Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48

Mặc và Tần Lạc thẳng tiến đến tầng cao nhất, trên đường đi Mặc đem cuộc nói chuyện vừa nãy với Corendi nói hết cho Tần Lạc nghe. Hắn tuy rằng bị ý thức Morpheus áp chế tạm thời mất đi quyền khống chế thân thể nhưng Morpheus làm chuyện gì hắn đều biết rõ. Xét thấy Corendi có ý đồ muốn leo lên người hắn, Tần Lạc lại bộc phát sát khí muốn giết người, Mặc thực tự giác im lặng ẩn nhẫn, Morpheus mượn thân thể hắn để nói với Corendi một số tin tức. Nên hắn phải cố gắng tìm 1 cơ hội có thể chậm rãi đem những tin tức trọng yếu bên trong mình giải thích cho Tần Lạc hiểu.

Sau khi Morpheus làm bị thương Corendi rồi cắn rách môi mình dùng đầu lưỡi dính máu giúp Corendi chữa trị vết thương. Thì Tần Lạc có thể khẳng định, Morpheus người được gọi là huyết tộc chi vương kia, hắn có 1 loại năng lực cực kỳ đặc biệt. Chính là móng tay của hắn có thể tạo cho những huyết tộc khác những thương tổn không cách nào chữa trị được, mà loại thương tổn này chỉ có thể dùng máu của hắn mới có thể khôi phục lại như trước.

Khiến cho Mặc nghi hoặc chính là, nếu Morpheus có thể biết ý thức của mình độc lập với hắn thì cũng hiểu rõ Mặc cũng sẽ biết được điều này. Vậy hành động kia của Morpheus không thể không nghi ngờ chính là cố ý làm cho hắn nhìn, nói cách khác, Morpheus muốn nói cho hắn biết hắn đặc biệt.

Nếu vậy xem ra, Morpheus nói Corendi đợi hắn 1 năm dường như cũng đang muốn tiết lộ tin tức cho mình. Chính là tại sao hắn không trực tiếp nói cho mình biết, chuyện này là vì sao?

Tần Lạc càng nghe càng thấy lo lắng, càng thêm kiên định, phải mau chóng tìm hiểu tin tức bên trong tâm phiến. Mới có thể bốc thuốc đúng bệnh, giải quyết triệt để ý thức Morpheus trong người Mặc.

Tuy rằng Mặc đối với việc Morpheus có thể khống chế được cơ thể của mình trong lòng tràn đầy sợ hãi. Nhưng trong tiềm thức lại nói cho hắn biết, Morpheus dường như không có ác ý. Chính là Mặc không biết, đây là do ý thức Morpheus cố ý nói ra hay thực sự hắn không có ác ý với mình.

Đới Thiên Tình bên này chờ cũng lo lắng, có một hai thanh niên vừa mới đi vệ sinh trở về, lúc đầu còn nói vị đại thúc kia bị đau bụng rất nặng, khi bọn họ đi vào cũng đã kiểm tra 1 lần WC bên trong, không có nguy hiểm, cho nên mọi người liền đứng ở bên ngoài đợi vị đại thúc kia. Ai biết qua 1 hồi lâu vẫn chưa thấy vị đại thúc kia ra, gọi tên thì lại thấy không trả lời. Mấy người đành phải mở cửa đi vào tìm người, kết quả bên trong cửa sổ mở rộng 1 bóng người cũng không có.

Thời điểm Mặc rời đi, đã nhỏ giọng nhắc nhở Đới Thiên Tình, Đới Thiên Tình tự nhiên cũng biết vị đại thúc có vẻ trượng nghĩa kia kỳ thật thân phận cực kỳ khả nghi, khả năng rất lớn có thể là 1 huyết tộc đóng giả làm con người. Bởi vậy cũng không có nhờ người đi tìm, mà đem những người đang đứng ở bên ngoài WC gọi trở về. Hắn cũng cẩn thận phát ra cảm ứng sợ rằng có huyết tộc đang ẩn nấp chuẩn bị đánh lén.

