Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Tần Lạc kề sát vách tường, trong phòng lại truyền đến thanh âm lục lọi.

Tiểu đội của Đao Vết Bắc bọn họ gặp được lúc đang ở phòng khám của Đới Thiên Tình, trong đó Đao Vết Bắc là người biến chủng, nếu không nhờ huyết tộc kia ra tay thì rất có khả năng Đao Vết Bắc sống sót mà về đến sở nghiên cứu, đến lúc đó hành tung của Mặc cũng bị bại lộ.

Nghe hai tên này nói chuyện của tiểu đội Đao Vết Bắc, người mà lúc đó bọn chúng truy đuổi chính là Phi Thử, cũng chính là người bị đám biến chủng này hãm hại.

Vậy thì chuyện huyết tộc lẻn vào căn cứ đã có lời giải đáp, bọn họ cũng muốn toàn bộ số liệu tư liệu của Linh đang ở trong tay Phi Thử. Nhưng điều khiến Tần Lạc không rõ chính là nếu huyết tộc đối với Linh có hứng thú như vậy thì tại sao tên kia lại bỏ qua cho Linh chính gốc.

Tần Lạc không có thấy được động tác giết người của huyết tộc kia nhưng từ vết thương trên người của Đao Vết Bắc có thể thấy được tên huyết tộc đó không đơn giản, cẩn thận nghĩ lại có khả năng trước khi tên kia bị Đao Vết Bắc "giết chết", đã cảm giác được bọn họ đang tránh trong mật thất hoặc là hắn cảm ứng được trong mật thất có Mặc, cho nên tên đó mới cố ý chọc tức Đao Vết Bắc, mục đích chính là muốn Đao Vết Bắc động thủ giết chết hắn! Nhưng tại sao hắn lại phải làm như vậy?

Tần Lạc lại suy nghĩ, bọn họ muốn có tư liệu của Linh nhưng lại không trực tiếp tìm tới con người chính gốc của hắn, lại còn trước thời điểm chiến đấu giả chết. Với bản lĩnh hiện tại của Mặc có thể khiến 1 huyết tộc e ngại sao? Hoặc là nên nói Mặc có bản lĩnh gì mà khiến 1 huyết tộc có năng lực cường đại hơn hắn sợ hãi!

"Sài ca, Sài ca ngươi xem đây là cái gì?" Thanh âm của Song Vĩ bỗng nhiên kích động: "Đệt, lão già họ Tề kia đúng là giấu kỹ mà. Thứ này mà công bố ra ngoài, thì chúng ta lập tức gặp nguy hiểm rồi."

Tần Lạc chậm rãi đi tới cánh cửa, thông qua khe hở trên cửa cẩn thận nhìn tình huống trong phòng.

Trong phòng, hai tên đó đều cao to đang nhờ vào chiếc đèn bàn tập trung nhìn cái gì đó, trong đó một người dường như đang nắm lấy vật gì đó, Tần Lạc từ đằng xa mờ hồ nhìn thấy dường như đó là 1 chiếc điện thoại trong suốt.

"Tiểu tử nhà ngươi có bản lĩnh." Sài ca cười vỗ vỗ vai Song Vĩ: "Có thứ này rồi, hai huynh đệ chúng ta lúc ở tổng bộ cũng có nhiều thể diện hơn, nói không cẩn thận người chỉ huy lần này cũng phải nhường chỗ cho chúng ta."

Song Vĩ ánh mắt tham lam, liếm môi: "Vị trí đó để cho Sài ca ngồi đi, ta chỉ muốn mỗi ngày đều có mỹ nhân đến hầu hạ là đã thoả mãn rồi."

Sài ca cười nói: "Chuyện đó không thành vấn đề, trước mắt ngươi đã lập công lớn, chơi đùa thì tính gì, cho dù ngươi có muốn mỗi ngày ăn một người tổng bộ cũng sẵn sàng chu cấp cho ngươi."

Song Vĩ nhất thời cười toe toét: "Cái này cũng nhờ Sài ca cho ta cơ hội nếu không tiểu đệ cũng không có số hưởng như vậy."

Sài ca khiêm tốn khoát tay áo: "Nếu thứ này do người tìm được, trước hết để ngươi bảo quản đi."

