Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4


Mở cửa phòng ngủ, nương theo ánh sáng của đèn áp tường, Tần Lạc thấy cửa sổ sát đất ở phòng khách đã bị mở ra, có một chuỗi dấu chân ướt nhẹp kéo dài đến phòng bếp. Nhíu mày, không nghĩ tới tại loại địa phương vắng vẻ này còn có thể gặp được trộm vặt. Không biết là tiểu tặc này vận khí quá tốt hay cực kỳ xui xẻo nữa. Ngày hôm nay cậu vừa mang một vài thực vật từ trong không gian ra, để trong tủ lạnh ở phòng bếp, người này liền tìm tới đây, đáng tiếc vừa vặn bị cậu bắt gặp.

Tần Lạc tiện tay cầm lên một đồ trang trí bằng đồng trên bàn, vung nhẹ, phân lượng vừa vặn. Cậu nhẹ nhàng tiếp cận phòng bếp, đáng tiếc bên trong ánh sáng quá mờ, đứng ở phòng khách căn bản không thấy rõ bên trong.

Lần mò vách tường, đang muốn bật đèn thì một giọng nói vang lên: "Tôi, tôi chỉ ở lại một chút liền đi ngay."

Tần Lạc có chút giật mình, người này tính cảnh giác cũng quá cao, với động tác của cậu cũng có thể bị đối phương đơn giản phát hiện, chí ít từ đây có thể kết luận nam nhân này không phải một tiểu mao tặc lưu lạc.

Động tác trên tay đình chỉ một chút, Tần Lạc như trước nhấn chốt mở: "Vậy anh có từng cân nhắc qua, người khác có cho phép anh ở lại đây một lúc hay không."

Từ phương hướng mà thanh âm phát ra, Tần Lạc có thể phán đoán chính xác chỗ núp của đối phương.

Ngọn đèn khiến phòng bếp chợt trở nên sáng sủa, có một người ngồi co ro ở gần tủ lạnh. Từ phương hướng của Tần Lạc, chỉ có thể thấy được một nửa bắp chân lộ ra bên ngoài cái quần jean mà hắn mặc, còn có một góc nhỏ của đôi giày rách nát.

Tần Lạc đang muốn tới gần, người nọ bỗng nhiên lại nói: "Đừng tới đây, tôi, tôi không muốn thương tổn cậu..."

Tần Lạc cười khẽ, giãy dụa mười năm tại mạt thế, cho dù thân thể hiện tại của cậu không mạnh mẽ như tại mạt thế, cũng không phải ai muốn thương tổn cậu thì liền thương tổn. Huống chi thanh âm đối phương nghe rất suy yếu, căn bản không có khả năng làm ra hành động gì thương tổn được cậu.

Vừa tiến tới trước vài bước, thân thể cuộn lại của người nọ hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt Tần Lạc. Hắn mặc một cái áo len liền mũ màu hạt dẻ không vừa người, lúc này chính là hai tay cầm lấy mũ, đem toàn bộ đầu và mặt mình giấu đi. Lộ ra bên ngoài ngón tay thon dài trắng nõn, vừa nhìn thì biết không phải loại người lao động tay chân còn thường nhật không phơi nắng.

Tần Lạc cầm trong tay cái giá bằng đồng, nhìn chằm chằm cái người thập phần khả nghi kia hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại chạy tới nhà tôi?"

Ngón tay cầm mũ của người nọ càng nắm chặt, dường như muốn nói gì đó cuối cùng lại bỏ qua. Tay hắn chậm rãi để xuống chống vào tủ lạnh: "Xin lỗi, quấy rầy, tôi, tôi hiện tại sẽ đi ngay."

Nói xong hắn gắng gượng đứng lên, mái tóc còn ướt che hết nửa khuôn mặt, Tần Lạc chỉ có thể thấy được chiếc cằm gầy nhợt nhạt của hắn.

Nhíu nhíu mày, Tần Lạc nhìn nam nhân thần bí này, hắn tuy rằng vóc dáng cao khều, nhìn qua lại hết sức yếu đuối. Nếu như lúc này đem hắn đuổi ra ngoài, chắc chắn hắn sẽ mắc bệnh nặng, có thể hiện tại hắn đã ngã bệnh rồi. Thở dài, không biết có phải do trọng sinh hay không, cậu ở mạt thế đã luyện ra một thân lòng dạ sắt đá, vậy mà lại xuất hiện một tia thương hại.

