Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Tần Lạc căn bản không thể nhìn được con đường phía trước, cho dù nhìn đến hướng nào cũng chỉ có thể thấy toàn là tang thi. Cậu phán đoán phương hướng hoàn toàn dựa vào tình trạng tang thi chết, chỗ nào có nhiều tang thi ngã xuống thì cậu lái xe đến hướng đó. Đạn dược có hạn, một khi lâm vào tình trạng tang thi vây quanh, không chết cũng sẽ bị lột da, huống chi trên xe còn có Phi Thử đang hôn mê và Đồng Duy không có cách nào đi đứng bình thường. Cho dù cậu, Mặc và Đới Thiên Tình ba người có thể còn sống mà thoát ra ngoài thì 2 người kia cũng không có khả năng tồn tại.

Đáng ăn mừng nhất chính là thời điểm ở bệnh viện, cậu lấy được hết súng ống đạn dược. Mỗi lúc chuẩn bị lâm vào tình trạng hết đạn thì lại quẳng thêm cho nên bọn họ mới có thể miễn cưỡng thoát khỏi đàn tang thi.

Nhìn thấy phía trước không còn tang thi ngăn cản nữa, Đới Thiên Tình thở ra 1 hơi, nói với Tần Lạc: "Ta còn tưởng ngươi chỉ có mấy khấu súng kia, thiếu chút nữa phải lao ra ngoài trực tiếp vật lộn rồi."

Mặc cũng có tính toán như vậy, bất quá Tần Lạc đúng lúc lại đưa cho bọn họ mấy băng đạn, mới khiến ý tưởng xong ra ngoài vật lộn bị từ bỏ.

Tần Lạc cảm thấy có lỗi, cười với Đới Thiên Tình và Mặc: "Ta cũng không có cách nào khác, vạn nhất nếu lấy ra nhiều quá, hai người lại tuỳ tiện lãng phí đạn đến lúc đó có muốn thoát khỏi cũng vô cùng mệt mỏi."

Đới Thiên Tình không phủ nhận nếu Tần Lạc ngay từ đâu đã đưa ra rất nhiều súng ống đạn dược, khả năng cũng chính là sẽ lãng phí khá nhiều đạn. Dù sao thời điểm tang thi vẫn còn cách xe 1 khoảng khá xa nếu đạn đầy đủ sẽ ưu tiên lựa chọn bắn phá đem chúng bức lui. Nhưng vì đạn không có nhiều cho nên bọn họ chỉ có thể dùng hết sức lực thanh lý những chướng ngại trước mặt, ngăn cản tang thi chặn trước xe, những tang thi chỉ cần không đến gần xe hai người sẽ không tuỳ tiện lãng phí 1 viên đạn.

Mặc nhìn chằm chằm Tần Lạc, nhìn hai giây không nói 1 câu nào, Tần Lạc liếc mắt nhìn 1 cái, Mặc chỉ hướng cậu cười cười. Không biết tại sao, Tần Lạc bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm, cảm giác tên này giống như mang thù.

Đồng Duy nhìn Tần Lạc bình tĩnh như có điều suy nghĩ. Vừa nãy thời điểm đi qua đàn tang thi, trong lòng hắn cũng sợ hãi nhưng nhìn thân ảnh trước mắt chỉ tập trung lái xe, chung quanh tang thi đều điên cuồng xông tới ngược lại không còn là bối cảnh trọng yếu nữa.

Xe sắp đi đến phạm vi của biệt thự, ba người Tần Lạc mới hoàn toàn buông lỏng tinh thần, có lẽ bởi vì buổi sáng có 1 hồi chém giết và nổ bom, hiện tại bên trong khu biệt thự có vẻ phá lệ yên lặng, ruốt cuộc không ai muốn làm vật hy sinh vô ích. Hoặc là thành thành thật thật trốn ở trong nhà của mình, hoặc là ngoan ngoãn đi ra ngoài tìm thức ăn, ít nhất không đem chủ ý chuyển sang hàng xóm bên cạnh.

Xe dừng trước cửa Tần gia, Mặc nhảy xuống xe mở hai tầng cửa lớn, Tần Lạc đem xe tiến vào gara, Mặc ở phía sau 1 lần nữa đem hai tầng cửa đóng lại cẩn thận rồi mới đuổi theo vào nhà.