Song Vĩ cầm lấy thứ trong suốt kia, đeo vào như 1 chiếc vòng tay, thuận miệng hỏi Sài ca: "Ngươi nói Hoàng Xán Vân tiểu lão đầu kia chính là bị làm sao? Lấy trộm một đống số liệu cho dù đưa cho những người khác trong nhất thời cũng không hiểu được, kết quả chẳng những đem mạng sống của mình vứt đi, mà còn liên lụy một đống người."

Ngoài cửa Tần Lạc ngạc nhiên trừng lớn hai con mắt, Hoàng Xán Vân giáo sư từng là ngôi sao sáng trong lĩnh vực gien học. Cậu có nghe tỷ tỷ nói qua người này, theo lý thuyết đối phương đã qua đời hai mươi mấy năm rồi. Nhưng nghe hai người này nói như vậy chứng tỏ Hoàng giáo sư chỉ vừa mới sát hại cách đây không lâu.

Sài ca hừ lạnh: "Những lão già kia đều là nhà thông thái rởm, khoa học kỹ thuật như vậy không phải đang tạo phúc cho nhân loại sao? Nhìn hình dạng hiện giờ của chúng ta xem, không phải rất tốt sao, việc gì phải sợ bóng sợ gió, lại còn giảng một đống đạo đức nhân nghĩa, nghe càng ngứa lỗ tai."

Song Vĩ nói tiếp: "Phi Thử tiểu tử kia cũng vậy, Hoàng lão đầu mới chỉ dùng mấy cốc nước ấm là hắn đã bán mình nghe theo rồi, hiện tại bây giờ bị toàn bộ mọi người truy sát, đúng là rất xứng đáng."

Sài ca vỗ vỗ vai Song Vĩ: "Chúng ta cẩn thận đến chỗ này cũng không thể đứng mãi ở đây, đỡ để cho người khác hoài nghi."

Song Vĩ gật đầu: "Sài ca nói đúng."

Hai người xoay người đi về phía cửa chính.

Tần Lạc nếu đã biết không có người đến tiếp ứng cho bọn chúng thì làm sao có thể thả cho hai người này đi như vậy. Bất quá cậu chưa mạo muội ra tay, trực giác nói cho cậu biết, cái người tên Sài ca kia tuyệt đối sẽ không chấp nhận chia sẻ miếng thịt trên miệng cho người khác, tên đang đi phía sau Song Vĩ tư thế như chuẩn bị đang muốn ra tay hạ sát thủ.

Quả nhiên như Tần Lạc đoán được, chưa đi đến cửa, Sài ca lập tức công kích Song Vĩ, cánh tay hắn bỗng nhiên biến thành 1 bàn tay hình thú, móng vuốt hung hăng hướng tới sau lưng Song Vĩ, hiển nhiên Song Vĩ cũng không có khờ đến mức đứng yên chịu trận, dường như đã đề phòng từ trước, thân mình nhoáng lên một cái, gian nan tránh được độc thủ của Sài ca.

Sau đó y phục của hắn bị xé nát, từ đằng sau mông mọc lên 1 cái đuôi, lập tức công kích lại.

Sài ca hai chân đạp mạnh xuống đất, nhảy ra 3 thước, đuôi của Song Vĩ liên tiếp đánh lên mặt đất phát ra tiếng vang lớn.

"Qủa nhiên đúng là Sài cẩu, chỉ thích đâm sau lưng người khác." Song Vĩ hừ lạnh 1 tiếng.

Sài ca híp mắy: "Chết đến nơi rồi còn thích nói những lời vô nghĩa."

Vừa dứt lời, thân thể Sài ca kịch liệt biến hoá, 1 lang nhân cao 2 thước xuất hiện trước mặt Song Vĩ.

Song Vĩ lập tức lui về phía sau, hiển nhiên hắn đối với sự biến hoá này của Sài ca có lo lắng.

Sài ca không đợi cho hắn tìm được cơ hội nào, lập tức lao tới, đẩy ngã Song Vĩ. Hai Dị Nhân đánh nhau, những đồ vật đều bị bọn họ đụng tới phát lên tiếng kêu không nhỏ, Sài ca tuy rằng bị Song Vĩ cắn vài cái, thương tích trên vai và cánh tay chảy máu nhưng Song Vĩ còn bị vết thương trí mạng nhiều hơn, phần bụng của hắn đã bị Sài ca xé nát.

