Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Chuyện này hoàn toàn Tần Lạc không thể ngờ được, nhìn những tang thi binh lính đang chen chúc đứng đó dường như bên trên hành lang còn nhiều hơn, Tần Lạc nhíu mày, tuy rằng ánh sáng không đủ mạnh nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ, không ít binh lính đều có súng trên tay, nhìn chung quanh tường, mặt đất không có vết đạn cũng không có vỏ đạn rơi ra, càng khoa trương hơn chính là 1 thi thể tang thi bị giết chết cũng không có.

Tần lạc vẻ mặt càng nhíu chặt hơn, nếu bị tang thi tập kích vậy thì tại sao không dùng súng? Lại nói, quân đội vũ khí trang bị như vậy mà còn không thể thoát thân ra ngoài an toàn, vậy đến bao nhiêu tang thi tập kích, tại sao khi tiến vào bệnh viện bọn họ không nhìn thấy? Nếu không phải bị tang thi tập kích vậy thì vì nguyên nhân nào khiến cho toàn quân bị diệt? Càng khoa trương hơn chính là, bọn họ vẫn còn chỉnh tề như vậy?

Lắc đầu, cái này không quan trọng, việc quan trọng bây giờ chính là bọn họ nên thoát khỏi nơi này bằng cách nào.

Nếu như là Tần Lạc của 10 năm sau, không gian cường đại, thân thủ cao cường, xuyên qua đám tang thi này rút ra ngoài không phải là chuyện khó nhưng Tần Lạc hiện tại tiến lên chỉ có thể làm đồ ăn nhanh cho tang thi.

Cậu cẩn thận quay lại đường cũ, che chắn lại cửa hông, rời khỏi kho hàng.

Tuy Tần Lạc mới rời khỏi 20 phút nhưng Phương Hiểu Vũ và Diệp Thần đều lo lắng đang chuẩn bị đứng dậy đi tìm thì thấy Tần Lạc bình yên trở về, hai người yên tâm. Bất quá hiện tại tang thi bên ngoài càng lúc càng nhiều đã quây chặt cửa chính, cửa sắt chắc chắn với tình trạng bị tang thi va đập đều đã biến hình, phỏng chừng không kiên trì được bao lâu.

Tần Lạc đem tình huống phía dưới nói 1 lần, hai người sắc mặt cực kỳ khó coi. Bất cứ ai cũng không muốn, tại sao lại có nhiều tang thi binh lính ngăn chặn kho hàng như vậy.

Tần Lạc nhìn cửa sắt hiệu thuốc đã biến dạng với lực phá hoại của tang thi, cửa này khả năng chỉ còn chịu đựng được 20 phút. Ba người bọn họ phải nhanh chóng nghĩ ra biện phát rời hiệu thuốc mà hịên tại khả năng duy nhất chỉ còn thông đạo tạm thời thông đến hành lang đi bộ bên ngoài. Nơi đó tiếp giáp với lầu 4, đến nơi đó rồi mới tìm biện pháp thoát thân.

Diệp Thần cắn môi, từ kho hàng nối thẳng đến bãi đỗ xe và cách thông đạo tạm thời 10 thước, như Tần Lạc đã nói, nhiều tang thi binh lính tập trung ở phương hướng bãi đỗ xe, bọn họ cho dù muốn đào tẩu từ thông đạo cũng vô cùng khó khắn, nếu như không có hắn liên luỵ không chừng hai người bọn họ còn có thể chạy nhanh hơn nhiều.

Phương Hiểu Vũ nắm chặt tay xe lắn, quyết định cho dù bỏ cái mệnh này cũng tuyệt đối không thể để cho Diệp Thần và Tần Lạc có chuyện gì.