"Tôi có thể cho anh trú mưa, bất quá đến khi mưa tạnh anh phải ly khai."

Người nọ sửng sốt, tựa hồ không ngờ Tần Lạc sẽ đột nhiên nói như vậy, tay chân có chút luống cuống, cuối cùng lại quay về ngồi chồm hổm tại chỗ cũ.

Người nọ thấy Tần Lạc vẫn đứng như cũ không có ý định rời đi mới chậm rãi nói:" Cậu yên tâm, tôi sẽ không trộm đồ..."

Tần Lạc liếc mắt: "Anh một thân ướt nhẹp, lại ngồi dưới đất nhất định sẽ sinh bệnh. Đứng lên, tôi cho anh một bộ quần áo khô."

Người nọ hầu như không thể tin được vào đôi tai mình, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lạc. Bởi vì hơi ngửa đầu, tóc đen tán qua hai bên, cả khuôn mặt liền lộ ra ngoài.

Tần Lạc thấy rõ dáng vẻ của người kia nhịn không được thét lên một tiếng kinh hãi, tuy rằng so với chính bản thân cậu lúc mạt thế gầy hơn rất nhiều, hình dạng nhìn qua cũng tràn ngập khí phách lãnh liệt, thế nhưng Tần Lạc không có khả năng nhìn lầm, người thanh niên trước mắt này, hay là lão đại của "Liên minh cứu hộ", người kia được xưng là Mặc. Tại mạt thế gần như có thể hô phong hoán vũ, không gì không làm được.

Mặc bị tiếng kinh hô của Tần Lạc dọa sợ, liền cúi đầu lui thành một đoàn. Mắt Tần Lạc vô tình liếc qua một vật, một cái vòng màu trắng nhỏ trên cổ người nọ.

Kiểu dáng của cái vòng này Tần Lạc đã quá quen thuộc. Trước đây trên cổ tất cả các vật thí nghiệm của sở nghiên cứu đều có, nếu như Tần Lạc không nhớ lầm, màu sắc càng nhạt cho thấy vật thí nghiệm đó càng quan trọng. Hơn nữa cái vòng này còn có một tác dụng khác, đó là cảm ứng theo dõi kèm tự hủy.

Tuy rằng thời gian tại mạt thế tiếp xúc không nhiều, nhưng dù thế nào thì Tần Lạc cũng đã từng được "Liên minh cứu hộ" giúp đỡ. Nếu như không phải nhờ có tổ chức này, cho dù mình có tiêu hao thêm bao nhiêu thời gian đi nữa cũng không có khả năng cứu Tần Khoa ra. Vô luận là lấy lí do trả cái nhân tình cũng tốt, giữ lại đòn chí tử cho sở nghiên cứu cũng được, người này Tần Lạc nhất định phải cứu.

Nghĩ tới đây Tần Lạc đi qua kéo Mặc đã co lại thành một cục kia dậy, Mặc tự dưng bị cậu kéo áo càng hoảng, bản năng liền muốn phản kháng lại bị Tần Lạc ở trên đầu gõ nhẹ một cái: "Ngốc, tôi đây là muốn giúp anh, cái vòng này mà không lấy ra anh rất nhanh sẽ bị họ tìm thấy rồi bắt trở về."

Mặc thoáng cái dừng lại mọi động tác giãy dụa, tác dụng của cái vòng trên cổ hắn làm sao người này lại biết. Nhưng chỉ bằng cái nháy mắt ngây người này của hắn, tay của Tần Lạc vừa chạm tới cái vòng, Mặc cảm nhận được rõ ràng, cái vòng dán chặt vào da hắn chỉ một cái liền tiêu thất. Không phải bị lấy đi, mà là tiêu thất.

Hắn khó có thể tin liền vươn ngón tay thon dài ở trên cổ tìm kiếm. Quả nhiên cái thứ làm hắn thống khổ vạn phần, lại không có biện pháp lấy xuống, cái vòng nay đã không thấy đâu nữa.

"Cậu, sao cậu làm được?" Mặc trừng lớn hai mắt, ngây ngốc hỏi Tần Lạc.