Bên trong biệt thự nghe thấy tiếng xe đều chạy ra, Phương Hiểu Vũ cùng Cố Thuận Dương hỗ trợ đem Phi Thử trọng thương cẩn thận đưa vào nhà, Đới Thiên Tình cõng Đồng Duy đi vào bên trong, mấy người lần thứ hai trở về biệt thự.

Tần Lạc đem đồ vật của Đồng Duy từ không gian lấy ra, đặt ở trên đại sảnh, cũng dặn dò Lưu thẩm chiếu cố đến hắn, sau đó chạy nhanh lên lầu.

Diệp Thần chỉ huy Phương Hiểu Vũ và Cố Thuận Dương đưa Phi Thử đang hôn mê đến gian phòng cạnh phòng Cố Khuynh Dương, thấy Tần Lạc lên lầu, quay đầu nói: "Ngươi đi lên vừa đúng lúc, nhanh lên lấy toàn bộ đồ dùng chữa trị, dụng cụ, thuốc trong không gian đều lấy ra. Để ta xem có cái gì có thể sử dụng không, hắn bị thương rất nặng."

Tần Lạc không dám trì hoãn, từ trong không gian một đống đồ vật được lôi ra. Bọn họ thời điểm ở bệnh viện đã lấy sạch tất cả những thứ hữu ích ở trong toà nhà. Những thứ tạm thời không cần sử dụng đến, Diệp Thần lại bảo Tần Lạc thu lại, tránh cho chiếm diện tích.

Bên kia Đới Thiên Tình đã cắm truyền nước biển, lấy ra 1 lượng máu nhỏ của Phi Thử, cầm ống nghiệm đưa lên. Phương Hiểu Vũ thì theo lời Diệp Thần chỉ đạo, đem những thuốc mà Tần Lạc lấy ra đang chuẩn bị thử thuốc.

Đới Thiên Tình bỗng nhiên quay đầu nói với Tần Lạc: "Người biến chủng này máu rất kỳ lạ, có vẻ mỗi nhóm máu khác nhau bọn họ đều có thể tổng hợp lại rồi tự biến thành máu thích hợp cho bản thân dùng. Bất quá ta không dám khẳng định, bọn họ có thể dùng máu bình thường được không, liệu có biến hoá gì xảy ra?"

Tần Lạc nhắc đến mới nhớ, nhớ tới có người trong liên minh từng nói qua, người biến chủng thế hệ thứ hai hình như có 1 ưu điểm giống như vậy. Chẳng lẽ Phi Thử đã là người biến chủng thế hệ thứ 2? Vậy thì ZO nguyên lai đã tiến triển khá nhanh so với dự tính.

Nghĩ đến đó Tần Lạc nói tiếp: "Hắn có thể dùng máu bình thường đi, lại nói trừ cách này ra cũng không còn biện pháp nào khác."

Đới Thiên Tình nhìn Tần Lạc: "Ngươi không phải còn dự trữ túi máu sao? Lấy ra vài túi, hắn mất máu rất nhiều. Túi máu hôm qua ngươi đưa cho ta dùng sợ rằng không đủ dùng."

Tần Lạc theo lời nói lấy ra mấy túi máu, Đới Thiên Tình treo túi máu lên: "Thân thể của hắn ở bên trong bị gãy xương, bước đầu hoài nghi do bị cái đuôi người biến chủng giao đấu với hắn đập trúng. Ta và Diệp Thần phải mau chống phẫu thuật cho hắn, Hiểu Vũ ở lại hỗ trợ, ngươi và Thuận Dương có thể xuống đại sảnh chờ, lúc nào phẫu thuật kết thúc chúng ta sẽ đi xuống."

Diệp Thần không biết đang làm cái gì mà cầm 1 dụng cụ nhỏ xíu đặt lên đầu Phi Thử, quay lại nói với Tần Lạc:" Yên tâm, sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện."

Tần Lạc đối với Diệp Thần rất có lòng tin, dù sao sau này hắn cũng chính là bác sĩ giỏi nhất trong liên minh. Trước mắt hai người ở chỗ này cũng không thể giúp đỡ được gì: "Ta và Thuận Dương đi ra ngoài trước, có gì yêu cầu tuỳ thời bảo chúng ta."