Tần Lạc nhìn sắc mặt của hai người cũng đoán được vài phân, nghiêm mặt nói: "Hai người các ngươi ai cũng đừng nghĩ vớ vẩn, cũng không được làm chuyện nguy hiểm "xả thân cứu người", ta nếu dám mang hai người các người đi thì chắc chắn có thể đưa hai ngươi an toàn trở về. Tuy rằng có thể hơi khó khăn 1 chút nhưng không cần các ngươi phải hy sinh thân mình."

Diệp Thần cười cười nói: "Chúng ta tin tưởng người, không nghĩ quẩn."

Tần Lạc nguýt hắn: "Có nghĩ hay không trong lòng người rõ nhất." Tiếp vỗ vỗ Phương Hiểu Vũ ý bảo hai người nâng Diệp Thần đi xuống.

Cẩn thận ở bên trong khoá cửa hông lại, Tần Lạc vẫn như trước mở đường, Phương Hiểu Vũ đẩy Diệp Thần theo sau.

Bởi vì biết cuối chỗ rẽ có rất nhiều tang thi, ba người càng thêm cẩn thận, tuy rằng trong kho hàng độ ấm thấp nhưng Phương Hiểu Vũ và Diệp Thần vẫn đổ mồ hôi lạnh. Tuy Tần Lạc đã nói qua, bởi vì binh lính rất nhiều lại không ngừng chuyển động cho nên giấy ma xát mặt đất phát ra tiếng sàn sạt không lớn. Thanh âm không lớn, nhưng nếu không chú ý sẽ không nghe được. Mắt thấy đến chỗ rẽ, ba người dừng lại, Phương Hiểu Vũ và Diệp Thần hô hấp dồn dập.

Tần Lạc thăm dò tình hình, toàn bộ tang thi binh lính đều ngăn ở cửa lớn không có cách nào đi qua. Bên kia thông đạo tuy rằng cũng không ít tang thi nhưng so với bên này thì không đáng kể.

Trong lỗ tai không ngừng truyền đến thanh âm sàn sạt, dễ dàng tưởng tượng ra số lượng tang thi khổng lồ, Diệp Thần cảm thấy nếu hắn còn nhìn chằm chằm chỗ rẽ, khả năng sẽ không tài nào thở tiếp được nữa, đành phải cắn môi cúi đầu, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại. Không nghĩ tới khi cúi đầu nhìn thấy chỗ mũi chân mình có 1 vật nhỏ kỳ quái, hắn khom người nhặt lên, chưa kịp nhìn kỹ thì Tần Lạc đã quay trở lại, Diệp Thần tiện thể nhét vật đó vào túi áo.

Tần Lạc hạ giọng nói với hai người: "Chút nữa ta sẽ đem tang thi bên này dẫn dắt đi, thời điểm ta chạy, Phương Hiểu Vũ ngươi đừng có hành động gì, trực tiếp đẩy Diệp Thần chạy vào thông đạo tạm thời."

Diệp Thần vừa nghe liền nóng nảy: "Dẫn toàn bộ tang thi đi nơi khác? Nơi này tổng cộng có 3 phương hướng, ngươi căn bản là muốn chui đầu vào rọ, làm sao có thể thoát được ra ngoài. Ta bị thương, chạy cũng không chạy nhanh được còn không bằng để ta đi dẫn tang thi, hai người các ngươi còn có cơ hội chạy thoát."

Phương Hiểu Vũ không đồng ý: "Ngươi đi vào trong tang thi làm sao có thể sống được, ta da dầy thịt béo vừa nãy bị tang thi cắn cũng không việc gì, để ta đi đi."

Tần Lạc trừng mắt nhìn hai người: "Trong nhà ta còn già trẻ phải nuôi, trong không gian còn cất 1 đống đồ lớn, ta không tính đến chuyện chết sớm như vậy. Nếu nói cho các ngươi biết việc ta dẫn dụ tang thi rời đi thì khảng định có biện pháp trở về. Hai người các ngươi nếu còn do do dự dự chờ ta, đến lúc ta chạy được còn các người chậm chạp, rồi thì lúc đó cả 3 chúng ta mới trở thành đồ ăn của đám tang thi. Còn có Phương tráng sĩ để ta nhắc cho ngươi nhớ, vừa nãy sở dĩ ngươi không có bị thương thì nên cảm tạm bộ răng giả tình yêu của vị tang thị bá bá kia."