Tần Lạc không trả lời hắn, đem hắn từ dưới đất kéo lên. Tuy rằng Mặc bây giờ nhìn rất gầy nhưng nếu so với Tần Lạc thì vẫn cao hơn nửa cái đầu, chỉ có bộ xương thôi thì cũng đã nặng không ít. Dựa vào tố chất thân thể lúc này của Tần Lạc, kéo hắn đi cũng có chút lao lực.

"Anh tắm trước, tôi đi tìm cho anh bộ quần áo sạch, thuận tiện hủy dấu tích anh lưu lại khi mới đến." Tần Lạc vỗ vỗ nhãn thần chưa hết kinh hãi của tiểu động vật Mặc.

"Tôi, tôi không thể, không thể ở lại đây..." Mặc nhỏ giọng nói.

Tần Lạc hướng hắn cười cười: "Không cần lo lắng, có tôi ở đây sẽ không có việc gì."

Tần Lạc mang Mặc vào phòng tắm, xả một bồn nước ấm cho hắn tắm. Tiếp đó chạy đi tìm quần áo của anh rể, cậu nhớ hình dáng Waterford so với Mặc không sai biệt lắm, nhưng Waterford có vẻ to con hơn, phỏng chừng mặc vào sẽ hơi rộng tí.

Mặc đem cả người thả chìm trong nước, hắn bây giờ vẫn còn hoảng hốt, cảm giác có chút không thật. Vốn chỉ là bị ngọn đèn nơi đây hấp dẫn, không tự chủ mà tiến gần đến sưởi ấm. Tuy hắn biết hiện tại ngọn đèn cũng không thể làm hắn ấm lên, thế nhưng hắn nhịn không được cũng chẳng nghĩ nhiều, hy vọng lại gần ngọn đèn một chút. Hắn biết làm vậy rất nguy hiểm, những người đó rất nhanh sẽ tìm ra hắn, phải chạy xa hơn. Thế nhưng vì quá mệt mỏi, hắn hy vọng ở lại địa phương có ngọn đèn ấm áp này một hồi, chỉ đợi một chút liền hảo.

Hắn di chuyển nhẹ nhàng hết khả năng, kinh động người trong phòng. Thậm chí khi người nọ chớp mắt bật dậy từ trên giường, hắn cũng liền cảm giác được. Nhưng hắn vẫn không muốn chạy trốn, ngược lại nấp vào phòng bếp gần đó. Hắn biết một khi bị đối phương phát hiện, nhất định sẽ bị đánh, sau đó sẽ bị đuổi ra ngoài. Dù sao trong khoảng thời gian của hai lần chạy trốn trước, hắn chính là bị như vậy mà đuổi ra ngoài. Thế nhưng người nọ chẳng những không đánh hắn, còn giúp hắn lấy đi cái vòng kinh khủng kia.

Mặc đưa tay sờ chiếc cổ trống trơn của mình, vẫn có chút không thể tin. Nhưng trên cổ trống trơn thật sự không còn gì, cái vật từ khi hắn biết chuyện đã theo hắn, hoàn toàn không thấy.

Tần Lạc tìm kiếm một trận thiên toàn địa chuyển, thu hoạch ngoài ý muốn hai túi nội y mới. Từ bên trong rút ra một cái, lấy thêm một cái áo thun và một cái quần thường dự định đưa cho Mặc. Lúc đi tới cửa ý thức được bây giờ vẫn còn là buổi tối liền xoay người đem áo thun và quần thường đổi thành một bộ đồ ngủ.

Mặc tuy rằng đang nằm trong bồn tắm, lại thời thời khắc khắc chú ý từng động tác của Tần Lạc, thấy cậu sắp kéo cửa phòng tắm liền vội vã từ trong nước bò dậy. Hắn hiện tại phải làm cho mình càng giống một người bình thường, mà không phải ngay cả hít thở cũng chậm rãi đến nổi hầu như không có một cách kì quặc. Càng không thể làm cho người giúp đỡ chính mình, sợ hãi hắn, chán ghét hắn.

Tần Lạc cầm quần áo đặt lên cái giá bên trên phòng tắm: "Tắm nhanh một chút, sau đó đi ra đây ăn chút gì đó. Tôi đi xử lý mấy dấu vết anh lưu lại."