Cố Thuận Dương hướng ba người gật gật đầu rồi đi theo Tần Lạc rời khỏi phòng.

Trong đại sảnh, Tần Khoa đang quấn lấy Đồng Duy. Đối với tiểu ca ca xinh đẹp này, Tần Khoa đặc biệt ân cần, chẳng những xuất ra rất nhiều đồ chơi mà Tần Lạc mua cho nhóc, còn lấy ra hai kẹo que mà nhóc bình thường luyến tiếc không dám ăn, hết thảy nhét vào trong tay Đồng Duy.

Hai cây kẹo này, Tiểu Tần Khoa có được cũng không dễ dàng.

Vì không muốn để Tần Khoa ăn quá nhiều đồ ngọt, đề phòng nhóc đó bị sâu răng, Tần Lạc sau khi từ Anh quốc trở về, liền nghiêm khắc khống chế đồ ngọt của nhóc, quy định mỗi ngày chỉ được ăn 1 cây kẹo.

Tần Khoa tuy rằng hoạt bát hiếu động nhưng cũng rất nhu thuận hiểu chuyện, nếu cùng nhóc nói chuyện đạo lý thì sẽ không giống với những đứa trẻ khác khóc lóc giãy nảy lên. Nghe được Tần Lạc giảng giải hậu quả nếu ăn quá nhiều đồ ngọt thì không còn dám ăn nhiều nữa. Hai cây kẹo hoa quả này, tiểu Tần Khoa giữ gìn 1 tuần nay, bản thân nhóc còn chưa dám ăn, nay lại mang ra để dỗ cho tiểu ca ca xinh đẹp này vui vẻ.

Đồng Duy yên lặng nhìn tên nhóc béo ú đang đứng trước mắt mình, phía trước phía sau đều đem đồ chơi mang đến trước mặt mình, còn đem hai cây kẹo nhét vào tay mình, sau đó dùng ánh mắt tội đáng thương đứng đó nhìn mình. Ánh mắt tên nhóc đó thời điểm nhìn hắn, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào hai cây kẹo trên tay hắn.

Đồng Duy chỉ số thông minh phi thường cao, sau bảy tuổi thì đã không cùng với những người dưới hai mươi tuổi nói chuyện rồi, đương nhiên với những kỳ tài trên mạng có thiên phú giống hắn thì lại khác. Hắn phi thường nghiêm khắc với bản thân, không thích đồ ngọt, hắn cho rằng lượng đường quá lớn sẽ làm cho khả năng suy nghĩ của mình trở nên chậm chập, mà khả năng suy nghĩ chậm chạp đại biểu cho bản thân trở thành người ngu xuẩn. Cho dù loại khả năng này rất ít có thể xảy ra nhưng hắn cũng không cho phép nó có cơ hội xảy ra trên bản thân mình. Bởi vậy trong cuộc sống của hắn cho tới hiện nay không hề xuất hiện thừ đồ ngọt ấu trĩ như vậy, càng không có người đưa kẹo cho hắn.

Trừ bỏ khuôn mặt kia ra thì Đồng Duy không có điểm nào giống với 1 thiếu niên 13 tuổi, nếu như nói hắn từng có hành động ấu trĩ của trẻ con thì cũng chỉ có 1 lần, thời điểm trước mạt thế, ngẫu nhiên xâm nhập vào hệ thống internet của CIA rồi sau đó cố ý để lại dấu vết để bọn họ có thể đuổi theo.

Loại kẹo que này trong mắt Đồng Duy trước đây hắn nhất định khinh thường ném bỏ nhưng hôm này đối mặt với 1 tên nhóc ánh mắt ngập nước như cún con, Đồng Duy cư nhiên phá lệ mở túi bao viên kẹo ra, sau đó thời điểm tên nhóc béo kia đang liếm môi, đem cây kẹo nhét vào trong miệng mình.

Còn rất hảo tâm nói: "Vị cam, quýt, rất ngọt, ăn thật ngon…. Ngô … ăn rất ngon."

Trời biết , cảm giác ngọt lịm kia thiếu chút nữa khiến Đồng Duy đem toàn bộ răng của mình rụng sạch. Hắn không biết nên đem vị ngọt lịm này nuốt xuống bụng hay là nên nhanh chóng nhổ ra ngoài.