Phương Hiểu Vũ trước tiến lên tầng đơn giản đem mọi chuyện nói với Đới Thiên Tình. Sau khi nghe xong Đới Thiên Tình trong lòng cũng sợ hãi, nhịn không được cảm thấy vẫn còn may. Hoàn hảo huyết tộc kia không có ý định gây khó dễ, với bản lĩnh che dấu khí tức hoàn hảo như vậy cho dù mấy người sẽ không bị thương nặng thì những người khác nhất định không tránh khỏi thương vong.

Sau khi hai người Tần Lạc đi lên, bốn người nhanh chóng tập trung lại 1 chỗ cẩn thận nói chuyện. Sau đó tạm thời đem chuyện này gác qua 1 bên, hiện nay việc quan trọng đầu tiên chính là thu thập thật nhiều vật tư, còn có bảo vệ tính mạng cho những người ở đây.

Vốn dĩ tình huống của Lý Liên Trường không mấy lạc quan, sau khi gây sức ép nhiều giờ, Đới Thiên Tình cảm ứng lại thế nhưng lại phát hiện tình huống lúc này của hắn tốt hơn so với dự tính ban đầu rất nhiều. Có thể bởi vì gia nhập quân ngũ, được rèn luyện hàng ngày nên tố chất thân thể của hắn có thể chịu đựng tốt hơn so với những người khác. Tuy rằng lúc đầu 1 thân tràn đầy vết thương, nên việc hấp thụ năng lượng sinh mệnh trong nước suối không được tốt lắm, nhưng 3 giờ trôi qua, hắn lại có thể đem toàn bộ năng lượng sinh mệnh trong nước suối chuyển hóa cho mình dùng. Đây quả thật có thể nói là 1 kỳ tích, khiến cho mấy người đều vì hắn mà vui mừng. Cứ tiếp tục như vậy hắn nhất định có thể giữ lại được toàn bộ ký ức.

Tần Lạc lại liên tục rót nước cho Lý Liên Trường, vài người bị nhiễm tương đối nghiêm trọng cậu cũng thúc giục bọn họ uống thêm nhiều nước hơn nữa.

Lý Liên Trường và mấy người Hứa bí thư đều uống nước suối, bọn họ đều cảm nhận được tốc độ lây nhiễm trong cơ thể mình rõ ràng đã chậm lại. Đặc biệt tuổi tác không còn nhỏ, bị nhiễm chậm nhất, biến hóa rõ ràng nhất chính là Lão Yêu. Cánh tay kia của hắn vốn tím đen chết lặng, chẳng những màu sắc đã phai nhạt đi không ít lại còn có thể có được cảm giác tê tê ở cánh tay. Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng tối thiểu cái này cũng là dự báo tốc độ lây nhiễm đang dần bị đẩy lùi.

Cổ Kinh Lôi tuy không có bị nhiễm nhưng cũng nhìn ra được chút manh mối. Mấy người tập trung lại nhỏ giọng thương lượng, đều cảm thấy nước do mấy người Tần Lạc đưa đến khẳng định không tầm thường, chẳng những có thể làm chậm lại tốc độ lây nhiễm bệnh độc tang thi, hơn nữa nhất định có tách dụng trị liệu. Mà ngay cả người bị ngoại thương nghiêm trọng như Lý Liên Trường và Hứa bí thư lúc này vết thương cũng dần chuyển biến tốt đẹp.

Bọn họ mấy người Tần Lạc không muốn chuyện này lộ ra, cái này mấy người đều có thể hiểu được. Hiện này thế đạo bên ngoài quá mực hỗn loạn, nước này lại không biết có bao nhiêu, nếu một khi truyền ra ngoài chỉ sợ cũng sẽ gây nên chiến loạn, chính là họa không phải phúc.