Tần Lạc nhìn ra được lực lượng của Sài ca, tuy rằng nhìn qua hắn và lang nhân không có gì khác biệt nhưng nếu để ý kỹ vẫn có thể thấy được. Sức chiến đấu của lang nhân không thể nào so sánh theo hướng song song được, nếu bên trong là một lang nhân hàng thật giá thật, với thân thể tố chất hiện giờ của Tần Lạc và không có vũ khí có lực sát thương mạnh nào, thì cậu đã nhân cơ hội chúng đánh nhau lôi kéo Diệp Thần và Phương Hiểu Vũ nhanh chóng chuồn khỏi nơi này, dù sao bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn nhiều. Bất quá với trình độ của Sài ca, tuy rằng nếu cậu bây giờ đối phó sẽ không dễ dàng nhưng tuyệt đối là 1 trận chiến ngang cơ. Dám chắc sau khi chiến đấu 1 trận với Song Vĩ thì sức lực của Sài ca cũng ít nhiều bị suy giảm, nếu cậu nhân cơ hội này ra tay, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.

Tần Lạc bên này tính toán từng chi tiết nhỏ nhặt, bên kia trận chiến đã đến hồi kết, Sài ca đã moi trái tim của Song Vĩ ra, đem bóp nát. Song Vĩ ánh mắt trợn trừng không cam tâm, run rẩy vài cái rồi không còn động đậy nữa, toàn bộ quá trình không đến 3 phút đồng hồ.

Sài ca chán ghét lắc lắc vết máu trên tay, đạp thi thể Song Vĩ hai cái rồi mới khom người ngồi xổm xuống, tư thế như muốn lấy đi vật trên tay Song Vĩ. Lúc này Sài ca đưa lưng về phía cửa, theo lý thuyết đây là lúc Tần Lạc nên xuống tay. Bất quá, Tần Lạc nhíu mày, không có làm ra bất cứ sự công kích nào, ngược lại lui về phía sau 1 bước, cẩn thận làm ra tư thế phòng thủ.

Ước chừng hai phút, Sài ca mới từ từ đứng lên, xoay người lạnh lùng nhìn về phía cửa.

"Ngươi đến đã lâu, nếu cũng là vì thứ này tại sao không dám đi lên tranh đoạt?"

Tần Lạc tuy rằng không biết vì sao đối phương lại có thể phát hiện ra mình nhưng cậu vẫn không có hành động gì, vẫn như cũ, tiếp tục tư thế phòng thủ, không phát ra bất cứ thanh âm nào khác.

Sài ca hừ lạnh: "Thi quỷ, ta đã ngửi được trên người ngươi có mùi của người chết, ngươi không thể tiếp tục lẩn trốn được đâu."

Tần Lạc nhẹ ngửi hai cái, thời điểm giết tang thi đến bây giờ trên người khó tránh khỏi những vết máu, hương vị đúng là phiền phức.

Thở dài, nếu đã không giấu được, cũng không cần tiếp tục trốn nữa, Tần Lạc dùng mũi chân rời khỏi chỗ trốn, cẩn thận tiến vào.

Sài ca không nghĩ tới hoá ra là 1 thanh niên, nhiều ít cũng bị giật mình, hắn vốn dĩ sợ hãi bên ngoài chính là Thi quỷ mà Song Vĩ nhờ giúp đỡ, mới có thể trước lúc giao hẹn nhanh chóng giết chết Song Vĩ, lúc đánh nhau thấy đối phương không tiến vào trợ giúp hắn cho rằng Thi quỷ múôn chờ cho 2 người bọn họ lưỡng bại câu thương rồi mới ra tay. Bởi vậy sau khi giết chết Song Vĩ hắn cố tình ngồi quay lưng lại, chính là muốn Thi quỷ mắc mưu.

Nhưng cư nhiên lại là 1 nhân loại, trong tay chỉ cầm 1 thanh đao. Sài ca bĩu môi, tuy rằng đối phương nhìn thấy hắn không tỏ vẻ sợ hãi nào nhưng với giá trị vũ lực của đối phương, Sài ca cảm thấy người này không thể tạo cho mình uy hiếp gì.