Tần Khoa nuốt 1 ngụm nước bọt, cắn cắn ngón tay:" Mẹ nói, thời điểm không vui ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm tình vui vẻ trở lại. Kia tiểu ca ca, hiện tại trong lòng của ngươi có phải không vui đúng không? Vừa này ánh mắt của ngươi nhìn như muốn khóc, Tiểu Khoa nhìn cũng thấy đau lòng."

Đồng Duy sững sờ, đem vị ngọt lịm kia nuốt xuống trong chốc lát dường như nó dung nhập thẳng vào trong lòng, khiến toàn bộ thân thể đều ấm áp. Hắn lẳng lặng nhìn Tần Khoa, thiên tài của thế kỷ lần đầu tiên không biết trả lời thế nào."

Tần Khoa thấy hắn không nói lời nào, uỷ khuất, bóp bóp ngón tay béo ú: "Tiểu ca ca, có phải cũng bị cha mẹ bỏ lại, cho nên mới không vui. Ta cũng giống như vậy a, tuy rằng Tiểu cữu cữu có nói bọn họ đã đi công tác rất xa, sẽ rất lâu, rất lâu mới trở về. Chính là Tiểu Khoa biết, bọn họ sẽ không trở về… giống như ngọai công,  ngoại bà, còn có thái gia gia… Bất quá, bọn họ đều sẽ biến thành thiên thần vẫn luôn nhìn và bảo hộ cho ta."

Nói xong Tần Khoa ánh mắt hồng hồng, Đồng Duy đem nhóc kéo đến bên người, lột 1 cây kẹo đưa cho nhóc, sờ sờ đầu Tần Khoa: "Bọn họ sẽ vẫn luôn ở nơi đó nhìn nhóc chậm rãi lớn lên."

Tần Khoa vươn đầu lưỡi nhỏ xíu, giống hệt mèo con, liếm kẹo que: "Tiểu ca ca ngươi ở lại nhà của chúng ta đi, nơi này các thúc thúc đều rất tốt. Lưu bà bà sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon, Tiểu Khoa cũng sẽ để phần cho ngươi 1 ít."

Đồng Duy cái mũi chua chua: "Cám ơn."

Tần Khoa ôm chân hắn: "Không cần khách khí ~ chúng ta đều ăn kẹo que, chính là hảo bằng hữu."

Tần Lạc vừa mới đi đến đó, chợt nghe được cuộc đối thoại của 2 tên nhóc, nhìn chằm chằm bóng dáng Đồng Duy hồi lâu. Trong trí nhớ của cậu, Đồng Duy chỉ uống cà phê không đường, càng chưa từng nghe hắn an ủi bất cứ người nào. Độc mồm độc miệng muốn chết, làm người thì trong vòng 3 thước không ai dám đến gần, nếu không sẽ bị đông lạnh. Nếu như gặp phải tên nhóc nào không cha không mẹ, khóc nháo mà khiến hắn nghe được, nhất định sẽ gào lên: "Khóc cái thì, nếu cứ như vậy cho dù đi theo cũng chỉ có chết" Toàn bộ liên minh đều biết, thiên tài Đồng Duy trái tim làm bằng kim cương, băng lạnh, vĩnh viễn sẽ không bị tan chảy.

Cố Thuận Dương nhìn thấy Tần Lạc đang đứng ở cầu thang, vỗ vỗ hắn: "Làm sao vậy?"

Tần Lạc lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không có việc gì.

Đồng Duy nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn về phía hai người, lễ phép đối với Tần Lạc cúi đầu: "Cám ơn ngươi đã cứu ta."

Tần Lạc đối với thiện ý của hắn cười cười, bước xuống lầu.

Tần Khoa nhào vào trong ngực Tần Lạc, làm nũng: "Tiểu cữu cữu ~~ Mặc thúc thúc có nói thúc có một món quà tặng cho con nhưng lại cất ở chỗ tiểu cữu cữu. Có thể lấy ra bây giờ được không, con muốn cùng với tiểu ca ca chơi chung."

Tần Lạc gật đầu: "Là 1 món quà không tồi." sau đó lấy xe ô tô chạy bằng năng lượng mặt trời từ trong không gian lấy ra.

Tần Khoa cao hứng hét lên 1 tiếng, lập tức từ trên người Tần Lạc nhảy xuống, lao về phía xe ô tô, sau đó quay đầu nói với Đồng Duy: "Tiểu ca ca, xe này là của chúng ta a."