Mặc và Đới Thiên Tình đều nghe được cuộc đối thoại của những người này, tuy rằng bọn họ cố gắng ép cho giọng của mình đến mức nhỏ nhất, nhưng với nhĩ lực của hai người tự nhiên có thể nghe được rõ ràng, thấy được bọn họ không hề có suy nghĩ ác ý nào, còn tính toán đem chuyện này giấu kỹ, cảm thấy mấy người này làm người quả không tồi.

Đám người kia cả ngày đều bị hoảng loạn, lại tìm đựơc đường sống trong chỗ chết sớm đã mệt đến mức không đi nổi. Hiện nay mọi việc coi như tạm ổn, tạm thời không có nguy hiểm, rục rịch bảo nhau tìm chỗ ngủ.

Tôn Kiến Phi quả nhiên đúng như lời Tần Lạc đoán, vừa mới ra khỏi cửa đã muốn động thủ. Phàm là những thứ có liên quan leo núi hai chạy đường dài bọn họ đều lấy toàn bộ, cuối cùng làm thành 1 đống lớn, bọn họ dọn đến sát tầng thượng để nghỉ ngơi. Cũng biết được không thể mang theo nhiều thứ như vậy, lại 1 lần nữa chọn chọn lựa lựa, cuối cùng xác định lấy mấy bộ trang phục leo núi, cũng chỉ có 1 người trong đó tự cao tự đại không coi ai ra gì chỉ dùng dây thừng và 1 số dụng cụ.

Cũng bởi vì bị tình cảnh sắp trốn được ra toà nhà khiến cho bọn họ mờ cả mắt, nên mới không rảnh đi quan sát tình huống xung quanh, nếu không đã sớm phát hiện, trên tầng cao nhất hầu như toàn bộ những chăn ga trên giường và 1 số đồ dùng đều biến mất không thấy.

Đới Thiên Tình cẩn thận giám sát những người này, một là phòng ngừa bọn họ không cẩn thận dẫn tang thi đi lên, hoặc là mang đến cho bên ta thêm nhiều phiền toái, hai là nếu bọn họ gặp phải nguy hiểm gì thì cũng tận lực giúp đỡ 1 phen.

Nghe thấy đám người kia thương lượng nên dùng dây thừng và 1 số công cụ như thế nào, để từ tầng cao nhất của trung tâm chạy tới những toàn nhà nằm sát nhau, Đới Thiên Tình không thể không thừa nhận, cái tên Tôn Kiến Phi này quả thật cũng có chút thông minh. Khó trách hắn lại dám cổ động để mọi người nhất trí đi theo. Đáng tiếc tang thi hiện tại đang hoành hành khắp nơi tuyệt đối không thể chỉ dựa vào một điểm thông minh nhỏ này mà có thể sinh tồn. Bọn họ đánh giá cao thực lực của mình cũng phán đoán sai tình thế hiện giờ.

Tờ mờ sáng, Tôn Kiến Phi chờ cũng không chờ được nữa, hắn lôi kéo mấy người đến tầng thượng, sau khi tổn thất 3 người ruốt cuộc có 1 người cuối cùng cũng thành công, đem dây thừng dừng lại ở 1 toà nhà 3 tầng.

Đới Thiên Tình thở dài , hắn biết những người này muốn lợi dụng những toàn nhà ba tầng nằm cạnh nhau kia, sau đó leo từ những toà nhà đó để di chuyển đến gần cầu vượt, chạy trốn tang thi bên dưới. Bất quá bên trong những toàn nhà đó có bao nhiêu tang thi không ai biết được. Mà trên cầu vượt tuy rằng có rất ít tang thi nhưng sau khi bọn họ đi lên đó, liệu có thể dẫn đến nhiều tang thi đến không thì không ai biết được.

Nếu những người này có thể biểu hiện 1 sức mạnh 1 tinh thần không sợ chết, hơn nữa còn cẩn thận thăm dò thì cho dù tất cả không thể an toàn vượt qua thì cũng có khá nhiều người thoát được. Nhưng nhìn bọn họ xem, 1 đám khúm núm, lo trước lo sau, sợ chết, sợ bị nhiễm, chỉ sợ đến ngày mai sẽ không còn mấy người nữa.