Phương Hiểu Vũ xấu hổ, Diệp Thần vẫn không yên tâm: "Ngươi định thoát thế nào nhiều tang thi như vậy, lại nói nếu ngươi bị cào hoặc cắn, đến lúc đó cho dù có trốn được thì tám chín phần cũng biến thành tang thi."

Tần Lạc trấn an: "Phàm là những người tiến hoá thành dị năng giả đều có kháng thể bên trong chống lại được bệnh độc tang thi, ta tuy không phải là dị năng giả nhưng kháng thể của ta còn cao hơn. Điểm này các người không cần lo lắng, nếu ta không đuổi theo đến lúc đó các người lại dùng cái chết tạ tội cũng không muộn, bất quá ta cảm thấy hai ngươi không có cơ hội này."

Diệp Thần cắn chặt răng: "Tìm gia gia đối với chúng ta có ân, ngươi nếu xảy ra chuyện gì 3 người chúng ta cho dù không chết cũng sẽ áy náy cả đời. Cái đó còn khó chịu hơn cái chết."

Tần Lạc khoác vai hai người, nghiêm mặt nói: "Tin tưởng ta, những ngày sau của chúng ta còn dài."

Diệp Thần không nói nhiều nữa, không phải hắn không tin Tần Lạc, chỉ là 1 đám rậm rạp đầy tang thi khiến lòng hắn lạnh lẽo.

Phương Hiểu Vũ gằn từng chữ: "Nhất định phải sống trở về."

Tần Lạc gật đầu: "Hiện tại ta cho hai ngươi 1 phút chuẩn bị, sau đó ta sẽ lao ra dụ tang thi rời đi, chỉ cần nghe thấy ta kêu chạy, Phương Hiểu Vũ ngươi nhất định phải nhanh chóng đẩy Diệp Thần đi vào thông đạo."

Phương Hiểu Vũ gật đầu, 1 phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Tần Lạc lao ra chỗ rẽ, chạy 1 đường vòng, đem toàn bộ tang thi ở thông đạo gần đó và phân nửa tang thi còn lại đều chậm rãi đuổi theo cậu.

"Chạy, chạy mau …"

Phương Hiểu Vũ không nhìn thấy Tần Lạc, chỉ nghe được tiếng nói, hắn nhanh chóng đẩy Diệp Thần lao vào thông đạo tạm thời.

Thông đạo là 1 hình xoắn ốc dốc thẳng về phía trước, hai bên vách tường đều có đèn khẩn cấp. Phương Hiểu Vũ cảm thấy trong cuộc đời này của hắn dường như đây là lần chạy trốn đau khổ nhất, hắn thậm chí có thể nghe được thanh âm gặm nuốt của đám tang thi phía sau. Nhưng trong lòng như có ám chỉ, chỉ cần không quay đầu lại, chỉ cần cứ tiếp tục chạy như vậy, chắc chắn Tần Lạc sẽ không gặp chuyện gì.

Diệp Thần cảm giác được cánh tay mình có nước rơi, hắn biết Phương Hiểu Vũ đang khóc, bởi vì hắn cũng nghe được thanh âm cắn nuốt đó, hắn không dám quay đầu lại, hắn sợ căn bản Tần Lạc không có chạy đến đây.

Thị lực có thể nhìn được rõ ràng, đã thấy được hành lang đi bộ bên ngoài, Phương Hiểu Vũ chạy chậm lại, cắn răng quay đầu lại, phía sau không có thân ảnh của Tần Lạc chỉ có hơn 10 tang thi đang chạy đến.