Tần Lạc âm thầm liếc mắt xem thường, cậu không rõ vì sao Tần Khoa vừa mới gặp mặt đã kêu đến thân thiết như vậy. Còn có cậu tuyệt đối không ăn dấm.

"Ngươi hiện tại cơ thể đều bị thương, còn không trở về phòng tắm rửa, sau đó xử lý vết thương trên người." Mặc từ cầu thang đi xuống, thực hiển nhiên đã tắm rửa thay quần áo.

Không đợi Tần Lạc trả lời đã lôi cậu đi lên lầu: "Cố Thuận Dương, ngươi ở lại chiếu cố 2 tên nhóc này."

Tần Lạc cũng vội vàng nói: “Tần Khoa, chỉ được ngồi ở trong xe chơi, không cho khởi động xe chạy lung tung."

Bởi vì bị cắt điện nên toàn bộ nước nóng đều do Lưu thẩm dùng bình ga mà Tần Lạc để lại đun nóng. Mặc chỉ đơn giản lau qua cơ thể mình, còn lại để toàn bộ nước lại cho Tần Lạc. Kết quả đợi 1 lúc lâu cũng không thấy Tần Lạc trở về phòng, hắn sợ nước nguội mất nên chỉ còn cách trực tiếp xuống lầu bắt người.

Tần Lạc tuy có kinh nghiệm chiến đấu ở mạt thế 10 năm nhưng bởi vì trọng sinh và nhiều lần gặp phải người biến chủng, trận khổ chiến hôm nay tuy rằng Tần Lạc không bị trọng thương nhưng cũng rất mệt mỏi. Thời điểm vắt khăn mặt hai tay đều phát run.

Mặc nhìn thấy đau lòng không chịu được, cầm lấy khăn mặt trong tay Tần Lạc, sau đó lau từ đầu đến chân cho Tần Lạc. Nhìn cơ thể tràn đầy vết thương, Mặc đều hận không thể chuyển hết những vết thương đó trên người mình.

Tần Lạc nhìn bản thân mình trong gương, trên người 1 đống máu bầm không nói, cánh tay, đùi, thắt lưng, vết thương to nhỏ có đến hai ba mươi chỗ, nhìn qua cũng thấy ghê người. Cũng may vết thương không sao, nếu không thì rất phiền phức phải khâu lại. Bĩu môi, cậu đúng là rất lâu rồi mới bị thương nhiều như vậy.

Mặc mở hộp cấp cứu, một bên giúp Tần Lạc bôi thuốc, một bên thở dài: "Nếu ngươi cũng biến thành huyết tộc thì tốt rồi, ngươi xem Đới Thiên Tình vết thương trên vai sâu đến mức nhìn thấy cả xương, kết qủa không đến mấy phút đồng hồ liền trở lại bình thường như lúc ban đầu."

Tần Lạc than nhẹ, nặng lực siêu cấp ngoan cường này của huyết tộc cậu cũng rất hâm mộ, nhưng cậu vẫn muốn mình là 1 nhân loại bình thường. Tuy rằng hiện tại cậu cũng không tính là người bình thường nhưng nếu muốn cậu phải đi hút máu những sinh vật khác, nhất định vô cùng khó khăn. Lại nói đến không phải ai cũng có thể trở thành huyết tộc, nếu không khắp nơi đều tràn ngập quỷ hút máu thì còn chỗ nào xuất hiện đại quân tang thi.

Hai người lần thứ hai xuống lầu, Đồng Duy đã ngồi vào chỗ lái xe ô tô đồ chơi, bên cạnh Tần Khoa đang cười không ngừng. Xem ra trong xe vẫn còn nhiều năng lượng dự trữ, Đồng Duy mang theo Tần Khoa chậm rãi chạy xung quanh nhà, nhìn thấy hai người xuống lầu, Tần Khoa đắc ý làm 1 cái mặt quỷ với Tần Lạc. Sau đó thúc gịuc Đồng Duy tiếp tục lái xe vô cùng khoe khoang.

Cố Thuận Dương từ trong phòng Cố Khuynh Dương đi ra, thấy Tần Lạc đang ngồi ở salon, liền đi đến đó: "Anh của ta hiện tại đã tỉnh lại, hắn muốn gặp ngươi, muốn nói lời cảm ơn."