Cảm giác của Mặc dị thường sắc bén, Phương Hiểu Vũ và Cổ Kinh Lôi đang canh gác ở thang máy và thông đạo, đoàn người bên này đều ngủ say. So với mọi người thì bốn người Tần Lạc lại chưa từng được nghỉ ngơi. Đới Thiên Tình đi giám sát đám người Tôn Kiến Phi, Tần Lạc và Phương Hiểu Vũ thì đi xem xét những người bị nhiễm, đúng giờ cho họ uống nước. Bất quá trải qua 1 đêm vất vả cũng thu được kết quá khả quan, khiến mọi người vui mừng chính là ngay cả người bị nhiễm nghiêm trọng nhất Lý Liên Trường thông qua hấp thụ năng lượng sinh mệnh từ nước suối mà triệt để đình chỉ lây nhiễm.

Tần Lạc thừa dịp đoàn người còn đang ngủ, trước tiên lấy ra 1 thức ăn để ăn sáng. Mọi người thấy những người bị nhiễm đã được không chế bệnh độc, lại thấy đồ ăn được đặt ở bên người, trong lòng đều vô cùng cảm kích. Trừ bỏ người lắm miệng Chu Hằng ra thì không ai truy hỏi những đồ ăn này từ đâu ra.

Một đêm được nghỉ ngơi được ăn no bụng, hơn nữa lại có năng lượng sinh mệnh từ nước suối nuôi dưỡng cơ thể bởi vậy tình thần của mọi người thoạt nhìn vô cùng tốt. Trải qua 1 lần thương lượng, Đới Thiên Tình mang theo 1 phần nước uống và thức ăn ở lại tầng cao nhất, phụ trách bảo vệ những người bị thương nặng, phụ nữ và trẻ em. Sức chiến đấu cường hãn Phương Hiểu Vũ và Tần Lạc dẫn theo 1 đám thanh niên đi xuống bên dưới thanh lý tang thi. Mặc thì đến chỗ siêu thị trước, tìm kiếm bằng hữu của Lâm Hàn.

Ngày hôm qua thời điểm ở bên dưới đóng cửa sắt, Mặc nhớ rõ có cảm thấy khí tức của người sống. Bất quá tang thi rất nhiều, trong chớp mắt lại bị đám tang thi đông đúc che dấu cho nên Mặc căn bản không nghĩ đến còn có người nào có thể sống sót trong đại quân tang thi này, cho nên cũng sẽ không dừng lại cảm ứng kiểm tra 1 lần. Hôm nay muốn đi xuống tìm người, Mặc tất nhiên cẩn thận cảm ứng, lại biết được đại khái vị trí mà bằng hữu Lâm Hàn đang trốn.

Chính là bên ngoài tang thi dầy đặc, nếu Mặc tìm được vị trí trốn của tiểu tử kia sau đó ấn theo những phương cách lúc trước bình an vô sự trở về, chỉ sợ không thể đơn giản được như vậy. Tốt nhất chính là xác định được chỗ hắn trốn sau đó từ trần nhà đi đến rồi lại từ trần nhà trở về. Bất qúa nếu làm vậy thì quá mức kinh hãi thế tục , có thể mọi người ở đây sẽ khó lòng mà tiếp thu thân phận của Mặc, vẫn là không nên doạ người vậy.

Mặc đảo quanh 1 vòng, cuối cùng quyết định đi lên gặp Tần Lạc, để Tần Lạc lấy ra hai bộ đồ bay có công năng đi lại trên mặt tường ra, để không doạ chết tên kia.

Mặc lần thứ 2 đi lên tầng, gặp Tần Lạc cũng đem vị trí cụ thể của người đó nói cho Tần Lạc biết.

Tần Lạc cảm thấy chủ ý này của Mặc không tồi, lập tức cùng hắn đi theo thông đạo an toàn đi xuống mấy tầng bên dưới, tìm 1 nơi tương đối thuận lợi trên lưng mang theo bộ đồ bay, 1 đường đi đến vị trí của người đó.