Mặc chưa kịp đáp lời, Tần Lạc đã ra khỏi phòng tắm, đầu tiên là mở TV trong phòng khách, tùy tiện chọn một kênh thể thao, liền bắt đầu quét dọn căn phòng, tiêu trừ những dấu vết Mặc lưu lại. Tín hiệu của chiếc vòng biến mất ở phụ cận nơi này, nanh vuốt của sở nghiên cứu hẳn sẽ rất nhanh tìm đến. Cậu phi thường rõ sự coi trọng của sở nghiên cứu đối với vật thí nghiệm cấp cao, nên càng thêm gấp bội cẩn thận xử lý dấu vết Mặc lưu lại.

Sinh hoạt ở mạt thế mười năm, Tần Lạc đã được dạy rất nhiều thứ, đặc biệt là lĩnh giáo vô số trận đấu với sở nghiên cứu. Bọn họ hiện tại nơi nào dò tìm tín hiệu, dựa vào dấu vết gì để tìm kiếm, Tần Lạc không thể nói là rõ như lòng bàn tay nhưng cũng không kém là bao. Bằng vào những gì đã biết, cậu tất nhiên là có cách giúp Mặc tránh thoát những tên thần kinh này.

Mặc tắm xong thay quần áo sạch sẽ, Tần Lạc đưa hắn đến phòng ngủ chính, đem chút đồ cho hắn ăn đỡ đói, thuận tiện giúp hắn sấy khô tóc.

Mặc đối với biểu hiện đầy thiện ý của Tần Lạc có chút giật mình, vừa ăn vừa lén nhìn về phía Tần Lạc. Có chút giống chó lớn sợ bị chủ nhân vứt bỏ, chọc cho Tần Lạc một trận buồn cười. Đặt biệt là cặp mắt to đen nhánh kia, phảng phất như có ma lực.

Làm khô xong tóc Mặc, Tần Lạc buông máy sấy. Mặc cũng để đồ ăn đang cầm trong tay xuống: "Tôi, tôi phải rời khỏi đây..."

Tần Lạc âm thầm liếc mắt, thầm nghĩ tiểu tử anh nếu như còn muốn chạy, vậy còn thay quần áo rồi thành thành thật thật để tôi sấy khô tóc làm gì. Trời mưa to thế này, đi ra ngoài chưa tới năm giây liền ướt sạch.

Mặc bị xem thấu ý nghĩ quẫn bách, cúi thấp đầu dùng ngót tay tái nhợt nắm chặt vạt áo. Hắn rất chán ghét mình như vậy, biết rất rõ sẽ mang đến nguy hiểm cho người này, vẫn cứ tham luyến sự ấm áp khó có được này. Bởi vì người này giúp hắn tháo bỏ cái vòng, đem lại cho hắn hy vọng xa vời rằng người này có thể làm hắn thoát khỏi đám người điên cuồng kia. Không ai có thể so với hắn hiểu rõ những kẻ đó tàn nhẫn đến thế nào, hắn bất chợt đứng lên, liền hướng đại môn đi tới.

Tần Lạc bị động tác đột nhiên này của hắn làm cho hoảng, vội vàng kéo lấy cánh tay Mặc: Anh điên rồi, bọn họ có khả năng đang ở gần đây điều tra, hiện tại đi ra ngoài không phải tự chui đầu vào lưới sao!"

Mặc cắn môi một cái, mới rầu rĩ nói:" Ít nhất sẽ không liên lụy cậu."

Tần Lạc kéo hắn trở lại giường: "Thành thật nằm xuống ngủ, bất luận phát sinh chuyện gì, cũng không được rời khỏi giường, càng không được rời khỏi gian phòng này."

Dặn dò hai câu, Tần Lạc đóng cửa khách phòng, đem những thứ Mặc ăn còn dư lại trên bàn ở khách phòng cầm lên, một mình ngồi ở trên ghế salon xem một trận đấu đang đến hồi kịch tính được truyền hình trực tiếp. Sô pha ngồi còn chưa nóng, chuông cửa liền đột ngột vang lên. Khóe miệng nhấc lên một nụ cười giễu cợt, Tần Lạc biết người của sở nghiên cứu hiện đang đứng ngoài cửa. Cậu ở mạt thế mười năm đối địch, không nghĩ tới lại dùng phương thức này tao ngộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top