Trong nháy mắt đó, ánh mắt Phương Hiểu Vũ đỏ rực, cầm lên khảm đao, ngón tay trắng bệch, Diệp Thần cũng đứng lên, gậy bóng chày cũng được hắn nắm trong tay, hai người đã không có ý định sống trở về, chỉ muốn sống mái với đám tang thi này.

Vừa lúc đó bỗng nhiên 1 tiếng vang nhỏ, 1 chiếc đầu tang thi bị chém xuống. Một bóng người nhem nhuốc nhưng vô cùng mạnh mẽ lao tới, hướng về phía hai người.

Tần Lạc nhìn thấy bộ dạng của hai người thì biết được bọn họ đang định làm gì, vừa cảm động lại bực mình, nhưng lúc này không chạy trốn còn có thể làm gì, cậu chạy nhanh tới đem Diệp Thần ấn xuống xe lăn, đẩy thẳng về phía trước, vừa chạy vừa gào to: "Phương Hiểu Vũ ngươi còn không chạy."

Phương Hiểu Vũ sửng sốt chừng hai giây rồi mới chạy như điên đuổi theo hai người, hắn nhân cơ hội quay đầu nhìn lại phía sau, nhịn không được chửi bậy: "Cái đệt, toàn bộ quân đội hả."

Tần Lạc đương nhiên biết phía sau đuổi theo là toàn bộ quân đội tang thi, cậu đem xe lăn trả lại cho Phương Hiểu Vũ. Giơ tay lên, 1 đồ vật bị bọc trong ni lông đặt lên mặt đất.

"Đừng nhìn, chạy đi, ta lập tức đuổi theo." Tần Lạc nói với Phương Hiểu Vũ xong liền đem nilông thứ kia xé rách.

Phương Hiểu Vũ nghe lời cắm đầu chạy nhưng cũng không quên quay lại nhìn, nhờ có ánh trăng hắn có thể thấy rõ ràng, thứ kia là một người, không, là một thi thể.

Tần Lạc cũng không dám trì hoãn, đêm thi thể bỏ lại rồi nhanh chóng đuổi theo, phía sau tang thi đuổi đến, vây quanh cắn nuốt thi thể, răng rắc, thanh âm cắn nuốt huyết nhục khiến người khác nhịn không được muốn nôn mửa.

Ba người rốt cuộc an toàn thông qua hành lang, đi tơi phòng bệnh lầu bốn, tang thi phía sau cũng không còn thấy bóng dáng. Diệp Thần hoàn hảo vẫn luôn ngồi trên xe lăn nên không mệt mỏi, Phương Hiểu Vũ đẩy xe một đường chạy như điên, đặc biệt thông đạo lại là 1 con dốc, lúc này đã thở hổn hển như trâu. Tần Lạc tuy rằng được tôi luyện ở mạt thế 10 năm nhưng cái thân thể này thì chưa được như vậy. Trải qua 1 phen khổ chiến, thoát thân, bọn họ cũng quá mệt mỏi.

Nếu còn tiếp tục gặp nhiều tang thi với tình trạng của 3 người như vậy khó có thể chạy thoát, nên 3 người quyết định tìm một chỗ trốn trước đã, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi nghĩ cách thoát ra ngoài.

Vừa vặn bên trái có 1 căn phòng mở cửa, Tần Lạc cẩn thận nhìn qua, bên trong trống trơn, không có người nào, liền hướng hai 2 khoát tay, Phương Hiểu Vũ đẩy Diệp Thần tiến vào sau đó nhanh chóng khoá cửa phòng.

Ba người lúc này mới dám thở mạnh, Phương Hiểu Vũ tê liệt ngã ngồi xuống đất: "Ai ui con mẹ nó, tại sao chỗ này lại lắm tang thi binh lính như vậy, thiếu chút nữa thì ta đã bị ăn sạch rồi."

Diệp Thần đưa ngón tay lên miệng, bảo hắn nói nhỏ lại, Phương Hiểu Vũ lập tức câm miệng.