Khi Tần Lạc từ cửa sổ nhảy vào bên trong phòng, thanh niên đang trốn ở đó bị hoảng sợ, bất quá nhìn thấy đối phương là 1 người còn sống cũng không có hành động công kích nào, thanh niên chỉ đứng nhìn chằm chằm Tần Lạc.

Mà khi Tần Lạc nhìn thấy được người kia, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, mở miệng gọi tên người kia, thanh âm mang theo sự run rẩy. Ngũ ca – 1 trong những đội viên thuộc tiểu đội trung tâm, cùng với Tần Lạc, Cổ Kinh Lôi, Cố Khuynh Dương tạo nên một đội. Đáng tiếc mạt thế năm thứ 6, Ngũ ca vì muốn che dấu nơi đóng quân của mọi người nên đã bị 1 cuồng hoá lang nhân kéo vào trong đám lang nhân.

Ngũ Tập Nhạc suy nghĩ cẩn thận, nhìn bộ dạng kích động như vậy của Tần Lạc không phải hư tình giả ý, nghi hoặc nghĩ lại không phải mình có quen biết với người này chứ, hơn nữa nhìn hình dáng của thanh niên khiến cho những người nhìn thấy đều có hảo cảm, có muốn dùng mặt lạnh đối xử với hắn cũng không nỡ.

Thấy người vừa mới tới nhìn hắn vẻ mặt hoảng hốt, nhịn không đưa tay ra quơ quơ trước mặt: "Uy uy, hoàn hồn chưa, cho dù ca ca ta có đẹp trai phong lưu đến mức đó thì lúc này không phải thời điểm chiêm ngưỡng mỹ nam đâu."

Tần Lạc nhìn thấy hắn nhe răng cười với mình, trong lòng dâng lên bao nhiêu sự chua xót !, cố gắng không rơi lệ, miễn cưỡng nở nụ cười chào hỏi: "Ta tên là Tần Lạc, bằng hữu của người Lâm Hàn nói ngươi còn sống cho nên ta xuống đây mang người ra ngoài."

Ngũ ca tò mò nhìn trang bị trên người Tần Lạc, vuốt cằm chậc chậc hai tiếng: "Thứ này rất trâu đi, các ngươi là bộ đội đặc chủng hả?"

Tần Lạc không có thời gian cùng hắn cãi cõ, rất nhanh giảng giải cách dùng để leo lên trên tầng, sau đo mang theo Ngũ ca theo đường cũ trở về.

Trở lại nơi mọi người đang tạm thời nghỉ chân, Tần Lạc đối với Ngũ ca vô cùng nhiệt tình khiến cho Mặc cảm thấy khó chịu. Vốn định nhân lúc mọi người nghỉ trưa cùng với Tần Lạc thân mật 1 lát cuối cùng Tần Lạc lại dán đến bên cạnh Ngũ ca.

Phương Hiểu Vũ nhìn Mặc sắp đông lạnh mọi thứ xung quanh, không thể không qua tai nghe nhỏ giọng nhắc nhở Tần Lạc. Tần Lạc quay đầu nhìn về phía Mặc, Mặc đầu tiên uỷ khuất nhìn hắn, rồi trừng mắt lườm Ngũ ca 1 cái, sau đó quay lưng về phía hai người.

Ngũ ca biết lần đầu tiên Mặc đi xuống chính là muốn tìm hiểu vị trí của mình, vốn định đến trước mắt nói lời cảm tạ, không nghĩ đến người này chỉ lạnh lùng ừ 1 tiếng, bây giờ lại còn trừng mắt lườm mình, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì mới được.

Tần Lạc thì vừa đau lòng vừa buồn cười, đi đến dỗ dành Mặc.

"Sao ngươi lại đối xử với hắn tốt như vậy?" Mặc thấy Tần Lạc đi tới, lấp tức lôi kéo cậu biểu hiện sự bất mãn.