"Ngươi cũng rất can đảm, được, cho người toàn thây." Nói xong thân ảnh Sài ca nhoáng lên 1 cái, móng vuốt sắc bén muốn chộp lấy cổ họng Tần Lạc.

Tần Lạc thấp người xuống tránh né, đồng thời 1 đao chém ngang, Sài ca không nghĩ được đối phương lại xuất đao nhanh độc đến như vậy, vội vàng thu trảo lại, lui về phía sau, Tần Lạc lật nghiêng đao lại, liên tiếp chém ra 3 đao, đều hướng thẳng đến 2 chân Sài ca. Sài ca tay chân luống cuống tránh né, Tần Lạc lại đổi sang chiêu khác, 1 đao chém thẳng xuống đùi của đối phương. Nếu không phải Sài ca trốn nhanh, thì cái chỗ đó của hắn đã bị chém rụng rồi. Đau khiến hắn gào thét 1 tiếng, lui lại phía sau.

Tần Lạc cũng không có truy kích, chỉ đứng đó nở nụ cười giễu cợt.

Sài ca nhìn thấy nụ cười của Tần Lạc, nháy mắt đều điên lên, rống lên 1 tiếng lao về phía Tần Lạc, bất quá vết thương trên đùi khá đau khiến cho hành động của hắn có điểm hạn chế.

Tần Lạc tự nhiên biết động tác của đối phương có bao nhiêu lợi hại, đương nhiên sẽ không trực tiếp đối kháng nhưng động tác của Sài ca nhanh hơn trước rất nhiều, tuy rằng Tần Lạc kịp né tránh độc thủ của hắn nhưng trước ngức vẫn bị cào rách.

Sài ca khiêu khích liếm vết máu trên ngón tay, Tần Lạc nhìn vết thương, chỉ nhíu mày chứ khuôn mặt không hiện lên sự đau đớn.

Sài ca phẫn nộ nhe răng đánh tới, Tần Lạc thấp người tránh né, đồng thời tiếp tục bồi theo 1 vết đao trên đùi.

Tần Lạc ở mạt thế 10 năm, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, bất luận Sài ca có là người biến chủng thì cũng vẫn là lang nhân, khi bị chọc giận, khí lực và tốc độ sẽ được tăng cao nhưng trên cơ bản đều là kẻ không có đầu óc, sẽ không có tâm địa gian xảo gì cả. Sở dĩ cậu muốn chọc giận Sài ca, chính là nguyên nhân này.

Sài ca cả ngươi đều đau đến run rẩy, tạm dừng không công kích Tần Lạc, chỉ đứng tại chỗ nhe răng uy hiếp. Tần Lạc không buông tha, cẩn thận di chuyển xung quanh, thỉnh thoảng trên người Sài ca lại xuất hiện vết thương, Sài ca tuy rằng da dầy thịt béo, nếu bình thường Tần Lạc nhất thời không thể nào giết chết hắn ngay được. Nhưng Tần Lạc lại tạo cho hắn hai vết thương khác nhau trên đùi, đều đặc biệt ngoan độc, chỉ cần hắn định dùng lực ở chân, thì vết thương sẽ càng trở nên nặng hơn, khiến hắn chỉ dám di động nhẹ nhàng, cái này hạn chế sức bật của hắn.

Tần Lạc thừa dịp Sài ca thống khổ gào thét, 1 đao đâm thẳng vào tim của hắn, Sài ca dùng móng vuốt ngăn cản, đao Mông Cổ xuyên qua móng vuốt của hắn, cắm thẳng vào tim. Đáng tiếc vì bị móng vuốt ngăn cản nên không có cách nào đâm sâu hơn.

Sài ca bỗng nhiên rống lên một tiếng, toàn bộ cánh tay phải lớn lên 1 vòng, hắn hung hăng dùng sức tay phải nằm chặt đao Mông Cổ. Rắc, đao bị gãy, thuận theo cánh tay phải dùng sức vung lên, Tần Lạc bị hắn đánh bay ra ngoài. Cung may Tần Lạc tại thời điểm hắn vung tay cũng đã nhanh chóng lui về phía sau, lần này bị đánh không nghiêm trọng, ở trên không trung lộn mèo 1 cái, trên tay xuât hiện 1 con dao. Chưa đợi đợt công kích thứ hai, bên tai vang lên tiếng súng, Sài ca trước mắt bị bắn thẳng vào đầu, phù phù 1 tiếng ngã thẳng xuống đất, lang mâu không cam lòng mở lớn.