Diệp Thần nhịn không được trêu chọc hắn: "Thời điểm ngươi tham gia quân ngũ không phải rất được hoan nghênh sao? Đều là huynh đệ của mình đó, lúc người giải ngũ liền khóc lóc, chết cũng không buông tay cho ngươi đi, không còn cách khác ngươi chỉ có thể nháy mắt nhờ ta."

Phương Hiểu Vũ nhớ tới các chiến hữu, nhịn không được thở dài: "Nói thật, nhìn thấy nhiều huynh đệ tham gia quân ngũ biến thành như vậy, trong lòng ta vô cùng khó chịu."

Diệp Thần thở dài, vỗ vỗ vờ vai hắn: "Ta hiểu, bọn họ đều là những nam nhi bảo vệ quốc gia …"

Phương Hiểu Vũ lắc đầu thở dài: "Ngươi không hiểu, chưa từng nhập ngũ thì không thể trải nghiệm được tinh thần sóng vai chiến đấu cùng nhau, bất quá hiện 3 người chúng ta cũng được cho là sóng vai chiến đấu..."

Dịêp Thần gõ đầu hắn: "Trên cơ bản đều là Tần Lạc chiến đấu, hai chúng ta đều là gánh nặng."

Phương Hiểu Vũ xấu hổ gãi đầu, nhớ tới thi thể mà Tần Lạc dùng để dụ tang thi nhịn không được hỏi: "Thi thể kia ở đâu ra vậy?"

Diệp Thần không nhìn thấy được, ngạc nhiên nhìn Phương Hiểu Vũ: "Thi thể nào?"

Phương Hiểu Vũ quay đầu nhìn Tần Lạc thấy Tần Lạc im lặng không biết đang suy nghĩ gì liền đẩy đẩy: "Nghĩ gì đó?"

Tần Lạc lau lau mặt: "Không, không nghĩ cái gì, vừa nãy các người nói cái gì."

Phương Hiểu Vũ đi qua thần thần bí bí hỏi: "Thi thể a, thi thể ngươi dùng để dụ tang thi ở chỗ nào?"

Tần Lạc cười khẽ: "Làm sao, sợ hãi? Sợ ta đem ngươi làm thịt rồi giấu đi, sau đó mang đi cho tang thi ăn?"

Phương Hiểu Vũ chậc 1 tiếng: "Ngươi nếu muốn giết chúng ta thì lúc trước sẽ không cố sức cứu lại nói nếu chỉ có 1 mình ngươi thì căn bản không cần phải phiền phức đi dụ tang thi như vậy."

Diệp Thần nãy giờ không nói gì, vừa nãy Tần Lạc im lặng tuy rằng không có biểu tình gì nhưng trực giác nói cho hắn biết lúc đó Tần Lạc phi thường phi thường bi thương.

Tần Lạc chà xát mặt, nửa giỡn nửa nghiêm túc: "Ba cỗ thi thể đó, thời điểm ta Tần Khoa và Mặc đi công viên trò chơi gặp được chúng. Bọn chúng ra tay trước, Mặc giết chết 1 tên, ta không còn cách nào khác phải giết luôn 2 tên còn lại. Cố Khuynh Dương cũng bởi vì như vậy vẫn luôn bám sát ta để truy tìm, hôm nay ta đem chúng ra xử lý như vậy tên kia cũng không thể đuối theo tìm chứng cứ nữa."

Phương Hiểu Vũ lòng còn sợ hãi, lấy thân thủ của Tần Lạc nếu muốn chạy thoát ra ngoài rất đơn giản nhưng hắn cùng Diệp Thần thì nhất định không được, nhịn không được than thở: "Hoàn hảo còn 3 cỗ thi thể này, nếu không hôm nay người bị gặm nuốt chính là ta và Diệp Thần."

