnh tượng phim kinh dị buổi tối thường chiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top