Tần Lạc thấy Mặc nhìn mình chằm chằm, rơi vào đường cùng thở dài quyết định nhân cơ hội này nói rõ toàn bộ cho Mặc biết.

Cậu đem chuyện mình từng trải qua mạt thế tóm tắt nói cho Mặc biết. Lại đem mối liên quan của mọi người, cùng với chuyện Mặc thành lập liên minh nói thẳng ra. Ai biết Mặc không có kinh ngạc chỉ yên lặng nghe, vốn dĩ Tần Lạc cảm thấy hắn ít nhất cũng nên hỏi tình huống khi thành lập liên minh như thế nào nhưng Mặc lại bám giết lấy chuyện của Ngũ ca không tha.

"Cổ Kinh Lôi, Cố Khuynh Dương với ngươi là huynh đệ sinh tử ngươi đối với bọn họ như vậy cũng không sai nhưng Ngũ ca tại sao lại phải ân cần hỏi han như vậy?" Mặc cau mày, cảm thấy tên tiểu tử răng trắng kia nhìn thật chướng mắt.

Tần Lạc thở dài: "Ngũ ca … Là do ta giết chết."

Mặc đồng tử hơi rụt lại, thời điểm Tần Lạc nói câu vừa rồi hắn cảm nhận được trái tim của Tần Lạc đập rất mạnh.

Mặc vươn tay nắm chặt tay Tần Lạc: "Là ta không tốt nếu ngươi không muốn nói …"

Tần Lạc lắc đầu: "Nếu ta tính toán ở cùng với ngươi thì mỗi một chuyện liên quan đến họ ta cũng không muốn giấu diếm ngươi. Mạt thế năm thứ 3 địa cầu càng thêm hỗn loạn, huyết tộc và bộ tộc lang nhân đều bắt đầu hiện thế, vận mệnh của nhân loại càng thêm nguy hiểm. Bệnh độc tang thi đối với huyết tộc hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì nhưng đối với lang nhân thì lại có, một phần lang nhân bởi vì nhiễm bệnh độc tang thi càng thêm cuồng bạo hơn, thậm chí lây nhiễm từ tang thi đã biến hoá hoàn toàn, càng thêm đáng sợ, càng có lực công kích khủng bố. Mạt thế năm thứ 6 sau 1 lần bị cuồng hoá lang nhân công kích, Ngũ ca và ta vì để che dấu nơi đóng quân của mọi người đã chủ động làm mồi nhử, sau đó bị 1 đám cuồng hoá lang nhân công kích. Thời điểm Cổ Kinh Lôi dẫn người đến cứu viện chỉ kịp cứu được 1 mình ta. Mà Ngũ ca thì bị 1 cuồng hóa lang nhân kéo vào bên trong đám lang nhân …"

Mặc kéo Tần Lạc ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, Tần Lạc tựa đầu vào vai Mặc, oán hận cắn răng nói: "Đám súc sinh kia bắt được hắn nhưng lại không trực tiếp giết hắn ngay mà là trực tiếp từng miếng từng miếng xé thịt trên người … Ngũ ca miệng đầy máu trừng mắt nhìn ta, bảo nổ súng. Vì vậy ta liền nổ súng …"

Tần Lạc không nói thêm gì nữa, từ lần nổ súng đó trong vòng 1 năm sau Tần Lạc không cách nào có thể cầm súng lại 1 lần nữa, chỉ cần cầm súng, tay đều run rẩy. Sau khi Mặc biết được nguyên nhân mới dẫn hắn đi đến nơi tập trung của cuồng hóa lang nhân, chém giết 1 trận, sau đó cậu mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Mặc nghe Tần Lạc nói, quay đầu nhìn lại, Ngũ ca đang ôm bả vai Lâm Hàn nhe răng cười, lẩm bẩm nói: "Lúc này nhìn lại, tên này thuận mắt hơn nhiều."