Tần Lạc quay đầu về phía cửa, Phương Hiểu Vũ chính khí lẫm liệt hiên ngang cầm súng, Diệp Thần ở sau lưng hắn lộ cái đầu ra nhìn vào bên trong.

Tần Lạc vô lực đỡ trán: "Không phải ngươi nói sẽ trông chừng hắn sao? Cái này không phải đang đánh kẻng gọi tang thi đến dùng bữa sao?"

Tuy rằng đánh nhau cũng vang lên tiếng động không nhỏ, nhưng nó không truyền xa bằng tiếng súng, bất quá khi cậu chém Sài ca, tên kia gào rú vài tiếng, phỏng chừng cũng không khác gì tiếng súng bắn ra.

Phương Hiểu Vũ và Diệp Thần vốn đang yên ổn trốn, nhưng nghe thấy tiếng động lớn, lo lắng Tần Lạc gặp chuyện không may, hai người thương lượng 1 lúc, lập tức đi đến. Ai biết vừa mới đến trước cửa liền nhìn thấy 1 lang nhân cao lớn tấn công Tần Lạc.

Mặc dù Tần Lạc trước đó nói qua chuyện của người biến chủng, nhưng nhìn trực tiếp khiến hai người đổ mồ hôi lạnh. Bất quá nhìn Tần Lạc "gặp nguy hiểm", Phương Hiểu Vũ cũng không nghĩ nhiều chỉ biết cầm súng hướng tên kia bóp cò. Bất quá nhìn lại tình hình hiện giờ của Tần Lạc, không giống người gặp nguy hiểm.

Tần Lạc không buồn nhiều lời với hai người, nhanh chóng đem đồ vật mà Sài ca cướp được của Song Vĩ cầm lấy quẳng vào không gian, vừa mới chạy đến cửa đã thấy Diệp Thần hít 1 hơi.

Đã thấy vị trí mà 3 người vừa trốn lúc nãy có không ít thân ảnh xuất hiện, phỏng chừng những tang thi binh lính đều tiến đến đây.

Tần Lạc muốn dẫn hai người đi xuống cầu thang, không nghĩ tới phía dưới tang thi càng nhiều hơn.

Phương Hiểu Vũ gào lên: "Lên lầu, lên lầu, lên lầu khẳng định không có nhiều tang thi như vậy."

Tần Lạc không cần nhắc nhở cũng nhìn ra được, bọn họ gây sức ép nửa ngày như vậy mà cầu thang đi phía trên lầu 1 cái đều không có, dưới lầu thì 1 đống. Vội vàng cùng Phương Hiểu Vũ xốc nách đưa Diệp Thần hướng lên lầu trên, chạy.

Tầng trên quả nhiên không có nhiều tang thi, đèn khẩn cấp chiếu sáng, trên hành lang cũng chỉ có ba bốn tên.

"Đến căn phòng đó." Diệp Thần chỉ vào 1 căn phòng ngay gần đó.

Tần Lạc và Phương Hiểu Vũ không dám dừng lại, chạy đến căn phòng Dịêp Thần chỉ, đến cửa phòng Tần Lạc nghiêng người từ cửa sổ nhìn vào bên trong, căn phòng giường như là nơi xử trí những vết thương linh tinh, bất quá may mắn chính là bên trong không có tang thi.

Tần Lạc nhanh chóng mở cửa, ba người tiến vào. Phương Hiểu Vũ lại cùng với Tần Lạc nhanh chóng đem tủ chặn về phía cửa. Sau đó ba người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Phương Hiểu Vũ cũng hiểu được vừa nãy mình quá manh động, đang muốn giải thích, Tần Lạc đã nói trước: "Không trách ngươi, đổi lại là ta nhìn thấy người nhà bị tấn công cũng sẽ nổ súng. Hơn nữa tiếng gào của tên kia cũng không nhỏ, tang thi không cần thêm tiếng súng cũng biết đường tìm đến."

Phương Hiểu Vũ nghe được, trong lòng ấm áp: "Ta lúc đó rất sợ, thứ kia giống hệt với những lang nhân trong phim, thật đáng sợ."