Tần Lạc cười gật đầu đi đến phòng Cố Khuynh Dương, Cố Khuynh Dương đang nằm trên giường thấy Tần Lạc đi vào cũng không ngồi dậy. Ngoan ngoãn nằm yên trên giường, ngoài cửa sổ mặt trời đang dần lặn xuống, ánh chiều tà rơi trên người hắn, cả người nhìn rất an tường.

"Cám ơn ngươi đã cứu chúng ta." Thanh âm của Cố Khuynh Dương vẫn còn rất yếu.

Tần Lạc cười khẽ: "Vậy ngươi tính toán hậu tạ ta như thế nào?"

Cố Khuynh Dương cũng tươi cười: "Về chuyện người giết ngươi trước kia, ta sẽ không tiếp tục truy cứu."

Tần Lạc cười rất vui vẻ: "Lúc trước ngươi cùng với 3 tên bại hoại kia có chết cũng cắn theo ta không tha, hiện tại lại thả ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, đây không phải là phòng cách làm việc của Cố cảnh quan."

Cố Khuynh Dương thởi dài: "Ta đã muốn từ chức."

Tần Lạc nhướng mày: "Từ chức?"

Cố Khuynh Dương nâng cánh tay không bị thương: "Ta Cố Khuynh Dương, chính thức từ chức đội trưởng đội hình cảnh, ngươi xem như vậy có được không?"

Tần Lạc cười khẽ: "Miễn cưỡng chấp nhận, vậy hoan nghênh Cố Thuận Dương chính thức gia nhập Liên minh cứu vớt của chúng ta."

Cố Khuynh Dương ngẩn người: "Liên minh cứu vớt? Tên này nghe không tồi, là đoàn đội do ngươi thành lập nên?"

Tần Lạc gật đầu, nói đùa: "Chúng ta đều là những người tốt, chuyên môn đối phó với những thế lực tà ác."

Cố Khuynh Dương bị Tần Lạc chọc cười: "Nếu như vậy liên minh tính cho ta 1 phần, bất quá chỉ sợ phải 1 thời gian nữa ta mới có thể chính thức gia nhập đơn vị."

Tần Lạc gật đầu: "Ngươi có thể cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, xem như liên minh cho ngươi thời gian nghỉ phép, chờ thương thế của ngươi lành thì có thể tăng ca bù lại." Tiếp đến cậu nói: "Thân thể của ngươi vẫn còn rất yếu, tốt nhất nên nghỉ ngơi thật nhiều. Có yêu cầu gì thì bảo Thụân Dương truyền lại, đừng làm như người xa lạ."

Cố Khuynh Dương gật đầu, lần thứ hai nói lời cảm tạ, Tần Lạc lại cùng hắn nói vài câu rồi mới rời khỏi phòng.

Cố Thuận Dương gãi tóc: "Ca, ngươi xác định không lừa ta chứ? Thời gian trước chỉ mới gặp qua Tần Lạc vài lần? Ta cảm thấy hai người các ngươi giống như những lão bằng hữu lâu năm, phương thức nói chuyện cũng rất hợp nhau."

Cố Khuynh Dương cũng suy nghĩ: "Ta cũng có loại cảm giác này, rất kỳ lạ lại coi đó như là chuyện đương nhiên vậy."

Cố Thuận Dương gãi đầu: "Liên minh cứu vớt, nghe cũng không đến nỗi nào."

Thời điểm lần thứ hai trở về đại sảnh, giải phẫu của Phi Thử đã thuận lợi hoàn thành. Ngoài dự kiến của mọi người, chính là thân thể hắn mang 1 bản năng tự động hôn mê. Một khi sức lực trong cơ thể đều giảm sút xuống 1 giai đoạn nhất định thì sẽ tự động lâm vào hôn mê. Đây là 1 biểu hiện tự vệ đặc biệt của cơ thể hoặc là tự chữa trị cho chính mình. Hiện tại tim của hắn đập cực châm, chỉ còn 10 lần / phút. Đới Thiên Tình và Diệp Thần bước đầu chuẩn đoán, muốn Phi Thử tỉnh lại nhanh cũng phải là bảy tám hôm nữa thậm chí có thể hơn nửa tháng.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Tần Lạc, ai biết được trong từng đấy thời gian ZO có thể gây nên chuyện gì nữa không, Trương tư lệnh trong thời gian đó có thể gặp nguy hiểm gì không.