Có Mặc gia nhập, tốc độ tăng nhanh không ít, bởi vì trước mắt đã có dị năng giả xuất hiện cho nên Tần Lạc cũng không giấu diếm chuyện mình có không gian, chỉ là cố ý không muốn nói không gian của mình là di truyền cường đại hơn rất nhiều.

Mọi người nhìn thấy Tần Lạc có thể đem đồ vật thu vào không gian, càng được mở rộng tầm mắt càng khiến mọi người vững niềm tin hơn. Chỉ trong thời gian 1 ngày bọn họ đã cướp đoạt sạch sẽ đến tầng thứ 6, chỉ cần xuống thêm 1 tầng nữa là có thể tiến vào bên trong siêu thị lớn nhất nhưng lúc đó tang thi cũng vô cùng dày đặc.

Mọi người tìm vị trí an toàn thương lượng 1 phen, quyết định hôm nay trước hết cứ dừng lại ở đây, dù sao cả 1 ngày vận động cũng khiến tất cả mọi người đều mệt mỏi, tang thi bên dưới khẳng định sẽ rất nhiều trong thời gian ngắn cũng chưa thể giải quyết được toàn bộ. Không bằng trước tiên cứ tạm thời phong tỏa thông đạo thang máy tránh cho tang thi bên dưới bò lên trên. Đêm này cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tiếp tục đi xuống tìm kiếm vật tư.

Lần thứ hai bò trở về tầng cao nhất tất cả mọi người đều mệt muốn chết, nguyên bản còn có người đề nghị ở luôn nơi đó tìm chỗ nghỉ ngơi nhưng Tần Lạc lại sợ buổi tối tang thi sẽ càng hoạt động nhiều hơn, vẫn là cách xa chút vẫn an toàn hơn nhiều. Mọi người không có ý kiến gì lại tiếng tục leo lên tầng cao nhất.

Mặc, Phương Hiểu Vũ lại biết, Tần Lạc nói đến tang thi chỉ là 1 nguyên nhân, nguyên nhân khiến Tần Lạc lo lắng nhất chính là khả năng đã có động vật biến dị.

Hôm nay thời điểm bọn họ đến gần siêu thị thì nhìn thấy 1 con chuột to đùng, mọi người đều cho rằng con chuột này do được ăn thức ăn bên trong cho nên mới béo như vậy. Nhưng Tần Lạc lại biết, chuyện cậu lo lắng nhất ruốt cuộc cũng xảy ra. Tốc độ biến dị đã nhanh hơn, dẫn đến 1 số động vật có vú cũng phát sinh biến dị, tuy rằng trước mắt mới chỉ là biến dị bước đầu nhưng khó bảo đảm hai tầng bên dưới không có tụ tập ít nhiều biến dị chuột. Nói không chừng nguyên nhân lúc trước tang thi có thể xông vào nơi này chính là do biến dị chuột dẫn vào, cho nên bọn họ tốt nhất nên trở về tầng cao nhất tập trung lại 1 chỗ phòng thủ càng an toàn hơn nhiều.

Đơn giản ăn qua loa cơm tối, Mặc khẽ thở dài 1 tiếng, đem tình huống của đám người Tôn Kiến Phi nói cho Tần Lạc nghe.

Bởi vì những tòa nhà gần nhau nên Mặc chỉ cần đứng ở bên cửa sổ là có thể nhìn thấy tình huống ở phía bên đó. Nếu thuận lợi thì chỉ còn cách tầm bảy tám tòa nhà nữa đám người Tôn Kiến Phi rất nhanh có thể tiến lên cầu vượt. Chính là Mặc nhìn thấy lúc đó bọn họ đều bị tang thi đuổi theo phải quay vào bên trong tòa nhà chạy trốn, để ý vẫn không thấy bọn họ đi ra ngoài, chỉ sợ tình hình không được lạc quan.