Diệp Thần đem nạng ở trên lưng lấy xuống, tập tễnh đi tìm thuốc sát trùng, quay đầu nói với Tần Lạc: "Vết thương của ngươi cần được xử lý, không biết thứ kia có mang theo vi khuẩn gây bệnh nào không, cho dù không có thì mùi máu tươi cũng sẽ mang tang thi tới."

Tần Lạc trong không gian có đồ cấp cứu nhưng dù sao những thứ cần thiết trong bệnh viện đều có, cũng sẽ không để ý nữa.

Phương Hiểu Vũ cũng đem khẩu súng sau lưng đặt xuống, đi qua giúp Diệp Thần tìm thuốc sát trùng và băng bó, Tần Lại thì đem quần áo cởi ra, sẵn sàng đợi bôi thuốc.

Diệp Thần nhanh chóng tìm được những thứ cần thiết, cẩn thận xử lý vết thương cho Tần Lạc.

Phương Hiểu Vũ nhịn không được hỏi: "Ruốt cuộc làm sao vậy, sao ngươi lại đánh nhau với tên kia?"

Tần Lạc nghĩ nghĩ, có lòng tốt che giấu 1 số nội dung bên trong: "Có 1 người tên là Hoàng Xán Vân, sao chép 1 phần tư liệu trọng yếu của ZO, bên trong có đầy đủ tin tức của những người biến chủng, ông mạo hiểm tánh mạng, đem đồ vật đó giao cho Trương tư lệnh. Đáng tiếc Trương tư lệnh cũng bị người ta theo dõi nên không thể không xin sự giúp đỡ của lão bằng hữu Tền viện trưởng. Tề viện trưởng trước khi chết đêm thứ đó giấu trong căn phòng kia, vừa mới bị bọn họ tìm được, hiện tại đang ở trong tay ta."

Diệp Thần kinh ngạc trợn tròn mắt: "Hoàng Xán Vân giáo sư, là nhân vật nổi tiếng nhất trong lĩnh vực gien học sao? Không phải ông ấy chết các đầy 20 năm rồi sao? Như thế nào lại ở ZO?"

Phương Hiểu Vũ thở dài: "Nhất định là đám người đó giở trò quỷ."

Tần Lạc cau mày: "Trương tư lệnh trước lúc mạt thế bùng nổ đã bị người ta đánh tráo, Trương tư lệnh thật sự đã bị giam lỏng trong bệnh viện, còn tên giả mạo thì trở về quân đội. Những binh lính đó có lẽ thu thập được tin tức, nên mới tìm cách đến đây cứu Trương tư lệnh, kết quả lại bị người ZO hại. Hiện tại Trương tư lệnh thật sự sinh tử không biết, ZO nhằm vào quân đội khẳng định còn có âm mưu nào đó..

Phương Hiểu Vũ vừa nghe liền nghiến răng nghiến lợi: "Đám khốn khiếp này đúng là ngoan độc mà, chúng ta nghĩ cách thông tri cho người quân đội biết, tư lệnh đó là giả mạo."

Diệp Thần lắc đầu: "Chuyện này quá khó, đừng nói hiện giờ chúng ta không thể tiến gần đến quân đội, cho dù có cách đi vào chăng nữa, chẳng nhẽ lại nói 'Tư lệnh của các ngươi là do người khác đóng giả', ngươi cảm thấy sẽ có người tin sao? Có khi bị bắt lại rồi giao cho cái người giả mạo kia xử lý."

Phương Hiểu Vũ vò đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ, nhỡ đâu tên đó có ý định xấu nào đó, nhớ tới những binh lính bị biến thành tang thi, trong lòng ta vô cùng khó chịu."

Tần Lạc nắm chặt tay, cậu so với bất luận người nào càng hiểu rõ sự tàn nhẫn lãnh huyết của ZO nhưng cậu biết mình không thể làm việc theo cảm tính, lấy tình hình hiện giờ của Mặc xem xét, quyết định của cậu liên quan đến toàn bộ Liên minh cứu vớt. Nếu tổ chức này chưa thành lập đã tan rã trong tay cậu thì tương lai thiên hạ chính là của ZO, sẽ không còn thế lực nào có thể đối kháng được với chúng. Cho nên cậu phải vì liên minh tích lũy, bảo tồn thể lực, tạm thời ngủ đông, càng tích cực tìm kiếm được nhiều người tài năng.