Đới Thiên Tình thở dài: "Nếu đặc biệt kích thích có lẽ hắn sẽ thức tỉnh nhanh hơn nhưng trước mắt không được, hiện tại hắn còn quá yếu, cộng thêm có khả năng nếu kích thích sẽ càng có kết quả không tốt. Nếu để hắn mê man vài hôm nữa rồi mới dùng ngoại lực kích thích hắn thì có khả năng hắn sẽ tỉnh lại."

Tần Lạc đối với chuyện này dốt đặc trừ bỏ biện pháp Đới Thiên Tình đề nghị ra thì mọi người cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể cố gắng chờ thêm vài ngày, rồi mới dùng cách để kích thích Phi Thử.

Ăn xong cơm chiều, bởi vì Đồng Duy hành động bất tiện, Lưu thẩm cũng vì hắn chuẩn bị một gian phòng ở ngay lầu một. Như vậy thời điểm muốn đến nhà ăn hay ra ngoài đại sảnh cũng tiện hơn.

Bởi vì cắt điện nên trong phòng đều tối đen, Tần Lạc đưa cho mỗi người một ngọn đèn tích điện để đặt trong phòng, trong đại sảnh cũng để 1 ngọn đèn.

Tần Khoa chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã trở thành cái đuôi của Đồng Duy, vừa ăn xong cơm chiều đã nhanh chóng thay quần áo ngủ, ôm gối nhỏ của nhóc đi vào phòng của Đồng Duy.

Tần Lạc thấy Đồng Duy cũng thực thích Tần Khoa nên cũng kệ cho nhóc béo đó bám đuôi. Có lẽ nhờ có Tần Khoa mà Đồng Duy sẽ không còn biến thành tên lạnh lùng độc mồm độc miệng nữa.

Cho dù không cắt điện thì trước mắt cũng chẳng có gì để giải trí, ăn xong cơm chiều mọi người đều ngồi tập trung ở đại sảnh 1 lúc, trừ bỏ Đới Thiên Tình phải thức đêm quan sát tình huống của Phi Thử ra thì những người khác đều trở về gian phòng của mình.

Tần Lạc hôm nay chẳng biết tại sao, vô cùng mệt mỏi, vừa đặt mình xuống giường đã ngủ say.

Mơ mơ hồ hồ cậu dường như bị vây hãm trong không gian của mình, chính là mỗi lần tiến vào không gian cảm giác khác nhau, phảng phất còn có 1 lực lượng nào đó trong không gian bắt đầu khởi động mà toàn bộ không gian bởi vì loại lực lượng khó hiểu này cũng đang run rẩy.

Tần Lạc từ sau khi trọng sinh, không gian nguyên bản chỉ là như gịot nước mưa liền biến thành 1 cái mặt nước to lớn hình thành kết cấu. Cái kết cấu này nếu để dùng hình vẽ hình dung thì nó rất giống hình Thái Cực, 1 nửa âm 1 nửa dương, chính là thiếu mắt cá mà thôi, nhưng hiện tại cỗ lực lượng kia bắt đầu khởi động, tự hồ muốn từ vị trí mắt cá đi ra ngoài. Tần Lạc rõ ràng cảm nhận được, đồ vật trong không gian được đặt ở vị trí mắt cá đều bị cỗ lực lượng này khiến cho di động. Loại lực lượng này căn bản không chịu sự khống chế của Tần Lạc, cậu từng cố gắng muốn áp chế nó xuống nhưng cỗ lực lượng này hoàn toàn mạnh hơn lực lượng của Tần Lạc, khiến cho toàn bộ khí lực của Tần Lạc giống như đánh vào không khí, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì.

Dần dần, Tần Lạc nhìn đến đáy không gian xuất hiện 1 ấn ký hình tròn, cái ấn ký kia đối lập với sự rộng lớn của không gian rất nhiều. Mà theo cỗ lực lượng kỳ lạ không ngừng đánh sâu vào mặt đất không gian, chính hình tròn kia lại chậm rãi thâu tóm toàn bộ, 1 hơi nước thanh khiết từ hình tròn bắt đầu khởi động bay ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top