Tần Lạc trong lòng cũng ít nhiều không đành lòng, tuy rằng những người đó đến cuối cùng vẫn quyết định rời đi nhưng ruốt cuộc cũng là 1 mạng người, nếu phải chết ở nơi đó như vậy thì thực sự không đáng giá. Nhưng trước mắt bọn họ không có tinh lực để đi cứu viện, tòa nhà đó cách nơi này rất xa, một khi bọn họ đi cứu viện bên này nếu phát sinh chuyện gì căn bản không cách nào quản được. Đến lúc đó không chừng cả hai bên đều không cứu được, cho nên cũng chỉ có thể hy vọng bọn họ có thể kiên cường tự cứu lấy mình.

Sáng sớm hôm sau, như an bài của ngày hôm qua, Đới Thiên Tình phòng thủ, Mặc và Tần Lạc dẫn người xuống, trung tâm bách hóa tổng cộng có 19 tầng, 1 tầng nằm ở dưới lòng đất, siêu thị lại từ tầng 3 đến tầng 5. Trên thực tế nơi này cách mặt đất tương đối gần, ở tầng 6, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy rõ ràng tang thi rậm rạp bên dưới, tang thi cũng bởi vì cảm ứng được phía cửa sổ có khí tức người càng tập trung lại nhiều hơn.

Phương Hiểu Vũ nhìn trong chốc lát sau đó đem cửa sổ đóng lại, thở dài 1 tiếng: "Hai tháng trước nơi này vẫn là 1 khu phố thương nghiệp phồn hoa nhất, hiện tại lại trở thành vương quốc của tang thi."

Phương Hiểu Vũ dẫn mọi người dẹp bỏ phong tỏa thông đạo, 1 đám người làm mồi nhử dẫn tang thi tiến lên sau đó đóng cửa chém giết. Mặc thì 1 mình tiến thẳng vào bên trong đám tang thi đồ sát, Tần Lạc đứng ngay ở cửa, đề phòng mọi người bên trên đang chém giết tang thi bên dưới lại bò lên gây chuyện.

Từ sáng sớm gây sức ép đến gần tối, 1 tầng tang thi này ruốt cuộc cũng không còn bao nhiêu, trong đó vẫn là Mặc giết nhiều nhất, hắn 1 mình quét sạch phân nửa tang thi trên tầng.

Tần Lạc nhanh chóng đêm tất cả vật tư thu vào không gian, đám người lần thứ hai phong tỏa lại thông đạo bên dưới, quay lại tầng cao nhất nghỉ ngơi.

Trong 3 ngày tất cả mọi người đều ra sức vật lộn với tang thi, trải qua liên tiếp mấy lần chém giết, Tần Lạc rõ ràng phát hiện ra tất cả mọi người đều tốt khá nhiều. Những người bị nhiễm lực lượng đều mạnh lên, thời điểm chém giết tang thi càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Phương Hiểu Vũ đã có thể khống chế tốt ngọn lửa để công kích tang thi, bất quá hắn sợ đốt trúng hàng hóa cho nên không dám mở rộng phạm bị tấn công nên có điểm bó chân bó tay.

Chính là mọi người tiến bộ thì nhóm tang thi cũng không còn như cứng ngắc như lúc trước, hành động tốc độ của bọn chúng cũng nhanh hơn. Ngày thứ 3 bọn họ thanh lý một tầng siêu thị cuối cùng cũng là tầng gần với mặt đất. Tần Lạc phát hiện, 1 số tang thi đã có thể đập vỡ cửa sổ rồi leo trèo lên trên.

Tuy rằng như vậy cũng tạo cho bọn họ 1 chút phiền toái nhưng bởi vì còn có Mặc ở đây cho nên vẫn rất nhanh thanh lý triệt để tang thi.

Cẩn thận cướp đoạt đồ vật của tầng này, Tần Lạc bảo Phương Hiểu Vũ nhanh chóng mang người lên tầng cao nhất, lập tức tập trung lại với nhóm người Đới Thiên Tình. Cậu và Mặc một mình đi xuống tầng cuối cùng bên dưới, đem đồ vật bên trong cướp đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top