Diệp Thần thấy Tần Lạc nắm chặt tay không nói lời nào, nhẹ giọng nói: "Thứ kia có thể giúp chúng ta 1 tay không? Hoặc là tìm người cao tầng trong quốc gia, nếu có đầy đủ chứng cớ, kế hoạch của ZO không phải tự nhiên phá sản sao?"

Tần Lạc cười khổ: "Làm sao lại dễ dàng như vậy, đừng nói chúng ta hiện tại không liên hệ được người nào như vậy mà cho dù có liên hệ được, làm sao biết được người đó không phải là người của ZO. Hiện tại nơi nơi đều lộn xộn, cho dù phía trên có biết Trương tư lệnh đó là giả mạo, cũng không thể ngay lập tức xử lý ngay, biện pháp khả thi nhất bây giờ, chính là tìm được Trương tư lệnh thật sự, điều kiện đầu tiên là vẫn còn sống."

Tần Lạc hiện tại đặc biệt tưởng nhớ đến 1 người, mạt thế, sau khi Mặc thành lập “!Liên minh cứu vớt. Lúc đó nhân tài vô cùng nhiều, muốn có nhân tài như thế nào thì sẽ có loại đó. Đặc biệt thiên tài - Đồng Duy, mặc dù rất muốn tìm hiểu tin tức trong thứ đồ trong súôt kia nhưng phỏng chừng đến lúc đó lại không giữ lại được thứ đó. Đáng tiếc, hiện tại tiểu tử kia không biết trôi dạt phương trời nào, thở dài, trước mắt Mặc căn bản không có 1 nửa tâm tư muốn thành lập liên minh, vậy thì cậu làm cách nào giúp Mặc đem những người tìm lại.

Nghĩ nghĩ, lại quay lại chuyện của quân đội, Tần Lạc cố gắng nghĩ lại, ý đồ muốn nhớ xem có chuyện gì liên quan đến quân đội không. Bất quá tin tức hữu dụng không nhiều, trong lúc nhất thời cậu không có cách nào tìm ra được, chỉ có cách đi một bước tính một bước.

Diệp Thần băng bó xong cho Tần Lạc: "Phòng này bình thường đều sẽ có dự trữ 1 ít máu, ta vừa mới xem qua còn dư lại 20 túi, nếu đại ca ta thật sự muốn uống máu, cũng có thể ứng phó được trong 1 thời gian. Vết thương của ngươi tuy rằng không sao, nhưng cũng không tính là nhỏ, nếu lại tiếp tục gây sức ép khẳng định sẽ vỡ ra. Không bằng hôm nay chúng ta chỉ cầm mấy thứ này về trước, chờ hôm nào chuẩn bị đầy đủ lại đi đến kho máu."

Tần Lạc cảm thấy Diệp Thần nói cũng đúng, bản thân mình hiện tại cũng rất mệt mỏi, ba người đem mọi thứ trong phòng cướp đoạt sạch sẽ, Tần Lạc mới dạy cho Phương Hiểu Vũ và Diệp Thần cách sử dụng dụng cụ bay lượn.

Loại thao tác sử dụng cái này cũng không phức tạp, chỉ trong mấy phút có thể hiểu rõ nhưng nó có thể tích nhỏ lại chưa từng được gia cố hoàn chỉnh, cho nên người sử dụng lực cánh tay phải mạnh. Diệp Thần khẳng định không dùng được, Phương Hiểu Vũ miễn cưỡng có thể tạm chấp nhận.

Cũng may mấy người hiện tại chính là từ tầng 5 bay xuống không cần phải đi lên trên để giảm lực hút trái đất , cái này khó thể cho là chuỵên tốt.

Đồ vật này thiết kế cho những người to lớn cho nên trọng lượng gánh vác cũng không nhỏ. Tần Lạc sử dụng thứ này coi như cũng quen thuộc, cho nên cậu mang theo Diệp Thần, còn Phương Hiểu Vũ thì tự thân vận động.

Nửa tiếng sau, ba người cẩn thận bay ra từ cửa sổ, giống như chim én bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top