Diệp Thần tức giận đập đầu hắn: "Cho dù không có 3 thi thể này Tần Lạc cũng không phải là loại người sẽ bỏ lại bằng hữu."

Phương Hiểu Vũ cũng thuận miệng cảm thán, hoàn toàn không có ý tứ gì khác, thấy Diệp Thần mắng mình mới cảm thấy lời mình nói không ổn, có chút thấp thỏm nhìn về phía Tần Lạc.

Tần Lạc nhún nhún vai: "Ta sẽ không để ý nhưng nếu chút nữa thời điểm tang thi vây đến ta sẽ nhớ rõ nên ném ngươi ra ngoài làm mồi cho bọn chúng."

Phương Hiểu Vũ cười lấy lòng: "Ta chính là 1 thô nhân không có văn hoá, ngài đại nhân đại lượng aaa..."

Diệp Thần chợt nhớ tới đồ vật kỳ lạ mình nhặt được, lấy ra đưa cho 2 người: "Các ngươi nhìn xem đây là cái gì? Vừa nãy ở chỗ rẽ kho hàng ra nhặt được, nhìn có vẻ kỳ lạ."

Phương Hiểu Vũ lết đến, cẩn thận nhìn kỹ, đây là 1 vật có hình dạng giống ngón tay, mặt trên được phủ 1 lớp bạch kim, hai đầu hai bên đều nhô ra 1 điểm nhỏ, ở giữa có 1 mặt trong suốt, 1 mặt có màn hình loại nhỏ.

" Vật này nhìn cổ quái?" Phương Hiểu Vũ nhịn không đựơc than thở, theo thói quen quay đầu hỏi Tần Lạc: "Thứ này người gặp qua chưa?"

Tần Lạc sắc mặt cự kỳ khó coi, không trả lời, chỉ cầm lấy thứ đó.

Diệp Thần cau mày: "Ngươi nói thứ này có liên quan đến chuyện những binh lính bị biến thành tang thi không. Bọn họ đều được trang bị vũ khí lại không có thi thể tang thi, vậy thì tại làm sao lại biến thành tang thi? Càng kỳ quái hơn là vì sao bọn họ lại bị ở kho hàng còn ngăn chặn cửa ra vào."

Phương Hiểu Vũ thuận miệng nói: "Có gì kỳ quái, trốn tang thi nên bất đắc dĩ mới lui đến bãi đỗ xe, sau đó cảm thấy kho hàng có khả năng an toàn cho nên đều vào trong đó.

Diệp Thần lườm hắn 1 cái: "Cho dù có nhiều tang thi bao nhiêu thì những binh lính cầm vũ khí trong tay không thể không phá được vòng vây, nếu đã lui vào trong kho hàng, bọn họ vì sao lại không tiếp tục đi vào bên trong, còn tiếp tục đứng ở cửa?"

Phương Hiểu Vũ bị hỏi đến á khẩu, không trả lời được, lúng ta lúng túng nói: "Ta làm sao biết được, ta lại không giống như ngươi, tâm địa gian xảo không ai bằng."

Diệp Thần xắn tay áo muốn xông đến tẩn cho hắn 1 trận, lần này Phương Hiểu Vũ lẩn nhanh, tránh đến bên giường lè lưỡi, người còn chưa đứng vững thì chân móc phải cái gì đó ngã ngồi xuống đất. Cho tay vào kéo ra, vật kia giống với đồ leo núi, bất quá có hình dạng kỳ quái.

"Đây là cái gì? Bộ dáng thật kỳ lạ?"

Tần Lạc đang ngồi xổm nhíu mày nhìn đồ vật kỳ lạ trong tay, không biết đang nghĩ cái gì, nghe thấy Phương Hiểu Vũ hỏi, ngẩng đầu nhìn về hướng đó, đến khi nhìn rõ được thứ Phương Hiểu Vũ lôi ra, cả người bật dậy.

"Đi mau, phòng này không thể ở lâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top